Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - 7

C2
Sáng hôm sau, Vu Quân tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ.

Nhìn một vòng quanh phòng anh liền nhớ lại rằng đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhíu chặt chân mày, cứ cảm thấy có chuyện gì đó rất quái lạ.

“Quân chủ, ngài…”.

Trác Bình vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng trước mắt khiến anh ta chết sốc.

“Đi điều tra xem, người phụ nữ hôm qua là ai ngay lập tức”.

Giọng nói lạnh lùng có phần tàn bạo.

“V… vâng”.

Trác Bình gật gật đầu như gà mổ thóc, rồi quay lưng chạy.

“Khoan đã, đã đưa Ninh Hinh về đây chưa?”.

Vu Quân chợt nhớ đến hôm qua vừa nhận được tin báo của người con gái anh yêu.

“Quâ… Quân chủ, c… cô Ninh Hinh đã gặp tai nạn xe mất mạng vào tối hôm kia rồi ạ”.

Trác Bình run rẩy.

“Tai nạn xe?”.

Giọng anh lạnh đến cực điểm phun ra từng chữ như muốn đông cứng luôn cả Trác Bình.

“Tôi bảo các người tìm em ấy, các người lại chỉ tìm thấy xác của em ấy thôi sao?”.

Anh rống giận.

“Quân chủ, anh…”.

Trác Bình định lên tiếng giải thích lại bị Vu Quân cắt ngang.

“Mau tìm ra kẻ đứng sau đi, em ấy bị xe đâm trúng không phải chuyện tự nhiên đâu”.

Vu Quân phất tay.

“Vâng”.

Trác Bình cúi đầu lui ra ngoài.

“Ninh Hinh…”.

Vu Quân nắm chặt nắm đấm, đôi mắt hiện lên sự tàn bạo.

Trác Bình cảm thấy rất lạ, dù hắn đã làm việc cho Vu Quân 8 năm nhưng hắn vẫn là chưa thể nào hiểu rõ được suy nghĩ thực sự của anh.

Nhưng có điều hắn có thể chắc chắn rằng, Vu Quân không hề yêu Ninh Hinh.

Tuy nhìn bề ngoài anh rất nhiệt huyết trong mối quan hệ với Ninh Hinh nhưng như lúc nãy nhìn vào mắt của ông chủ anh thì chỉ thấy…!lạnh lùng, rất lạnh lùng, không hề có một tia dao động.

Cũng phải thôi, Quân chủ của bọn anh chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài lúc nãy rống lên như vậy cũng tính là Ninh Hinh khác mọi người một chút.

Nhưng đó tuyệt đối không phải là tình yêu, mà giống như là còn có ẩn tình gì khác ở phía sau nữa…!Trác Bình chắc chắn như vậy, bởi anh đã yêu rồi nha.

***

Tại Vi gia,

“Ây dô, Tiểu Hy.

Con đã đi đâu mà cả đêm hôm qua không về thế?”.

Giọng đàn bà hóng hớt, chanh chua của Tịnh Nhã vang lên the thé.

Vi Hy vừa bước xuống cầu thang, liền dừng lại nhìn bà ta – mẹ kế của cô bằng ánh mắt sắc lạnh.

“Vi Hy, đêm qua con về trễ?”.

Chỉ nghe thấy Vi Thanh Trì đặt tờ báo đang đọc trên tay xuống lạnh giọng chất vấn.

“Con nói không có ba có tin không?”.

Cô nhếch môi khinh thường, lại khôi phục dáng vẻ tùy tiện thường ngày.

“Thời gian này, con nên ngoan ngoãn ở nhà đi.

Mong là đêm qua con không làm gì quá phận ở bên ngoài.

Nếu không mà để Vu gia biết thì không những con chết mà cả Vi gia cũng chôn cùng đấy”

“Con đã nói bao nhiêu lần rồi, con từ chối mối hôn sự sắp đặt này”.

Cô quay phắt lại.

Vi gia tuy không thể nào so sánh với Vu gia nhưng cũng thuộc hạng không tầm thường.

Cô chỉ biết là mẹ cô, Giai Kỳ lúc trẻ chơi thân với Vu Cảnh, cả hai cùng hứa hẹn rằng nếu bọn họ đều sinh con gái, hay con trai thì sẽ để chúng là bạn thân nhưng nếu là một người sinh con gái một người sinh con trai thì sau này sẽ cho bọn chúng lấy nhau, cũng coi như là hứa hôn đi.

Nghe bảo còn trao cả tín vật.

Cô cũng không biết được rốt cuộc là có chuyện gì, bởi mẹ mất sớm, nên cô cũng chẳng thể hỏi được tại sao.

Cứ ngỡ là sẽ mãi mãi thoát được.

Nhưng không ngờ 5 ngày trước bên Vu gia lại chạy thẳng sang nhà cô bắt cô thực hiện giao ước của mẹ cô với Vu gia.

Mà sở dĩ cô gặp phải chuyện kia, cũng là do một tay hai mẹ con đê tiện kia hãm hại, bọn chúng muốn ngăn cản mối hôn sự của cô với đại thiếu gia nhà họ Vu – Vu Quân.

C3
“À, mà ba cứ yên tâm đi.

Con chẳng làm chuyện gì đi quá giới hạn đâu”.

Cô nở một nụ cười thách thức đầy quỷ dị khiến tâm của hai mẹ con Tịnh Nhã run lên.

Cái con ranh này lại muốn làm gì nữa đây, mình đã nắm chắc thành công trong tay rồi thì sợ gì nó.

“Được rồi, đi lên phòng đi”.

Ông ta cũng không hề gọi cô lại ăn sáng, aizz, thật là…

Nhưng khi đi lên, đứng tựa trên lan can, cô lại thấy một cảnh tượng mà bao năm qua mỗi khi nhìn thấy lồng ngực cô lại khó chịu, đè nén.

Vi Thanh Trì ôm Vi Linh Đan mà vỗ về xoa đầu, khuôn mặt từ ái, ánh mắt yêu thương mà nó chưa bao giờ giành cho cô.

Vi gia được như ngày hôm nay đều là nhờ vào mẹ cô, một tay bà gầy dựng nên công ty, lôi kéo các nhà đầu tư, dải nắng dầm mưa mới được như thế, nhưng mẹ cô vừa chết thì Vi Thanh Trì lại không đợi được mà rước Tịnh Nhã cùng đứa con gái riêng của họ, lớn hơn cô một tuổi trở về.

Tịnh Nhã ngước khuôn mặt đắc ý lên nhìn cô, cười khiêu khích.

Cô chỉ biết cười nhạt rồi quay đi.

Có nhiều lúc cô thực sự nghĩ rằng, Vi Thanh Trì… không phải là ba ruột của cô nhưng cô lại không có can đảm tự mình điều tra chân tướng và cả việc mẹ cô làm sao mà chết nữa, cô sợ… sợ người thân duy nhất của cô dù ông ta không hề quan tâm cô nhưng cũng còn hơn là một mình cô độc trên cõi đời này.

Bước vào phòng, thả thân thể mệt mỏi nằm xuống chiếc giường êm ái nhưng lại lạnh lẽo.

Cô nằm co ro lại, tay cằm chiếc cúc áo có phần cũ kĩ, nhưng nếu nhìn kĩ thêm một lát thì sẽ phải giật mình.

Chiếc cúc áo này được làm từ kim cương, điêu khắc tinh tế, nó chỉ nhỏ bằng một nửa lóng tay nên việc làm ra một chiếc tinh tế như vậy lại là cả một quá trình gian nan.

Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là ở chiếc cúc áo đó được làm từ kim cương là kim cương đó.

Nên chú nhân của nó hẳn là rất giàu có đi.

“Anh trai nhỏ, chừng nào anh mới quay lại đón Hy Hy đây”.

Cô lẩm bẩm, rồi thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô bỗng trở lại thời thơ bé, lúc cô vừa tròn 8 tuổi.

Lúc đấy Vi gia vẫn chưa được như bây giờ, mẹ cô vẫn còn sống.

Khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của mẹ cô hiện rõ đập vào mắt cô khiến cô cười vui vẻ nhào vào lòng mẹ.

“Mẹ, Hy Hy sau này nhất định cũng sẽ trở nên thực xinh đẹp, tài giỏi như mẹ”.

Bé con cười híp mắt.

“Ừm, hôm nay Hy Hy đi chơi có vui không?”.

Giai Kỳ vuốt vuốt tóc mai của con gái.

“Vui ạ.

Hôm nay con gặp được một anh trai rất rất đẹp trai, siêu siêu tốt bụng luôn a”.

Bé con cười đến vui vẻ.

“Ranh con, mới bây lớn mà đã hám trai như thế”.

Giai Kỳ cười cười dí yêu vào đầu con gái.

“A, nhưng mà anh ấy lại quên chưa nói tên cho con rồi”.

Cô bé nhăn mày khuôn mặt bỗng xụ xuống.

“Nhưng mà ngày mai chắc con sẽ được gặp lại anh trai nhỏ đó nhanh thôi”.

Cô bé vân vê chiếc cúc áo lúc ban nãy anh trai nhỏ đi làm rơi mất.

Nhìn chiếc cúc áo Giai Kỳ cười khẽ, chiếc cúc áo đó thì cũng chỉ có…

Lại chuyển cảnh mộng, Vi Hy ngồi tại chỗ hôm qua hai người gặp mặt, chơi đùa.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh trai nhỏ đâu, cô bé liền hụt hẫng lê bước đi về.

Cúi gầm mặt bước đi, nhưng lại đụng phải một đôi chân thon dài.

Giọng nói êm dịu của anh trai nhỏ vang lên, vì anh ấy chỉ lớn hơn cô 7 tuổi nên cô mới gọi anh là anh trai nhỏ.

“Đợi anh sao?”

Cô ngước khuôn mặt nhỏ bé lên nhìn nhưng lại không thể nào nhìn kĩ được khuôn mặt anh.

Cô cố nheo mắt nhìn, lại nghe thấy anh nói.

“Anh tên là… Hãy nhớ đấy nhé”.

Chỉ thấy môi anh mấp máy không rõ, nhiều lần cô cố gắng nhớ lại thật kĩ khuôn mặt cùng tên của anh nhưng vẫn là không được.

Cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại.

Nhìn lên đồng hồ, cô đã ngủ 3 tiếng đồng hồ rồi.

Có lẽ bây giờ người trong nhà cũng đã ai đi làm việc nấy hết rồi.

Cô liền đi tắm rửa, thay đồ, chuẩn bị ra ngoài một chuyến.

C4
“Trác Bình, đã điều tra được người phụ nữ hôm qua là ai chưa?”.

Vu Quân ngồi trên ghế chủ tịch, ngón tay thon dài gõ từng nhịp trên bàn, mắt nhắm hờ, môi mỏng khẽ mở.

“Quân chủ, vẫn chưa…”.

Trác Bình muốn căm nín, bọn anh làm việc năng suất bao giờ cũng cao, chỉ cần một cái nhấc tay liền có thể biết rõ ngọn nguồn của một người.

Thế nhưng…!ài, thật đáng mất mặt, đã vài tiếng trôi qua rồi, một chút tin tức cũng không có, cứ như là bóc hơi khỏi nhân gian vậy.

“Thôi bỏ đi, tôi cảm thấy các người sẽ không tìm ra được cô ta đâu”.

Vu Quân nhếch mép, anh cảm thấy chuyện này rất lạ kì nhưng điều anh chắc chắn là người phụ nữ hôm qua sẽ không gây hại gì, bởi hình như cô ta cũng bị bỏ thuốc và lờ mờ hôm qua anh cảm nhận được là có người vác cô ta đến chứ không phải tự nguyện.

“À…!được.

Quân chủ, tai nạn của cô Ninh Hinh chúng tôi đã điều tra ra được một chút rồi ạ”.

Trác Bình căng thẳng.

“Hừm…”

“Là do Vi Linh Đan, vợ sắp cưới của anh”.

Thật ra là Vi Hy, vì bên ngoài chỉ biết được Vu gia cùng Vi gia có hôn ước của 2 trưởng nam, trưởng nữ.

Đáng nhẽ, Vi Hy là con chính thất sẽ là trưởng nữ, nhưng vì Vi Linh Đan lớn hơn cô 1 tuổi nên mọi người luôn lầm tưởng cô ta là trưởng nữ.

Tuy nhiên, chỉ có hai vợ chồng Vu Cảnh cùng với cả nhà Vi gia mới biết được Vi Hy mới là người sẽ trở thành Vu đại thiếu phu nhân.

“Vi gia sao?”.

Vu Quân trầm tư, nhíu mày.

“Vâng, Trác Long đã quan sát các camera an ninh xung quanh đã tìm thấy đoạn video, Vi Linh Đan say sỉn, lái xe trên đường lớn, gây ra tai nạn cho cô Ninh Hinh rồi bỏ chạy”.

Trác Bình thuật lại tường tận.

“A, chỉ là một cái Vi gia nho nhỏ, lại dám động vào người tôi yêu sao? Chậc, Vi Linh Đan à, được rồi.

Hãy hưởng thụ những ngày tháng êm đẹp trước khi kết hôn cùng tôi đi”.

Vu Quân nở nụ cười nham hiểm, đáng sợ.

Trác Bình đứng bên cạnh nhìn thấy nụ cười đó chỉ biết nuốt nước bọt đánh cái “Ực”, lòng thầm thương cảm cho cô gái kia.

***

Vi Hy hôm nay muốn đến trung tâm thương mại mua sắm khuây khỏa.

Liền chọn trung tâm lớn nhất thành phố T mà đi.

Cô vốn ít bạn bè thân thiết, nhưng người nào người nấy chơi với cô đều là thật tâm thật tình.

Aizzzz, nhưng mà bọn họ đều đã đi du lịch, nghỉ mát cả rồi, chỉ còn mình cô bơ vơ như vậy thôi.

Vi Hy tự mình đi qua một lượt các cửa hàng, vì số lượng người đi, à không chỉ có một mình cô không thể nào cầm được nhiều đồ nên cô chỉ chọn những thứ mình cảm thấy vừa lòng nhất.

Đến khi mệt nghỉ rồi, cô lại tạt vào một nhà hàng gần đó, gọi cả một bàn đầy ắp thức ăn, sơn hào hải vị đầy đủ, nói không ngoa.

Nhìn cô nhỏ nhắn vậy thôi, chứ thật ra cô chính là một “cật hóa” đó nha.

“Này, từ khi nào mà ông lại trở nên nghèo như vậy hả? Lại dám đến đây giành đồ ăn với bà”.

Vi Hy trừng to đôi mắt long lanh, xinh đẹp mắng, khiến mọi người xung quanh đều nhìn qua.

“Này, nhỏ tiếng thôi.

Bà muốn chết à”.

Vân Hàn cụp đuôi, cúi sát đầu, lườm cô.

“Hừ…”

Thật ra là Vân Hàn bận đi quay phim, chạy show cũng đã hơn 2 tháng rồi chưa được gặp cô.

Lúc nãy anh ta đang ngồi trên xe thương vụ trở về chung cư nghỉ ngơi lơ đảng nhìn ra bên ngoài thấy cô, liền quên luôn mệt mỏi nhảy xuống chạy theo cô cả một quãng đường.

C5
Hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau một lát lâu.

Vi Hy cũng chuẩn bị trở về.

“Hàn đáng ghét, tôi về trước nhá.

Vài bữa nữa có lẽ tôi sẽ lấy chồng đấy, nhớ đến”.

Nói rồi đi xa.

Vân Hàn sau khi nghe cô phải kết hôn liền đờ đẫn một lúc lâu, nhìn về phía cô thật lâu, nắm chặt bàn tay đang run rẩy kịch liệt.

Kết hôn?!

Kết hôn sao?!

Anh ta khẽ thở dài, rồi đeo kính râm đội mũ lên trở về xe của mình.

Nhưng đi ra đến bãi đỗ xe thì liền thấy một chiếc xe MayBach quen thuộc đỗ kế bên chiếc xe của cậu.

Lòng khẽ run lên, liền quay đầu chạy, nhưng không ngờ vừa quay đầu liền đâm phải Trác Bình.

Má, thật xui xẻo.

Cậu liền quay lại cười hề hề nhìn người đàn ông bước ra từ trên xe.

“Hê hê, anh cả, thật tình cờ”.

“Ồ, không tình cờ đâu, bữa nay anh là đặc biệt đến đây tìm chú đấy, Vân Hàn.

Ba mẹ chú vừa gọi cho anh, nhờ anh còng đầu chú về hộ đấy”.

Vu Quân nhếch môi, nhưng kể cũng thật tình cờ.

Vân Hàn thế nhưng lại là em họ của Vu Quân.

Mẹ của Vân Hàn là em ruột của bố anh – Vu Đình.

“Ai da, anh cả à.

Em còn việc rất rất là bận nha, anh đợi em một chút, em đi đây một lát sẽ quay về liền”.

Nói rồi toan chạy đi thì lại bị Vu Quân nắm cổ áo.

“Không cần, chú có việc gì thì cứ bảo với Trác Bình, hắn sẽ đi làm cho chú.

Giờ thì ngoan ngoãn vác xác về Vân gia đi”.

Vu Quân lạnh giọng, Vân Hàn chỉ còn biết cam chịu.

Ngồi trên xe, mà tâm Vân Hàn cứ mãi không yên.

Sở dĩ cậu không muốn về nhà là vì ba mẹ cậu không cho cậu đi theo ngành giải trí, nhất quyết nhốt cậu ở nhà.

Ông già anh Vân Thiên, cứ bắt ép anh phải học kinh doanh, nhưng anh biết anh không có cái năng khiếu cũng như năng lực để duy trì công ty của ông già, nên chỉ đành bỏ trốn.

Giờ lại chị anh cả tóm về, bảo có xui không cơ chứ.

“Anh cả à, hay là anh bảo Trác Bình ghé ngang chung cư của em lấy một ít đồ có được không?”.

Vân Hàn vẫn cố gắng nài nỉ.

“Đã bảo là…”.

Vu Quân mất kiên nhẫn, lạnh giọng nhưng lại bị cắt ngang.

“Thứ đồ đấy là bí mật, anh cũng biết mà, đôi khi chúng ta cũng cần có không gian riêng”.

Vân Hàn đúng lí hợp tình nói.

“Hừm…!Quay về chung cư của nó đi”.

Vu Quân đành thỏa hiệp, chậc, cái thứ sinh vật em họ này tại sao lại có thể nhiều lời như vậy.

Đến chung cư, Vu Quân sai Trác Bình cùng Vân Hàn đi lên lấy đồ tránh để hắn lại chạy trốn.

Vân Hàn ung dung nhấn tầng thang máy lên phòng mình.

Đến cửa phòng của Vân Hàn, Trác Bình như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình anh liền quay lưng về phía sau nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trác Bình khẽ nhíu mày, quái lạ, Trác Bình anh là thuộc hạ duy nhất trong tay Vu Quân có độ nhạy cảm rất cao, luôn cảm nhận được chính xác nguy hiểm.

Chẳng lẽ là sai rồi sao?

Vừa vào trong phòng, Trác Bình liền nghe thấy tiếng xe gió nhưng không kịp quay lại, gáy liền nhói lên một cái khiến anh ta ngất đi.

“Chậc, yếu như vậy?”.

Vi Hy dựa vào của trề môi khinh thường, lúc nãy thấy cảnh giác như vậy tưởng là lợi hại lắm chứ.

Vân Hàn nhìn cảnh này cũng chỉ biết ngao ngán, Vi Hy nhìn yểu điệu như vậy, nhưng thật ra lại là ác bá đó nha, nghe đâu cô ấy luyện võ từ nhỏ nên thân thủ có vẻ không tệ.

Lúc nãy, cậu không biết nên cầu cứu ai, nhưng vừa hay Vi Hy lại nhắn tin đến cho anh hỏi có cần giúp gì không, anh liền không nói một lời, gửi địa chỉ chung cư nhà mình.

“Bà…”

“A, không phải Vân Hàn thiếu gia, mà là một người khác”.

Trác Bình nuốt nước bọt, lại như nhớ ra gì đó.

“Đây là thứ tôi lên giật được trên người của người đó”.

Trác Bình đưa chiếc khăn tay mà lúc nãy lúc bị tập kích vừa hay nắm được chiếc khăn trong tay.

Vu Quân cầm lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi hương quen thuộc sọc thẳng vào mũi, khiến cho tâm tình anh thoáng kích động.

“Là người phụ nữ đó”.

Ha, hay lắm cô ta lại quen biết Vân Hàn à, vậy thì dễ tìm hơn rồi.

C6
“Này, giúp người thì giúp cho trót đi, đặt cho tôi một tấm vé máy bay sang nước A ngay bây giờ đi”.

Sau khi Vân Hàn cùng Vi Hy đã lên xe đi được một đoạn khá xa, cậu ta mới quay sang hất mặt nhìn cô.

“Lí do?”.

Vi Hy quăng cho cậu ta một ánh mắt đầy khinh thường.

“Tôi…!tôi không biết, bà đã dắt tôi ra đây rồi thì bà phải chịu trách nhiệm, người khi nãy muốn bắt tôi khó nhai lắm đấy”.

Vân Hàn tỏ rõ thái độ, trên trán thiếu điều in chữ *tôi không biết, bà dám không chịu trách nhiệm với tôi*

“Ồ, vậy nói xem anh ta là ai?”.

Cô đánh vô lăng rẽ sang bên trái.

“Anh…!anh ấy…”.

Sau một hồi im lặng Vân Hàn vẫn quyết định nói cho cô biết.

“Là anh họ của tôi Vu Quân”

“Vu gia?”.

Vi Hy có chút kinh ngạc, đây chẳng phải là tên chồng tương lai của cô sao?

“Ừm, mẹ tôi là em gái của ba anh ấy”.

Vân Hàn gật gật đầu đang chờ xem phản ứng của cô như thế nào khi nghe đến gia cảnh hiển hách của mình.

Đùa sao Vu gia ai mà chưa từng nghe đến, là gia tộc đệ nhất cường hào, lại còn có vài đời trước phục vụ cho quân đội uy danh vang dội.

Nhưng khi đến đời ông nội Vu Quân, cũng tức là ông ngoại Vân Hàn thì lại là một bước ngoặc khác thay đổi vận mệnh của cả một thế hệ về sau.

Ông nội Vu Quân không theo nối nghiệp nghề cha ông mà lại tự mình kinh doanh, thành lập nên một nền móng vững chãi cho Vu Cảnh cùng Vu Quân sau này.

Dần dần, Vu Cảnh lại vươn luôn cả một chân vào giới hắc đạo, là một mafia ngầm.

Vu Quân cũng là một kẻ như vậy, những việc trong tối ngoài sáng bọn họ đều có một chân.

Thấy Vi Hy im lặng, Vân Hàn liền kích động.

“Sao bà lại im re vậy?”

“Không thì thế nào? Phải nhảy dựng lên chất vấn ông à? Tôi không có trẻ con như vậy?”.

Vi Hy từ trong suy nghĩ về chồng tương lai của mình bị gọi giật lại có chút bực mình cáu gắt.

Nói rồi cô quăng điện thoại qua cho Vân Hàn, cậu ta liền hiểu ý tự động đặt cho mình một tấm vé máy bay.

“À, đặt vé bay sau nửa tiếng nữa đi”.

Vi Hy lên tiếng nhắc nhở, rồi nhấn ga phóng như bay trên đường.

Một đường xe chạy đến sân bay rất yên bình, đến lúc máy bay chở Vân Hàn cất cánh cũng là lúc bọn Trác Bình đến.

“Chết tiệt, Quân chủ có chắc người cầm tay lái là con gái sao?”.

Chỉ mới có nửa tiếng thôi, từ chung cư đó đến sân bay này cũng phải mất 2 tiếng, bọn anh đã cố hết sức chạy bằng vận tốc nhanh nhất có thể, vậy mà vẫn phải tốn gần 1 tiếng đồng hồ, người phụ nữ đó thế nhưng lại ngang nhiên chỉ mất nửa tiếng.

“Quân chủ, mất dấu rồi ạ, Vân Hàn thiếu gia cũng đã chạy mất rồi”.

Trác Bình báo cáo cho Vu Quân.

“Hừm, người phụ nữ đó cũng chạy theo nó?”.

Đầu bên kia giọng nói Vu Quân trầm khàn xen lẫn chút lười nhát.

“Không ạ, theo camera an ninh ở đây thì người phụ nữ sau khi chở Vân Hàn thiếu gia đến đây rồi liền rời đi ngay sau đó”

***

“Có phải bác rất nhiều chuyện không? Khiến con không muốn nói chuyện?”.

Vẻ mặt rất chi là ấm ức, nếu bây giờ cô nói phiền, bà ấy nhất định sẽ khóc cho mà xem.

“Không sao.

Con rất thích bác, bácrất dễ thương”.

Cô cười tươi để lộ ra má lúm cùng chiếc răng khểnh đáng yêu hiếm thấy, khiến cho người khác nhìn vào liền muốn yêu ngay.

“Ôi, cái miệng ngọt ngào này.

Thật mong con sớm về làm con dâu bác”.

Lý Lam Anh vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Những hành động vừa rồi đều được thu vào tầm mắt của Vi Linh Đan khiến cô ả, ghen tức đến nổ con mắt.

Tại sao từ nãy đến giờ, cô ta cố ý cùng ba mẹ ngồi ở đây trò chuyện khô cả cổ họng với vợ chồng bà ta, cả hai đều không đoái hoài.

Vậy mà con ranh kia vừa về, hai ông bà già này lại vây quanh nó tươi cười trò chuyện.

C7
Lý Lam Anh càng nhìn càng thấy yêu thích Vi Hy, bà đã chấm đứa con dâu này từ nhỏ rồi.

Nhớ lúc trước lần đầu gặp đứa nhỏ này còn chưa có sinh Vu Ngọc, cứ ôm mãi không thôi, bà rất thích có một đứa con gái.

Mà Vi Hy là con của Giai Kỳ lại rất ngoan ngoãn, thuần khiết, đáng yêu.

Sau này, Giai Kỳ mất, Vi Thanh Trì cũng ít cho Vi Hy liên lạc với Vu gia nên dần dần cũng không gặp mặt, nhìn lại cũng đã mười mấy năm rồi.

“Cũng trưa rồi, hai bác ở lại dùng bữa cùng nhà chúng con ạ”.

Vi Linh Đan bỗng lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

“Ừm”.

Lý Lam Anh khẽ nhíu mày, bà rất không thích cái đứa con gái giả tạo này, vừa nhìn một cái liền có thể biết được tâm tư thâm sâu của cô ả, không như Vi Hy của bà đáng yêu, trong sáng.

“Anh Trì này, hôn ước của bọn nhỏ, anh định chừng nào mới thực hiện.

Hy Hy cũng năm nay cũng đã 23 tuổi, mà con trai nhà tôi cũng đã 30 rồi, cũng nên mau mau tổ chức hôn lễ đi thôi”.

Vu Cảnh cười cười lên tiếng nói với Vi Thanh Trì.

“A, thế anh định là ngày nào sẽ tổ chức”.

Vi Thanh Trì cũng vui vẻ đáp lại.

Hai mẹ con Tịnh Nhã thì đã xoắn xuýt cả lên rồi, Vi Linh Đan định lên tiếng thì Vi Hy đã giành trước.

“Hai bác, con…”

Còn chưa nói lời từ chối thì Vi Thanh Trì sậm mặt lại lớn tiếng.

Đến khi tiễn được hai người kia về, trời cũng đã sậm tối, Vi Hy cũng liền không nán lại dưới nhà lâu mà chạy thẳng lên phòng khóa trái.

Cô đâu có ngốc, cả ngày mệt mỏi như vậy, giờ lại cứ ở lì dưới đấy thì lại tự rước phiền phức cho mình à.

Vi Thanh Trì đang định quay lại mắng cô thì lại không thấy mặt mũi cô đâu liền nóng giận, quay đầu đi về phòng.

Vi Linh Đan thì cùng mẹ ả ta trốn về phòng dự định làm việc gì đó rất xấu xa nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top