Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: seivys

7.

Sau khi chính thức công khai quan hệ, lá gan của tôi lớn hơn trước nhiều, bắt đầu chủ động mời Chu Túy đi ăn cơm.

Trước mắt bao người, tôi chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Vào cuối tuần thì sẽ mời anh ấy đi xem phim, đi mua sắm.

Quang minh chính đại đến lớp tìm anh, cùng anh thảo luận vài vấn đề.

Thành tích học tập của Chu Túy tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều, giảng bài cho tôi cũng rất nghiêm túc.

Nhưng trừ khi thực sự cần thiết, tôi mới đi tìm anh.

Bởi vì mỗi lần tôi làm sai một câu hỏi nào đó, thì anh sẽ lại tháo kính ra rồi trừng phạt tôi.

Đôi khi sai quá nhiều lỗi, lúc tôi bước ra khỏi phòng học, thì đôi môi đã sưng vù lên, hốc mắt cũng đỏ hoe.

Sau hơn một tháng ở bên nhau, tôi rút ra được hai kết luận.

Thứ nhất, danh hiệu côn đồ số 1 đại học H của Chu Túy là đúng với sự thật.

Thứ hai, dung tích phổi của Chu Túy nhất định rất lớn!

(editor: hiểu =)))

Ngày thi xong môn học cuối cùng, vừa vặn là sinh nhật của Chu Túy.

Ngay khi tôi bước ra khỏi phòng thi, đã nhận được tin nhắn thoại của Chu Túy.

"Bạn bè tụ tập, anh chờ em ở cổng trường."

Khi tôi đi đến cổng trường, Chu Túy đang đứng dựa vào xe, có một cô gái đứng bên cạnh.

Thấy tôi đến, cô gái ngẩng mặt lên, tươi cười chào hỏi: "Xin chào, Trần Quai. Tôi là Kiều Uyển, cậu có thể gọi tôi là Uyển Uyển."

Tôi gật đầu, nghi hoặc nhìn về phía Chu Túy.

Chu Túy lạnh lùng bổ sung, "Va chạm xe thôi, không cần bận tâm đâu."

Kiều Uyển cũng không tức giận, lập tức đi thẳng đến vị trí ghế phụ.

Chu Túy nhanh nhẹn đi đến mở cửa ghế phụ trước cô ấy, nhìn về phía tôi, "Còn đứng đó làm gì, lên xe đi."

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nụ cười của Kiều Uyển cứng đờ trong chốc lát, sau đó tự nhiên mở cửa sau ngồi vào.

Tâm trạng Chu Túy dường như không được tốt lắm.

Kiều Uyển bắt chuyện với anh vô số lần, nhưng lần nào anh cũng phớt lờ cô ấy.

Trong xe vang lên một bài hát ngọt ngào với tiết tấu đơn giản.

Kiều Uyển: "Em nhớ trước đây anh không thích nghe những bài hát vô tri ngọt chảy nước miếng này mà nhỉ."

Chu Túy lại phớt lờ cô ấy.

Tôi nhẹ nhàng trả lời: “À, tại tôi thích nghe những bài hát như này”.

Kiều Uyển ho khan hai tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hmm..…Tự nhiên mắc cỡ quá hai ơi.

Biết vậy đã không trả lời cô ấy rồi.

Sau khi đến quán bar, có người nghênh đón chúng tôi: "Anh Chu và chị dâu đến rồi."

"À, đây... Kiều tiểu thư cũng tới à."

Kiều Uyển khẽ gật đầu.

Thừa dịp Chu Túy đi lấy rượu, tôi kéo một người bạn khá thân lại, ở trong góc lén hỏi anh ta.

"Kiều Uyển là ai?"

Anh bạn nào đó: “Cha anh Chu chọn đối tượng kết hôn cho ảnh, nhưng mà chị dâu yên tâm, anh Chu chưa bao giờ nghe lời cha mình cả, anh ấy còn chả thèm ngó ngàng đến cô ta nữa mà."

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn."

Anh bạn nở nụ cười nói: "Chị dâu, chị đừng khách khí với em như vậy, em sợ bị anh Chu đấm lắm."

Khi tôi trở lại bàn rượu, Chu Túy kéo tôi qua chỗ mình rồi ôm lấy eo tôi, nhỏ giọng hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Tôi tạm bịa một câu, "Đi vệ sinh."

Chu Túy siết chặt eo tôi, "Đây là lần đầu tiên em đến quán bar, đừng chạy lung tung, không an toàn, tốt nhất là em luôn ở trong tầm mắt của anh đi."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi vào môi Chu Túy, xuống yết hầu, xuống xương quai xanh của anh...

Hôm nay anh ấy ăn mặc hơi khác so với mọi hôm.

Không còn trùm kín mít như trước, mà ăn mặc rất tùy tiện.

Cổ tay áo tùy ý xắn lên, để lộ ra đường nét bắp tay đẹp mắt, cổ áo mở rộng, có chút xộc xệch, kính mắt anh hay đeo giờ lúc này cũng được tháo ra.

Rời khỏi trường học, khí chất trên người anh không khác gì một đại ca xã hội, theo đó còn có một loại…sức hút cực kỳ gợi cảm.

Dưới ánh đèn đủ màu của quán bar, Chu Túy trông như một tên yêu tinh quyến rũ, trêu chọc lòng người ngứa ngáy nhưng đồng thời cũng khiến người ta không dám chạm vào.

Tôi chỉ có thể uống hai ngụm nước đá mới miễn cưỡng ngăn được cơn nóng trong lòng.

8.

Sau một hồi uống rượu chào hỏi, Chu Túy đứng dậy, giọng nói được rượu ngấm vào càng thêm trầm thấp dễ nghe hơn: "Xin trân trọng giới thiệu, bạn gái của tôi, Trần Quai."

Mọi người reo hò: "Chào chị dâu."

Tôi lập tức đỏ mặt.

"Chị dâu, chị là người phụ nữ đầu tiên của anh Chu đấy! Có thể khiến anh Chu rơi vào lưới tình, chị thật lợi hại."

Người đầu tiên?

Trước giờ Chu Túy chưa từng yêu ai?

Thế kỹ năng hôn của anh ấy đến từ đâu?

Chả lẽ năng khiếu bẩm sinh?

Tiệc tùng đã qua một nửa, mọi người lục đục bắt đầu tặng quà.

Tôi cũng lấy ra món quà của mình.

Chu Túy: "Tại sao lại là quần cài khuy?"

À... bởi vì nó rất dễ cởi.

Tôi cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “Buổi sáng anh mặc cái này chạy bộ rất phù hợp.”

Chu Túy nhếch môi, "Trần Quai, nói dối là không ngoan."

Thấy chột dạ nên tôi nhấp hai ngụm rượu để tự an ủi mình.

Kết quả là sau đó men rượu nổi lên, tôi chỉ biết vào nhà vệ sinh liên tục vỗ vỗ mặt bằng nước lạnh.

Đang vỗ mặt thì Kiều Uyển bước vào, tôi nháy mắt tỉnh táo được không ít.

Kiều Uyển: "Trần Quai, tôi rất tò mò, làm sao cậu có thể thích Chu Tuy thế. Cậu và anh ấy.....hoàn toàn không giống nhau, như người của hai thế giới vậy."

Dây thần kinh của tôi căng lên, đây là muốn tuyên chiến sao?

Kiều Uyển tô lại son môi của cô ấy rồi nói tiếp, "Chu Túy rất kiêu ngạo, dễ cáu kỉnh, tính cách thì lạnh nhạt, rất khó để xây dựng một mối quan hệ thân mật cùng người khác. Nhưng cậu thì khác, cậu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thân thiện gần gũi còn thích cười, khiến người khác vừa nhìn thấy là đã muốn được làm quen."

Tôi đây là uống phải rượu giả sao.

Kiều Uyển đang khen tôi.

Gái đẹp khen tôi kìa!

Mắt tôi lập tức sáng lấp lánh như những vì sao, Kiều Uyển cũng mỉm cười, "Nếu không phải vì áp lực ở nhà quá căng, tôi mới không thèm đi tìm Chu Túy đâu. Bây giờ cũng gần đến giờ rồi, tôi về đây, thêm WeChat đi, sau này thường xuyên liên lạc nhé."

Tôi gật đầu như giã tỏi.

Ra khỏi nhà vệ sinh, vừa trở lại chỗ ngồi, mọi người bắt đầu ồn ào, đồng thanh hô khẩu hiệu, đinh tai nhức óc.

"Anh Chu bằng lòng nhận thua rồi, dẫn em ấy đi, dẫn em ấy đi, dẫn em ấy đi..."

Ngay cả ánh mắt của những người bàn bên cũng bị chúng tôi hấp dẫn.

Tôi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Túy: "Không có gì, vừa rồi chơi bị thua, phải nhận hình phạt."

Tôi vui vẻ, trước kỳ thi Chu Tuý phạt tôi lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cũng bị phạt lại rồi.

Tôi kích động nói: “Hình phạt gì."

Chu Túy mở miệng hỏi, thoang thoảng mùi rượu, "Có mang theo chứng minh thư không?"

Tôi lắp bắp: "Có...có mang."

Giọng Chu Túy trầm đi nhiều, vừa lưu manh vừa dịu dàng: "Có thể không?"

Những người đang la hét xung quanh cũng dừng việc trên tay lại.

"Chết tiệt, tôi say rồi sao? Vừa rồi anh Chu hỏi ý kiến ​​của người khác kìa!"

"Hình như tôi cũng nghe thấy, anh Chu hỏi chị dâu, có thể không?"

"Lời lẽ chí lý của anh Chu không phải thứ mà người thường như mày có thể hiểu được đâu, còn không mau lăn đi?"

Chu Túy nhướng mày, dáng người cao lớn tràn ngập cảm giác áp bức, "Tụi mày còn ồn ào nữa, cút ngay."

Mọi người lập tức im bặt.

Một lúc sau tôi mới chợt nhận ra ý tứ trong lời nói của Chu Túy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu nhẹ kéo góc áo anh, nhân lúc anh ấy quay người lại thì nhanh chóng vùi mặt vào lòng ngực anh.

Sau đó tôi ấp úng trả lời, "Có thể."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top