Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18: Không Phải Người Dễ Ức Hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thân là chủ nhà dù không bằng lòng nhưng cô vẫn nhiệt tình vui vẻ tiếp đón Thu Vân.

Cô ta lại làm như là nhà mình, rất tự nhiên thoải mái đi lại khắp nơi.

Hôm nay lại càng quá đáng hơn, chiều hôm đó Sư Tử thì đi làm chưa về, cô thì vừa đi ra ngoài có tí việc.

Khi về Bạch Dương vừa mở cửa phòng ngủ của vợ chồng cô ra, thì thấy Thu Vân ăn mặc phong phanh đang đứng trong phòng.

Cô ta nghe tiếng mở cửa tưởng đâu là Sư Tử về liền vui vẻ xoay người lại, nhưng vừa thấy là Bạch Dương thì thất vọng thu lại nụ cười.

Bạch Dương cau mày "Sao cô lại ở đây?"

Thu Vân liền giả bộ ủy khuất nói "Em đi lạc, đang tính rời đi thì chị vào. Xin..xin lỗi, em không biết đây là phòng của chị"

Bạch Dương bật cười mỉa mai "Cô không biết? Chứ không phải cô cố tình vào đây, rồi ăn mặc gợi cảm như thế là muốn leo lên giường của tiên sinh?"

Vừa nói Bạch Dương vừa khoanh tay lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô ta như đang kịch.

Thu Vân thì tái mặt, bộ dạng chột dạ nói "Chị đừng hiểu lầm, em chỉ là vô tình đi vào đây thôi, chị đừng có vu oan cho em"

"Đừng diễn nữa, mẹ chồng tôi và tiên sinh đều không có ở đâu. Cô tính diễn cho ai xem?"

Bạch Dương cười nhạt, vẻ mặt chán ghét nói.

Thu Vân liền thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo nói "Đúng, tôi chính là cố ý đấy. Xét về tướng mạo, gia thế thì tôi có gì không bằng cô dựa vào đâu cô được làm vợ ngài ấy chứ."

Bạch Dương không trả lời, chỉ im lặng tiếp tục nghe cô ta nói.

Thu Vân lại cho là Bạch Dương đang sợ, nên càng tự tin nói "Năm đó chúng tôi vốn dĩ sẽ cưới nhau rồi, chỉ vì tôi giữa chừng phải ra nước ngoài nên mới để vị trí thiếu phu nhân Tống gia rơi vào tay cô. Bây giờ tôi về rồi tôi thấy cô nên biết điều trả nó lại cho tôi, vì nó vốn thuộc về tôi"

Bạch Dương nghe thấy, cúi người che miệng khẽ run rẩy. Thu Vân tưởng đâu cô khóc, nào ngờ Bạch Dương nhịn không được bật cười lớn làm cô ta trợn mắt "Cô...cô cười cái gì?"

Bạch Dương bình tĩnh lại "Đường đường là một tiểu thư cao quý có ăn học, làm gì không làm lại đi muốn làm tiểu tam phá hoại gia đình người ta."

Bạch Dương đi lại gần, mặt đối mặt với Thu Vân dùng giọng chất vấn

"Thuộc về cô? Cái gì gọi là thuộc về cô hử? Nếu như cô thật sự có thể trở thành thiếu phu nhân Tống gia, thì cô đâu cần đi ra nước ngoài. Năm đó Sư Tử từ chối cô, vì quá mất mặt nên cô đã bỏ đi cô cho là tôi không biết ư?"

Thu Vân tái mặt, cô ta không ngờ rằng Bạch Dương cũng biết chuyện này.

Mà có lẽ cô ta lại càng không ngờ rằng chính Sư Tử đã nói cho Bạch Dương biết.

Bạch Dương nhẹ nhàng đi ra sau Thu Vân tiếp tục khiêu khích

"Cô nói vị trí thiếu phu nhân Tống gia là của cô nhưng cô nên nhớ người được cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận bước chân vào Tống gia chính là Ninh Bạch Dương tôi."

Sau đó Bạch Dương xoay người lại, lạnh lùng nói tiếp "Còn cô...chỉ là một tiểu tam muốn phá hoại gia đình của người khác, cô so với những kẻ thấp hèn ở kỷ viện không hơn không kém"

Chỉ cần có kẻ muốn phá hoại tình cảm của vợ chồng cô, thì dù là ai Bạch Dương cô cũng không bỏ qua.

Hơn hết Ngô Thu Vân thực sự quá ngây thơ, cô ta cho rằng người có thể gả cho Tống Sư Tử thì sẽ là người đơn giản ư?

Ninh Bạch Dương cô mới không phải là người dễ ức hiếp.

Thu Vân tức đến run người, cô ta quay lưng lại trợn mắt nhìn Bạch Dương "Cô...cô ăn nói hàm hồ"

Bạch Dương lại rất vui vẻ nhướng mày đầy thách thức nhìn cô ta.

Thu Vân tức đến không biết gì nữa, đột nhiên cô ta cười lạnh nói "Vậy thì sao, đỡ hơn cô gả vào đây lâu như vậy vẫn không có con. Mẹ Tống vốn đã không thích cô, chỉ cần tôi có thể mang thai con của Sư Tử thì tới lúc đó cô sẽ bị đuổi khỏi đây thôi"

Bạch Dương đang tính phản bác, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau lưng Thu Vân "Nói hay thật, cô có bản lĩnh đó sao?"

Thu Vân giật mình nhìn lại thì thấy Sư Tử xuất hiện và đứng ngay cửa, ánh mắt anh rất sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Bạch Dương thấy anh liền trở về vẻ nhu thuận, dịu dàng. Bước qua Thu Vân lại ôm lấy tay anh nhẹ nhàng nói

"Tiên sinh ngài về rồi, sao không cho người báo một tiếng để em ra đón ngài"

Thu Vân trợn mắt nhìn Bạch Dương, bộ dạng yếu ớt này là sao, rõ ràng khi nãy cô ta...

Nhưng hiện tại Thu Vân không có thời gian quản Bạch Dương như thế nào nữa, mà cô cần phải nghĩ làm sao giải thích với Sư Tử

"Không phải, Sư Tử anh đừng hiểu lầm. Em...em chỉ là..."

"Chỉ là cái gì? Chỉ là muốn leo lên giường của tôi, mang thai con của tôi. Sau đó lên làm thiếu phu nhân, hửm?"

Sư Tử cúi xuống nhìn Bạch Dương vừa nói vừa xoa tay cô.

Sau đó Sư Tử cười lạnh nhìn Thu Vân nói thêm

"Cô xứng sao?"

"Không phải, không phải như vậy đâu. Em không có ý đó..." Thu Vân lắc đầu, ủy khuất khóc nói.

Nhưng không đợi cô ta giải thích thêm Sư Tử đã lạnh lùng nói "Tôi không quan tâm cô có ý gì, ngay bây giờ lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc tôi sẽ cho người đưa cô về Ngô gia"

"Anh muốn đuổi em, em không đi đâu cả. Bác gái sẽ không để em đi đâu" Thu Vân không tin vào tai mình, lắc đầu nói.

"Về phía mẹ, tôi tự biết giải thích với bà. Cô muốn tự mình đi hay muốn tôi cho người ném cô cùng đồ đạc ra ngoài. Tôi không có kiên nhẫn đâu"

Sư Tử lộ vẻ mất kiên nhẫn nói.

Thu Vân chỉ đành siết chặt tay, nghiến răng nói "Em tự đi"

Nói xong cô ta khóc nức nở bỏ đi, Bạch Dương nhìn theo sau đó hỏi anh "Cô ấy cứ vậy mà đi mẹ sẽ không nổi giận chứ, lỡ như bà ấy nghĩ là do em thì..."

"Anh là người đuổi thì anh sẽ chịu trách nhiệm, em yên tâm có anh ở đây mẹ sẽ không làm khó em đâu"

Sư Tử cười nhẹ an ủi cô. Bạch Dương gật đầu dựa vào người anh khẽ cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

........

Kim Ngưu tới Vân Nguyệt lầu, hỏi ra thì biết Cự Giải đang ở trong phòng làm việc của cô.

Anh liền đi lên đó rất tự nhiên bước vào trong, Cự Giải ngước mắt lên thấy là anh thì chỉ thờ ơ hỏi "Anh tới đây làm gì, tới xem tôi thảm hại như nào?"

"Sao lại nặng lời thế chứ" Kim Ngưu bật cười ngồi xuống ghế, sau đó nói tiếp

"Sao hả? Cô muốn từ bỏ rồi sao?"

"Làm gì có chuyện đó, tôi không có thua. Càng không có chuyện từ bỏ dễ dàng như vậy" Cự Giải hừ một tiếng nói, ánh mắt tức giận nhìn Kim Ngưu

"Rốt cuộc anh tới đây làm gì, nếu tới khiêu khích thì mời về cho"

"Haha" Kim Ngưu bật cười lớn rồi nhìn cô "Thật không ngờ một bà chủ Cung kiêu ngạo lạnh lùng lại có thể bị một cô nhóc chọc cho tức giận đến như vậy"

Thấy Cự Giải sắp mất kiên nhẫn, Kim Ngưu mới nghiêm túc lại nói "Được rồi không giỡn nữa. Muốn hợp tác không?"

"Hợp tác?" Cự Giải ánh mắt nghi ngờ nhìn Kim Ngưu, anh liền cười nhạt trả lời "Tôi sẽ giúp cô có được Hoắc Thiên Yết"

Kim Ngưu phẩy chiếc quạt trong tay, nhướng mày nhìn Cự Giải nói.

Cự Giải im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói "Anh muốn gì?"

Không lí nào Kim Ngưu sẽ giúp cô không công đâu.

"Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra sẽ nói với cô"

"Được, chỉ cần anh giúp tôi trở thành phu nhân của Hoắc Thiên Yết, tôi sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của anh"

"Rất tốt, chờ tin tức của tôi đi" Kim Ngưu nói, xong thì đứng lên rời khỏi đó.

Vừa ra khỏi Vân Nguyệt lầu thì Kim Ngưu liền thay đổi sắc mặt "Cung Cự Giải ơi là Cung Cự Giải, cô không biết mình đang chuẩn bị đấu với một tiểu ma đầu thật sự đâu"

Anh bật cười thích thú, xem ra sắp có kịch hay để xem rồi.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

Mạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top