Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Step 8,6| The blind

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói, tình yêu thật sự là tình yêu mù quáng.

.

"Bồ đang qua lại với Parkinson !!? Harry, bồ điên rồi !"

Tiếng la của Hermione vang vọng lên tận nóc nhà, khéo lại làm cho bác Molly ở tầng dưới tỉnh giấc. Ron há hốc mồm đến độ tôi tưởng hàm nó vốn dĩ bị hô như thế, nhìn không nổi, tôi dùng tay khép cái hố đó lại hộ nó.

"Đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy có được không ? Pansy rất tốt, hoàn toàn không giống như những đặc điều người khác nói đâu."

Hermione cười nghệt trên câu nói của tôi, trong khi Ron thì lắc đầu vỗ tay bốp bốp. Tôi khó chịu tìm đủ mọi đường để chứng minh những lời tôi nói là đúng, nhưng có vẻ chấp niệm của hai đứa nó quá lớn rồi.

Ron đẩy một viên kẹo mạch nha vào trong mồm, vừa nhai nhóp nhép vừa hất cằm nói.

"Mình thấy con nhỏ đó cũng được từ lâu rồi, mình đứng ngoài vụ này, chỉ có hai bồ là từ đầu tự nghĩ xấu người ta, giờ thì tự vả chính mình."

Hermione liếc một cái cháy xém khiến Ron ngậm mồm chuyên tâm nhai kẹo, xong lại quay qua tiếp tục nói.

"Parkinson là Slytherin, một gia tộc Slytherin thì ba trên bốn đều thuộc phe Người-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó, bồ quên rồi sao Harry !"

"Nhưng cậu ấy cũng đâu có quyền lựa chọn, giống như nếu mình được chọn, mình cũng sẽ không chọn biết Xà Ngữ vậy. Đời mà, có những điều con người không thể không tuân theo được."

Tôi cãi lý, Ron 'quào' lên một tiếng rồi gật gù tán thành. Hermione tức tối chồm tới.

"Bồ quên nó là đứa chuyên hùa theo Malfoy bắt nạt người khác sao ? Một đứa như vậy sao có thể là người tốt chứ ?"

Tôi ậm ừ, nhưng như có ai đó dẫn lối, tôi nhanh chóng tìm ra được cách đối biện.

"Ai mà chẳng từng phạm phải sai lầm. Không phải anh George và Fred cũng từng không dưới năm lần quay cóp sao, người gian dối nhiều lần như vậy, bồ nói xem là người xấu hay người tốt ?"

Tôi tự hào đứng dậy phân bua, Ron thấy Hermione hai má đỏ gay mà ôm bụng cười đắc ý. Cũng chẳng hiểu sao sau đó, Ron bắt đầu vừa cười vừa lắc đầu.

"Hermione ơi Hermione, đừng hát cho người bị khiếm thính nghe, đừng trình bày cho người không muốn hiểu hiểu..." Cậu ta đứng dậy khỏi cái ghế bố đã xỉn màu, đi chềnh choàng như đang say rượu đến khoác lấy vai tôi, nói to.

"Thằng Harry, ván này coi như thua !"

Nói rồi cậu ta bỏ về phòng ngủ, Hermione sau đó cũng bất lực rời khỏi.

Tôi ngồi đó không hiểu, tôi không hiểu tại sao mình lại phải xin phép ai đó để bắt đầu thích một người, tôi không hiểu sao mình lại sợ người ta bàn tán những điều xấu xí về mối quan hệ mà tôi đang cảm thấy rất vui sướng khi có được.

Tôi không hiểu, rốt cuộc người ta lấy cái gì để cân đo đong đếm chuẩn mực của một tình yêu tốt xấu vậy ?

Câu trả lời cuối cùng trong tôi vẫn là,

Tôi không quan tâm.

*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top