Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì mọi thứ hay không vì gì cả 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: 

Ồ, rõ là Toji được gặp thằng nhỏ. Cọc cằn và tràn đầy oán giận trong đôi mắt xanh sắc lạnh thừa hưởng từ mẹ nó. Và của chính hắn cũng góp vào đấy.

Một khoảng lặng thẳm dài trải sâu giữa hai người mà đôi bên không buồn thu ngắn. Cả hai chỉ nhìn chằm chằm, những đôi mắt xanh gặp nhau, một cuộc trò chuyện không lời giữa những cái liếc mắt để lấp đầy những tháng năm đã bỏ lỡ.

Những điều mà tự ta bỏ lỡ, Toji nghĩ.

Toji cau mày. Những cơn thịnh nộ đang bị khuấy động trong đứa trẻ có lẽ... sáu tuổi đó. Lạy chúa, hắn thậm chí còn không biết tuổi con trai hắn. Phước lành sao? Liệu đó có thật là ý nghĩa của đứa con này với hắn? Nhìn vào cái gườm mắt giá băng của đứa con trai, Toji không thể tưởng tượng được. Chẳng có mối liên hệ nào với đứa trẻ lạ lẫm trước mắt. Toji sẽ không nhớ nổi đây là con trai của hắn, nếu không có kẻ ngu dốt kia đang ngồi buông thõng ở ghế bên cạnh. Toji biết vì sao hắn ở đây. Toji hiểu rõ. Vậy tại sao nó lại cảm giác sai trái thế này? Hắn mong đợi tình yêu hay điều gì ấm áp ư? Toji nhíu mày và liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi bên phải. Dáng vẻ trẻ con thành công che giấu rất nhiều sự thù hằn đằng sau đôi mắt sáng ấy. Gojou Satoru thấy được ánh mắt của thằng nhỏ và cười toe.

"Nhóc con dễ thương thật, phải không?" Gojo nhìn sang đứa trẻ và nhăn mặt. "Bleh, nhìn y hệt thằng bố. Ahhh, đáng sợ quá đi."

Toji cau có và nhìn lại con trai mình. "Bao nhiêu tuổi rồi?"

Megumi không chớp mắt, nghiêm giọng như mọi khi trả lời. "Bốn."

Toji không nói gì. Hắn chỉ liếc nhìn đứa con trai của mình, nhìn một đứa trẻ bốn tuổi xa lạ. Rồi hắn bỏ đi. Hắn quay lưng che giấu đi vẻ nhăn nhó khi bước đi bằng cơ thể tàn tạ. Toji nghe thấy tiếng cười khúc khích và tiếng quần áo sột soạt khi Gojo đứng dậy đi theo anh.

"Chu choa, một cuộc họp mặt gia đình quá cảm động! Tôi vui lắm đó." Toji liếc nhìn gã tóc trắng qua vai mình khi bước xuống cầu thang, để rồi bắt gặp hàm răng trắng bóng lẫn nụ cười toe thối tha.

"Pfff, ui chà. Thật vui vì ai đó hài lòng." Toji tiếp tục bước đi, phớt lờ những cơn đau đầu như búa bổ. Toji chớp mắt nhưng động tác nhắm lại kéo dài lâu một nhịp. Gojo giờ đang chặn đường hắn, mắt nheo lại, nhếch môi hé nở nụ cười lạnh lùng.

"Ngươi không quên thoả thuận giữa hai ta đó chứ?" Toji tránh ánh nhìn của Gojo. Cậu ta nghiêng đầu về phía trước, và cặp kính râm kỳ quái đó trượt xuống sống mũi. Cảm giác khó chịu toát ra từ đôi mắt xanh kỳ lạ đó khó có thể so sánh với bất kì điều gì, còn Toji sẽ hát luôn tại đây nếu như tiếp tục chịu đựng cái nhìn chằm chằm ấy. Toji quay lại và gật đầu. Gojo cười toe toét và đẩy kính lên, vỗ tay cái bụp. "Xuất sắc! Chỉ cần ngươi đào tạo cho bọn ta một chú thuật sư với kĩ năng chiến đấu đấy, bọn ta sẽ tha cho ngươi."

"Hah, mày mong tao nuôi dạy chú thuật sư sao?"

"Chà, thái độ của ngươi như thế, ta cũng chẳng ngại gì không giao nó cho Gia tộc Zen'in! Ta cam đoan họ sẽ vui lòng nuôi dạy một đứa trẻ có khả năng thừa hưởng chú thuật bẩm sinh của gia tộc. Mà nếu không thì ngươi biết đấy, tộc Zen'in luôn có chỗ cho nô bộc!" Gojo bước lại gần Toji, nụ cười của cậu ta đầy khinh bỉ. "Dù sao họ cũng đang thiếu một người."

"Thằng chó bệnh hoạn."

"Có đầu óc, ý ngươi là thế nhỉ. Ta đồ rằng không có ai chữa được cho cánh tay đáng yêu đó cho ngươi đâu. Ồ, cộng thêm cái lỗ bé xinh đó nữa. Ai lại làm được vậy ta ơi?" Toji cảm thấy hàm đang siết chặt lại, nếu phải tiếp chuyện với tên này thêm phút nào nữa, có lẽ bộ nhai nuốt sẽ bị chính hắn nghiền nát đi mất.

Nụ cười của Gojo biến mất trong phút chốc. "Cư xử phải lẽ với Megumi. Đó là trách nhiệm của ngươi bây giờ."

Trong nháy mắt, Gojo Satoru đã biến mất, để lại Toji với hai nắm tay siết chặt, những mẩu da dưới móng và một đứa con để yêu thương lần nữa.

Sau lần gặp đầu tiên ở nơi cách xa chỗ này, điều mà Toji sẽ sớm biết*, anh ta lại đụng độ ánh nhìn cau có từ đôi mắt xanh lục không chút chờ mong nào. Thằng bé đã nhìn thẳng vào Toji ngay khi hắn vừa bước vào căn hộ tồi tàn này. Megumi bỏ lại một cú lườm nguýt trước khi quay lại và nhốt mình trong phòng. Nếu Megumi muốn tiếp tục im lặng, Toji bằng lòng với điều đó. Hắn ít là nên như vậy. Rốt cuộc, đứa trẻ này chỉ được tính là con trai hắn nếu hệ quy chiếu là tên và huyết quản. Cả hai không cần gì nhiều hơn thế. Toji bước vào phòng khách, ngã người xuống đi văng và bật TV.

Hai mươi phút trôi qua, Toji vẫn nằm khom trên cái ghế dài bằng vải lổn nhổn chỉ chực gãy, tay cầm điều khiển. Tiếng vang của một chương trình hành động vẳng lại trong đầu Toji, nhưng mắt hắn vẫn tập trung vào cánh cửa đóng kín kia. Nơi này không khác gì những căn hộ Toji từng ở. Sàn nhà không được quét, mạng nhện kéo trên xà nhà. Nhà bếp thiếu thốn một cách đáng cười và những bức tường trống. Thêm một nơi hoàn toàn không có sự sống. Nhưng khi Fushiguro Toji nhìn xoáy sâu vào ánh sáng chảy trên shoji** từ khe cửa phòng con trai mình, hắn nghe thấy tiếng thầm thĩ và tiếng sụt sùi khe khẽ của một đứa trẻ đang khóc. Quai hàm bất giác nghiến chặt và đầu Toji quay cuồng với những ký ức. Có lẽ nên không có sức sống thì hơn, thà rằng trống trải thì hơn, để mọi chuyện đừng quá khó khăn theo cách này.

Toji rầu rĩ rồi tự kéo mình dậy ra khỏi ghế dài. Hắn ngồi bệt xuống đất, bắt chéo chân, nhăn nhó khi sức nặng của cơ thể đè lên phần thịt đang hồi phục. Toji mở cửa, rồi hắn gặp Megumi, đôi bàn tay nhỏ bé cuộn tròn ôm lấy chân, đang chau mày với đôi môi run run nhìn người cha đang nửa quỳ của mình.

Toji biết. Hắn nhìn vào đôi mắt hoe lên, khuôn mặt sưng húp kia và biết; tất cả là do hắn. Nếu sự hiện diện của hắn đã gây thương tổn cho đứa con, làm sao sự hiện diện này lại giúp chữa lành mọi thứ? Hắn ta không thể đảo ngược bốn năm bỏ mặc đó. Hắn đã vắng mặt trong quá khứ và hiện tại càng không nên hiện diện. Toji thật sự muốn bỏ trốn.

Bỏ trốn đi, để uống một chút rượu, đánh bạc, tìm một người phụ nữ, nói chuyện ngọt ngào để ả cưu mang hắn, giải quyết luôn chuyện tiền nong và cứ thế sống ngày qua ngày. Để có thể vun tay vào bài bạc cho đến khi hắn thành triệu phú. Sống không ràng buộc, chẳng vướng bận ai. Hắn cứ muốn sống thế nào thì sống thế ấy.

Nhưng Toji không làm thế. Trên thực tế, cả hai rơi vào một guồng quay nửa vời. Họ lần mò cách sống với nhau bằng những điều quen thuộc hàng ngày như "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon". Hay đúng hơn là Toji. Megumi hiếm khi nói chuyện hay thừa nhận hắn, nếu không nói tới cái gườm gườm cay đắng hoặc cái tặc lưỡi của đứa nhỏ. Mọi câu từ của Megumi đều cộc lốc để ngăn chặn việc phải nói gì thêm. "Phải, không, được, được thôi."

Megumi còn đi học. Thằng nhỏ tự thức dậy, đánh răng và rời đi trước cả khi bố nó có thể bình minh. Toji lười biếng loanh quanh trong nhà, thỉnh thoảng lau được kệ tủ hay nấu một cốc mì, mặc dù hắn không rõ mình đang công sự gì. Toji cho rằng hắn cứ nên cố gắng chứng minh sự hiện diện của mình thôi. Toji sẽ quét một chút, dù phải nói là khá nửa vời. Hắn đã tưởng sẽ không bao giờ phải làm việc nhà nữa, và khi ngón tay cái của hắn dần lộ ra vết phồng rộp do cán chổi, Toji tức điên bẻ đôi cây chổi một cách thô bạo.

Sự tồn tại của Toji không thể nói là có sức nặng hơn một vết bẩn trên tường. Bây giờ không ai quan tâm nó, nhưng sớm thôi, một ngày có người sẽ thấy vết bẩn và lau đi. Toji không thể tiếp tục công việc của hắn, nhất là khi Cao chuyên chú thuật giám sát từng nhất cử nhất động như loài diều hâu. Họ nhận được trợ cấp hàng tuần từ trường học, không nhiều nhưng đủ để hai cha con không rơi vào cảnh sống quá tồi tàn, đấy là nếu Toji chịu dọn dẹp.

Toji và Megumi sống qua ngày nhờ vào những tấm séc. Toji nhớ lại cách hắn sống nhờ khát khao tiền bạc hừng hực trong huyết quản, thứ kéo hắn ra các sòng bạc, đến các trường đua. Nhưng bây giờ, Toji chỉ có thể lo nghĩ về rau muối, mì ramen rẻ tiền để trong tủ và nhớ rằng hắn bây giờ không thể chỉ sống cho riêng mình.

T/N:

*Bản gốc: For no where near the first time, as Toji will soon learn, he is met with that unimpressed scowl and green eyes that bore into him upon just stepping into this dingy apartment.

Ý tác giả là căn hộ này cách xa nơi mà Gojo cho 2 cha con họ gặp lần đầu tiên. "Điều mà Toji sẽ sớm biết" hàm ý 2 chuyện: anh ta không biết gì về việc Megumi sống ở đâu và anh ta từ giờ sống với Megumi nên anh sẽ sớm biết khu vực sinh sống nơi đây.

**Chiếu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top