Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tôn Thừa Hoan- Phác Tú Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhắc đến phú nhị đại có tiền thì người dân nơi đây liền nghĩ đến Tôn Thừa Hoan, đúng, Tôn Thừa Hoan là Chủ Tịch của tập đoàn đá quý Tôn Thị, Tôn trong Tôn Thị, Thị trong Tôn Thị. Là một lão đại nắm trong tay nhiều sòng bạc cá cược trong các thành phố Hàn, một nam nhân hảo hảo tuấn tú, đẹp trai, cao ráo lại có nhiều tiền trong tay, nữ nhân nơi nơi đều muốn được gả cho hắn. Người ta biết hắn đã hai mươi tám, cái tuổi mà bên cạnh có bạn đời, nhưng hắn thì vẫn độc thân, độc thân khiến cho người người ghen tỵ.
Điểm đến tám giờ tối, hắn vừa tan làm ở công ty, hiện tại cùng trợ lý Quảng của mình ngồi trên xe lái đến một buổi đấu giá. Tôn Thừa Hoan phong sắc uy nghiêm, từ nhỏ đến lớn đều ít nói đến lạ, đến lên đại học thì tránh xa nữ nhân như tránh tà. Hắn ấn lên màn hình điện thoại, liền phát sáng lên, bên trong hiện ra tấm hình của nữ sinh cười rạng rỡ, thở dài một cái, đem cất vào túi áo.
Sau khi xe đã chạy vào gara, Tôn Thừa Hoan chỉnh lại áo vest, bước ra khỏi xe hướng đến cửa lối vào, trợ lý Quảng ở phía sau cùng năm tên bảo tiêu cầm theo mỗi người một cái vali màu đen. Ở trong đại sảnh rất to lớn, ánh đèn mờ mờ ảo ảo không quá sáng, ở mỗi ghế đều có một cây gậy bảng giá tiền, bên cạnh ghế là chai rượu vang và ly rỗng, để khách thoải mái tận hưởng buổi đấu giá.
Đợi hơn mười lăm phút, ánh đèn trong căn phòng rộng lớn đều tắt hết, ở trên bục sân khấu làm bằng gỗ kia liền phát sáng đèn, ánh đèn vòng tròn chiếu lên hai cái lồng sắt, mà lòng sắt thì được bao phủ bởi tấm vải lớn, che đi khung cảnh bên trong chiếc lồng sắt ấy.
"Xin chào mọi người, đây là buổi đấu giá Mai Tuyến, hiện tại chúng tôi vừa nhập những lô hàng tươi xinh, nào nào. Chúng ta cùng thưởng thức nhé."
Tiếng nói của người dẫn buổi đấu giá vang lên, nói xong thì hai tấm vải đang che đậy kia đều bị kéo xuống, bên trong hai chiếc lồng sắt lạnh lẽo là hai nữ nhân. Một nữ nhân không một mảnh vải che thân, một nữ nhân vẫn khoác cái áo sơ mi trên người.

Tôn Thừa Hoan kích động trừng mắt nhìn nữ nhân mặc áo sơ mi trắng kia, chớp mạnh mắt vài cái rồi mở hẳn. Kia, chẳng phải là Phác Tú Anh sao? Tại sao lại ở đây?
Còn hai nữ nhân kia bị ánh sáng làm cho tỉnh lại, ánh mắt lo lắng đến sợ hãi nhìn khán đại trước mặt. Phác Tú Anh vì muốn trốn tránh hôn nhân với một nam nhân tổng tài kia mới một mình chạy trốn, nào ngờ ở trên con đường hoang vắng bị bọn buôn người tẩm thuốc mê bắt lên xe, bất tỉnh nhân sự không biết chuyện gì.
Phác Tú Anh ở lồng sắt thứ hai, nữ nhân lạ mặt kia cũng giống như nàng bị bắt lên xe, nằm ở lồng sắt thứ nhất. Cả hai đều được chăm sóc tốt, có điều hiện tại sắp bị đem bán cho đại gia bụng phệ, làm sao không sợ hãi.
Trên khán đài đều là nam nhân mê sắc mê dục, ánh mắt thèm khát đều dán lên hai nữ nhân ở dưới bục sân khấu kia, ai ai cũng đều hô hoán thúc giục người dẫn buổi đấu giá mau bắt đầu. Người dẫn buổi đấu giá xem như hiểu rõ, cánh tay cầm búa gỗ gõ lên thanh gỗ phía dưới.
"Giá đầu tiên cho hàng thứ nhất, Lục Hiểu Yên, 1.000.000 Won!"
"5.000.000 Won!"
"9.300.000 Won!"
"11.000.000 Won!"
MC cầm mic, tay kia cầm búa gỗ đập xuống miếng gỗ cứng cáp màu đen kia.
"11.000.000 Won lần một. 11.000.000 Won lần hai.."
Ở trên khán đài đều giơ bảng hình tiền lên cao, không ngừng la to. Đối diện Tôn Thừa Hoan hai hàng ghế là nam nhân mập mạp béo ú hô to, tay thì đập bàn liên tục.
"30.000.000 Won! Nữ nhân tươi xinh của tôi!"
MC nghe đến liền đập búa:"30.000.000 Won lần một, 30.000.000 lần 2, 30.000.000 lần 3! Chúc mừng, hàng Lục Hiểu Yên thuộc về Tuấn thiếu gia!"
Trợ lý Quảng đứng ở bên cạnh hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai hắn:"Tôn Tổng, nam nhân kia họ Tuấn, Tuấn Tuế Bân, là thiếu gia Tuấn gia, nghe nói cậu ta tiêu sài tiền phá gia chi tử, là công tử bột."
Hắn gật đầu một cái, hắn chỉ chú ý đến nữ nhân mặc áo sơ mi kia, tâm can nổi lên một trận nóng giận. MC cầm mic, tay kia cầm búa chuẩn bị đập.
"Bây giờ đến hàng Phác Tú Anh, giá khởi đầu 30.000.000 Won!"
"Ô, 40.000.000 Won!"
"Không, 60.800.000 Won!"
"Nữ tử xinh đẹp, hảo, 80.000.000 Won!"
Nam nhân liên tục cầm thanh gỗ giơ cao, miệng hô to ra giá tiền, MC ở trên bục sân khấu nghe đến không biết đã đến bao nhiêu tiền, đến khi Tuấn Tuế Bân hô to:"500.790.000 Won! Nhất định cô ấy là của tôi!" Ngữ khí này làm các nam nhân kia đều nhỏ đi tiếng nói, thật sự quá nhiều tiền. Bọn hắn tuy làm lớn nhưng không đến nổi tiêu sài hơn như vậy.
"500.790.000 Won lần 1!."
Tôn Thừa Hoan ngoắc tay, ra hiệu cho trợ lý bắt đầu. Trợ lý Quảng gật đầu, cầm gậy bảng giá tiền giơ lên cao hô to:"900.990.000 Won!"
Tất cả ánh mắt đều dời lên nhìn hắn, nhiều người nhìn hắn đầy cảm thán ngưỡng mộ, Tuấn Tuế Bân thì tức giận, nhưng biết làm sao? Hiện tại hắn không còn đủ tiền nữa rồi.
"Là Tôn Tổng! Ái chà chà, con số không hề nhỏ. 900.990.000 Won lần 1! 900.900.000 lần hai! 900.990.000 Won lần 3. Xin chúc mừng, Phác Tú Anh thuộc về Tôn Tổng đây."
Nói rồi ai ai cũng vỗ tay, Tôn Thừa Hoan đứng lên, đi xuống bục sân khấu kia trực tiếp ôm lấy thân thể bé nhỏ ngồi trên lồng sắt đã được mở ra. Phác Tú Anh sợ độ cao, bị ôm cao như vậy liền ôm lấy cổ Tôn Thừa Hoan. Trợ lý Quảng cùng các anh bảo tiêu khẽ nhìn nhau, biết ông chủ của mình sẽ làm gì, cho nên cùng nhau đi về bằng lối ra khác.

Tôn Thừa Hoan một tay ôm lấy cô, đi vội ra xe của mình, mở cửa ngồi yên vị bên trong liền khoá luôn cửa xe. Hắn vô cùng tức giận, trực tiếp nâng cằm nàng lên, áp môi mình lên môi anh đào của nàng.
" Ngô.. anh.."
Bị hôn bất ngờ làm Phác Tú Anh sợ hãi, khoé mắt đã vươn một giọt lệ long lanh, nàng đã muốn trốn tránh nam nhân oai lãnh này, lại oan gia ngõ hẹp mua chuộc lại bằng tiền. Nàng bạo dạng cắn mạnh môi dưới của hắn. Tôn Thừa Hoan cảm nhận được vị máu, liền dứt khỏi nụ hôn.
"Em dám cắn tôi? Tiểu Anh, có phải hay không em chán ghét tôi? Tôi đi ra nước ngoài công tác ba năm, bên đó ngày đêm nhớ em đến bức người. Đến lúc trở về muốn cùng em kết hôn, em lại một thân bỏ trốn, để bọn họ bắt em đến buổi đấu giá. "
Nói đến đây, giọng điệu uỷ khuất của hắn làm Phác Tú Ann bối rối, đúng thật là nàng không muốn kết hôn với hắn. Vì muốn huỷ hôn ước mà vô tình xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tôn Thừa Hoan cười khẩy một cái, hắn đưa tay ôm chặt thắt lưng của nàng, tà mị ghé vào tai nàng nhỏ giọng:"Tiểu Anh, tôi ở bên đó ăn chay nhiều năm rồi.."
Dứt câu liền đem áo sơ mi trên người cô xé toạt ra, để thân thể hồng hào loã thể trước mặt hắn, đôi bánh bao hưng phấn phập phồng mà nảy lên xuống, xương quai xanh quyến rũ hiện rõ. Tôn Thừa Hoan bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẩn trương há miệng vùi mặt vào hõm cổ nàng liếm cắn xương quai xanh, mút mạnh một cái đánh dấu chủ quyền.

"Tiểu yêu nhân, tôi đánh dấu, em chỉ thuộc riêng về một mình tôi."
Đầu lưỡi dính dịch bọt nhớp nháp rê lên xuống di chuyển đến khoả bánh bao, dùng đỉnh đầu lưỡi ấn lên nhũ hoa hồng kia, xong lại há miệng ngậm nhũ hoa vào miệng mà ra sức mút. Phác Tú Anh biết nam nhân trước ngực rất nhớ nàng, bản thân bị hắn khơi dậy dục vọng, ưu tình vòng tay ôm lấy cổ hắn, ưỡn ngực lên để hắn thoả thích làm loạn.
Bàn tay đương nhiên không rảnh rỗi gì, đưa xuống xoè ra ngón tay từ bắp đùi đến bờ mông căng mọng của nàng, làn da mềm mại sờ vào thật thích. Tôn Thừa Hoan hài lòng nhìn thành phẩm của mình ở khoả bánh bao của nàng, đưa tay kéo khoá quần xuống, để côn thịt oai hùng hổ bật ra ngoài. Phác Tú Anh còn đang nửa mê nửa tỉnh, nhận thấy mình đang ngồi trên đùi còn là đối diện hắn, hai chân đều bị hắn ôm lấy dạng rộng ra hai bên, để hoa huyệt đẹp đẽ phía dưới đối mặt với côn thịt trướng lớn. Nàng đối với loại chuyện này là lần đầu, vốn dĩ muốn lên tiếng để hắn chậm rãi đi vào. Lời nói còn chưa phát ra, côn thịt nóng hổi đã yên yên sâu bên trong hoa huyệt nàng.
Đau, đau đến thấu xương, Phác Tú Anh nén môi sau đó thở ra một hơi để trấn an cái đau từ phía dưới hoa huyệt, cái gì cũng chưa xong, đã bị Tôn Thừa Hoan ôm lấy, không ngừng ra sức nâng nàng lên rồi ấn xuống, bắt ép hoa huyệt đáng thương nuốt trọn côn thịt bành trướng của hắn, côn thịt như ngọn lửa, vừa to doạ người, vừa nóng hừng hực như lửa đốt.
"Ưm.. ha.. đau, đau quá.. "
Ở bên tai hắn phát ra tiếng nỉ non yêu nghiệt, Phác Tú Anh không còn sức lực, chỉ biết ôm lấy cổ hắn, phối hợp theo động tác mạnh bạo của hắn nhấp nhô. Tôn Thừa Hoan thì ôm lấy thắt lưng nàng, trong người bị dục vọng ham muốn mà nóng nảy cáu giận, một lần nữa chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của nàng, đưa cái lưỡi ướt át kia cạy khoang miệng nàng, cùng lưỡi ngọt day dưa một chỗ, nước bọt trao đổi cho nhau.
Hoa huyệt hồng hào bây giờ đỏ ửng mẫn cảm sưng tấy, bị côn thịt to lớn hung hăng bắt nuốt lấy mà dần bỏng rát, côn thịt ở bên trong hoa huyệt chạm đến hoa tâm vách thịt liền thẳng lưng đâm mạnh, trừu sáp vách thịt mềm mại ấm nóng bên trong. Tôn Thừa Hoan dứt ra khỏi nụ hôn, ánh mắt bị dục vọng che đậy, hằn lên tia đỏ. Nhìn nữ nhân kiều diễm cắn môi, cái miệng nhỏ kia thốt ra tiếng nức nở cùng tiếng rên rỉ thoải mái như mèo kêu, hắn cảm nhận được hoa huyệt đang thít chặt lấy côn thịt của hắn, biết nàng đang đến. Tôn Thừa Hoan ôm lấy nàng, côn thịt không ngừng nghỉ ra vào đâm sâu ở bên trong hoa huyệt. Hắn cũng sắp bắn rồi đây.
"A..~.."
Nàng cong ngón chân, hai tay vịn lấy vai hắn thít chặt hoa huyệt chật hẹp lại, xuân thuỷ từ hoa huyệt chảy xuống đùi hắn ướt một mảng. Tôn Thừa Hoan cắn môi, côn thịt bị hoa huyệt ép chặt liền bắn, đem tinh dịch chôn vào hoa tâm vách thịt. Phác Tú Anh trừng mắt, bụng nhỏ co rút một cái, thuận theo đón nhận dòng tinh dịch nóng hổi kia vào bên trong miệng.
"Anh bắn bên trong rồi, hức, sẽ có em bé."
Tôn Thừa Hoan cười khổ nhìn nữ nhân trong lòng khóc đến lợi hại, có em bé thì sao? Hắn hàng ngày có thể mang đứa nhỏ đến công ty vừa làm việc vừa chơi đùa cùng hắn. Bất quá hắn chăm con, nàng khóc cái gì.
"Đừng khóc, có em bé thì sinh, tôi nuôi em và con. Ngoan, nín đi nào."
Nghe đến câu nói ngọt như kẹo mạch nha này, Phác Tú Anh được an ủi phần nào, chính ra hắn không vô tâm bỏ mặc nàng, còn nói sẽ nuôi con và nàng, ánh mắt dịu dàng cong lên, nàng thẹn thùng cười một cái.
Nhìn thấy gương mặt ưu ly tình kia, hắn cắn môi, nhét côn thịt của mình vào trong rồi kéo khoá quần lên. Mở cửa chuyển lên ghế lái ngồi, cấp tốc khởi động xe lái về nhà.
Sau khi về đến nhà, Tôn Thừa Hoan mở cửa xe, ôm lấy Phác Tú Anh đi vào nhà. Hắn ôm nàng đi vào phòng ngủ, đi sô pha ngồi xuống, để mặc Phác Tú Anh đứng chôn chân ở trước mặt. Hắn cười một cái, ra lệnh.
"Em đến đây, quỳ xuống."
Ngón tay chỉ xuống phía dưới, hắn chủ động dạng chân ra một chút. Phác Tú Anh ngoan ngoãn nghe theo, quỳ xuống ở chính giữa chân hắn, một lúc sau biết hắn ngụ ý muốn nàng dùng miệng khẩu giao. Nàng cắn môi suy nghĩ..
Tôn Thừa Hoan cầm lấy tay nàng, tay kia của hắn kéo khoá quần xuống, để côn thịt một lần nữa tẩu thoát ra bên ngoài, nhanh chóng dán lên một bên má của nàng, làm cho gương mặt hồng hào chuyển sang màu đỏ chót.
"Tiểu Anh, em dùng miệng đi, liếm nó như cây kem."
Nàng vươn tay nắm lấy côn thịt của hắn, để đầu khấc đưa đến môi nàng chạm một cái, nàng trừng với hắn một cái. Côn thịt này nóng như lửa, lại bắt đầu trướng to hơn một chút. Phác Tú Anh há miệng nhỏ, cúi xuống ngậm lấy đầu khấc của hắn bắt đầu liếm mút như que kem.
Không phải nói là không có kinh nghiệm, động tác rụt rè chậm rãi này của nàng làm hắn hài lòng đưa tay xuống xoa xoa má nàng. Nàng ngậm côn thịt vào miệng vẫn thấy tiến vào hơn một chút nữa sẽ rất khó khăn, nước bọt bên trong miệng không nuốt kịp mà theo khoé miệng chảy ra bên ngoài.

"Ô.. ô.. "
Liếm mút một lúc lâu, không tài nào ngậm hết cả kích thước côn thịt vào trong miệng, Phác Tú Anh chuyển sang dùng tay, lòng bàn tay nhỏ nhỏ mềm mềm bao bọc lấy phân thân côn thịt, ra sức vuốt ve nó lên xuống.
Nhận biết người kia đã tiếp thu được loại chuyện người lớn, Tôn Thừa Hoan thoả mãn ngâm nga tên nàng. Hắn ngồi lên, một tay bóp lấy cằm nàng để nàng há to miệng, tay còn lại hắn tự đưa xuống vuốt ve côn thịt, để đầu khấc to như quả trứng gà hướng vào khoang miệng nàng.
Thoải mái rên lên một tiếng, cái lỗ nhỏ ở trên đầu khấc giống như ống phun nước siêu nhỏ, phóng ra từng đợt từng đợt tinh dịch nóng hổi như sữa bò vào khoang miệng Phác Tú Anh, vì không nuốt được hết mà khoé miệng còn vươn một đường tinh dịch cùng dịch bọt.
Phác Tú Anh đem tinh dịch tanh nồng của hắn khó khăn nuốt xuống cổ họng, còn tinh nghịch vươn lưỡi liếm vành môi một cái, oan ức để hắn bế lên đi đến giường nằm xuống.
"Vợ yêu, anh nhớ em, gả cho anh, có được không?."
Thể lực bị tiêu hao đi rất nhiều, cả cơ thể nàng nơi nơi đều cảm thấy nhức mỏi, trong lúc mơ màng nghe thấy câu hỏi của hắn, không nghĩ ngợi gì mà gật đầu một cái. Ai ngờ người kia vui đến nổi, tiếp tục áp nàng dưới thân mà dày vò.

" . . . " 
"To gan.. em đồng ý, anh lại tiếp tục làm.. ha.., nhẹ một chút..Ông xã à..~ "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top