Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Bảo vệ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Dư Bình không còn nhốt Dư Cảnh Thiên trong nhà nhưng ông vẫn không cho phép cậu vào quân khu.

Từ trước tới giờ Sư Tử Hồng luôn tự hào về mắt thẩm mỹ của Dư Cảnh Thiên. Chỉ trừ khoảng thời gian gần đây, fan thường thấy Dư Cảnh Thiên đeo một chiếc đồng hồ không rõ nhãn hiệu, kiểu dáng cũng không thời thượng như các mẫu đồng hồ trên thị trường hiện nay. Về trang phục, các loại phụ kiện trên người cậu vẫn hoàn hảo, chỉ trừ chiếc đồng hồ kia.

Không phải nó không đẹp mà là có một vài bộ trang phục chiếc đồng hồ ấy vốn dĩ không hợp. Nhưng Dư Cảnh Thiên mặc bộ nào cũng đeo nó trên tay.

Có người còn có suy nghĩ là Dư Cảnh Thiên lười đổi hay đó là đồng hồ của nhà tài trợ?

Cơ mà phận làm fan, cái mà các cô am hiểu nhất là bơ đi những cái mình không muốn nhìn. Mắt không thấy thì tim không đau.

Chiếc khăn màu xanh mà Dư Cảnh Thiên đưa La Nhất Châu, nó luôn yên vị trong túi áo bên ngực trái của anh.

Yêu xa đã khó, yêu mà không liên lạc được còn khó hơn. Nhưng với tình cảm của mình, La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên đều tự tin rằng cả hai sẽ cùng nhau vượt qua, cùng nhau tiến đến một cái kết đẹp nhất.

====

Ba ngày sau Dư Cảnh Thiên nhận được tin nhắn từ Từ Tân Trì.

[Từ Tân Trì]: Tony lát nữa cậu rảnh không? Đi ăn tối cùng tớ với Trương Tư Nguyên, có chỗ này tốt lắm.

Dạo này Dư Cảnh Thiên đang dành thời gian sáng tác mini album mới nên Trần Viễn không xếp nhiều việc cho cậu. Trừ khi có linh cảm, phần lớn thời gian cậu đều rảnh.

Đã lâu rồi không gặp nhau, Dư Cảnh Thiên cũng muốn tâm sự với hai người: [Được, mấy giờ thế?]

[Từ Tân Trì]: 19h, tại khách sạn New World Beijing. Đến nơi thì gọi tớ ra đón. Nhớ ăn mặc kín vào nhé.

Hôm nay là ngày diễn ra Hội nghị thượng đỉnh giữa Trung Quốc và hai quốc gia khác, địa điểm là khách sạn New World Beijing. Phóng viên sẽ rất đông.

Dư Cảnh Thiên hiểu lý do cậu nhắn lại: [👌]

====

18h45, Dư Cảnh Thiên tự lái xe rời đi.

Cậu đậu xe gần khách sạn, lấy điện thoại gọi cho Từ Tân Trì.

"Tớ tới rồi."

"Ok, tớ xuống liền."- Từ Tân Trì nhanh chóng đáp.

Một lát sau Từ Tân Trì đi xuống, để bước vào trong Dư Cảnh Thiên cần phải xác minh thân phận và Từ Tân Trì là người bảo lãnh.

Dư Cảnh Thiên thắc mắc: "Diễn ra hội nghị thượng đỉnh mà vẫn tiếp khách à?"

Từ Tân Trì lắc đầu: "Không tiếp khách nhưng những khách VIP đặt phòng trước thì khách sạn không thể đuổi được. Cũng ít thôi, tầm chục người."

Trước đó hội nghị dự kiến sẽ tổ chức ở một khách sạn khác nhưng bên đó lại gặp rắc rối về khâu thực phẩm. Vì vậy khách sạn New World Beijing trở thành nơi tổ chức hội nghị mới.

Dư Cảnh Thiên gật gù: "Anh Nguyên đến chưa?"

"Đến trước cậu vài phút."

"Mà sao cậu lại ở đây?"- Dư Cảnh Thiên hỏi.

Từ Tân Trì cười hì hì: "Nhà tớ bị fan cuồng đột nhập, bạn tớ có người là khách VIP ở đây. Cậu ta đặt phòng hai tháng nhưng lại có việc phải đi, thế là tớ xin ở ké. Vừa không tốn tiền mà lại được hưởng thụ, quá tuyệt luôn."

Từ Tân Trì cùng Dư Cảnh Thiên lên lầu 2.

Dư Cảnh Thiên đi đến: "Anh Nguyên."

Trương Tư Nguyên cười: "Hello, Tony."

Cả ba ngồi xuống trò chuyện rồi gọi món.

Một người ngoại quốc từ phòng bao bước ra.

Từ Tân Trì húych vai cậu: "Lãnh đạo cấp cao kìa."

Dư Cảnh Thiên cười.

Sau khi gọi món cậu trả menu cho phục vụ: "Tớ đi vệ sinh chút."

Mở cửa nhà vệ sinh Dư Cảnh Thiên liền thấy người đàn ông ngoại quốc vừa rồi hai tay giơ lên, mặt hướng về phía cửa. Một người với trang phục nhân viên phục vụ đang dùng gì đó để khống chế ông.

Nhìn thấy có người bước vào tên đó liền kẹp cổ người đàn ông kia, súng chĩa thẳng vào cậu.

Dư Cảnh Thiên run lên nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cậu đưa hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng: "Anh trai, em chỉ đi vệ sinh tí thôi. Em không thấy gì hết, thề luôn."- nói đến đây hai bàn tay của Dư Cảnh Thiên từ năm ngón giảm xuống còn ba để thề thốt.

Người đàn ông ngoại quốc nhân lúc tên kia không để ý, nghiêng đầu cắn lấy bắp tay đang kẹp cổ mình.

Bắt được thời cơ Dư Cảnh Thiên liền tiến đến bẻ quặp tay cầm súng của tên phục vụ.

Bị cả hai tập kích, gã đau đớn tay liền thả lỏng, khẩu súng rơi xuống sàn.

Dư Cảnh Thiên cúi người muốn nhặt súng thì bị gã túm tóc lên. Gã đập đầu cậu vào gương trong nhà vệ sinh.

Dư Cảnh Thiên bị choáng, một vài mảnh vỡ găm vào, máu chảy ra.

Mặc dù nói là người ngoại quốc nhưng người đàn ông này đã lớn tuổi lại không biết gì về đánh nhau nên không giúp được. Ông ấy cũng hiểu điều này nên nhanh chóng chạy ra ngoài gọi viện trợ.

Tên khủng bố nắm tóc Dư Cảnh Thiên kéo ra khỏi gương, gã cúi người muốn lấy khẩu súng.

Dư Cảnh Thiên thụi một cú vào bụng gã, cậu đá súng vào trong góc.

Tên kia ăn đau nên buông ra, nhân thời cơ đó Dư Cảnh Thiên thực hiện cú đá xoay vòng, gót chân cậu đập thẳng vào đầu tên khủng bố.

Tên kia kêu lên, cúi người chạy đến ôm eo Dư Cảnh Thiên đẩy thật mạnh cả người cậu vào tường.

Dư Cảnh Thiên cong tay, dùng cùi chỏ đập liên tục xuống lưng gã.

Tên phục vụ ăn miếng trả miếng, đấm liên tiếp vào bụng cậu.

Dư Cảnh Thiên ăn đau dùng chân đạp gã ra.

Tên phục vụ nhân lúc đó cúi người thò tay lấy súng, Dư Cảnh Thiên tiến đến sau lưng gã đạp một cú khiến gã ngã sang một bên.

Tên phục vụ kéo cổ chân Dư Cảnh Thiên, cậu té xuống sàn, gã xoay người sang kẹp cổ Dư Cảnh Thiên. Lực tay gã mạnh đến mức như muốn siết chết cậu.

Dư Cảnh Thiên cảm thấy cả người mình đều đau, đầu óc cậu dần trở nên mơ hồ.

Dư Cảnh Thiên không muốn chết tại đây, cậu còn gia đình, còn La Nhất Châu, còn bạn bè, còn fan đang chờ cậu.

Dư Cảnh Thiên bất lực chỉ biết bấu chặt vào tay gã hòng kéo ra nhưng quá sức. Hơi thở cậu ngày càng mỏng manh.

Bỗng cửa nhà vệ sinh bật mở, một nhóm binh lính chĩa súng về phía hai người.

====

Trở lại 15 phút trước.

La Nhất Châu phát hiện phía bên ngoài khách sạn có hai chiếc xe màu đen khả nghi, bên trong không có người. Anh và một đội quân liền tiến vào bên trong khách sạn xem xét thì phát hiện năm tên cải trang thành nhân viên khách sạn trà trộn vào.

Cả năm tên còn chưa kịp làm gì đã bị tóm gọn.

La Nhất Châu chuẩn bị hỏi bọn chúng có còn đồng bọn hay không thì một lãnh đạo cấp cao của một trong hai quốc gia tham dự hội nghị lần này chạy ào tới.

Ông nói bên trong nhà vệ sinh có một ngưòi cầm súng và một người đang bị khống chế.

La Nhất Châu liền giao việc hỏi cung lại cho một người khác, anh và một nhóm binh lính nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.

=====

La Nhất Châu đạp cửa nhà vệ sinh, chĩa súng vào bên trong.

Tên khủng bố nhanh chóng với tay lấy súng, gã chĩa súng vào đầu Dư Cảnh Thiên. Tay đang siết cổ Dư Cảnh Thiên chuyển sang bóp cằm cậu, gã biết hiện tại chỉ có con tin trong tay gã mới có cơ hội trốn thoát.

Dư Cảnh Thiên thở dốc từng đợt, cậu muốn ho nhưng không thể.

La Nhất Châu nhìn thấy người bên trong là Dư Cảnh Thiên cả người anh liền lạnh toát.

Tên phục vụ dứng dậy, một tay bóp cằm Dư Cảnh Thiên kéo cậu đứng lên, súng vẫn chĩa vào đầu Dư Cảnh Thiên.

"Tụi bây mà tiến đến, tao bắn nát sọ nó."

La Nhất Châu cố giữ cho bản thân bình tĩnh: "Tốt nhất là anh nên đầu hàng, quân đội đã bao vây toàn bộ nơi này. Anh không thoát được."

Dư Cảnh Thiên biết người đến là La Nhất Châu, nỗi sợ hãi vơi bớt đi vài phần. Nhưng trong lòng lại thêm lo lắng, trong tay tên này có súng, cậu lại đang là con tin. Cậu lo La Nhất Châu sẽ vì cậu mà bị thương.

Tên đó cười haha: "Không phải là trong tay tao còn con tin hay sao?"

La Nhất Châu nói: "Nếu anh đầu hàng sẽ được pháp luật khoan hồng."

Như nhận ra người đang nói là ai, gã nghiến răng: "Thì ra là mày, vì mày mà đại ca và anh em tao đều bị bắt. Đến để nộp mạng cho tao? Tốt lắm."

"Cho người của mày lui hết. Riêng mày, bỏ hết vũ khí xuống đi theo tao."- Gã siết tay mạnh hơn, Dư Cảnh Thiên nhăn mặt.

Lúc này La Nhất Châu mới nhận ra gã. Lần trước trong lúc thực hiện nhiệm vụ anh bị gã đâm trúng. Lúc đó ở trong rừng anh mất liên lạc với toàn đội.

Sau khi tìm được La Nhất Châu thì anh đã hôn mê do mất máu và vết thương bị nhiễm trùng.

Đó là lý do La Nhất Châu mất tích cả tuần liền.

Tay La Nhất Châu run lên, anh phẩy tay với binh lính phía sau: "Lui."

La Nhất Châu tháo hết súng lẫn đạn trên người mình quăng xuống sàn.

Đội quân lùi ra sau, tên phục vụ kéo Dư Cảnh Thiên đi.

La Nhất Châu giơ hai tay đi theo.

Dư Cảnh Thiên đã thử mấy lần để thoát khỏi tay gã nhưng đều thất bại. Tên này đã sơ ý một lần nên gã càng phòng bị. Mỗi lần như thế Dư Cảnh Thiên lại bị gã siết đến đau đớn.

La Nhất Châu cắn răng.

Cả hai vờ như không quen biết nhau.

Giữa tên phục vụ và La Nhất Châu có hận thù cũ, nếu gã biết Dư Cảnh Thiên là người quan trọng với La Nhất Châu, mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.

Cả ba đi đến sân thượng.

Tên phục vụ nhếch mép, gã bắn một phát đạn vào vai trái của La Nhất Châu.

Gã thích chí: "Lần trước là bị tao đâm một nhát ở chỗ đó đi? Haha."

Dư Cảnh Thiên cắn môi không để bản thân khóc thành tiếng, dù vậy nước mắt vẫn thi nhau chảy dài trên khuôn mặt.

La Nhất Châu chịu đựng không rên lấy một lời. Ánh mắt anh luôn đặt trên người Dư Cảnh Thiên.

"Mày nhanh chóng gọi một chiếc trực thăng đến đây. Sau khi rời đi, ba ngày nữa tao sẽ cho tụi bây địa điểm để trao đổi con tin. Điều kiện trao đổi của tao là tụi bây phải thả đại ca của tao ra."

La Nhất Châu cầm lấy bộ đàm: "Trực thăng số hiệu 218 nhanh chóng tiến đến sân thượng của khách sạn New World Beijing."

La Nhất Châu nói với hắn: "Được rồi chứ? Thả người, trực thăng sẽ lập tức đáp xuống."

Tên phục vụ giận dữ, bắn một viên đạn vào bắp đùi anh: "Mày dám bàn điều kiện với tao?"

Chân La Nhất Châu muốn khụy xuống, anh cắn răng đứng lên.

Gã thấy lại càng tức giận bắn thêm một phát đạn vào chân còn lại của La Nhất Châu. La Nhất Châu cứng rắn, kiên cường bao nhiêu thì gã càng muốn nhìn anh chật vật, khốn khổ bấy nhiêu.

Dư Cảnh Thiên giãy dụa, khóc nấc lên. Mỗi một viên đạn ghim vào người La Nhất Châu cũng như là đang ghim thẳng vào tim cậu vậy.

Tên phục vụ siết chặt Dư Cảnh Thiên lại: "Nếu không muốn chết thì đứng yên."

La Nhất Châu dịu dàng nhìn cậu: "Đừng động đậy."

Dù có hy sinh bản thân mình đi chăng nữa, anh cũng nhất định sẽ cứu em.

Gã khinh bỉ: "Mày tỏ vẻ cho ai xem, nhanh chóng gọi trực thăng đáp xuống nếu không tao bắn nó!"

La Nhất Châu ôm lấy vai mình: "Trực thăng số hiệu 218 nhanh chóng đáp xuống sân thượng của khách sạn New World Beijing."

Bên kia bộ đàm đáp: "Đã nhận lệnh."

Trực thăng đáp xuống ngày càng thấp, gió ngày càng lớn, khuôn mặt gã ta lại càng đắc ý.

Gã cong môi nhìn La Nhất Châu, chĩa súng vào tim anh: "Tạm biệt."

Cùng lúc này lợi dụng gã sơ hở vì nghĩ mình đã chiến thắng, Dư Cảnh Thiên hất cả người mình và tên phục vụ sang một bên.

Dư Cảnh Thiên dùng hết sức đập đầu của mình ra đằng sau.

Gã ôm lấy mũi rên lên đau đớn, Dư Cảnh Thiên bẻ quặp tay đang cầm súng của gã, súng rơi ra, cậu thúc cùi chỏ vào bụng gã.

Tên phục vụ cong người như con tôm.

Dư Cảnh Thiên nhanh chóng cầm lấy súng. Cậu đứng lên, bắn một phát lên vai gã, một phát lên chân trái, một phát lên chân phải.

Cậu chĩa thẳng súng vào đầu gã, ánh mắt đầy giận dữ.

Bỗng La Nhất Châu gọi cậu: "Tiểu Thiên."

Dư Cảnh Thiên do dự, cậu chuyển hướng, bắn vào hai bàn tay tên phục vụ.

Súng hết đạn, cậu giắt vào lưng quần.

Dư Cảnh Thiên lau nước mắt tiến lại chỗ La Nhất Châu.

Cậu cầm lấy bộ đàm trên người anh: "Tên khủng bố đã bị khống chế, La Nhất Châu bị thương nặng cần cấp cứu gấp. Địa điểm là sân thượng khách sạn New World Beijing."

Thả bộ đàm, Dư Cảnh Thiên run run để anh tựa vào mình. Vì biết La Nhất Châu không muốn thấy mình khóc nên cậu đã nhịn xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn bật ra vài tiếng nghẹn ngào, trông rất đáng thương.

"Em đừng khóc, em khóc anh sẽ rất đau lòng."

La Nhất Châu đưa tay muốn lau nước mắt cho Dư Cảnh Thiên nhưng anh nhận ra tay mình không còn sức.

La Nhất Châu buông thõng tay xuống, cười nói: "Tay anh bẩn, không nên chạm vào em."

Dư Cảnh Thiên cầm tay anh đặt lên trên mặt mình: "Không bẩn chút nào hết, thật đó."

La Nhất Châu nhìn cậu: "Em bị thương rồi. Xin lỗi, là do anh chưa đủ tốt."

Dư Cảnh Thiên hít mũi, cậu lắc đầu: "Không phải lỗi của anh, ngược lại chính anh là người đã cứu em. Với lại con trai có thêm vài vết thương trông rất nam tính mà."

La Nhất Châu cong môi, ngón tay cái xoa xoa trên má cậu: "Thật biết dỗ anh."

Tầm mắt La Nhất Châu ngày càng mơ hồ, hình ảnh Dư Cảnh Thiên không còn rõ ràng, anh nhẹ giọng: "Anh hơi mệt, chỉ ngủ một chút thôi. Em đừng lo lắng."

La Nhất Châu tựa vào người Dư Cảnh Thiên, cậu nắm lấy tay anh hôn lên đó: "Anh ngủ đi, khi anh tỉnh lại em vẫn sẽ ở đây- bên cạnh anh."

La Nhất Châu mỉm cười, mắt dần nhắm.

====

Ở bệnh viện.

Dư Cảnh Thiên ngồi trên ghế trước phòng phẫu thuật. Hai tay cậu run rẩy đặt trên gối, lòng bàn tay ngửa ra.

Dư Cảnh Thiên ôm mặt: Suýt chút nữa cậu đã hoàn toàn mất đi người mà cậu yêu.

Ít phút sau cha mẹ La Nhất Châu, Lý Cần và Dư Cảnh Lập tới.

Mẹ La khóc đỏ mắt, cha La như già đi vài tuổi.

Dư Cảnh Thiên quỳ xuống trước mặt hai người: "Do con nên anh ấy mới như thế, con xin lỗi."

Mẹ La ôm cậu vào lòng, dù đang rất đau lòng nhưng bà vẫn nhẹ nhàng vỗ về cậu: "Không phải do con, đó là trách nhiệm của thằng bé. Con không nên tự trách mình."

Cha La không biết biểu đạt tình cảm, ông chỉ vỗ vai cậu an ủi.

Mẹ La kéo Dư Cảnh Thiên đứng lên: "Con cũng bị thương?"

Dư Cảnh Thiên bơ phờ: "Con không sao."

Mẹ La xoa đầu cậu: "Con nên kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, rồi thay đồ nữa chứ, đồ bẩn cả rồi."

Dư Cảnh Thiên lắc đầu, cậu ngồi lên ghế nhìn vào phòng phẫu thuật: "Con đã hứa với đội trưởng là khi anh ấy tỉnh lại nhất định sẽ nhìn thấy con."

Nhìn con trai mình Lý Cần thấy hốc mắt mình cay cay.

Một lát sau Dư Bình cũng đến, ông vừa sắp xếp xong mọi chuyện ở bên kia.

Dư Cảnh Thiên khuôn mặt bị thương đủ chỗ, trên mặt, trên tay, trên áo chỉ toàn máu là máu.

La Nhất Châu thì đang trong phòng phẫu thuật.

Dư Bình vừa cảm thấy cắn rứt vừa cảm thấy lòng mình quặn đau.

====

Có ai cmt được không mọi người? Có bạn ib tui bảo là không cmt được tui thử cũng không được luôn @@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top