Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái ngày công khai chuyện tình cảm ở trước cổng bệnh viện, Dư Cảnh Thiên không nhắc thêm gì về vấn đề này.

Có lần trong buổi ra mắt phim 《Hoàng Sư》 phóng viên hỏi về cậu và La Nhất Châu, Dư Cảnh Thiên lịch sự mời họ nên chú trọng vào tác phẩm.

《Hoàng Sư》 cũng dần đi đến giai đoạn kết thúc. Dư Cảnh Thiên nhờ vai diễn này lại một lần nữa chiếm được tình cảm của khán giả, thu hút thêm nhiều người hâm mộ.

Nhân lúc này Dư Cảnh Thiên tung ra bản mini album của mình.

Khác với những sáng tác trước, các bài hát trong album lần này của Dư Cảnh Thiên thuộc loại nhẹ nhàng, kể về chuyện tình ngọt ngào. Nghe rồi ai cũng cảm thấy giống như bản thân đang yêu và được yêu.

Lúc mở bán.

Một phút, doanh số ba ngàn đĩa.

Mười phút, chín ngàn đĩa.

Nửa giờ, hai mươi ngàn đĩa.

Một giờ, ba mươi bốn ngàn đĩa.

[Giọng hát dễ nghe quá đi mất.]

[Dễ nghe, dễ thuộc, tui nghe đi nghe lại không biết bao lần rồi 😭😭😭]

[Hóng Tony hát mấy bài này trong concert, sẽ giống như ẻm đang tâm tình với tuiiii.]

[Má ơi, ngọt đến mức tui muốn sâu răng rồi.]

[Đúng là người đang bị con đũy tình yêu va vào người làm gì cũng thấy bong bóng màu hồng 🤭]

[Cái này là viết cho La đội trưởng phỏng 🤣]

Album nhận được phản hồi tốt, 4/7 bài hát trong mini album đua nhau leo lên bảng xếp hạng. Fan nói vui với nhau rằng đó là "cuộc chiến gia đình".

=====

Dư Cảnh Thiên thường xuyên đến thăm cha mẹ La, khi tham gia lịch trình ở nơi khác về cậu sẽ luôn luôn có quà cho cả nhà mình lẫn nhà La Nhất Châu. Số lần Dư Cảnh Thiên dùng bữa với cha mẹ La còn nhiều hơn số lần La Nhất Châu về nhà.

La Nhất Châu đang dự định sẽ đến nhà Dư Cảnh Thiên thăm hỏi thì Lý Cần đã mở lời muốn anh đến nhà chơi.

Dư Cảnh Thiên liền xung phong đi đón người.

Từ lúc sự kiện ở hội nghị thượng đỉnh diễn ra, mỗi lần Dư Cảnh Thiên vào quân khu Dư Bình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Quan sát thái độ của thiếu tướng, binh lính trong khu quân sự cũng không cản cậu. Mọi người còn khá vui mừng nữa là đằng khác. Bởi vì buổi huấn luyện nào có Dư Cảnh Thiên tham gia đội trưởng của họ sẽ dễ ở hơn một chút. Mặc dù vẫn nghiêm nghị nhưng ít nhất biểu cảm trên khuôn mặt không khiến người khác cảm thấy áp lực như lúc bình thường.

Lúc Dư Cảnh Thiên đến mọi người đang giao lưu thi đấu đối kháng. Cặp đấu trên sân hiện tại là Dư Bình và La Nhất Châu.

Cả hai người đều rất chuyên tâm, La Nhất Châu cũng không vì Dư Bình là thiếu tướng hay vì ông là cha của Dư Cảnh Thiên mà nhường nhịn. La Nhất Châu dùng hết khả năng của mình.

Thứ nhất là để bản thân tiến bộ hơn.

Thứ hai là tôn trọng mình, tôn trọng đối phương.

Binh lính ngồi bên dưới bao gồm cả Dư Cảnh Thiên đã tới từ lúc nào luôn trong trạng thái hưng phấn. Một bên là thiếu tướng thắng thế về kinh nghiệm. Một bên là thiếu tá thắng thế về sức trẻ. Cả hai đem lại cho mọi người một trận đấu đầy mãn nhãn.

Kết thúc La Nhất Châu cúi người, Dư Bình ôm một bên người La Nhất Châu, vỗ vai anh.

Dư Cảnh Thiên ngồi bên dưới dùng hết sức vỗ tay thật lớn.

Cả hai đi xuống sân đấu, Dư Cảnh Thiên liền rót nước đem tới. Cậu đưa cho cha mình trước rồi mới đến cho La Nhất Châu.

Dư Bình uống ngụm nước, khuôn mặt hài lòng.

La Nhất Châu cười nhìn cậu: "Em đến lúc nào thế?"

Hỏi rồi anh hơi ngửa cổ uống nước.

Dư Cảnh Thiên tít mắt: "Em vừa mới đến thôi."

Cậu dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho La Nhất Châu.

Dư Bình đứng cạnh trông thấy liền phủi tay, ông nói với La Nhất Châu: "Tới, đánh lại một lần đi."

"..."

====

Dư Cảnh Thiên ở lại trong quân khu cho đến chiều. Lúc về nhà La Nhất Châu đi riêng một xe, Dư Cảnh Thiên làm tài xế cho Dư thiếu tướng đi riêng một xe.

Mặc dù Dư Cảnh Thiên muốn đi cùng La Nhất Châu lắm nhưng để cha mình tự lái xe về, điều này không hay chút nào.

Về đến nhà dì giúp việc ra mở cửa.

La Nhất Châu lấy từ trên xe xuống 4- 5 túi quà, Dư Cảnh Thiên chạy đến xách phụ anh. La Nhất Châu đưa cậu túi nhẹ nhất.

Lý Cần tự tay xuống bếp nấu ăn, bà ra phòng khách thấy La Nhất Châu đem quà đến thì trách: "Đến nhà chơi là được rồi, con mua nhiều đồ thế làm gì."

Bà ra hiệu cho La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên đặt lên bàn: "Con ngồi đây chơi đi, đồ ăn sắp xong rồi."

La Nhất Châu liền đứng lên, anh xăn tay áo: "Để con giúp bác."

Lý Cần cười: "Ta làm là được."

La Nhất Châu vẫn theo bà đi vào trong, quả thật là đồ ăn được bày ra gần hết. La Nhất Châu liền hỏi dì giúp việc nơi để chén bát, anh dọn chúng ra bàn.

Dư Cảnh Thiên cũng chạy vào phụ anh.

Một lát sau Dư Cảnh Lập cũng về đến.

Bàn ăn nhà Dư Cảnh Thiên thuộc loại bàn dài, vì là trong gia đình nên mọi người không chú trọng về chỗ ngồi.

Dư Bình ngồi vị trí chủ tọa, bên phải ông là Lý Cần, ngồi cạnh Lý Cần là Dư Cảnh Lập.

La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên ngồi bên tay trái Dư Bình, đối diện với Lý Cần và Dư Cảnh Lập.

Trong lúc ăn Dư Bình và Dư Cảnh Lập sợ bị Lý Cần mắng nên chỉ nâng ly xem như là uống vui miệng. Sau khi dùng bữa xong mọi người ra phòng khách, công cuộc chuốc rượu La Nhất Châu bắt đầu.

Lý Cần nhăn mi: "Uống ít thôi."

Dư Bình miệng thì nói biết rồi nhưng tay vẫn rót đều đều.

Dư Cảnh Thiên ngồi cạnh lo lắng, cậu không biết tửu lượng của La Nhất Châu thế nào: "Mọi người không sợ sẽ say sao?"

Dư Cảnh Lập cười: "Uống vài ly thôi làm gì đến mức đấy."

"Vậy em cũng muốn uống."

Dư Cảnh Thiên thò tay định lấy ly rượu của La Nhất Châu thì bị anh giữ ly lại.

Dư Bình và Dư Cảnh Lập cùng lúc lên tiếng: "Không cho uống!"

Dư Cảnh Thiên tủi thân rụt tay ngồi vào một góc.

La Nhất Châu xoa đầu cậu.

Dư Cảnh Lập liền nói: "Tiếp tục, tiếp tục."

====

Dư Bình và Dư Cảnh Lập đều đã say, Lý Cần và Dư Cảnh Thiên đưa hai người về phòng.

Đến khi xuống nhà Dư Cảnh Thiên vẫn thấy La Nhất Châu thẳng lưng ngồi trên ghế sô pha.

Ánh mắt anh dõi theo từng bước đi của Dư Cảnh Thiên.

Dư Cảnh Thiên đi đến trước mặt anh: "Em đưa anh về nhé?"

La Nhất Châu đến một lúc sau mới phản ứng, anh gật nhẹ đầu.

Lý Cần nhìn thấy liền phì cười: "Có vẻ thằng bé say rồi, để thằng bé ngủ lại ở phòng khách. Sáng mai rồi về."

Quả thật là La Nhất Châu say rồi, bề ngoài trầm tĩnh, không khác ngày thường là bao nhưng ánh mắt thì lại mơ màng, phản ứng cũng chậm chạp hơn bình thường.

Dư Cảnh Thiên thấy La Nhất Châu khi say rất ngoan, cậu lấy tay chọt chọt má anh: "Gọi anh trai đi~"

Lý Cần cốc đầu cậu: "Ấu trĩ, con dìu thằng bé về phòng đi."

Dư Cảnh Thiên lè lưỡi, khoác tay La Nhất Châu lên vai mình.

Đi được một đoạn La Nhất Châu mới nói: "Tiểu Thiên không phải anh trai."

Dư Cảnh Thiên phì cười: "Thật sự là anh nha."

La Nhất Châu xụ mặt: "Không phải anh trai mà là bạn trai."

Dư Cảnh Thiên cười thành tiếng.

Dư Cảnh Thiên đặt La Nhất Châu về giường. Lo rằng khi tỉnh dậy La Nhất Châu sẽ đau đầu cậu xuống bếp pha một ly mật ong cho anh.

Dư Cảnh Thiên cầm ly nước lên phòng, ngồi lên một bên giường đỡ anh dậy. Thổi cho ly nước nguội bớt cậu mới đưa La Nhất Châu uống.

Uống xong Dư Cảnh Thiên đặt ly rỗng lên tủ kệ ở đầu giường.

La Nhất Châu gọi cậu: "Tiểu Thiên."

"Hửm?"

Hai người chỉ nhìn nhau.

Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở của cả hai, trong người lại có chút men La Nhất Châu cảm thấy người mình hơi rạo rực.

Môi Dư Cảnh Thiên mấp máy, La Nhất Châu liền kéo cậu vào lòng.

Bờ môi La Nhất Châu ấm nóng, nụ hôn có chút vội vàng, có chút trân trọng, có chút quyến luyến khiến hai má Dư Cảnh Thiên nóng lên.

Để nụ hôn sâu hơn một tay La Nhất Châu ôm chặt Dư Cảnh Thiên kéo cậu ngồi lên đùi mình, một tay anh để phía sau gáy của Dư Cảnh Thiên.

Tiếng môi lưỡi chạm nhau trong đêm vang lên rõ rệt.

Hôn nhau được một lúc Dư Cảnh Thiên cảm nhận được có một vật thể cứng rắn cấn phía dưới mông mình.

Môi cả hai tách ra.

La Nhất Châu dụi đầu lên cổ Dư Cảnh Thiên, hít một hơi thật sâu. Giọng rầu rĩ: "Không được, chúng ta vẫn chưa kết hôn."

====

Nhờ vai nam hai trong 《Hoàng Sư》 Dư Cảnh Thiên nhận được giải "Diễn viên được yêu thích nhất" và "Diễn viên mới xuất sắc nhất".

Khi lên phát biểu cảm tưởng đạt giải như bao nghệ sĩ khác Dư Cảnh Thiên đều cảm ơn đạo diễn, biên kịch, các staff, bạn diễn, fan và những người ủng hộ cho vai diễn của cậu.

Ở đoạn cuối Dư Cảnh Thiên nói rằng: "Cảm ơn 《Hoàng Sư》 đã đưa tôi đến với chương trình《Cùng nhau lên đường nhập ngũ》, giúp tôi gặp được định mệnh của đời mình."

Tại hiện trường fan cp phấn khích hét thật lớn.

"Aaaaaaaa"

"Phát đường, phát đường rồi."

"Cuối cùng cũng có cơm chó để ăn huhu."

Bài phát biểu của Dư Cảnh Thiên trên mạng xã hội hay trên báo đều lọt top.

===

Một năm sau.

Dư Cảnh Thiên tổ chức tour diễn trong nội địa. Địa điểm bắt đầu là Thẩm Quyến và kết thúc là Bắc Kinh.

Đêm diễn cuối cùng tại Bắc Kinh.

Dư Cảnh Thiên cùng giao lưu với fan trước khi đêm diễn kết thúc.

"Cảm ơn các bạn vì đã đến đây."

"Như mọi người đều biết Bắc Kinh là địa điểm cuối cùng trong tour concert của tôi."

"Điểm bắt đầu là Thẩm Quyến và kết thúc là Bắc Kinh. Lúc mới mở bán vé, quả thật tôi có hơi lo lắng, nhưng mà các bạn thật tốt, từ địa điểm đầu tiên cho đến địa điểm cuối cùng vé đều hết sạch. Mở đầu là kết quả đẹp, cả quá trình đều là những kỷ niệm đẹp. Và tôi mong rằng ngày hôm nay cũng sẽ là một cái kết đẹp."

"Anh ấy nói với tôi rằng hôm nay không thể đến."

Fan ở dưới bắt đầu la hét gọi tên La Nhất Châu.

Dư Cảnh Thiên cười: "Mọi người đoán đúng rồi."

Cậu tiếp tục vấn đề ban nãy: "Mặc dù anh ấy không đến nhưng tôi vẫn có lời muốn nói với anh ấy."

Dư Cảnh Thiên lấy điện thoại từ chỗ staff, cậu nhấn gọi.

Trên màn hình lớn hiển thị ba chữ "Tiểu Cán Bộ".

Fan ở dưới có người cười haha, có người hét những từ ngữ không rõ nghĩa.

Dư Cảnh Thiên đưa tay: "Suỵt."

La Nhất Châu nhanh chóng bắt máy: "Anh nghe."

Giọng La Nhất Châu qua điện thoại trầm ấm, dịu dàng. Ai cũng thấy tai mình hơi ngứa.

Dư Cảnh Thiên hít sâu: "Hôm nay ở trước mặt sáu nghìn người, em muốn nói với anh một điều."

"La Nhất Châu, chúng ta kết hôn đi."

CHÍNH VĂN HOÀN

=====

Thời điểm dịch bệnh tui chia sẻ với mọi người một chút.

Tỉnh tui hồi trước tới giờ chưa có ca nào nên người dân có phần chủ quan. Hôm trước có chỗ kia bị cháy cửa hàng điện máy.

Chỗ này thì ở thị xã còn nhà tui và một thằng nữa ở thành phố nhưng xu cho nó một cái là hôm đó tụi tui qua nhà một đứa bạn khác ở bên đó chơi.

Lúc về nó thấy cháy nó đứng lại coi. Tui đánh nó kêu về đi, hóng hớt làm gì, có F0 là chết mẹ mày giờ. Xong nó không nghe vẫn đứng lại xem. Tui kiểu không thích chỗ đông người nên về luôn. Cuối cùng giờ nó đi cách ly vì là F1 :))))).

Bài học rút ra là hóng hớt mùa nào thì hóng hớt nhưng đừng hóng hớt mùa dịch 👌.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top