Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xong rồi, cậu về ktx nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có bài kiểm tra thể lực. Tôi phải đi xem Lý Hoành."

"Cảm ơn đội trưởng."

La Nhất Châu gật đầu rời đi.

Dư Cảnh Thiên trở về phòng, Trương Tư Nguyên giơ ngón cái. Trước đó Trương Tư Nguyên đã che hết máy quay, anh lại gần cậu nói nhỏ.

"Tôi đã không muốn giúp thằng đó, nhìn là biết là loại lấy oán báo ơn. Cậu lại đụng vào nó làm gì."

Dư Cảnh Thiên cười cười: "Dù sao nửa tháng sắp tới cũng sẽ phải sống cùng nhau. Dù không thích nhưng cũng không thể bỏ mặc được."

Sau đó ánh mắt cậu trầm xuống: "Tôi cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như thế."

Trương Tư Nguyên vỗ vai cậu: "Xem như bị chó cắn vậy."

Dư Cảnh Thiên gật đầu: "Đội trưởng bảo lát nữa sẽ có bài kiểm tra thể lực."

"Vậy chúng ta nên dưỡng sức thôi."- nói rồi leo lên giường mình nằm.

Dư Cảnh Thiên tháo giày trèo lên giường, lời hù dọa Lý Hoành lúc nãy của cậu chính xác để kích thích gã. Người như Lý Hoành ấy hả, càng uy hiếp gã, gã lại càng không an phận.

Dù sao cậu cũng đã khống chế lực tay bảo đảm chỉ đau chứ không gây quá nhiều tổn thương. Nếu cậu ta dám nháo, vậy cũng không sao, việc này sẽ không ảnh hưởng lớn đến cậu.

Việc gã xúc phạm đến cậu và mẹ cậu có Từ Tân Trì và La Nhất Châu nghe thấy. Từ Tân Trì chắc chắn sẽ đứng ra, còn La Nhất Châu, cậu không chắc lắm. Nếu được thì tốt dù sao anh ấy cũng là đội trưởng, lời nói ra sẽ khiến người khác tin tưởng hơn nhiều.

Chậc, để cậu nghĩ thêm cách, dù sao vẫn còn nửa tháng. Nói chung, Dư Cảnh Thiên sẽ không để yên cho người động đến gia đình mình.
*

La Nhất Châu đi đến phòng trị thương cho binh lính. Dư Cảnh Thiên ra tay có vẻ nặng nhưng thực chất lực đạo được khống chế rất tốt. Nhưng đề phòng bất trắc La Nhất Châu vẫn phải đi một chuyến.

Vừa đến cửa đã nghe Lý Hoành kêu la thảm thiết.

"Cậu có phải là đàn ông không? Vết thuơng như này cũng la như heo bị chọc tiết. Về nhà mà chơi, quân đội không hợp với quý công tử như cậu."

Lương Sâm cáu thật sự, vết thương không nặng, cậu ta lại la từ nãy đến giờ. Lúc đầu Lương Sâm cũng coi như thông cảm vì cậu ta là nghệ sĩ, còn dỗ cậu ta như đứa con nít. Nhưng cmn thằng này không biết điều, mắng người lung tung, thật muốn xích mỏ thằng cha này lại.

La Nhất Châu nhăn mặt, đẩy cửa bước vào: "Nếu cậu dám mắng người thêm một lần nữa, để xem nửa tháng tới cậu có ghi hình được hay không."

Lý Hoành cắn môi, gã thật sự sợ La Nhất Châu, linh cảm cho gã biết người này không dễ chọc.

Tạm thời gã nhịn! Tất cả những người ức hiếp gã cứ chờ xem!

Thấy gã im lặng La Nhất Châu quay sang Từ Tân Trì: "Cậu về nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có bài kiểm tra thể lực."

"Vâng, đội trưởng."- Từ Tân Trì chào Lương Sâm và La Nhất Châu không thèm nhìn gã mà đi mất.

Điều này làm Lý Hoành hận đến nghiến răng.

"Cậu ta không sao chứ"- La Nhất Châu hỏi Lương Sâm.

Lương Sâm lắc đầu: "Người đánh không dùng hết sức, chỉ hơi sưng thôi, vài ngày là ổn."

"Tôi như thế này mà anh bảo không sao hả!!!"- Lý Hoành gào lên.

La Nhất Châu liếc mắt, gã im re.

Xoay qua Lương Sâm nói: "Lát nữa cậu ta có cần giấy khám nghiệm vết thương. Cậu nhớ kí tên, à, phải làm hai bản, một bản đưa tôi, tôi sẽ lưu trong hồ sơ."

Lương Sâm gật đầu.

Lý Hoành cắn răng tại sao La Nhất Châu lại biết gã muốn lấy giấy khám nghiệm chứ.

"Các cậu có đấu đá thế nào tôi không cần biết nhưng đây là quân đội, đừng để tôi nhắc lại thêm một lần nào nữa. Cậu hôm nay có thể nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu."

"Không cần, tôi chỉ xin nghỉ buổi sáng hôm nay, chiều tôi sẽ đi tập."- Đùa à, gã là tham gia chương trình chứ đâu phải nhập ngũ thật. Nếu nghỉ cả ngày thì còn gì là thời lượng lên hình.

"Tùy cậu."

La Nhất Châu nói xong nhìn sang Lương Sâm gật đầu, rời đi.
*

Buổi luyện tập đầu tiên

La Nhất đứng giữa, trên cổ đeo còi, tay cầm đồng hồ bấm giờ. Ở phía bên phải anh là hai binh lính.

"Buổi luyện tập sáng hôm nay sẽ là kiểm tra thể lực. Bây giờ, nhìn phải chuẩn."

Ba người bắt đầu điều chỉnh hàng, cự ly.

"Nhìn trước thẳng!"

"Nằm xuống."

"Hoàng Minh, Dương Tiểu Hàn"

"Có!"

"Nằm xuống"

"Gập bụng* bắt đầu."

Hai người được gọi là Hoàng Minh và Dương Tiểu Hàn cùng thực hiện mệnh lệnh. La Nhất Châu đứng bên cạnh giải thích về tư thế.

"Người thực hiện động tác sẽ nằm xuống, cong gối lên. Người còn lại có trách nhiệm giữ gối cho đồng đội, đồng thời đếm số lần gập bụng. Tiêu chuẩn là khuỷu tay phải chạm gối. Làm trong 2 phút. Các cậu có ý kiến gì không."

"Không!"

La Nhất Châu gật đầu cho 2 binh lính thôi làm.

"Hoàng Minh, cậu bắt cặp với Từ Tân Trì. Trương Tư Nguyên bắt cặp với Dư Cảnh Thiên."

Mọi người di chuyển theo cặp.

"Chuẩn bị"

"Bắt đầu"

Nghe là 2 phút chắc chắn sẽ có người nghĩ đó là khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng nếu bạn ở trong một vài hoàn cảnh, cảm giác cũng sẽ khác đi.
.
.
.

Tiếng còi kết thúc vang lên, Trương Tư Nguyên và Từ Tân Trì thở hổn hển. Báo cáo kết quả Trương Tư Nguyên 92, Từ Tân Trì 103.

Lần này đổi lại, đến lượt Dư Cảnh Thiên.

Sau tiếng hô bắt đầu, Dư Cảnh Thiên nhanh chóng thực hiện động tác. Kết quả cậu được 125 cái.

Dư Cảnh Thiên ngoài gương mặt đỏ ửng và hơi thở rối loạn cũng không có vấn đề gì.

Cậu thầm nghĩ: Biết vậy đã chăm chỉ một chút. Từ khi xa nhà, Dư Cảnh Thiên đã không còn nghiêm túc tập luyện.

La Nhất Châu ghi lại kết quả, thông báo: "Bài tập thứ hai là chống đẩy, khi xuống phải làm cho chuông kêu lên."

"Chuẩn bị"

"Bắt đầu"

Lần này cả ba thực hiện cùng lúc. Vừa mới gập bụng xong mọi người đều rất mệt nhưng không ai lên tiếng muốn được nghỉ ngơi. Vì cả ba biết rằng từ khi họ bước chân vào đây, bản thân mỗi người bắt buộc phải huấn luyện như một người lính thực thụ.

Kết quả Tư Tân Trì 73, Dư Cảnh Thiên 67, Trương Tư Nguyên 60.

"Cả ba làm tốt lắm, cái tôi muốn thấy không phải là thành tích mà là sự cố gắng và kiên trì của các cậu."

Nhìn mọi người đã mệt đến không nói ra hơi, La Nhất Châu không nói nhiều nữa: "Các cậu có thể giải lao, uống nước. Sau đó tập hợp ở phòng sinh hoạt."

Nói xong La Nhất Châu rời đi.

Trong balo quân dụng của mỗi người đều có bình đựng nước.

Nhìn Dư Cảnh Thiên như muốn uống hết trong một hơi, Từ Tân Trì thở dài: "Tiểu Thiên uống chậm thôi, từng ngụm nhỏ mới tốt cho cậu."

Dư Cảnh Thiên gật gật đầu.
*

Trong phòng sinh hoạt, giờ giải lao nên mọi người cũng thả lỏng.

La Nhất Châu nhìn ba người trước mặt, rồi nhìn camera xung quanh phòng, không nhịn được hỏi:

"Chương trình của các cậu bỏ tiền mua đạo cụ, hết tiền trả cho khách mời à?"

Dư Cảnh Thiên sặc nước bọt, ho khù khụ.

Từ Tân Trì với Trương Tư Nguyên cũng tròn mắt nhìn anh.

La Nhất Châu bất đắc dĩ: "Tôi cảm thấy chỉ có 3 người, hơi trống trải."

Hai người kia gật gù đồng tình, Dư Cảnh Thiên rụt rè lên tiếng: "Báo cáo đội trưởng, thật ra là 4 người."

La Nhất Châu hơi khựng lại rồi như không có chuyện gì mà nói tiếp: "Tôi quên mất, dù sao biên tập cũng sẽ cắt đoạn này thôi."

Dư Cảnh Thiên đồng tình nhìn anh: "Hình như anh nghĩ quá tốt cho ban biên tập thì phải."

La Nhất Châu lắc đầu: "Tôi cho rằng ai cũng có sai lầm, đã sửa sai thì không có gì để bàn. Chiếu làm gì?"

Từ Tân Trì tì mò hỏi: "Vậy nếu chương trình cho phát sóng đoạn này, đội trưởng sẽ cảm thấy thế nào."

La Nhất Châu lạnh lùng đáp: "Dư thời lượng à?"

Dư Cảnh Thiên phụt cười, tự dưng lại thấy La Nhất Châu có chút đáng yêu.

La nhất Châu khẽ liếc mắt nhìn Dư Cảnh Thiên nhưng không nói gì. Mọi người bắt đầu trò chuyện, khoảng cách giữa ba người với La Nhất Châu như được rút ngắn lại.

Theo như Trương Tư Nguyên nhận xét, La Nhất Châu là người nghiêm túc chứ không phải lạnh lùng.

Lúc không huấn luyện, La Nhất Châu sẽ thỉnh thoảng để lộ một mặt khác của mình. Kiểu người như La Nhất Châu nếu tiếp xúc lâu dần sẽ rất dễ sinh ra cảm tình.

-----

*Gập bụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top