Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Sơ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Thiên Thịnh thứ mười hai, tam hoàng tử Dư Cảnh Thiên khi ấy 6 tuổi được Hoàng hậu đem đến Quốc tử giám gửi gắm cho La Thái phó. Cũng là lần đầu gặp La Nhất Châu.

Nói chẳng rõ được ấn tượng lần đầu tốt xấu thế nào, lúc mới gặp, Dư Cảnh Thiên chỉ thấy một người lớn hơn mình chừng nửa cái đầu, trên khuôn mặt nhàn nhạt dương quang có đôi mắt to làm người ta chú ý, trông chính trực lại nhu hòa vô cùng. Cảm giác ngứa ngáy, khi ấy nhịn không được suy nghĩ muốn bày trò trêu trọc một phen. Tiểu hoàng tử chỉ là mới chớm nghĩ như vậy, còn chưa có làm gì.

Hoàng hậu khi ấy thấy La Nhất Châu sau lưng La Thái phó còn hỏi: "Thanh Sơn đã lớn như vậy rồi sao, đôi mắt này giống hệt như của Nguyệt Ninh, mẫu thân con vẫn khỏe chứ?"

Nguyệt Ninh trong lời hoàng hậu là chỉ mẫu thân của La Nhất Châu. Dư Cảnh Thiên khi ấy lờ mờ đoán ra quan hệ giữa hai bên không tệ. Thầm nghĩ Quốc tử giám chắc hẳn cũng là một nơi dễ chịu, có người có bạn.

Thực tế lại có hơi ngược lại so với tưởng tưởng, tiểu hoàng tử trước nay vốn vui chơi không kiêng nể, giờ đây ngày nào cũng đọc sách luyện chữ, La Thái phó là người điềm tĩnh văn nhã, nhưng cũng rất nghiêm khắc.

Quốc tử giám khi ấy ngoài mấy huynh đệ hoàng tử, còn có vài công tử thế gia trong triều, ngang ngang tuổi nhau, đều là những đứa trẻ vàng ngọc, toàn những tiểu gia hỏa quen được nuông chiều. Mà Dư Cảnh Thiên lại là đại gia hỏa trong đám tiểu gia hỏa ấy, là tiểu hoàng tử được cưng chiều nhất trong cung, chẳng những phụ hoàng mà hoàng hậu hay trưởng công chúa đều yêu thương hết mực. Tiểu hoàng tử vì vậy bày không ít trò quậy phá. Có khi nghỉ học, sẽ rủ hết mấy đứa nhóc còn lại trong lớp bày trò huyên náo "gà chó không yên".

Trong những lần ấy, ấn tượng về La Nhất Châu dừng lại là một tên nhóc nào đó trong cả đám nhóc kia, khác một chút là bình thường thì thấy nghiêm nghị hơn người, khi cười lên có chút ngốc. Đôi lúc sẽ thấy La Nhất Châu trong mấy trò chọi dế đá cầu, vui vẻ hùa theo, đôi lúc lại chẳng hề thấy mặt trong mấy lần bày trò nghịch ngợm "chọc trời khuấy nước". Có điều, La Nhất Châu dường như chưa từng xuất hiện trong những lần Thái phó trách phạt, luôn luôn chăm chỉ đọc sách nghe thơ. Cho dù là bài khó, La Nhất Châu khi được hỏi cũng có thể nói được đôi ba câu luận giải.

Dư Cảnh Thiên khi ấy có một suy nghĩ kì lạ là tay La Nhất Châu chắc chắn yếu hơn mình, kẻ chưa từng chép phạt Kinh Thi, làm sao mà biết được cảm giác ấy kia chứ.

Từ khi nghĩ đến chuyện này, tiểu hoàng tử quyết muốn kéo người xuống nước một phen, muốn rủ La Nhất Châu bỏ giờ đọc kinh văn để đi trèo cây trong cung xem tổ chim sáo. Ngày mai Thái phó kiểm tra, đến La Nhất Châu cũng không nói được, vậy hẳn là sẽ không có ai bị phạt đâu.

Chỉ là ngoài dự đoán, lại cũng không hẳn là ngoài dự đoán, tiểu hoàng tử bị từ chối. Nói bao nhiêu vẫn là bị từ chối.

"Chẳng phải là tự đọc thôi sao, Thái phó đâu có kiểm tra."

"Cố đọc nhanh một chút sau đó đi là được mà."

"Ngươi sớm đã hiểu được rồi, mấy bài này ngươi cần gì đọc chứ."

"Đều không có ai chịu nên mới phải tới rủ ngươi."

....

Tiểu hoàng tử vẫn luôn có rất nhiều lý do để dùng.

"Vậy còn người thì sao?" La Nhất Châu bỗng nhiên hỏi ngược lại.

"Ta có gì sao? Ta không sao cả." Dù còn chưa từng dở sách ra xem một chữ nào.

La Nhất Châu vẫn là mỉm cười, mắt ngước lên nhìn Dư Cảnh Thiên, lại cúi xuống không rời trang sách. Dáng vẻ thật giống như La thái phó, lại giống như La Nhất Châu.

Hừ, chẳng qua hắn cũng sợ cây thước của La Thái phó mà thôi, đọc kinh văn thì có gì vui, bao nhiêu trò chơi rõ là thú vị hơn ngồi đọc kinh văn nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top