Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cùng nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy đang trèo trên ngọn cây trong ngự hoa viên thăm một tổ chim mới nở, Dư Cảnh Thiên càng trèo càng hăng hái, đến lúc xuống lại cứ loay hoay mãi không tìm được đường xuống. Còn đang dò dẫm đặt bước chân, quay xuống dưới thấy La Nhất Châu đang nhìn chằm chằm mình trên cây, chẳng hiểu tại sao nhất thời giật mình, bước hụt rơi khỏi cây. Tiểu hoàng tử trong khoảnh khắc rơi xuống ấy, vừa sợ hãi vừa chửi thầm sao lại xui xẻo vậy chứ, cái cây lần này cao như vậy, rơi xuống không biết có tan xương nát thịt hay không.

La Nhất Châu nhìn thấy cũng hoảng hồn, chạy lại muốn đỡ. Nhưng dù cho thường ngày học võ chăm chỉ đến đâu thì sức lực của một đứa trẻ 8 tuổi cũng chẳng thể nào so được với một Dư Cảnh Thiên 6 tuổi đang rơi. La Nhất Châu nhảy lên đưa tay muốn đỡ, nhưng kỳ thực giống như chạy đến làm một tấm đệm cho tiểu hoàng tử ngã vào vậy. Hậu quả không đến nỗi thảm, nhưng quả thực vẫn là không hề nhẹ.

Cánh tay phải của La Nhất Châu đập xuống mặt đất, mu bàn tay bị mấy viên đá lổm ngổm dưới gốc cây cứa cho rớm máu. Tiểu hoàng tử ngã lên người La Nhất Châu tránh được xây xát nhưng bàn chân phải khi rơi chạm đất trước tiên có vẻ như bị trẹo rồi.

La Nhất Châu khó nhọc đỡ tiểu hoàng tử ngồi dậy. Từ khi rơi bịch một tiếng đến giờ không phát ra tiếng động nào, không biết có phải là bị ngã đến ngốc hay rồi không.

Xoay người lại, không rõ vì quá sợ hãi hay đau mà ngây người khóc không thành tiếng. Thật khác với thường ngày.

Nhưng khóc nghĩa là không ổn rồi.

- Điện hạ, người có sao không

- Điện hạ...

Gọi đến lần thứ ba, Dư Cảnh Thiên mới phản ứng lại, chỉ vào bàn chân phải kêu đau.

Bàn chân phải ngã gập sưng đỏ tấy, La Nhất Châu vừa chạm vào, tiểu hoàng tử đã rụt chân, hẳn là bị thương không dễ chịu gì.

Dư Cảnh Thiên nhìn bàn tay phải rớm máu của La Nhất Châu, không hiểu sao nước mắt lại rơi càng nhiều.

La Nhất Châu thì tưởng rằng Dư Cảnh Thiên khóc là vì bị chạm vào vết thương.

Tiểu hoàng tử mở lời dò hỏi: "Tay của ngươi không sao chứ?"

La Nhất Châu nhìn bàn tay có chút đau rát lắc đầu. Lại nhìn vào chân phải sưng đỏ của Dư Cảnh Thiên: "Chân người liệu có đi được không?"

Dư Cảnh Thiên lắc đầu, miệng mếu máo, nước mắt vẫn còn vương ở khóe mắt, có lẽ là bị đau lại kinh sợ không nhẹ.

La Nhất Châu nhìn quanh bốn phía, đứng lên tính bước đi.

Dư Cảnh Thiên cất tiếng vội vã: "La Nhất Châu ngươi đi đâu vậy?" Không phải muốn vứt ta ở đây rồi chạy đó chứ, tên xấu bụng.

Cảm thấy nói bị vứt lại có chút mất mặt, Dư Cảnh Thiên đổi cách nói khác: "Ngươi để ta ở đây sao?"

La Nhất Châu hơi ngẩn người, nhận ra Dư Cảnh Thiên đang hiểu lầm rằng mình muốn bỏ đi: "Không phải, ta đang muốn gọi người đến giúp. Người bị thương rồi."

Dư Cảnh Thiên cảm thấy hơi xấu hổ, La Nhất Châu lúc nào cũng giống như chính nhân quân tử, quả thực không đến nỗi làm ra việc như mình vừa nghĩ. Nhưng chỗ này là nơi Dư Cảnh Thiên thường trốn ma ma và thái giám đến chơi, để họ đi tìm nháo nhào. Xung quanh vắng vẻ, cây cối san sát ngay cạnh mấy lầu các cũ kĩ chẳng ai để ý tới. "Chỗ này vắng vẻ như thế, ta ở đây một mình xảy ra chuyện thì sao."

Tiểu điện hạ sao bình thường lẻn đi chơi một mình người không lo có chuyện gì vậy, bây giờ xảy ra chuyện rồi đây.

"Trời sắp tối rồi, lỡ như ngươi tìm người đến quên mất nơi này không tìm được ta thì phải thế nào."

Chưa đợi La Nhất Châu nói, đôi mắt cún của Dư Cảnh Thiên đã long lanh đầy nước: "Chân ta còn đang đau, ngươi nỡ lòng vứt ta ở đây sao."

Lại dùng chiêu này, La Nhất Châu từng thấy Dư Cảnh Thiên tiểu ma vương làm nũng với hoàng hậu, với trưởng công chúa, đều là bộ dáng này. Nhưng quả thực là tuyệt chiêu, vì La Nhất Châu cũng cảm thấy mình vô pháp kháng cự với đôi mắt của tiểu hoàng tử.

Tuy vậy, hai đứa trẻ bị thương cũng không thể ngồi mãi ở đây đợi người tìm đến, chỗ này không giống như là nơi sẽ thường có người đi qua. Cũng không thể để lại tiểu hoàng tử ở chỗ này.

Nghĩ nghĩ một hồi, La Nhất Châu ghé lưng lại: " Vậy ta cõng người đi tìm người nhé."

"Ngươi được không đó." Hẳn là sợ La Nhất Châu không cõng được mình. Tiểu hoàng từ vừa nói vừa lê chân trèo lên lưng La Nhất Châu.

Cũng không đến nỗi nào, mấy bước đầu có hơi lảo đảo, sau thì vững vàng hơn. Nếu còn ngã nữa thì thực sự không ổn mất.

Tiểu điện hạ ở trên lưng La Nhất Châu đi được một quãng đã quẳng nỗi lo khi nãy ra sau đầu, chân trái lành lặn vung vẩy qua lại, bắt đầu líu lo bắt chuyện với La Nhất Châu.

"Sao ngươi lại đi qua đây." Còn làm người khác giật mình như vậy.

"Trùng hợp đi qua thôi."

"Ngươi cũng có lúc đi tìm đến mấy chỗ này sao?"

Kỳ thực La Nhất Châu cũng có chút tò mò, tiểu điện hạ thường ngày hay lẻn đi chơi vậy để làm gì.

La Nhất Châu không trả lời câu hỏi ấy: "Người bám chắc vào một chút, tay phải ta hiện tại không ổn lắm, người còn nhún nhảy nữa sẽ rơi xuống đất đó." Tiểu điện hạ nghe vậy ngoan ngoãn dừng lại.

Dư Cảnh Thiên quả thực vui vẻ thích đùa, vẫn luôn miệng nói lời trêu trọc, sau đó bật cười haha. La Nhất Châu cảm giác mình có lúc không thể theo kịp suy nghĩ của người nọ.

Lại vẫn im lặng, Dư Cảnh Thiên đột nhiên cảm thấy La Nhất Châu có chút nhạt nhẽo, hơn nữa không chỉ là nhạt nhẽo một cách bình thường. Trên đời này ai mà chẳng có chuyện để vui vẻ thích thú cơ chứ.

"Nghĩ đến lần này ngươi cứu ta như vậy, ta có thể thực hiện một nguyện vọng của ngươi. La Nhất Châu nói đi, ngươi muốn gì?"

"Đừng lúc nào cũng im lặng như vậy, cũng đâu phải là ta muốn bắt nạt ngươi đâu."

"Lúc nào cũng thấy ngươi trầm ngâm như đang tính kế người khác vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có chuyện gì vui vẻ hay sao?"

Dư Cảnh Thiên từ đằng sau như nhìn thấy gò má La Nhất Châu hơi căng lên, như là đang cười, kì thực La Nhất Châu trong lòng còn đang nghĩ mình nhìn chỗ nào giống như sẽ tính kế người khác: "Điện hạ đọc sách Thái phó giao nhiều hơn chút là được rồi, đừng trèo cây nữa. Dù có chuyện gì thì cũng sẽ vui vẻ hơn chuyện ngày hôm nay."

"..." 

Coi như ta chọc nhầm người. "Cũng đâu phải ta muốn ngã, là do giật mình thôi..."

La Nhất Châu tựa như nghe ra trong lời nói của Dư Cảnh Thiên chút ý tứ gì đó. Giật mình...

Nghe giọng tiểu hoàng tử có chút ủy mị, không muốn cứng miệng chọc thêm câu nào nữa. La Nhất Châu lại thấy vẫn nên khuyên người bớt bày trò lại, chú ý an toàn, còn có, chăm đọc thơ hơn một chút, sẽ đỡ bị Thái phó phạt.

Dư Cảnh Thiên thầm nghĩ, trước nay không mấy khi nói chuyện, sao đến lúc khuyên bảo La Nhất Châu lại có thể lải nhải dài dòng như vậy. Còn nói nhiều hơn cả Tiểu Lộ Tử với mấy ma ma trong Trường Thanh cung.

Mấy ma ma lo lắng bị trách phạt lần nào nói cũng mếu máo xin Dư Cảnh Thiên lần sau đừng chạy mất như vậy nữa. Nhưng La Nhất Châu đâu can hệ gì chứ. À thì hôm nay hai người bị thương, đúng là mình làm liên lụy hắn, nhưng cũng là ngoài ý muốn mà thôi.

Hắn còn lấy chuyện mình hứa hẹn ra bảo mình ngoan ngoãn, rõ là đang chê mình phiền phức.

Nhưng tiểu hoàng tử tự nghĩ lại vẫn là có chỗ làm thiệt người ta, vậy nên chẳng nói gì, chỉ khẽ đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn nằm im trên lưng để La Nhất Châu cõng về cung.

--------

09.08.21. Hai thiếu niên đáng yêu của tôi, mong rằng tương lai cả hai đều có thể vui vẻ hạnh phúc, tỏa sáng lấp lánh, đạt được ước mơ. Bao nhiêu tiếc nuối và đau khổ, tương lai đều sẽ được hồi đáp xứng đáng.💚💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top