Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Diện kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này hoàng hậu gọi La Nhất Châu vào cung, quả thực có liên quan tới Dư Cảnh Thiên. 

Sở dĩ bây giờ mới gọi tới mà không phải lần La Nhất Châu vô tình trở thành nhân chứng kia là vì, Diệp hoàng hậu cũng không muốn cuốn một đứa trẻ vào trong vòng đấu đá hoàng gia một cách không cần thiết. Huống chi, La Nhất Châu còn là con trai duy nhất của Phương Nguyệt Ninh.

Lần Dư Cảnh Thiên bị thương được La Nhất Châu cõng về kia, hoàng hậu cũng biết. Những chuyển biến lấy làm đáng mừng mà trước nay chưa từng có của Dư Cảnh Thiên người cũng nhìn thấy.

La Nhất Châu đối với Dư Cảnh Thiên dường như cũng giống như Phương Nguyệt Ninh với hoàng hậu khi xưa vậy, là phúc tinh đến đúng lúc.

Gọi La Nhất Châu tiến cung nói chuyện, không phải lấy thân phận Hoàng hậu, mà như một trưởng bối có giao tình với Phương Nguyệt Ninh mà thôi. Khi ấy đem Dư Cảnh Thiên đến Quốc tử giám gửi cho La thái phó không phải chuyện ngẫu nhiên, hoàng hậu chỉ dám giao Dư Cảnh Thiên cho người đáng tin tưởng, mà La thái phó là một người như vậy.

La Nhất Châu tiến cung còn đem theo quà mà mẫu thân gửi dâng lên hoàng hậu, Diệp Hân Châu nhận ra là khăn choàng và quạt thêu lần trước nhắc đến. Hoàng hậu ban ghế cho La Nhất Châu: "Ta và mẫu thân con thân thiết, không cần đa lễ."

Một buổi hôm ấy, đại khái là để hoàng hậu hỏi han về Dư Cảnh Thiên từ khi đến Phủ Thái học mà thôi. Từ cách nói chuyện, hoàng hậu nhìn ra La Nhất Châu là một đứa trẻ cứng cỏi, có chính kiến lại ngay thẳng, cũng thấy được La Nhất Châu hiểu về Dư Cảnh Thiên, ít nhất là có cách trị cái tính bướng bỉnh kia.

"Thanh Sơn, tuổi con gần gũi với Vĩnh An, cũng đã thấy nhiều chuyện xảy ra với nó, sau này nhờ con chiếu cố đến Vĩnh An. Ta nhìn ra được ở gần con, Vĩnh An chuyển biến tốt lên nhiều."
Người còn cho phép La Nhất Châu đến Trường Thanh cung giúp Dư Cảnh Thiên luyện tập.

Lúc Dư Cảnh Thiên biết tin này chạy đến, La Nhất Châu đã chuẩn bị xuất cung.
"Mẫu hậu gọi ngươi đến là để hỏi tội lần trước dẫn ta đi chơi sao."

"..."  La Nhất Châu mở to mắt, điện hạ, người nói chuyện cẩn thận một chút.
(*Thực ra là tôi muốn viết anh La dấu chấm hỏi bay đầy đầu cơ.)

Lần trước Dư Cảnh Thiên nằng nặc đòi xuất cung đi chơi, La Nhất Châu dùng cách gì cũng không ngăn được. Lộ công công mới rời đi một lát, Dư Cảnh Thiên đã lén chạy đi mất, La Nhất Châu đành phải đi theo. Cả một buổi chiều như bị nguyền rủa ngày hôm ấy trên đường đi va chạm rượt đuổi gì đều có cả. Dư Cảnh Thiên phát hiện bị trộm mất túi tiền, cứ như vậy đuổi theo đến tận trong ngõ hẻm. Tên trộm rõ là người hiểu địa bàn, càng chạy càng vào sâu lừa vây hai người vào trong ngõ. Bởi vì nhìn ra được phục sức trên người Dư Cảnh Thiên cùng La Nhất Châu không phải thân phận tầm thường, hẳn là muốn nghĩ cách bắt cóc đòi tiền chuộc. La Nhất Châu chạy theo một quãng đã nhận ra tình hình không ổn, tên kia chạy khi chậm khi nhanh, rõ là có thể cắt đuôi lại như muốn để lại manh mối. Vì vậy kéo Dư Cảnh Thiên đứng lại. Tên trộm nhận ra, gọi đồng bọn đuổi ngược lại. Hai người kéo tay chạy bán sống bán chết, mãi đến khi tìm được Lộ công công đang dẫn người đi tìm mới dám dừng bước.

Vậy mà bây giờ tiểu điện hạ có thể hỏi ngược lại không chút chột dạ nào như vậy, người khác nghe được sẽ tưởng ta dụ người làm chuyện xấu đó. La Nhất Châu thoáng nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Lại đáp lại Dư Cảnh Thiên: "Không phải, là hoàng hậu muốn ta sau này khi cần có thể đến Trường Thanh điện cùng người học tập."

Dư Cảnh Thiên nghe xong cảm giác... ra khỏi cung rồi vẫn bị bàn tay của mẫu hậu quản tới. "Không phải ngươi bán đứng ta rồi đó chứ."
"La Nhất Châu sao ngươi không nghĩa khí chút nào thế?"

"Ta không hiểu điện hạ đang nói gì cả."
Dư Cảnh Thiên trợn mắt, câu nói này chắc là câu mà La Nhất Châu dùng thường xuyên nhất để kết thúc mỗi cuộc trò chuyện với mình. Nhất là khi muốn lơ đẹp mấy lần tiểu điện hạ bày trò.

Còn chưa kịp nghĩ ra đáp lại như thế nào, La Nhất Châu đã cáo từ, trèo lên xe ngựa về mất.
Thật lưu manh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top