Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Trúc - Sinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm trước sau sinh nhật, La Nhất Châu còn mang cho Dư Cảnh Thiên vài món bánh ngọt mà La phu nhân làm, vị ngọt thanh nhàn nhạt, cũng rất đặc biệt. 

Sinh nhật năm nay La Nhất Châu hẳn sẽ thấy mất mát, vậy nên từ sớm Dư Cảnh Thiên đã đến La phủ tìm người. So với nửa tháng trước, La phủ đã bớt tang tịch nhưng vẫn u sầu, có chút ảm đạm.

Biết Dư Cảnh Thiên hôm nay đến là vì điều gì, hai người cưỡi ngựa lên Trúc sơn. Cảnh như tên gọi, trong rừng trúc còn có một ngôi nhà nho nhỏ, La Nhất Châu nói rằng cần thư thả sẽ lên đây luyện kiếm ngắm cảnh.

Trong rừng trúc lá kêu xào xạc, hương lá trúc trong không khí nhàn nhạt, trong lành mát mẻ, đúng là không khí vẫn thường cảm nhận được trên người La Nhất Châu, cũng hợp với danh tự Thanh Sơn của hắn lắm - Dư Cảnh Thiên thầm nghĩ.

Dư Cảnh Thiên sờ chiếc hộp nhỏ mang theo, thật khéo "Quà sinh nhật, tặng huynh."

Trong hộp là một ống tiêu bằng ngọc, dài hơn một tấc, trông như một đốt trúc nho nhỏ, thật không ngờ vật lại hợp cảnh đến vậy.

"Ta thật nhìn không quen huynh buồn rầu như vậy, khi nào buồn có thể thổi một khúc xem thế nào."

La Nhất Châu mỉm cười nói cảm ơn. Đặt môi lên tiêu ngọc, tiếng tiêu len lỏi trong rừng trúc xào xạc, phong cảnh lạ lẫm lại bình yên, khác hẳn với tất cả những tiếng tiêu mà Dư Cảnh Thiên từng nghe trước đây, những âm thanh ấy đều bị bao bọc trong kinh thành tấp nập người qua. Bởi vì vậy mà cảm giác luôn có điều vô hình nào đó làm chúng mất đi âm sắc tĩnh tại ngân vang.

La Nhất Châu khi ấy lại hỏi: "Sinh thần của điện hạ là khi nào?" Cũng không phải trước đây chưa nghĩ đến, nhưng sinh thần của Dư Cảnh Thiên vẫn cứ như một góc khuất của hoàng cung Thiên Thịnh. 

"Huynh muốn tặng quà cho ta sao? Không cần đâu."

Dừng một chút không thấy đáp lại, sợ rằng La Nhất Châu hiểu lầm, Dư Cảnh Thiên mỉm cười lại nói tiếp "Sinh thần chẳng phải để được nhận quà hay sao, ta nếu muốn gì đều nhận được ngay, nếu ngày nào huynh có quà muốn tặng ta, cứ trực tiếp đưa luôn là được."

Nụ cười của Dư Cảnh Thiên đặc biệt sáng, cũng đặc biệt rực rỡ. Nói rồi lại cười haha, hai mắt cong cong lên như vầng trăng non, khóe miệng khẽ cong lên:  "Huynh bảo thường đến đây luyện kiếm đúng không? So vài chiêu thì thế nào.. Chỉ giáo một phen."

La Nhất Châu bật cười, cũng không biết tục đề cập đến chuyện sinh nhật nữa, đưa cho Dư Cảnh Thiên cầm bội kiếm mà mình mang theo. 

Ngày hôm ấy, trong rừng trúc xào xạc dường như sôi động hơn bình thường rất nhiều.

-------

✨Hic, đáng lẽ ra ba chương 5, 6, 7 ban đầu cùng một chương. Mà cuối cùng viết đoạn của chương 5 xong tôi đăng trước, nó hơi ngắn. Nay viết chương 6, 7 tính đăng gộp, nó dài gấp mấy lần chương 5. Nên tôi lại tách ra. Các chương của fic độ dài nó không đều nhau chút nào tại tôi viết theo hứng vậy thôi. Cũng thấy hơi bất hợp lý nhưng khó sửa quá. Mong là mọi người đọc vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top