Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Hoàng tử (I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ không phải fan nhưng tớ rất thích âm nhạc của Taytay, và mấy cái bài trong album này của cổ cũng khá hợp với Alice nữa. Hãy nghe nha, đây là một bài hát tớ vô cùng thích luôn.

╔══════════════════╗
Chương 4: Hoàng tử (I)
╚══════════════════╝

Alice chẳng quan tâm cậu chàng đẹp tựa Ardonis là prince charming hay thứ quái quỷ gì đó tương tự vậy, nhưng việc cô gái kia nói về anh ta với cái âm-lượng-to-như-tiếng-động-cơ-máy-bay trong khi đang ăn thật là lố bịch. Nó cố nuốt nốt miếng thịt bò cuối cùng vào thực quản, sau đó trả lại khay ăn cho cô phục vụ căn-tin. Song, nó nhìn sang cô bạn Nancy đang bận ngấu nghiến mấy nĩa mì.

- Tớ đi trước nhé. - Alice nói.

Nancy gật đầu trong khi đang nhồi nhét spaghetti và mấy miếng khoai tây chiên vào miệng. Bạn sẽ hiểu vì sao Nancy chưa có bạn trai khi ngắm nhìn nó ăn, tôi nói thật.

•••

Alice thở phào sau khi chen chúc với những bộ ngực bơm đầy silicon của 'những cô gái tự cho mình là sành điệu' ở trước cửa căn-tin. Đã 8:30am, sắp bắt đầu tiết 1. Nó bước những bước gấp gáp để vào lớp, hôm nay là thứ hai và nó không muốn giáo viên sẽ tống cổ mình ra ngoài hành lang vì tội trễ giờ, bởi, theo nó, một khi đầu tuần không may thì cả tuần chẳng tốt lành chút nào.

Được quãng ngắn, Alice thấy một đám người đầu tóc xanh đỏ đang tụ tập, họ che kín cả lối đi, dường như đang vây quanh một ai đó, mặc kệ, nó chẳng quan tâm, việc duy nhất nó cần làm là lách qua khỏi đám đông này để về lớp trong dưới mười phút. Alice hít một hơi thật sâu, chen vào đám học sinh đông đúc. Vì dáng người thấp bé, nó như lọt thỏm giữa những thân hình cao to, đẫy đà, điều này làm nó thực sự bực mình vì mùi rượu nồng nặc từ cơ thể của các chàng trai và hơi mỹ phẩm trên khuôn mặt các cô gái. "Xin tránh đường." Alice nói, nhưng những lời nói của nó đã bị những tiếng hò reo lấn át. "Chúa ơi, anh ấy thật đẹp trai!", "Aww... anh chàng này đẹp và quyến rũ hơn Luiz gấp vạn lần!" Alice đứng như trời trồng trong một vài giây, họ đang nói về anh chàng prince charming tương lai, có vẻ như anh ta đang ở đây, ngay giữa đám đông này! Nó nên nán lại vài phút để có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp của chàng học sinh mới, hay chạy ngay vào lớp như mình vẫn thường làm khi sắp trễ giờ? Đã 8:40am. Chỉ còn năm phút và Alice tự nhủ rằng mình không được ngu ngốc. Nó dùng hết sức chạy thật nhanh với cái mong ước nhỏ nhoi là thoát khỏi những mùi cơ thể khó chịu này.

Một tiếng rầm vang lên và người ta thấy Alice ngã chỏng vó xuống sàn, thật may, hôm nay nó mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần jeans, nếu diện bộ váy như mọi hôm thì nàng goodgirl chắc chẳng còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa. Alice nằm bẹp ở đó như cái xác chết trôi, nó đã từng đọc một vài tiểu thuyết lãng mạn, nam chính và nữ chính thường sẽ đâm vào nhau trong lần gặp đầu tiên, lúc ấy, có vẻ như điều đó rất tuyệt và ngọt ngào, nhưng không nghĩ rằng sẽ đau đến như vậy. Mắt nó mờ đi và gần như chẳng thấy rõ được gì nữa, nhưng nó vẫn có thể khẳng định người đã tông phải nó là một chàng trai.

Ôi Chúa tôi, mắt cậu sinh ra để làm gì và nó nằm ở đâu thế? Trên mặt hay dưới mông của cậu? Cậu nghĩ sao khi đã làm một cô gái ngã dập mông đau đớn như thế này, ĐÓ LÀ CẢ MỘT SỰ XÚC PHẠM TO ĐÙNG, cậu trai ạ!

Alice rủa thầm, mặt nó đỏ bừng như quả gấc, đỏ vì tức giận và đỏ cả vì xấu hổ, một bàn tay chìa ra có ý đỡ nó đứng lên, nhưng nó lại ngoan cố tự bật dậy bằng cả hai chân khi đang nằm dưới đất giống một vũ công chuyên nghiệp, điều đó chắc chẳng dễ dàng mấy vì cột sống của nó đã và đang kêu lên. Alice đứng dậy, cúi gằm mặt, không nói lấy một lời nào, toan đi thật nhanh vào lớp.

Khoan đã.

Nếu mình không cảnh cáo anh ta, thì có thể hắn sẽ nghĩ rằng mình bỏ qua mọi chuyện? Mọi người sẽ cho mình là đứa không biết coi trọng bản thân, và chuyện này sẽ còn lặp lại ở những ngày tiếp theo? Không được không được, nhất định mình phải làm gì đó, để vớt vát hình tượng, mình sẽ nói một câu thật ngầu, như Laya vẫn hay nói với những kẻ dám động đến lòng tự trọng của cô ấy: " Phụ nữ chẳng bao giờ quên một sự xúc phạm nào, hãy cẩn thận với những lời nói và hành động của mình. " ? Được rồi, Alice Ashton, can đảm nào, hãy chứng minh mình là một cô gái không dễ dàng bị làm nhục, cố lên...

- Đồ đần! Phụ nữ chẳng bao giờ quên bất kì một sự xúc phạm nào đâu! Từ ngày hôm nay hãy cẩn thận và chú ý đến sự an toàn của cái mông cậu, nhớ đấy!!

Alice ngoái đầu lại nhìn chàng trai và bắt đầu hét lên đầy đe dọa. Nhưng với tông giọng cao chót vót và khuôn mặt méo mó, nó nhanh chóng biến câu nói thành một trò hề. Nó chỉ nhận ra điều đó khi thấy đám học sinh nhìn mình như một kẻ ngốc và ôm bụng cười ngặt nghẽo, sau đó tản đi.

Chúa ơi...

Mình vừa phun ra những lời gì thế này?

•••

Hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo nhất trong mười tám năm cuộc đời Alice: suýt trễ giờ, ngã ở hành lang và mới đây là bị cười nhạo vì lỡ miệng phun ra một lời đe dọa đầy ngu ngốc. Mình thề rằng mình sẽ đi nhà thờ thường xuyên hơn để rửa bớt sự xui xẻo này. Alice lầm bầm, nó gục đầu xuống bàn, toan chợp mắt một chút cho lại sức sau khi chạy ào vào lớp với cái chân đau. Nhưng có vẻ Chúa trời không cho phép điều đó, khi nó đang tìm kiếm sự yên tĩnh thì đám con gái trong lớp lại không ngừng thao thao bất tuyệt, không phải về mỹ phẩm hay trang sức như mọi ngày, mà là về anh chàng đẹp trai vừa chuyển đến - Cristian Williams.

Alice chẹp miệng, nó thực sự không hiểu nổi tại sao anh chàng đó có thể gây sốt như thế chỉ sau khi xuất hiện ở khuôn viên trường và đám nữ sinh thì phát cuồng lên khi nhìn thấy anh ta. Vì ngoại hình? Hay vì anh ta đến trường bằng Lamborghini?

Cạch.

Cửa mở. Ms. Marie bước vào lớp, như một dấu chấm kết thúc dòng suy nghĩ của Alice cũng như sự ồn ào của đám học sinh. Đi cùng bà là một chàng trai trẻ, và lạy Chúa, đó chắc là sản phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hóa! Khuôn mặt góc cạnh với hai gò má phẳng. Mái tóc vàng hơi rối nhưng không hề bù xù như những anh chàng ngái ngủ ngoài thư viện. Chân mày đậm, nam tính. Đôi mắt xanh, sâu thẳm tưởng như chứa đựng cả đại dương. Sóng mũi cao thẳng quyến rũ. Cơ ngực lấp ló đằng sau lớp vải thun cùng cái áo khoác không khoá làm Alice nuốt hết một ngụm nước bọt.

Theo lời cô Marie, đây là Cristian Williams, từng du học ở Đức và quay về New York vì lí do gia đình, anh ta chưa từng học ở Twenties trước đó nên cần một người hướng dẫn để có thể làm quen với môi trường học tập ở đây.

- Alice Ashton, em sẽ là người hướng dẫn cậu Williams.

Anh chàng tên Cristian bỗng nở một nụ cười tinh quái khi nghe đến cái tên "Alice Ashton", trong khi đám con gái trưng ra vẻ mặt bất mãn về quyết định quá vội vàng của bà Marie.

"Khỉ thật, con bé đó thì có gì hay chứ!?"
"Có quá nhiều sự ưu tiên dành cho nó, không phải sao?"
"Con khốn Alice, tớ từ lâu đã không ưa được cái vẻ giả ngây thơ của nó."

Đám ngực bự bàn trên liên tục buông ra những lời miệt thị và ánh mắt đầy tức giận khi thấy Cristian đang đi về phía bàn Alice. Đương nhiên tất cả các câu nói đó đều lọt vào tai Alice, nhưng nó chẳng mảy may quan tâm vì nếu không có mặt Laya hay Elizabeth thì mấy đứa đấy cũng chẳng làm được gì nên hồn.

- Tôi là Cristian Williams, rất vui được làm quen.

Một giọng nói trầm ấm vang lên, Alice ngẩng đầu dậy, thoát khỏi những suy nghĩ nãy giờ, cậu học sinh mới a.k.a prince charming tương lai của trường đang chìa tay đứng trước mặt nó. Nụ cười thân thiện của anh ta làm nó ngẩn người ra một lúc, mặc dù trước đây nó chưa bao giờ có cảm giác như thế khi đứng trước bất kì một chàng trai nào.

- Hân hạnh được làm quen, tôi là Alice, Alice Ashton.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top