Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[WuMichi]

T/g : OOC, banducthuyenlaminhvabano. Mk sẽ đặt thêm cho Michiko cái danh "hồ điệp".
P/s : coi đc cốt truyện của chị Michi trên tiktok nên nảy hứng thôi :vv
_____________________________________
Tạ Tất An và Phạm Vô Cửu là hai anh em kết nghĩa. Bọn họ là huynh đệ trung thành.

Nhưng bọn họ đã bị chia cắt rất đau buồn.

Trong một ngày bão lớn, Vô Cửu chờ Tất An mang ô tới để sang bên kia cầu. Nhưng bất chợt bị cuốn xuống dòng sông đang chảy siết. Anh cố vùng vẫy, cố gắng bám lấy chân cầu, nhưng vô dụng. Anh đã chết đuối. Tất An lúc mang ô tới, không thấy Vô Cửu đâu. Tất An ngó xung quanh, ánh mắt vô thức nhìn xuống dòng sông đã an tĩnh. Anh thấy..... Vô Cửu đã chết đuối. Tất An sợ hãi chạy xuống bờ sông, ôm lấy xác của Vô Cửu. Mắt mở to nhìn khuôn mặt trắng bệch của đệ đệ anh, lòng đau đớn, tim như bị xé nát. Miệng lắp bắp tên của Vô Cửu, hai tay lay mạnh thân thể đã lạnh ngắt của đệ. Suy nghĩ rằng Vô Cửu chỉ đang diễn để lừa mình thôi. Nhưng tất cả đều vô vọng.... Vô Cửu đã chết. Tất An đã tự sát vài ngày sau đó ngay cây cầu, nơi Vô Cửu đã chờ anh và bị cuốn xuống dòng sông đó.

Bọn họ đã được Mer....Lộn ! Ngọc Hoàng hóa kiếp.

(T/g : mấy bữa nay táu đang quắn quéo DraHar :'[ )

Bọn họ trở thành cặp tử thần vô thường ở âm phủ.

Nếu Tất An là dẫn và an ủi những linh hồn đến sạp cháo của Mạnh bà thì Vô Cửu là người đi bắt các linh hồn có tiền kiếp không tốt đẹp đến thành xét xử. Bọn họ rất được lòng mọi người ở Âm phủ. Bọn họ từng thấy cảnh Tất An vỗ lưng và chân đệ đệ mình, ý muốn nó ngồi đàng hoàng lại.

.

.

.

Michiko là một gheisa xinh đẹp. Mái tóc đen dày, óng ả truyền thống của người Châu Á, làn da trắng như tuyết. Chỉ là đôi ngươi đen láy long lanh kia to như ngươi nai, choáng hết chỗ lòng trắng. Những người bản xứ vì thế lại cho rằng cô là hiện thân của ma quỷ.

(T/g : táu biết được là người Nhật thích mắt hí hơn là mắt to. Cho rằng ngươi mà nhỏ là người chết sống lại, ngươi to là ma quỷ. Răng cũng thích răng hô nữa :vvv)

Thế mà bọn họ vẫn chết mê chết mệt vũ điệu của cô. Bọn họ ví cô như một nàng hồ điệp xinh đẹp. Vì Michiko vẫn còn độc thân, rất nhiều thanh niên đã ngỏ lời với cô. Nhưng hồ điệp chỉ lấy quạt che lấy miệng mình, cười khúc khích rồi nói.

"Bà mày dell cần phu quân nên cút về bú sữa mẹ đi."

Rồi hất tóc bỏ đi.

Michiko đã rút lại lời nói của mình khi thấy anh chàng sĩ quan Mĩ ngồi ở hàng giữa, đôi mắt xanh nhạt nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của cô. Sau khi xem xong buổi trình diễn, chàng lại còn đến gặp mặt cô, cúi gập người, cầm lấy tay cô và hôn nhẹ lên mu bàn tay. Anh đã mời cô đi ăn tối. Và Michiko đã đồng ý.

Vì anh ấy, Michiko dần thay đổi, để hợp với truyền thống phương Tây hơn. Cô không mặc bộ kimono đỏ mận yêu thích của mình nữa, thay vào đó là những bộ đầm xòe, hay là áo hoodie với váy ngắn. Đương nhiên là anh ta hết sức hài lòng với sự thay đổi của cô. Nhưng đôi khi anh lại muốn xem cô múa lại những vũ điệu đó trong bộ kimono ấy.

Đến ngày ra mắt với bố mẹ anh ta, mọi chuyện đều thuận lợi, mẹ anh rất thích cô. Còn đề nghị cô múa thử nữa. Nhưng có vẻ bố anh lại không thích điều đó cho lắm. Cả buổi ông nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt giận dữ. Trong khi bà dẫn cô lên phòng ngủ, cô đã nghe ông và anh cãi nhau. Vì ba anh không thích một vũ công, ông bảo rằng để tôi có sự nghiệp như ngày mà anh với hồ điệp gặp nhau, cô đã sử dụng bao nhiêu tâm kế... Ông nói rằng vì Michiko rất dễ dàng đạt được nó, nên mới thẳng tay từ bỏ.

Anh dù giận đến đâu, vẫn không kháng cự được lệnh công việc. Anh đã phải đi công tác 10 ngày. Lão ta có vẻ hả hê lắm. Không hả hê sao được khi mà lão có cơ hội đuổi con dâu mình ra khỏi nhà ? Sau đó, lão đã cư củ tử tế với cô hơn bao giờ hết. Nhưng một hôm... Lão nhờ cô dọn cỏ sau vườn.

Và đâm cô một nhát chí mạng ngay tim. Con dao làm bếp xuyên qua người cô, cô chỉ kịp nhìn thấy lão cười ha hả, rồi khụy xuống.

Cô không cảm thấy gì nữa.... Hồ điệp đã chết rồi... Nàng gheisa xinh đẹp đã bị hãm hại. Chết một cách oan ức !

Michiko mở mắt ra lần nữa, không phải bệnh viện, càng không phải ngôi nhà của anh, mà là một nơi mang vẻ trung hoa cổ. Nếu cô nhớ không lầm, theo truyền thuyết, người mất đi sẽ xuống âm phủ. Thế đây là... Âm phủ à ?

Michiko quay đầu sang bên cạnh, thấy một nam nhân từ trên xuống đều một màu trắng. Anh ta gật nhẹ đầu chào cô, cô cũng gật đầu chào lại. Lúc cô định mở miệng chào hỏi, anh đã nói thứ mà cô muốn biết rồi.

"Ta là bạch vô thường, người sẽ dẫn ngươi đến sạp cháo của Mạnh bà để đầu thai kiếp mới."

"Cô có vẻ là người ngoại quốc nhỉ ?"

Michiko nhìn lại, cô đang mặc bộ kimono yêu thích của mình. Mái tóc đen dài của cô đã được búi lên cao. Cô gật nhẹ đầu. Bạch vô thường có vẻ hiểu được lý do của cô.

"Ta biết tại sao cô lại mất. Bố chồng cô đã giết cô. Nếu cô còn muốn hỏi tại sao cô không cảm nhận được đôi chân của cô thì tôi trả lời luôn. Lão đã cưa đôi chân của cô rồi đem đi đốt rồi."

Cô bất giác đưa tay cầm quạt của mình lên che mặt, che đi đôi mắt đen đang nhòe đi vì nước mắt, môi lại cắn chặt vào nhau.

"Nếu cô muốn, cô có thể ở lại đây vài ngày, vài tuần hay vài kiếp cũng được. Nhưng cô không được phép đi lên trần gian làm bất cứ thứ gì."

"Nếu như cô sợ phá luật cũng không sao. Đã có rất nhiều người chọn ở lại đây để chờ người mình thương rồi."

Michiko ngước nhìn tiên sinh trước mắt.

"Vâng, cảm ơn tiên sinh."

"Ta nghĩ ta nên dẫn quý cô đi tham quan âm phủ tí nhỉ ?"

Bạch tiên sinh cười cười. Hồ điệp híp mắt cười theo, cùng một cái gật đầu nhẹ. Bạch tiên sinh liền dẫn cô đi vòng quanh âm phủ.

Nơi đây thật giống trên trần gian. Chỉ là mọi linh hồn chết oan hoặc có lúc còn sống cống hiến nhiều, đều được miễn phí tất cả. Còn không thì phải báo mộng cho con cháu trên kia đốt đồ xuống cho mình. Mọi quỷ ma dưới đây đều có thể đọc quá khứ của một người. Bằng chứng là lúc bạch tiên sinh dẫn cô đến một quán mì, ông chủ là một con heo núc ních. Ổng nhìn chằm chằm vào mắt cô, rồi sau khoảng 1 phút, ông dứt ra và nói.

"Ban đầu tôi nghĩ chỉ tính tiền quý cô này thôi. Nhưng có vẻ quý cô cũng là người có ích nhỉ ? Nên chắc cho miễn phí nhỉ ?"

Cô cũng gặp em trai của bạch tiên sinh. Hắc tiên sinh là một người có tính cách ngược với bạch tiên sinh. Trong khi bạch tiên sinh luôn ôn nhu thì hắc tiên sinh lại nóng nảy. Cô cũng không ngờ rằng hai người này lại là huynh đệ lúc còn sống.

Michiko rất nhanh đã ghi được điểm trong lòng của Tất An và Vô Cửu. Vì ăn nói nhỏ nhẹ, trang nghiêm. Bọn họ từng mấy lần trốn ca làm mấy lần chỉ để đi xem Michiko múa thôi.

Tất An khá là ngạc nhiên khi thấy cô hỏi muốn được đầu thai bắt đầu cuộc sống mới. Anh vẫn muốn cô ở lại, và anh biết Vô Cửu cũng vậy. Nhưng công việc lại không cho phép anh chống lại nhu cầu của những linh hồn. Tất An chỉ ngậm ngùi dắt cô đi đến sạp cháo của Mạnh bà.

Mạnh bà quả nhiên rất thích cô, bà cũng yêu cầu cô múa thử nữa. Quả nhiên cô nàng rất dễ cộng điểm thiện cảm với mọi người. Mạnh bà đưa cho cô chén cháo, cô húp một hơi. Tất An hướng dẫn cho cô.

"Cô sẽ đi qua cầu Nam Hà, nếu cô không còn gì vấn vương thì hãy đi thẳng tới phía bên kia cầu, cô sẽ được đầu thai. Còn không thì hãy nhảy xuống dòng sông, cô sẽ không được đầu thai, cũng không được quay trở lại. Cô sẽ bị phong ấn cho đến khi người cô thương đầu thai."

Michiko gật đầu cảm ơn những lời hướng dẫn của Tất An. Nhưng cô không để ý rằng tim của Tất An đang quặn lại. Cô lướt nhẹ nhàng lên cầu, dừng lại ngay giữa cầu. Cô hướng mặt về phía Tất An, cười tươi như tạm biệt. Rồi nhảy xuống khỏi thành cầu.

Nước mắt Tất An lăn ra từ hai bên khóe, đôi đồng tử tím vô hồn nhìn về phía dòng sông đã tĩnh lặng. Anh cười khổ. Tại sao con người lại vương vấn về người thân của mình đến mức chờ đợi cả trăm năm ? Mà anh cũng như vậy mà...?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top