Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1-Khu Vườn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang viên gia đình Pucey, Nước Anh

Mùa hè

1990

Hermione mỉm cười khi cô từ từ mở những ngón tay nhỏ của bàn tay đang bảo vệ đôi mắt hơi nheo lại khỏi ánh mặt trời. Cô cười khúc khích khi những tia sang nhảy múa trên khuôn mặt tàn nhang của mình. Cô có thể nghe thấy giọng giận dữ của mẹ đang gọi tên cô, nhưng cô không quan tâm. Cô nén một tiếng cười khi điều chỉnh trọng lượng thân thể trên nhánh cây và kéo chiếc đầm voan mới qua hai đầu gối, tiếp tục ẩn mình trốn khỏi người phụ nữ đang la mắng.

Sớm hôm đó, cô được bà vú Demelza cho biết  bố mẹ đang mong chờ một số vị khách rất quan trọng.

Hermione bé nhỏ luôn luôn ghét khi gia đình họ có khách. Điều đó có nghĩa là cô lại phải mặc mấy chiếc váy to phồng, giống như ngày hôm nay. Thật ra không phải là cô ghét mặc chúng. Thật sự chúng sờ rất thích, đặc biệt là mấy bộ làm bằng lụa. Nhưng sau đó mẹ cô sẽ luôn chỉ ra rằng một phù thủy thuần chủng thực sự, như cô, phải có trách nhiệm mặc chúng đúng quy cách.

Cô được trông đợi phải nâng cằm lên đến mức độ thích hợp, nhún đầu gối cúi chào một cách tinh tế nhất, và luôn luôn mỉm cười.

Đôi khi, sau hàng giờ mỉm cười, hai má của cô thậm chí còn thấy đau!

Đó là một công việc khá tẻ nhạt.

Cô còn được trông đợi chơi piano hoặc hát cho các vị khách trong khi anh trai cô, Adrian, sẽ không phải làm gì ngoại trừ ăn với họ.

Thật không công bằng khi ở vị trí của cô.

Đôi khi, cô thậm chí còn ước mình có thể là một cậu bé như anh trai. Anh thậm chí còn được đến học  ở trường Phù Thủy và Pháp Thuật Hogwarts  và vào nhà được gọi là "Slytherin" trong khi mọi người trông đợi cô thông thạo tiếng Pháp để chuẩn bị cho năm đầu tiên ở  Học viện hàn lâm pháp thuật Beauxbatons, miền nam nước Pháp.

Nơi ấy  xa nhà cô đến độ cô được dự kiến ​​sẽ ở lại với  dì Genevieve trong các ngày nghỉ cho đến khi cô hoàn thành việc học ở đây, và sẽ chỉ trở về nhà khi được yêu cầu.

Hermione cảm thấy như mẹ không thể đợi được để có thể tống khứ cô đi.

Tuy nhiên bà vú Demelza nói đó chỉ là vì mẹ cô đang đang nghĩ cho tương lai của cô và dì Genevieve sẽ dạy và đào tạo cô trở thành một quý cô hoàn hảo của gia tộc Pucey.

Mẹ cô đã luôn nói rằng số phận của Hermione là mang vinh dự lớn cho gia đình một ngày nào đó. Tất cả những gì cô phải làm là phải lớn lên thành một tiểu thư xinh đẹp, duyên dáng.

Tất nhiên, Hermione không hiểu được điều này.

Làm thế nào cô có thể mang đến cho họ một vinh dự lớn chỉ đơn giản bằng cách trở nên xinh đẹp và thú vị?

Nhưng dẫu sao thì cô cũng sẽ làm điều đó.

Cô không có sự lựa chọn nào khác.

Thi thỏang, cô có thể có một chút nổi loạn, nhưng tất cả những gì cô  thực sự muốn là tình yêu và sự đồng ý của mẹ.

Cô luôn khao khát tình thương của bà, nhưng vì lý do nào đó, cô không thể có được nó.

Nguồn an ủi duy nhất của cô là niềm hy vọng có thể dì Genevieve sẽ cho cô điều ấy.

Bố và anh trai đã nói rằng cô không cần phải lo lắng về việc phải xa nhà bởi vì dù sao đi nữa họ cũng sẽ tới thăm cô.

Cô chỉ hy vọng Adrian sẽ giữ lời hứa là sẽ không quên mất cô hòan tòan trong khi anh tận hưởng thời gian tại ngôi trường tuyệt vời của anh.

Adrian đã luôn nói với cô họ đã có nhiều trò vui vẻ ở Hogwarts hơn bất kỳ của các trường phù thủy khác trên thế giới. Thậm chí anh đã được tặng cho một chiếc chổi thần mới toanh khi anh thể hiện niềm yêu thích với môn Quidditch. Adrian đang định thử vào đội Quidditch khi anh quay trở lại Hogwarts sau mùa hè.

Một lần, cô đã xin bố mua cho mình một cây chổi, nói rằng cô cũng muốn học cách để  bay trước khi vào trường để cô có thể chơi Quidditch. Nhưng bố cô chỉ đơn giản là cười thích thú và nói rằng cô là một thiếu nữ và mẹ cô sẽ không đời nào cho phép cô làm một hành động thiếu phong cách của một quý cô đến buồn cười như chơi Quidditch.

Phu nhân Petrova Pucey là một phụ nữ rất nghiêm khắc.

Bà cũng là một người cầu toàn.

Bà không muốn nhìn thấy bất kỳ sai sót hoặc điểm không hoàn hảo trong bất cứ điều gì, đặc biệt là ở trên cô con gái của mình.

Có một lần, bà thậm chí đã đích thân hóa phép thu nhỏ mấy chiếc răng cửa lớn của Hermione, vì sợ rằng kích thước chúng có thể sẽ không hoàn hảo nếu bà để bất cứ ai làm điều đó thay bà.

Bà không nhẹ nhàng và chu đáo như chồng. Thật ra, bà hòan tòan ngược lại.

Bà sẽ trừng phạt Hermione bằng cách nhốt cô ở trong phòng cả ngày nếu cô khiến bà tức giận.

Nhưng bà chưa bao làm cô đau về mặt thể chất.

Hermione đã nghĩ rằng đó có thể chỉ vì bà sợ để lại dấu vết trên da của cô nếu nếu bà làm điều đó,  và điều đó không được, phải không?

Nó sẽ gây nguy hiểm cho danh dự của gia đình.

Bà thường nói với Hermione rằng nhan sắc của một người phụ nữ là quyền lực của cô ta.

Hermione không hiểu điều này. Cô cho rằng bà đang nói về sức mạnh phép thuật hoặc có thể  lại về danh dự của gia đình, nhưng cô không chắc.

Điều tốt là bố và anh trai luôn luôn bảo vệ ở cô bất cứ khi nào bà trở nên quá đáng.

Adrian thậm chí sẽ che chở cho cô khi mẹ chuẩn bị trừng phạt cô một lần nữa vì đã làm trầy xước đầu gối hoặc làm hỏng một bộ váy khác. Hermione không bao giờ có thể hiểu lý do tại sao cô cần phải bị trừng phạt vì vô tình làm tổn thương chính mình. Mẹ cô có những lọai thuốc thực sự rất đắt tiền để có thể xóa mờ hết những vết sẹo và vết nám,  thế nên bà không thực sự cần phải trừng phạt cô, đúng không?

Nhưng dù sao thì bà vẫn làm thế.

Đôi khi, Hermione còn nghe bố mẹ cô cãi nhau vì bố cô muốn bảo vệ cô.

Hermione yêu bố rất nhiều.

Nhưng  ông nhìn chẳng hề giống cô chút nào cả ...

Họ nói rằng cô thừa hưởng nhan sắc từ mẹ vì bà thật đẹp, nhưng đôi khi, Hermione hòan tòan không thể thấy được điểm tương đồng giữa họ.

Cô có mái tóc xoăn màu nâu trong khi tóc bà suôn thẳng và đen. Đôi mắt cô có màu hạt dẻ trong khi mắt bà có màu lục bảo.

Vú Demelza nói đó chỉ bởi vì cô vẫn còn rất bé và khi lớn lên cô sẽ trông giống hệt như mẹ cô.

Hermione thường tự hỏi tại sao Adrian lại có đôi mắt xám tinh quái của cha, tóc đen và trông rất giống ông dù anh cũng còn rất trẻ.

Cô cho là con gái lớn lên khác con trai.

Đó là lý do tại sao cô ghét làm con gái.

Cũng giống như ngày hôm nay.

"Đi ra ngay từ bất cứ chỗ nào mà con đang trốn, con nhóc vô phép kia! Nó không còn buồn cười nữa! Khách của chúng ta rất quan trọng! Nếu con không đi ra ngay bây giờ, mẹ sẽ nhốt con vào trong tủ quần áo một tuần!" Mẹ  cô giận giữ đe dọa. Hermione  biết rằng hiện nay bà đang giận tím mặt vì bây giờ tay bà đã đưa lên hông và các tĩnh mạch hiện ra dưới làn da mịn màng.

Hermione nuốt nước bọt và nhích xa lên phía trên các nhánh cây, cố gắng yên lặng hết mức có thể.

Cô thực sự  muốn đi ra ngay bây giờ trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, nhưng cô không thể.

Dù gì thì cô cũng sẽ bị trừng phạt sau bữa tiệc chiêu đãi khách.

Cô thà ở trên cây và tránh lãng phí thời gian của mình nếu đó là sự thật.

"Mẹ đã tìm thấy Mione chưa?" Anh trai của cô đột nhiên đi ra từ trong nhà. Anh đang mặc cái áo choàng mới của mình, có vẻ khá thiếu kiên nhẫn chờ những vị khách đến.

"Thật là điên rồ! Con bé không hề biết cách cư xử cho phải phép! Tôi đã làm gì sai trong việc nuôi dạy con bé chứ? Tôi không thể chờ được việc đưa con bé ấy tới Genevieve để chị ấy có thể giáo dục nó đúng cách," Lady Petrova gầm gừ giận giữ.

"Mẹ, con chắc chắn Mione chỉ là-" Adrian đột nhiên khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt sốc và đầy lo lắng của Hermione. Đôi chân của cô đang treo lủng lẳng trên đầu của mẹ vài mét.

"Chuyện gì vậy?" Lady Petrova hỏi trong khi quay xung quanh để tìm xem con trai bà đang nhìn gì.

"K-Không có gì, thưa mẹ ... con chỉ nghĩ rằng con đã nhìn thấy một người lùn", Adrian nói dối, cố gắng chuyển sự chú ý của mẹ mình ra khỏi cái cây mà mà cô em tinh quái của chàng đang ngồi.

"Người lùn? Mẹ nghĩ người làm vườn chăm sóc của vấn đề đó rồi chứ! Vì Chúa, Các vị khách của chúng ta sẽ ở lại đây trong hai tuần!" Phu nhân Petrova hét lên giận dữ, đặt một tay lên ngực như thể bà sắp lên cơn đau tim.

Hermione bé nhỏ cắn môi dưới và cười toe toét khi mẹ cô bỏ đi và bước vào trong dinh thự. Bà trông tức điên lên khi bà cằn nhằn rằng ngày hôm nay không thể tồi tệ hơn được nữa, khiến cho Hermione cười khúc khích. Hermione thậm chí còn chắc chắn khuôn mặt của phu nhân Petrova đang run rẩy và cực kì nhăn nhó đến độ bà sẽ trông quá buồn cười để được coi là đáng sợ, mặc dù người đàn bà thực sự như thế.

Anh trai gửi cho cô một tia nhìn cảnh cáo, nóng giận trong khi Hermione chỉ mỉm cười mỉm cười xinh đẹp và nói thầm một tiếng "cảm ơn". Adrian thở dài và quay lại đi theo bà mẹ đang tức giận của họ.

Dù sao thì, cười xinh xắn và ngây thơ đã luôn luôn giúp cô.

Ôi, cô thấy yêu ông anh trai của mình biết bao nhiêu ...

Có lẽ rốt cuộc thì nhan sắc chính là sức mạnh của một người phụ nữ.

______________

Draco Malfoy đang chán.

Thực tế, cậu thấy chán đến độ muốn ném cái gạt tàn bằng vàng trước mặt mình.

Bố của cậu chắc chắn sẽ giận đến tái người và sẽ trừng phạt cậu vì lẽ đó, nhưng nó còn tốt hơn nhiều là trở nên vô hình.

Cậu được trông đợi làm một cậu bé nghiêm trang và lẽ độ trong hai tuần nghỉ hè nhàm chán, vì họ phải ở trong căn nhà này để bàn bạc về một vài việc kinh doanh của gia đình họ.

Cậu ghét khi cậu phải đi cùng và hành động như thể cậu là sản phẩm được tạo ra từ một gia đình tuyệt vời nhất trong khi thực tế lại rất trái ngược.

"Ah ... Petrova, đã lâu lắm rồi đấy," Narcissa cười rạng rỡ hạnh phúc khi người phụ nữ của ngôi nhà bước vào đại sảnh, cắt đứt các cuộc thảo luận bất tận của bố cậu và ngài Pucey.

Vợ ngài Pucey nhìn cũng tinh tế và quý phái giống như mẹ của cậu. Bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé, khỏang bằng tuổi cậu và có thể chỉ lớn hơn một chút.

Cậu bé mỉm cười thân thiện với cậu, nhưng Draco nhỏ bé chỉ nhìn trừng trừng lại và đứng thẳng lên để bù đắp cho sự khác biệt về chiều cao giữa họ.

Cậu là một chàng trai rất cạnh tranh, và có một cậu bé lớn hơn và cao hơn bên cạnh sẽ chẳng tốt đẹp gì, phải không nào?

"Và quý ông trẻ đáng yêu này là ai?" Quý bà  tên là Petrova kêu lên với giọng vui thích. Giọng nói của bà quá ngọt ngào. Điều này khiến cậu cảm thấy như muốn bệnh.

"Đây là con trai duy nhất của tôi, Draco. Chào đi, Draco," Phu nhân Narcissa thúc cậu trong khi nhẹ nhàng đẩy cậu về phía người phụ nữ.

"Xin chào," cậu lẩm bẩm miễn cưỡng.

"Oh, thật là một quý ông đáng yêu, phải không? Vâng, đây là con trai của tôi, Adrian. Hai người sẽ trở thành những người bạn tuyệt vời đấy," Phu nhân Petrova mỉm cười, đẩy con trai của mình về hướng Draco.

Draco nghĩ rằng điều này thực sự ngu ngốc và giả tạo.

Mẹ của cậu có rất nhiều bạn bè nhưng bà luôn luôn nói xấu về họ sau lưng. Bà có thể phát hiện những lỗi tưởng như là nhỏ nhặt nhất ở họ và biến chúng trở thành một vấn đề to tát để bà có thể khoe khoang quyền uy của mình. Cậu thậm chí còn nghe bà nói với một trong những người bạn của mình rằng họ kinh doanh với gia đình Pucey chỉ vì bà là con ngươi từ bi và bà cảm thấy tội nghiệp thay cho người bạn lâu năm của mình.

Bà nói rằng gia đình Pucey đã gần phá sản và tất cả những gì họ có bây giờ chỉ là một cái tên danh tiếng và địa vị trong xã hội phù thủy.

"Adrian  nhà tôi chỉ mới bắt đầu nhập học Hogwarts năm ngoái. Thằng bé thuộc nhà Slytherin. Thằng bé sẽ thử sức cho đội nhà trong năm học này. Cậu biết không, thằng bé khá giỏi Quidditch, " Quý bà Petrova đột nhiên đề cập đến.

"Ôi, tuyệt vời! Draco nhà tôi cũng khá giỏi môn này. Thằng bé đã bay kể từ khi nó lên bốn ..."

Draco lầm bầm trong trong lòng vì cậu biết mình sẽ lại được chứng kiến ​​một buổi dài vô tận  đầy những cuộc nói chuyện kiêu ngạo. Ngay cả cha của cậu đã trở lại dáng vẻ ngạo mạn của ông và nhích gần hơn để tự hào nói rằng ông chính là người đã dạy Draco môn này ... và tất nhiên lượt bỏ những chi tiết nhỏ về những trận đòn không ngừng nghỉ bất cứ khi nào cậu không thể ghi bàn.

Cậu liếc sang một bên để nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp bên ngoài cánh cửa kính cong lớn của tiền sảnh. Khu vườn khá sang trọng và cậu có thể thấy nơi này rộng lớn đến nhường nào.

Mặc dù cậu biết nó chẳng là gì so với dinh thự của nhà cậu, nhưng nó vẫn rất tinh tế và kiến cấu khác biệt và màu sắc của nơi này đã mê hoặc cậu.

Cậu đột nhiên muốn đi ra ngoài.

Cậu quan sát bố mẹ mình một cách thận trọng.

Bây giờ họ đang khoe khoang về khối  bất động sản và tài sản to lớn của họ ...

Tốt.

Cậu nhìn Adrian với chút cảnh cáo, đủ tự tin và đủ khó khăn để khiến cậu ta im lặng trước khi Draco có thể lẻn ra ngoài.

Chậm và cẩn thận, cậu bước một vài bước ra cửa và nhẹ nhàng đẩy nó để vóc dáng nhỏ bé của cậu có thể trượt ra ngoài mà không ai để ý.

Adrian đã không nói bất cứ điều gì nhưng cũng không bao giờ rời mắt khỏi cậu. Có thể cậu ta chỉ đang ghen tị và cảnh giác với thực tế rằng cậu ta phải ở lại và lắng nghe những câu chuyện phóng đại của người lớn trong khi Draco có thể chạy ra ngòai chơi.

Draco cười khểnh  với cậu ta qua cửa kính khi cậu cuối cùng thóat ra ngoài, sau đó trong tích tắc ... cậu được tự do.

Cậu luôn lấy được những gì cậu muốn vì cậu không phải là một kẻ hèn nhát.

Thằng nhóc Adrian đó quá yếu hèn để được như cậu.

Cậu thử huýt sáo và nhảy một chút, cảm giác như một tù nhân được trả tự do khi cậu tình cờ nhặt một bông thủy tiên và đặt nó vào túi  mình.

Sau đó, cậu ngắt thêm vài bông nữa và ném chúng đi, chỉ vì cậu có thể làm điều đó.

Cậu nheo mắt hơn nữa để nhìn những bông hoa đủ lọai và những ụ cỏ trên mặt đất.

Cậu nhảy lên những bậc thang đá để xem một ao gần đó với tiếng suối chảy róc rách dịu dàng, thêm một chút không khí cho khuôn viên. Cậu cười nửa miệng khi nhìn thấy những con cá đầy màu sắc ngay dưới mặt nước.

"Ở trong đó khá nhàm chán, phải không?" Draco cười chế nhạo con cá chép đang bơi lượn. " Chà, chúng ta hãy thêm một cuộc phiêu lưu nhỏ  vào cuộc sống buồn tẻ ảm đạm của chú mày, nhỉ?" Cậu nói thêm  khi nhúng một ngón tay vào ao. Mấy con cá chép ngay lập tức bơi về phía ngón tay của cậu, nghĩ rằng chúng sắp được ăn. "Lũ sinh vật ngu ngốc," cậu thì thầm trước khi tóm đuôi của một trong mấy con cá chép với tay kia. Con cá ra sức vùng vẫy trong tay cậu, nhìn đau đớn, nhưng cậu chỉ cười lớn.

"Dừng lại! Anh đang tra tấn nó!"

Draco nhìn quanh và thấy hai đôi mắt màu nâu nhạt đang nhìn cậu giận dữ.

Ngay lúc đó, Draco Malfoy biết cậu sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top