Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5-Vẫn xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta chia xa chỉ để gặp lại nhau một lần nữa"

– J. Gay

***

Khi về đến tầng hầm nhà Slytherin, Draco Malfoy cảm thấy như ở địa ngục.

Sau khi nghe những tin không hề đúng lúc kia, cậu chạy thẳng vào sân và gần như nhảy lên chổi của mình, làm nó chút nữa đánh bật ngửa cậu ra đất nếu không  phải nhờ bàn tay siết chặt.

Cậu ở lại cùng những cơn gió trong nhiều giờ liền, dường như ném tất cả những nỗi thất vọng và chán ghét vào những làn gió vô tội.

Cậu cảm thấy cay đắng.

Cậu cảm thấy bị lừa dối.

Cậu biết có lẽ khi ấy chuyện chẳng có ý nghĩa gì vì họ còn rất nhỏ. Có thể, mọi thứ đều không là gì với cô trong khi cậu cân nhắc khá nghiêm túc.

Nhưng  ngay cả như thế.

Họ đã hứa rằng họ sẽ không bao giờ quên nhau.

Cô thậm chí đã khóc khi cậu rời đi.

Những gì họ có là một điều đặc biệt

Hoặc ít nhất đối với cậu là như vậy.

Cảm giác dinh dính của mồ hôi đẫm chiếc áo sơ mi bên dưới lớp áo choàng khiến cậu khó chịu, và thậm chí còn được thêm bằng sự đau đớn và mệt mỏi của cơ thể.

Rõ ràng, hôm nay hoàn toàn không phải là ngày của cậu.

Cậu tỉnh giấc với một cô gái bất kì trên giường mình cùng cơn khó chịu dai dẳng, bỏ tiết học đầu tiên mà cậu biết mình có thể gặp rắc rối vào ngày mai, và sau khi các lớp học kết thúc, lúc cậu nghĩ ngày tồi tệ này đã chấm dứt, cậu lại vô tình nghe được những chuyện khiến cậu thấy mình chẳng khác nào một thằng ngốc.

Bây giờ, tất cả những gì mà cậu thực sự muốn làm là quăng mình vào phòng tắm và ngủ ngay trong cái bồn tắm lớn.

"Tao đã nói với mày là con bé khá xinh mà".

Khi vào phòng sinh hoạt chung, Draco nhìn quanh và thấy Terrence Higgs, Miles Bletchley cùng vài thành viên trong đội Quidditch nhà Slytherin, Graham Montague, Peregrine Derrick và Lucian Bole đang ngồi sụp trên chiếc ghế sofa màu xanh lá cây đen đính khuy ở góc phòng , nơi đã trở thành một trong những vị trí yêu thích nhất của dân Slytherin trong phòng sinh hoạt chung .

"Không Quidditch năm nay, nhớ không?" Draco cố ra vẻ thờ ơ khi đến gần cả nhóm, dù cậu biết bọn họ đang bàn tán về cái gì.

"Mày nói đúng. Năm nay không có Quidditch. Tuy nhiên, còn có vài thứ thú vị khác ngoài Quiditch, mày biết đấy," Miles Bletchley nhăn nhở với cậu trong khi nhướn mày giống như hắn đã làm trước đây với Adrian. Draco đột nhiên muốn chọc vào hai con mắt xấu xí đó với những ngón tay của mình cho đến khi chúng chảy máu.

"Dù sao thì đây là cái quái gì vậy?" Draco hỏi khi cậu không mảy may giật lấy tấm hình từ tay Terrence, làm cho đứa này phát ra tiếng than vãn chống đối.

"Con bé là em gái Adrian. Được quá chứ? Nhưng đừng đi nói với tên đó. Nó có thể tức giận đến độ cố gắng ngăn cản cô ấy đến trường Hogwarts," Lucian Bole cảnh cáo trong khi Draco nhìn vào bức ảnh lần đầu tiên.

Draco cố gắng hết sức thuyết phục bản thân không được để tâm nữa.

Cậu cố gắng hết sức ngăn mình nhìn chằm chằm, chỉ trả lại bức hình và quay đi.

Nhưng, khỉ thật.

Nhìn thấy cô gái trong mơ của mình lần đầu tiên sau bao năm và thấy rõ ràng cô ấy đã thay đổi thế nào là một việc khá... bất ngờ, trong một nghĩa nào đó, thậm chí hơi có chút khó tin.

Cô thậm chí còn đẹp hơn những gì cậu nhớ hoặc ngay cả nghĩ đến.

Hermione mặc bộ đồng phục làm bằng lụa màu xanh nhạt, mỉm cười và vẫy tay về phía máy ảnh. Cuốn sách và chiếc mũ màu xanh nhỏ  được đặt tinh tế bên cạnh cô.

Cô đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài trời và tay kia của cô đưa ra để gạt một vài sợi tóc xòa xuống khuôn mặt vì gió.

Khung cảnh tươi sáng đầy nắng, làm cô hơi tỏa sáng.

Cô trông thật đẹp, thật hạnh phúc, thật vô tư đến độ khiến cậu đau đớn khi biết rằng cô quá dễ dàng quên những giọt nước mắt mà cô đã rơi khi cậu ra đi ...

Hiện giờ cô đang hạnh phúc.

Cô đang hạnh phúc với người khác.

"Này chàng trai, đừng nhìn quá nhiều. Adrian nói cô ấy có người yêu rồi," Miles nói trong khi vỗ lưng trêu chọc và giật tấm ảnh từ đôi tay cứng đờ của cậu

Đó là khi Draco trở lại với hiện thực.

Cậu tức giận.

Cậu giận dữ với cô.

Cô ấy nghĩ mình là cái quái gì chứ?

Vì chúa, cậu là Draco Malfoy.

Cậu có thể có bất cứ cô gái nào mà mình muốn.

Nhưng cậu lại lãng phí thời gian để nghĩ về cô. Cậu là người duy nhất giữ cái lời hứa mà dường như với cô chỉ là một trò đùa. Cô đã dẫn dụ cậu và cậu đã để cho cô làm điều đó. Cậu đã bỏ rất nhiều nỗ lực chỉ để cam đoan với cô rằng cô sẽ không bao giờ bị lãng quên.

Nhưng cuối cùng, cô đã quên cậu.

Có lẽ cậu có lỗi khi nghĩ về mọi chuyện quá nghiêm túc để kết thúc là bị tổn thương. Nhưng chết tiệt, ít nhất cô cũng nên có chút cảm thông và giải thích mọi chuyện cho cậu.

Nhưng cô không hề để tâm dù chỉ một chút để làm điều ấy.

Cô là người bạn duy nhất, người bạn thân nhất của cậu.

Nhưng cô có nhiều bạn bè đến nỗi không thèm bận tâm gửi lại lấy một lá thư.

Cô không bao giờ có thể hiểu được tầm quan trọng của mọi chuyện đối với cậu bởi cô chưa bao giờ phải nếm trải sự cô đơn.

Cô không hề biết nó quan trọng như thế nào đối với một đứa trẻ cô đơn như cậu, chờ đợi bên cửa sổ mỗi ngày, hy vọng rằng ít nhất mình có thể nhận được một lá thư từ người duy nhất mà cậu nghĩ là quan tâm đến mình.

Nhưng hóa ra cô cũng chỉ là một trong số bọn họ.

Phài biết rằng, cậu đã từng qua lại với rất nhiều cô gái, nhưng vì lí do nào đó, cậu không thể bắt đầu một mối quan hệ vì trong tâm trí của mình, cậu vẫn nghĩ rằng nếu làm vậy cũng đồng nghĩa cậu sẽ phản bội cô.

Trong khi cô thậm chí còn dễ dàng kiếm một gã bạn trai!

Tất nhiên, cô ấy sẽ làm vậy.

Cô chưa bao giờ quan tâm.

Vậy tại sao cậu phải bận tâm đến điều đó chứ?

Thành thật mà nói, cậu bị làm sao thế này?

Cô ta không đáng.

Cô ta chỉ là một đứa con gái.

Câu hơi  nghiêng đầu để nhìn ba cô gái đang ngồi cạnh cửa sổ của căn hầm. Họ đang làm bài tập nhưng vẫn tỏ vẻ khó chịu vì bị đám con trai cùng Nhà lờ đi chỉ vì một tấm hình.

Draco quan sát ba người và nhếch mép khi nhận ra rằng, cậu đã từng có khoảng thời gian ngắn vui đùa với mỗi người trong số họ.

Cậu không muốn trông như một kẻ thất bại đáng thương khi Hermione gặp lại cậu.

Dù sao thì cô cũng chẳng quan tâm, vì thế đây chính là lúc để cho cô ấy thấy rằng đó cũng là cảm nhận của cậu.

Cậu cân nhắc một lúc khi nhìn chằm chằm vào ba cô bạn cùng lớp, Pansy Parkinson, Daphne Greengrass và Tracy Davies.

Sau đó cậu thầm gạch tên Pansy ra khỏi danh sách trước khi bắt đầu kịp suy nghĩ thêm.

Cậu chỉ cần một người bạn gái trong thời gian Hermione ở Hogwarts, không phải một người vợ.

Pansy quá đeo bám và chiếm hữu, việc cậu để cô ta làm bạn gái sẽ trở thành một dấu hiệu chắc chắn thúc đẩy cô tự cam đoan với bản thân rằng cô sẽ kết hôn với cậu ngay sau đó.

Pansy luôn thích chiếm hữu cậu vì cô ta đã dán cái ý nghĩ bệnh hoạn đó trong tâm trí mình; rằng cô sở hữu cậu chỉ vì cô là người đầu tiên của cậu, và ngược lại. Việc xảy ra vào năm ngoái, thực ra, đó là lần quan hệ lung túng nhất mà cậu từng có. Cả hai đều không biết phải làm gì và họ làm việc đó chỉ vì tò mò. Thêm vào đó, họ cũng quá say. Họ quyết định nốc một đống rượu để lấy cho mình chút can đảm. Cả hai đều muốn trở thành kẻ đứng đầu trong tất cả mọi thứ. Đó là một suy nghĩ bệnh họan, nhưng này, nó vẫn là cạnh tranh mà. Ngày hôm sau là địa ngục và cậu thà không nghĩ về nó nữa.

Cậu quay lại nhìn Daphne nhưng quyết định tốt hơn hết là cũng nên gạch cô ta ra khỏi danh sách. Daphne khá tốt. Sự thực thì cô là người đẹp nhất trong số các cô gái nhà Slytherin. Cô ấy có thể hơi quá vật chất và tốn kém, nhưng cậu có tiền để sống với điều đó.

Lý do tại sao cậu không thể ở cùng cô ấy là vì cái tính tính mè nheo, phóng đại và cô em gái quá đa sầu đa cảm của cô, Astoria Greengrass.

Thành thật mà nói, con bé đó có thể cho cậu những cơn ớn lạnh và những cơn ác mộng cùng một lúc. Một lần, con bé thậm chí đã nổi cơn tam bành và khóc như mưa như thể bị ai hành hạ khi con bé bắt gặp cậu trong phòng của chị gái mình. Con bé đáng sợ đến độ cuối cùng cậu phải chạy như bay ra khỏi phòng của Daphne chỉ với chiếc quần đùi trên người. Nhưng tồi tệ hơn là, một ngày sau đó, cậu nhận được một "xin lỗi" gạch chéo "tình" thư từ Astoria, yêu cầu đá cô chị và thay vào đó để con bé trở thành bạn gái của cậu.

Cậu thở dài và cuối cùng quay lại nhìn Tracey Davies.

Tracey Davies thì ... ờ ... nhàm chán.

Cô ta thậm chí còn chẳng ưa nhìn.

Đúng, cô ta khá hấp dẫn. Nhưng cô ta luôn cố gắng hết mình để được xinh đẹp và nổi tiếng bằng cách mua mỹ phẩm đắt tiền và giúp Pansy và bạn bè ăn hiếp tất cả các cô gái khác trong trường.

Cô ta cũng rất tự mãn và coi mình là hơn người ngay cả khi cô ta không có ngoại hình cũng chẳng có chút nhân cách.

Draco thậm chí không hiểu vì lý do quái quỷ gì mà trước kia cậu thậm chí còn muốn có một chút vui thú với cô ta khi cô ta nhàm chán như vậy, có lẽ, cũng bởi vì cậu cảm thấy buồn tẻ.

Nhưng ngay bây giờ, cô ta là an toàn nhất.

Draco biết rằng Tracey không phải là loại con gái muốn có mối quan hệ tình cảm với cậu. Cô ta thích sự nổi tiếng mà cậu đã cho cô ta, nhưng cô ta không quan tâm một chút đến cậu, thật hoàn hảo.

Cô ta sẽ là cuộc chinh phục hữu ích nhất và vô hại nhất.

Cậu nhếch mép và bắt đầu đi về phía các cô gái, những người  bây giờ đã thấy cậu và bắt đầu cười khúc khích lả lơi với cậu.

Lòng tự trọng của cậu chắc chắn sẽ không bị sứt mẻ và được bảo vệ trong mấy tháng tới.

Và cậu sẽ đảm bảo để Hermione nhìn rõ điều này.

_________

Đại sảnh được trang trí một cách hoàn hảo với những cây nến trôi lơ lửng. Trần nhà được phù phép để tăng thêm  sự hùng vĩ, làm cho toàn bộ nơi này dường như sống động với ma thuật giống bữa tiệc chào đón đầu năm học.

Cuối cùng cũng đến thứ sáu ngày 30 tháng 10 và những khách mời được chờ đợi nhất của trường cuối cùng đã đến. Họ được hướng dẫn đi từ tàu Durmstrang và xe của Beauxbatons kéo bởi một chục con ngựa có cánh, từng nhóm, bởi Hagrid và Filch.

Họ được mong chờ sẽ xuất hiện tại hội trường lớn để gặp gỡ các học sinh trường Hogwarts.

Draco cựa quậy trên ghế trong khi lão Dumbledore nói bài giới thiệu khá dài của mình về Học viện pháp thuật Beauxbatons và hiệu trưởng của họ.

Tracey trông chán nản nhưng cũng có một chút sợ hãi với thực tế bạn trai mới của cô ta có thể tìm vài học viên mới hấp dẫn và kết thúc triều đại nổi tiếng của cô ta. Cô quyết định bám dính lấy Draco, chỉ để đảm bảo vị trí của mình.

Draco lơ đãng xoa lưng cô một chút, chỉ để diễn với mọi người, mặc dù rõ ràng cậu không hề để ý đến cô ta.

"Xin chào đón các học viên Học viện pháp thuật Beauxbatons và hiệu trưởng của họ, bà Olympe Maxime!" Dumbledore giới thiệu một cách vui vẻ trong khi thầy dang rộng cánh tay dài và mảnh khảnh của mình để chào đón các vị khách.

Những âm thanh của violin và piano sau đó thu hút sự chú ý của học sinh. Dàn hợp xướng của các nàng tiên rừng xuất hiện từ sau cách cửa cổ của đại sảnh và lướt đi một cách duyên dáng dọc theo hai bên lối đi, chơi một giai điệu thật mềm mại và tuyệt vời.

Người đầu tiên tiến vào là bà hiệu trưởng, người mà Draco nghĩ trông quá to lớn để được coi là một người phụ nữ nếu không nhờ bộ áo chùng bằng satin màu đen thanh lịch.

Cùng đi với bà là một cô gái đẹp đến nín thở, người đang nhảy múa xung quanh bà giống như một nữ diễn viên ballet. Cô cao, yểu điệu và trông thật mong manh khi cô lướt đi, làm tất cả các chàng trai trong trường Hogwarts phải cất tiếng thở dài khi cô đi ngang qua.

Trong một khoảnh khắc, Draco đã không thể rời mắt khỏi cô ấy, cho đến khi cậu đột nhiên nhìn thấy một trong những cô gái đang nhảy múa đứng sau cô.

Điều này có vẻ không thực và như một giấc mơ khi biết chính xác và đích thực rằng cuối cùng cậu đã nhìn thấy Hermione ...

Cô đang mỉm cười tuyệt đẹp trong khi lướt theo và nhảy cách người dẫn đầu của họ vài bước.

Cô gái lớn tuổi hơn có vẻ được hâm mộ nhất nhưng Draco chỉ có thể nhìn chằm chằm Hermione.

Hermione nhảy và lướt theo dọc các lối đi khiến Draco không thể không ngăn mình há hốc miệng một lúc trong khi cậu nhìn chằm chằm vào cô, nhìn như thể cậu đang bị thôi miên.

Cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.

Cậu không thể không nghĩ rằng bức hình đã không công bằng chút nào với cô. Không nghi ngờ gì nữa, ngoài đời cô trông còn xinh đẹp hơn rất nhiều.

Lọn tóc sáng bóng dài của cô bay nhẹ nhàng  cùng cơ thể tuyệt đẹp trong khi cô nhảy múa duyên dáng như thể cô đang trôi lơ lửng.

Khuôn mặt của cô như một thiên thần và ngây thơ đến độ làm cô như tỏa sáng trong sự dịu dàng và mềm mại của điệu nhảy.

Đôi mắt cô tròn và đôi môi đầy đặn hơn so với những gì cậu nhớ, nhưng cậu biết chúng vẫn mềm mại như trước, có thể còn hơn trước nữa.

Cô là Hermione của cậu ...

Cô vẫn xinh đẹp.

Cô còn hơn cả xinh đẹp.

Cô là thiên thần của cậu, nàng công chúa của cậu ... cô gái trong mơ của cậu.

Và khi ngừng nhảy múa, đôi mắt màu mật ong nổi bật của cô nhìn thẳng vào cậu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top