Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7- "Anh còn nhớ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta đang làm gì ở đây hả Draco?" Tracey rên rỉ trong khi chậm rãi lượn lờ quanh hiệu sách. Cô ta trông như thể cái thế giới mệt mỏi này sẽ nuốt chửng lấy mình bất cứ lúc nào.

Họ đang ở 'Tomes và Scrolls ", một hiệu sách trong làng Hogsmeade. Sáng nay, Tracey đã chặn đường cậu trong phòng sinh hoạt chung chỉ để nói rằng cô cảm thấy cực kì hối hận vì cuộc cãi vã mấy ngày trước của họ

Tất nhiên, Draco đã dự kiến trước chuyện này sẽ đến.

Dù sao thì có ai trên thế giới này không hiểu rõ giá trị của Draco Malfoy chứ?

Bạn phải hoàn hảo để được như vậy.

Nói cách khác, bạn phải là Hermione.

Sau cuộc đàm phán hòa bình ngắn ngủi, Tracey yêu cầu cậu đưa cô ta đến quán trà bà Puddifoot ở con đường ngoài đường chính làng Hogsmeade. Draco nghĩ cô ta chỉ muốn khoe mối quan hệ nổi tiếng của mình. Một số bạn bè của cô có thể đã nhận thấy sự thờ ơ đột ngột suốt mấy hôm nay. Thế thì chẳng hay ho chút nào, phải không?

Con bé trở nên quá kiêu ngạo vì chuyện  trở thành bạn gái chính thức đầu tiên của Draco Malfoy. Độ nổi tiếng của cô ta đã tăng lên gấp mười lần chỉ vì điều đó. Và còn cách nào tốt hơn để khoe với mọi người rằng họ đang ở bên nhau bằng việc hẹn hò ở nơi gần như tất cả các cặp đôi của Hogwarts luôn luôn yêu thích?

Tuy nhiên, Draco thực sự căm ghét nơi này.

Pansy từng đòi cậu đưa cô ta tới đây. Toàn bộ nơi đó được trang trí vô cùng lòe lọet và rẻ tiền, điều mà mấy đôi trai gái dễ dàng bỏ qua vì họ quá bận rộn hôn hít nhau đến ngạt thở.

Ý nghĩ phải đến đó một lần nữa khiến lòng cậu co thắt lại.

Cậu vừa định mở miệng từ chối yêu cầu Tracey thì giọng nói của Adrian đột nhiên bước vào tâm trí.

"Con bé đã có bạn trai."

Cho đến nay, cậu chưa từng thấy Hermione đi với một anh chàng nào khác ngọai trừ anh trai cô.

Cô trốn tránh cậu trong nhiều ngày nay, nhưng điều đó không ngăn nổi việc cậu theo dõi cô.

Quái quỷ thật, cậu thậm chí không thể ngăn ánh mắt mình luôn hướng về phía cô.

Thật là điên rồ. Có thể cậu hòan tòan mất trí rồi.

Nhưng ý nghĩ Hermione đi chơi với chàng trai khác cứ tra tấn tâm trí khiến cậu sôi máu.

Cậu muốn biết thằng khốn nào đã sở hữu trái tim cô.

Cậu muốn biết để có thể giết chết thằng nhóc đó rồi ném xác nó xuống hồ.

Và sau đó, Tracey lại nói:

"Anh biết không, một vài cặp của Beauxbatons và Durmstrang cũng đến đó đấy... lang thang tìm hiểu một vài chỗ trong Hogsmeade."

Một vài phút sau, Draco đi đến tiệm trà của Bà Puddifoot cùng cô bạn gái của mình. Họ sắp đi vào bên trong cửa hàng, khi đột nhiên cậu thấy Hermione cùng ba cô gái Beauxbatons khác và ông anh  trai của cô, Adrian, đang đi về hướng cửa hàng Bút lông ngỗng của Scrivenshaft '.

Với sự nhanh nhẹn bất ngờ chỉ lộ ra khi chơi Quidditch, Draco đột ngột quay gót và kéo tay Tracey trước khi cô ta còn chưa kịp đặt chân lên tấm thảm trước cửa tiệm. Cô bạn gái ưa nhõng nhẽo còn không thể phản kháng mà chỉ có thể chau mày ủ rũ khi cô ta nhận ra họ đang đi vào 'Tomes và Scrolls' , một cửa hàng ngay đối diện  ' Hàng bút lông ngỗng Scrivenshaft '.

"Vì lí do quái quỉ nào mà anh không trả lời em? Và anh đang nhìn cái gì ngòai cái cửa sổ khỉ gió ấy thế? Nói cho em biết không em sẽ-"

"Vì chúa, Tracey! Cô không ngừng liến thoắng  từ nãy đến giờ rồi! Tôi chỉ xin cô ít nhất một lần làm ơn câm miệng lại? Chờ tôi một phút chết tiệt thôi có được không?" Cậu thì thầm giận dữ, nhìn vô cùng bực mình với cô bồ của mình trong khi tiếp tục theo dõi những người trong tiệm bán bút lông ngỗng đối diện cửa hàng nơi họ đang đứng.

"Ôi trời, Draco. Em thực sự xin lỗi vì đã quan tâm tới chuyện anh đang mất phương hướng và đồng thời  đánh mất sự tỉnh táo của mình. Em chỉ đang cố gắng để làm một người bạn gái chu đáo trong khi rõ ràng anh chàng bạn trai của em thì lại thiếu nhạy cảm như một giám ngục chết rồi ! "

"Thôi bỏ đi!"

"Không, cho đến khi anh đưa em đến quán trà!" Tracey hét lên rất to, thu hút một số ánh mắt tò mò của khách hàng và một cái nhìn cảnh báo trầm trọng hơn từ nhân viên bán hàng.

"Được rồi. Tốt thôi." Draco nghiến răng và chửi thề trong khi bực bội lôi một đống galleons từ trong áo choàng của mình. "Đây! Tới Gladrags Wizardwear và mua tất cả những bộ quần áo vô dụng mà cô muốn, tôi sẽ gặp cô ở đó khi đã mua đồ xong, sau đó chúng ta sẽ tới cái quán trà khỉ gió đó."

Tracey kêu lên sung sướng khi nhìn thấy đống galleon trước mặt rồi ngọt ngào hôn bạn trai, anh ta đáp trả vô cùng cứng nhắc. Tuy nhiên, rõ ràng cô ta chẳng hề lấy làm phiền lòng vì cô bắt đầu bước ra khỏi hiệu sách với một khuôn mặt hạnh phúc và tự mãn dưới ánh nhìn của nhân viên bán hàng.

Draco lại chửi thề một lần nữa và tiếp tục nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ của cửa hàng. Thật tốt là mấy cửa kính của tiệm bán bút nơi Hermione đang đứng lớn hơn một chút, vì vậy cậu có thể nhìn thấy những gì họ đang làm bên trong, hay đúng hơn, những gì cô ấy đang làm.

Cô mặc một chiếc áo khoác sang trọng và một đôi bốt cao cổ màu đen (1), tóc được tết lại thành bím dài. Vài lọn tóc đan vào nhau sau gáy thành một bím tóc nhỏ xung quay chân tóc, giúp cô trông thật thanh lịch tự nhiên.

Draco luôn nghĩ rằng cô trông thực xinh đẹp với bộ đồng phục Beauxbatons, nhưng nhìn cô bây giờ, cậu nhận ra rằng cô thực sự có thể trông ngày càng xinh đẹp hơn trong bất kì bộ quần áo nào mà cô mặc. Hoặc có thể, thậm chí còn tuyệt mĩ hơn nhiều nếu cô ấy không mặc gì hết.

Draco lắc đầu và tự sỉ vả chính mình vì cái ý nghĩ đồi bại đó.

Ôi Merlin.

Càng ngày cậu càng tệ hơn.

Cậu nheo mắt và đặt cả hai tay lên hai bên mặt, nghiêng người về phía chiếc cửa kính để nhìn cho rõ hơn.

Hermione đang bật cười vì một điều gì đó mà những người bạn học của cô vừa nói.

Cô nhìn còn đẹp hơn khi cười.

Adrian cũng đang mỉm cười nhưng nhìn chằm chằm vào em gái mình, thay vì cô gái đang nói chuyện bên cạnh anh ta và người rõ ràng đang cố gắng lôi kéo sự chú ý từ anh. Tay anh ta đặt sau lưng của Hermione. Nếu họ không phải là anh em, Draco chắc rằng mọi người sẽ nghĩ họ đang hẹn hò.

Tuy nhiên, Hermione dường như không nhận thấy điều gì và có vẻ rất thoải mái khi đứng cạnh anh trai cô. Cô  trò chuyện vui vẻ với một trong những cô bạn, không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người anh.

Điều đó khiến Draco cảm thấy khá lo lắng. Bởi trong một thóang, cậu nghĩ rằng mình đã thấy Adrian nhìn Hermione bằng ánh mắt mà chính cậu dùng để nhìn cô.

Adrian luôn bảo vệ em gái mình, vì vậy cậu cho rằng có lẽ đó cũng chỉ là sự bảo bọc và nhanh chóng đá phăng cái chủ đề đáng lo ngại ấy ra khỏi đầu.

Sau một vài phút, Hermione bất ngờ nhìn chiếc đồng hồ bỏ túi của cô và nói điều gì đó với anh trai. Adrian trả lời vài câu, có thể là phản đối những gì cô vừa quyết định làm. Tuy nhiên, sau đó, có vẻ như cô đã giành chiến thắng khi cô mỉm cười và đặt một nụ hôn lên má anh trước khi bước ra đường một mình.

Draco đột nhiên hít sâu khi thấy cô sang đường và đi về phía hiệu sách mà cậu đang trốn.

Tuy nhiên, trên đường tới hiệu sách, cô được chào đón bởi không ai khác hơn Ron Weasley và Harry Potter.

Draco có thể thề trong một giây mắt cậu đã súyt bật ra khỏi tròng.

Cái quái gì thế này?

Cô ấy làm bạn với tất cả mọi người, ngoại trừ cậu?

Quái quỷ thật, cô thậm chí còn kết bạn với kẻ thù của cậu!

Cô tươi cười và nói chuyện một chút với Potty và Weaselbee.

Cái lũ đần đó!

Hai tên ấy dường như hỏi điều gì đó khiến cô lắc đầu buồn bã trả lời, mà Draco nhận ra là : "lần sau nhé".

Draco cười nửa miệng khi cuối cùng hai gã đó đã cút đi, vẫy tay với cô trong khi đi về phía tiệm bánh kẹo, Công tước mật.

Weaselbee trông khổ sở, thật đáng đời cho nó vì cố trèo cao.

Tay Draco khẽ giật khi chuông nhỏ trên cánh cửa của hiệu sách kêu leng keng, thông báo rằng Hermione cuối cùng đã bước vào cửa hàng.

Mũi và má của cô trở nên hồng hào vì những làn gió lạnh bên ngoài, nổi bật làn môi mềm mại đỏ tươi hiện đang dãn thành một nụ cười. Cô chào chủ tiệm và thậm chí còn trò chuyện một chút với người phụ nữ già.

Draco chắc chắn tất cả mọi thứ và tất cả mọi người sẽ rực sáng bất cứ khi nào cô ấy ở xung quanh.

"Đây là cuốn sách mà cháu đặt ngày hôm qua, cháu yêu. Cháu đến thật đúng lúc đấy. Chúng vừa mới tới được khỏang một giờ thôi," chủ cửa hàng nói trong khi đưa cô cuốn sách mà cô đến để lấy.

Hermione vừa nói lời cảm ơn với bà cụ khi hai gã  Durmstrang vạm vỡ đột ngột đi vào cửa hàng.

Lúc đầu, Draco nghĩ rằng Hermione biết họ, vì cái cách mà hai gã ấy nhìn cô như thể cả hai đi vào trong cửa hàng chỉ để nói chuyện với cô.

Cậu nghĩ rằng họ là bạn bè vì hai gã đi thẳng đến bên cạnh cô một cách rất thân mật.

Chỉ đến khi một trong số họ nhẹ nhàng đặt tay lên mông cô, Draco mới nhận ra rằng cô đang gặp rắc rối.

"Coi chừng đấy!" Hermione hét lên giận dữ trong khi tát mạnh vào má gã kia, khiến nó lập tức đỏ rực lên.

"Cưng có dấn đề gì sao? Bọn an chỉ muống làm queng," gã trông cao và hung tợn hơn trừng mắt nhìn cô.

"Để làm chuyện đó thì hai người không cần phải cư xử như những kẻ hư hỏng đâu!" Cô mắng trong khi chuẩn bị lấy cây đũa phép trong túi để phòng vệ.

"Ôi trời," người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu lo lắng khi thấyHermione lùi lại một chút trong khi bị bao vây bởi hai chàng trai cáu kỉnh. "Hai cậu có dừng làm phiền cô gái trẻ này không? Nếu các cậu muốn mua gì đó thì-"

"Im đi, bà già! Bà đừng có mà xía mũi vào cuộc nói chuyện lày của bọng tôi " anh chàng Durmstrang cao giọng trước khi nắm lấy cánh tay Hermione. "Vì vậy, chúy cô ... cưn nghĩ xao về việc nói cho bọn anh tên của cưng và xau đó bọn anh sẽ mua cho cưng một ly ở quáng Ba cây chổi hở?"

"Bọn mày nghĩ sao về việc thả cô ấy ra trước khi hiệu trưởng trường mày tống cổ lũ ngu xuẩn chúng mày quay trở về cái ngôi trường xấu xí kia hả?"

Hermione lo lắng nhìn quanh và thấy Draco Malfoy đang chĩa đũa phép vào hai tên Durmstrang. Anh mặc một bộ vest màu xám than cổ cao kết hợp với quần đen và áo choàng đen. Vẻ mặt đáng sợ khiến anh không nhỏ tuổi hơn hai anh chàng Durmstrang này.

"Thế à? Vật mày sẽ làm gì về chiện lày? Mày nàm như chể ôn ấy sẽ tin mày ấy," một trong số chúng cười châm biếm

"Bố tao không những từng ở trong hội đồng quản lí trường Hogwarts, mà ông cũng có quan hệ thân thiết với hiệu trưởng của trường bọn mày. Tao đã biết Igor Karkaroff kể từ khi tao còn bé trong cuộc họp mặt mà bọn mày, lũ não rỗng à , chỉ có thể mơ tới. Hiệu trưởng của bọn mày từng đích thân xin bố tao để tao học trường của bọn mày. Tao có mối quan hệ và tao không ngại sử dụng chúng. Bây giờ nếu lũ chúng mày không tin và tiếp tục quấy rối cô gái này , tao cũng nên chứng minh điều đó cho chúng mày thấy phải không nào? " Draco nhếch mép khi nhìn thấy vẻ sợ hãi hiện lên trên từng khuôn mặt của mấy tên kia.

"Bọng tôi hỉ muống nàm queng dới cổ," một trong số chúng giải thích, khá lịch sự.

"Và, cô ấy không muốn làm quen với mày. Kết thúc câu chuyện. Bây giờ, xách mông và cút ra khỏi đâu trước khi tao đổi ý và thực hiện lời đe dọa vừa rồi", cậu nói với bọn chúng. Hai học sinh Durmstrang vừa sắp chuồn đi khi Draco lại nói. "Khoan đã. Một điều nữa, bọn mày nợ cô ấy một lời xin lỗi."

Hermione cựa quậy một chút và ôm cuốn sách chặt hơn khi hai chàng trai lại tiến về phía cô. Nguồn an ủi duy nhất mà cô có là bàn tay vỗ về của Draco trên vai cô.

"Chún tôi zin nỗi thưa chúy cô. Chún tôi không cố ý. Hy dọng tiểu thư tha thứ, "anh chàng đã cố sờ mông cô nói.

Hermione không thể làm hay nói bất cứ điều gì mà chỉ gật đầu và né ra, lùi lại một chút để cô có thể cảm thấy sự có mặt đầy an ủi của Draco.

"Cảm ơn," cô nói khi những tên đó cuối cùng đã biến mất.

"Em không sao chứ?" Cậu hỏi cô nhẹ nhàng.

Draco thậm chí gần như không nhận ra giọng nói của mình. Cậu nhận ra rằng mình chưa bao giờ nói với bất cứ ai dịu dàng thế này.

Cô mỉm cười và khẽ gật đầu thay cho câu trả lời

Draco nhìn cô và nghĩ đến sự yếu đuối của cô.

Có lẽ đây là lý do tại sao trong suốt thời gian dài cậu chưa hề rời mắt khỏi cô, thậm chí cho dù chỉ là nhìn từ xa.

Một phần trong cậu mong muốn rằng cô luôn an toàn.

Như thể cậu sinh ra là để bảo vệ cô

Cô quá hoàn hảo, đến độ cậu không thể không che chở; như một đóa hồng trên mặt đất đầy cỏ.

Cậu chắc chắn rằng không ai trong thế giới này có thể hoàn mĩ như cô gái trong mộng của cậu.

Một viên ngọc như cô không bao giờ có thể thuộc về bất cứ ai, ngòai cậu.

Cậu không thèm quan tâm việc cô đã có bạn trai.

Cậu sẽ cho cô thấy cô đã quá mù quáng khi hẹn hò một tên kém cỏi hơn cậu, Draco Malfoy.

Cô ấy là một phù thủy thuần chủng  thông minh, xinh đẹp, tốt bụng và thanh lịch.

Cô ấy hoàn hảo.

Cô xứng đáng với người thừa kế duy nhất của gia đình thuần chủng lâu đời nhất trong lịch sử của thế giới phù thủy.

"Này ... em có muốn đi đâu đó không? Uống một chút bia bơ?" cậu nhẹ nhàng hỏi cô.

Hermione cắn môi dưới, trông như thể đang cố gắng vượt qua những suy nghĩ mâu thuẫn của chính mình và đưa ra một quyết định đúng đắn. Draco lợi dụng thời cơ này bỏ tay vào túi. Chúng không ngừng run rẩy khi cô đứng gần. Tuy nhiên, cậu không muốn cô biết điều này.

"Thực ra em ... chỉ muốn quay trở lại Hogwarts," cuối cùng cô trả lời.

Draco phải nhắm mắt lại một chút để kiểm soát hơi thở của mình.

Vì lí do quái quỷ gì mà cô lại đối xử với cậu như thế?

"Và em hy vọng anh có thể đi cùng em. Nếu anh muốn," cô nhanh chóng nói thêm.

Ồ.

Draco chỉ muốn nhe răng cười khi nhận ra cô không hề từ chối cậu, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh bằng một nụ cười nửa miệng.

"Chắc chắn rồi. Dù sao thì anh cũng không có gì khác để làm." Đó là một lời nói dối trắng trợn. Tracey rõ ràng là đang chờ cậu tại 'Gladrags Wizardwear. Nhưng đương nhiên cô ấy không cần phải biết điều này.

Đường về trường Hogwarts yên tĩnh, nhưng không khó chịu. Draco đã đề nghị mang dùm cô mấy cuốn sách mà cô vừa mua, làm cô ngạc nhiên vì mấy cuốn sách này chẳng thể làm khó cô vì tất cả những thứ khác mà cô mua đã được Adrian mang đi. Anh trai cô đôi khi có thể trở nên quá ân cần.

Sân trường có một chút vắng vẻ vì lúc ấy gần như tất cả các học sinh đã đến làng Hogsmeade cho việc mua sắm cuối tuần. Tuy nhiên, Draco không thể không nhìn lướt qua vài người bạn học đang thận trọng nhìn họ. Có lẽ chúng nghĩ rằng cậu đã có một cuộc chinh phục mới với học sinh trường khác và vừa chia tay cô bạn gái mới nhất của mình.

Vâng, vế thứ hai sau này sẽ thành sự thật, nhưng về trước chắc chắn là không.

Hermione không phải chỉ là một trong những cuộc chinh phục của cậu.

Cô ấy rõ ràng hơn thế.

"Em yêu nơi này. Mọi người dường như  thích nằm ườn lười biếng và có nhiều trò vui", cô cười rạng rỡ với cậu trong khi nhìn bao quát khỏang sân vắng lặng.

Sau đó họ ngồi trên một trong những băng ghế gần cỗ xe của Beauxbatons bởi lẽ Draco nghĩ rằng nơi này sẽ  yên tĩnh hơn Đại Sảnh Đường, cộng với việc nó gần cỗ xe trường thì cô sẽ không phải lo lắng nếu cô cần cái gì đó. Hermione nghĩ cậu thực chu đáo khi làm như thế.

"Tại sao? Em không nằm dài lười biếng và vui chơi ở trường?" cậu hỏi.

"Có chứ, nhưng không thường xuyên. Một ngày cuối tuần điển hình ở Beauxbatons sẽ là các học viên luyện tập các kĩ năng một mình hoặc theo nhóm tại sân trường. Một số sẽ tham gia các cuộc đấu tay đôi để trau dồi khả năng chiến đấu. Bọn em luôn phải dậy sớm vào buổi sáng để chạy bộ và tập thể dục trước khi đi ăn sáng, trong khi mọi người ở đây thậm chí còn bỏ qua bữa ăn sáng để ngủ nướng trên giường ", cô cười thích thú. Draco không thể không cảm thấy có chút tội lỗi vì chuyện này.

"Ừ, anh đóan có lẽ bọn anh lười biếng hơn", cậu nhún vai trong khi mỉm cười một chút. "Ai mà chẳng như thế nếu thường xuyên thấy mình tiệc tùng ở phòng sinh họat chung vào ban đêm chứ?"

"Anh được phép làm điều đó?" Hermione há hốc mồm trong khi che miệng với hai bàn tay, trông như thể những gì họ làm thật sự kì quái.

"Trên thực tế thì không hẳn," Draco cười thích thú với cô. "Tuy nhiên, em được quyền khi em không bị bắt, phải không?"

"Còn các huynh trưởng thì sao?" Cô hỏi, vẻ lo lắng và đắm chìm trong câu chuyện.

"Không. Dù sao thì, họ đôi khi còn tổ chức những buổi tiệc đó," cậu trả lời, khiến cô lại thốt lên kinh ngạc.

"Ôi, thôi nào, Hermione. Bọn em đôi khi cũng làm những điều như thế mà?"

Cô lắc đầu.

"Em nghiêm túc không đấy?" Cậu hòai nghi hỏi.

"Một vài câu chuyện kể rằng những sinh viên cuối cùng làm điều đó đã bị đình chỉ học và súyt nữa bị đuổi. Em không dám theo bước chân của họ ngay cả khi một số người xem họ như anh hùng," cô cười nhẹ và lắc đầu.

"Như thế thì có gì là thú vị? Em biết chứ, em còn trẻ. Em phải nổi loạn một chút nếu em muốn về già có một cái gì đó để nhớ về cưới thích thú" cậu nói.

"Đó là một suy nghĩ thú vị", cô thốt ra trong khi nhìn chằm chằm vào đòan xe ngựa của trường cách họ không quá xa.

"Nếu em muốn, anh có thể đưa em đến một vài bữa tiệc của bọn anh", cậu đề nghị.

Một lần nữa, cô lại há hốc miệng kinh ngạc. Lần này khiến cho cậu bật cười một cách vô tư.

Thành thật mà nói, lần cuối cùng cậu làm điều này là khi nào?

Có lẽ đã nhiều năm trước đây, khi cô còn ở bên.

"Không!" Cô cười khúc khích trong khi đánh nhẹ lên vai cậu.

"Anh không thể tin rằng một cô gái xinh đẹp như em lại là một người buồn tẻ như vậy ", cậu bật cười , ôm bụng và vô tình làm Hermione đỏ mặt.

"Này," Draco đột nhiên nói một lần nữa khi cậu nhận thấy cô đã trở nên lặng lẽ và bắt đầu nghịch mấy ngón tay có vẻ không thỏai mái. "Về ... lần trước, em biết đó, lần cuối chúng ta nói chuyện;. Anh không thực sự là chính mình. Ý anh là, đó là anh, nhưng không phải là anh, anh, em biết chứ. Điều anh đang cố gắng nói là, ý anh là , anh chỉ- à, anh-chết tiệt thật. Anh nói chuyện như một thằng ngốc đúng không? " Cậu nhăn nhó trong khi gãi trán một chút.

Cậu chỉ muốn tát chính mình vì đã lắp bắp mấy thứ vô nghĩa  và làm mình trông như một thằng hề trước mặt cô một lần nữa.

"À, em thích anh của ngày hôm nay hơn cái lần cuối cùng mà anh đang nói", cô khẽ mỉm cười, làm cho cậu nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Một khỏang lặng kéo dài cho tới khi cậu lên tiếng. "Anh xin lỗi," cậu lặng lẽ nói.

"Em là người đã khiến anh nổi giận. Em xin lỗi," cô gật đầu trong khi nhìn xuống ngượng ngùng.

"Anh đóan chúng ta lại bắt đầu với một sai lầm," cậu cười khi nhớ lại. "Anh nhớ em đã mắng anh khi anh nghịch con cá chép tôi nghiệp trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau", cậu nói và bật cười một chút.

"Anh vẫn nhớ", cô mỉm cười trong khi nhìn lên đôi mắt màu xám bão tố của cậu, nhìn vui mừng và  đầy mê hoặc. Cô nhìn cậu với sự ngạc nhiên và thắc mắc đến độ cậu không thể rời mắt khỏi cô. Y như có bùa phép đang hút cậu lại phía cô. Và cậu không hề muốn cưỡng lại cái lực hút vô hình đó.

"Đương nhiên. Anh thậm chí còn nhớ cái váy nhỏ nhắn đáng yêu mà em đã mặc," cậu thì thầm với cô. Nụ cười trên khuôn mặt cậu dường như trở nên thật  tự nhiên, khác xa cái nhếch mép mà cậu thường trưng ra. "Em trông rất dễ thương khi mặc mấy cái váy phồng đó."

"Ôi trời ạ!" Hermione cười khúc khích trong cố rời mắt khỏi cậu và che mặt mình lại, nhìn rất xấu hổ với chủ đề này. Draco thấy điều này thực sự dễ thương. "Em luôn ghét mấy cái váy phồng mà mẹ thích nhét em vào," cô tiếp tục nói bằng một giọng như thể bị bóp nghẹt bởi bàn tay đang che lấy khuôn mặt đỏ hồng.

"Ồ, anh luôn thích chúng," cậu trả lời trong khi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo nó ra khỏi khuôn mặt đỏ hồng kia. "Lần đầu tiên anh thấy em, em đang mặc một chiếc váy trắng. Màu trắng hợp với em nhất. Anh luôn thích mấy cái váy đó."

"Thật chứ?" Cô mỉm cười lặng lẽ. Làn gió nhẹ nhàng thổi vài lọn tóc tung bay và hiệu ứng Tyndall (2)đã tạo nên những tia nắng lướt dọc mấy nhánh nhỏ trông hệt nhưng như các tiểu tiên nữ, khơi dậy ham muốn thúc ép cậu hôn cô gái sở hữu chúng.

"Anh luôn nghĩ rằng khi ấy em trông như một thiên thần," cậu thì thầm nhẹ nhàng với cô.

"Thế còn bây giờ?" Cô thì thầm trở lại.

"Một nữ thần."

(1)    Lace up boots

(2)    Hiệu ứng Tyndal: ánh sang bị phân tán thành các hạt trong dụng dịch keo hoặc thành các hạt trong môi trường có độ huyền phù cao. Nó khác giống "Sự phân tán Rayleigh", trong đó độ khuếch tán của ánh sáng phụ thuộc vào cường độ thứ tư của tần số, vì thế ánh sáng xanh sẽ phân tán tốt hơn ánh sáng đỏ.  (Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top