Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39. Sự Thật Được Tiết Lộ


Quách Kính Minh chợt hiện lên một tia nghi hoặc, ông tùy tiện ném tấm ảnh Tử Hy xuống bàn, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ không tò mò nhưng cần làm cho ra lẽ

- Mày định nói gì?

Thành công khơi dậy hiếu kì của phụ thân đại nhân, Quách Tống Hạo khẽ nhếch môi hài lòng. Đôi chân đang đứng thẳng bắt đầu dựa vào cạnh bàn, ngồi một cách như có như không trên đó, hai bàn chân thoải mái bắt chéo nhau. Hàm ý khiêu khích đã đạt được, hắn không chần chờ liền cất tiếng giải thích

- Lục Anh không hề tốt đẹp như những gì ba mẹ nghĩ đâu!

- Mày dựa vào gì mà nói con bé như vậy?

Quách Kính Minh mất kiên nhẫn với con trai, nhanh chóng hỏi thẳng vấn đề.

Quách Tống Hạo vỗ tay một cái, nét mặt hiện rõ sự thích thú, đôi môi bạc nhanh chóng cất lời

- Tốt! Vậy con cho ba biết một thứ!

Một đoạn chuyện đáng kinh ngạc sau khi qua lời kể cực kì châm chút của Quách Tống Hạo càng thêm đáng sợ. Hắn phơi bày toàn bộ sự xấu xa của Lục Anh cũng như những việc làm điên rồ đã xảy ra.

Quách Kính Minh há hốc miệng mồm, cả người ông gần như tê cứng hoàn toàn, thần kinh nhất thời không tiêu hóa kịp những thông tin vừa nghe được. Liếc ánh mắt còn chút do dự vào đứa con trai, Quách Kính Minh thật sự không tin nổi điều hắn vừa nói.

Bắt gặp ánh mắt kiên quyết từ Quách Tống Hạo, ông vạn lần không muốn cũng phải đan xen cảm giác nghi ngờ vào đáy lòng và suy nghĩ kĩ lại về con người Lục Anh.

Không thể nào, trước giờ Lục Anh luôn ngoan ngoãn hiền lành, ngoại trừ tính đại tiểu thư ra, con bé đó không hề làm gì thất lễ, huống hồ là bày mưu hại người. Chuyện này quá sức tưởng tượng mà.

Do dự mở miệng, Quách Kính Minh hy vọng mọi thứ đều chỉ là đùa cợt, và sau đó ông sẽ đạp chết thằng con ôn dịch này

- Lục Anh không thể là người như vậy, mày chỉ nói suông làm sao tao tin đây?

- Vậy được, ba muốn bằng chứng đúng không?

Quách Tống Hạo tựa hồ không chút lay động, lãnh đạm trung thành duy trì trên gương mặt, bàn tay gân guốc không chờ phản ứng của vị phụ thân đang sững người trước mặt, liền thò vào túi quần tây lấy ra một vật nhỏ hình chữ nhật.

USB!!

Ngón tay thon dài lập tức ấn nhẹ vào cái USB đang cầm chặt, hắn nhanh chóng phát ra từ thứ này một đoạn ghi âm mang tính chứng thực

'' Ban đầu là tiểu thư cùng với Hoắc thiếu bày kế bắt cóc Hồ tiểu thư. Họ đã chia nhau ra hành động nhầm đánh lạc hướng mọi người. Khi tôi phát hiện đã không còn ngăn cản nỗi nên chỉ còn cách báo cho Trần thiếu biết. Đáng tiếc, việc làm của tôi không qua mắt được tiểu thư cho nên....''

Giọng nói yếu ớt từ cô hầu nữ Hạ Di Mẫn vừa dứt liền đẩy không khí trong phòng rơi vào tĩnh lặng, hai cha con một lời cũng không hé, chỉ còn nghe được âm thanh hít thở nặng nề mang vạn phần giận dữ.

Quách Kính Minh biết được mọi chuyện, cảm giác bị chơi đùa lừa gạt ập đến trong tâm trí khiến ông nộ khí xung thiên.

Được lắm.... Quách Kính Minh ông lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, chỉ có ông chỉ đạo người khác, vậy mà Lục Anh ngang nhiên dắt mũi ông như thế.

Hay, hay lắm! Một con nhãi mà cũng dám bỡn cợt với ông, đúng là không biết tự lượng sức.

Chẳng thèm đối hoài tới thằng con trai đang đắc ý thể hiện rằng quyết định của ông sai lầm trầm trọng, Quách Kính Minh mang một cỗ tức giận đi ra khỏi phòng hắn, không quên dùng chân đá sầm cửa lại

Âm thanh va chạm quá đỗi lớn khiến hắn nhất thời nhăn mặt một cái, đôi mắt sắc bén khẽ nhướng lên buồn cười, cánh môi cũng không kiên kị bật thành tiếng

-Ha ha ha... ba đừng nóng hại sức khỏe đấy ba!

Giọng nói giễu cợt làm hài lòng chính bản thân được Quách Tống Hạo nói ra không chút do dự. Giây phút này chọc tức ông đúng là vô cùng thú vị mà, để xem còn ép hắn cưới không.

Suy tư của Quách Tống Hạo chưa kịp hoàn thành đã nghe bên ngoài râm ran những câu nói hỗn độn không đầu đuôi

- Sao rồi ông? Tiểu Hạo đồng ý chưa?

- Bà dẹp cái ý định đó đi!

- Nó không chịu à?

- Không cưới hỏi gì nữa hết, dẹp cả đi!

- Ơ cái ông này....?

- Ơ cái gì mà ơ, tôi nói không cưới là không cưới!!

- Ông khoan đã... nói rõ xem....

Người giúp việc trong nhà bị trận cãi vả chẳng ra làm sao của ông bà chủ làm cho sựng cả người? Cái gì đây? Ông bà chủ rốt cuộc bị gì mà lại cãi nhau thế này? Trước giờ vô cùng hòa hợp mà? Ôi cái nhà này làm sao vậy?

Trái lại với những gương mặt há hốc kia, Quách Tống Hạo ung dung tự tại đút tay vào túi quần ngạo mạn bước xuống cầu thang.

Một nhóm người hầu cung kính khom người hành lễ với Quách Tống Hạo, chuyên nghiệp thốt ra lời chào hỏi

- Cậu chủ!

Quách Tống Hạo tâm trạng đang tốt, miệng cười ra tận mang tai, làm cho những người hầu thêm một phen hốt hoảng

Ôi trời ơi!!! Cậu chủ lạnh lùng bất cần của họ bây giờ đang làm gì? Cười?? Là cười?? Sao lại như thế này, cùng một lúc mà ông bà chủ cãi nhau rồi cậu chủ thì mỉm cười đến vui vẻ như vậy? Cái gì đây? Toàn chuyện lạ lùng ập tới, ôi... bọn tôi muốn nghỉ việc đi kiểm tra thị giác!

Đôi chân thon dài nhanh chóng bước vào nhà bếp, Quách Tống Hạo định rót một ly nước để uống nào ngờ chưa dâng tới miệng đã có điện thoại

Loại âm thanh khác thường vang lên đều đều, một bản tình ca không quá sâu lắng mà lại rất sôi nổi, như thứ tình cảm đơn thuần thời thanh xuân mơ mộng. Khóe môi bất giác kéo lên hạnh phúc, tiếng nhạc này hắn chỉ cài riêng cho một người, chỉ có nó gọi đến mới phát ra bài hát này.

Chẳng cần nhìn vào màn hình sáng lóa, Quách Tống Hạo tự nhiên nhận cuộc gọi, tâm tình vui vẻ thốt ra câu sởn tai gai óc

- Sao vậy bảo bối?

Đáp lại... im lặng....

Một chút mờ ám thoáng qua, hắn tinh ranh dựa nửa người vào vách tường, viền môi thỏa mãn kéo lên trêu chọc

- Sao? Nhớ anh à?

Tiếp tục nhận lấy im lặng, Quách Tống Hạo không khỏi đặt tâm nghĩ ngợi... sao hôm nay Tử Hy lại như vậy? Không phải có chuyện gì chứ?

Thoáng chốc hóa bất an, Quách Tống Hạo gấp rút mở miệng, nhưng lời còn chưa cất ra đã nghe vọng đến một âm thanh mang ngàn lần chán nản

- Nhớ cái đầu cậu!

Chất giọng này.... ôi mẹ ơi Trần Thiên Phàm!!!

Quách Tống Hạo vội vàng kéo điện thoại ra xa, nhìn chằm chằm vào màn hình vừa bật sáng....

Hiện hữu hai từ Tử Hy cùng trái tim ngọt ngào bên cạnh, đúng là số của Tử Hy mà? Cái quái gì Trần Thiên Phàm lại là người gọi?

Vừa mất mặt vừa đan vào tức giận, hắn hét ầm vào loa như muốn thông qua thứ này chọc thủng lỗ tai thằng bạn thân

- Sao lại là cậu hả?

- Sao lại không phải là tớ?

Trần Thiên Phàm tỉnh queo đáp lại, khí thế như muốn trêu hắn trong lòng bàn tay.

- Cậu làm gì Tử Hy của tớ?

Quách Tống Hạo nghiêm giọng, biểu hiện nhiệt tình sự ghen tuông trào lên tận não.

- Tớ có Tuyết Ái!

Trần Thiên Phàm nghe mà bật cười, cái điệu bộ kia của Quách Tống Hạo đúng là nặng mùi sát khí. Định dọa cậu sao? Còn lâu đi, Trần Thiên Phàm này là chậu đã có hoa rồi, ngoài Hồ Tuyết Ái ra, một chút ý định với con gái cũng không thèm lấy.

- Vậy tại sao cậu lại nghe máy?

- Triệu Hàn Tử Hy nhờ tớ! Cô ấy và Tuyết Ái muốn đi thăm Hạ Di Mẫn, cả hai đang chuẩn bị quà cáp nên nhờ tớ gọi điện báo cho cậu về rồi cùng đi...

Trần Thiên Phàm giải thích, mạch lạc đến từng chữ một. Ừ, xem ra là vậy thật!

- Lại dám dùng điện thoại của Tử Hy, cậu đúng là to gan!

Hậm hực đe dọa bạn thân một câu, Quách Tống Hạo vừa nghe điện thoại vừa đi lên lầu chuẩn bị về cô nhi viện. Đôi chân dài vượt chuẩn đi được vài bước liền khựng lại, âm thanh đầu dây bên kia rót qua thật quá thản nhiên

- Tớ thích, về mau đi nếu không bọn này đi trước đấy!

Hắn một chữ cũng chưa phản bác kịp đã nghe bên tai âm thanh tút tít đáng ghét. Bực bội đi lên lầu, Quách Tống Hạo thầm nguyền rủa một cách bá đạo

'' Lát nửa đau bụng chết cậu đi, tên đáng ghét!''

Hắn nhanh chóng thay quần áo, diện cả một cây đen rồi ra ngoài. Chiếc xe đua quen thuộc đậu sẵn nghênh đón chủ nhân, hắn khởi động và lao đi trong làn nắng mơ màng của thành phố. Chiếc xe như chém nát không khí, lao vun vút về nơi ngoại ô phía Tây.

Tiếng thắng vang lên trong sự chờ đón của tụi nó, Quách Tống Hạo tiêu soái bước xuống, điềm tĩnh tháo kính râm như một thói quen. Tử Hy vui vẻ quơ tay chào đón đầy hạnh phúc, đôi môi không kiềm chế được mà cười đến rạng rỡ.

Quách Tống Hạo nhìn thấy gương mặt Tử Hy, trong lòng dâng niềm rạo rực khó tả. Bước chân nhanh chóng tiến về phía nó, vòng tay không biết ngại choàng qua ôm trọn cơ thể Tử Hy vào lòng. Mới xa có mấy tiếng đã nhớ rồi.

Tử Hy thẹn đến muốn độn thổ, mặt mày đỏ bừng đẩy hắn ra

- Mọi người đang nhìn kìa!

- Can hệ gì đến chúng ta?

Quách Tống Hạo quả thật không còn cái gọi là tự trọng rồi, mọi thứ đều đã bị quăng sang một cái chân trời khác từ lâu.

Quách Tống Hạo bất chấp ánh nhìn vừa ngại vừa chán của mọi người, thản nhiên chỉ tay về hướng chiếc xe rồi nhanh mở miệng

- Đi!


Au: thời gian này mình sắp thi rồi. Sẽ không đăng chap khá lâu. Mong các bạn thông cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top