Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45. Sóng Gió Bắt Đầu


Một tiếng sau, biệt thự Lục Viên...

Lục Triển Nguyên một thân âu phục thẳng thóm ngồi trên ghế, ánh mắt ma quỷ hằng lên từng tia máu đỏ, nỗi căm hận dường như đang chờ lúc mà bùng phát.

Người quản gia lớn tuổi từ ngoài đi đến cung kính đứng sau lưng ông ta, chất giọng già nua khàn khàn vang lên

- Ông chủ cho gọi tôi!

Tâm trí của Lục Triển Nguyên vì câu nói này mà bừng tỉnh, bàn tay đang siết chặt cũng từ từ nới lỏng. Ông ta vẫn ngồi đó, uy nghiêm ra lệnh mà không hề quay mặt lại

- Lên phòng gọi tiểu thư xuống đây!

- Dạ thưa ông chủ!

Chất giọng trầm khàn lần nữa vang lên đầy cung kính, ông quản gia khẽ cúi người rồi cất bước lên tầng hai.

Ông ở Lục Viên phục vụ đã lâu, chỉ cần nhìn vào động thái khi nãy của Lục Triển Nguyên thì ông liền hiểu chắc hẳn có chuyện lớn xảy ra, bước chân của ông cũng vì vậy mà trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.

Rẽ trái sau khi bước hết các bậc thang, người quản gia lớn tuổi đứng trước cửa một căn phòng sang trọng, bàn tay chay sần khẽ đánh động lên cánh cửa gỗ cao cấp, chờ đợi một âm thanh phản hồi từ bên trong.

Không quá vài giây tiếp theo, một giọng nói lanh lảnh cũng không kém phần kiêu ngạo liền vọng ra

- Có chuyện gì?

Người quản gia như chờ được điều mình cần, ông không mất một giây chậm trễ liền thuật lại mệnh lệnh được giao

- Thưa tiểu thư, ông chủ đang đợi cô dưới nhà!

- Biết rồi, lui ra đi!

Lời nói thiếu tôn trọng được Lục Anh dùng để đáp lời người đàn ông đáng tuổi ba cô ta, chính vì trong căn nhà này mãi mãi luôn đặt tầng lớp xã hội đứng đầu, nó đã dần hình thành cái bản tính hỗn xược kia. Một sự tôn trọng cơ bản cũng hoàn toàn không có.

Sau khi bác quản gia bước đi, Lục Anh mới ngồi lại bàn trang điểm sửa soạn lại tóc tai rồi hài lòng bước ra, khí chất vẫn sang chảnh như một quý cô danh giá.

Tiếng giày cao gót chói tai nện trên sàn nhà, xuất hiện sau các góc khuất là một thân ảnh quyến rũ trong bộ váy hồng bó sát tô điểm cùng đôi môi đỏ đang nhếch lên cười tao nhã.

Lục Triển Nguyên nghe tiếng bước chân liền phất tay một cái, ra lệnh cho toàn bộ người hầu lui ra ngoài.

Chẳng mấy chốc sau, trong căn phòng khách chỉ còn lại hai cha con Lục gia.

Lục Anh lúc này thật thoải mái, cô ta nhẹ nhàng ngồi xuống sofa, bắt chéo đôi chân thon dài rồi cười ngọt ngào

- Ba, ba tìm con có chuyện gì sao ạ?

Lục Triển Nguyên lúc này mới xoay mặt lại nhìn đứa con gái của mình, lòng ông vừa lo lắng vừa tức giận, cuối cùng tránh không khỏi mà thở dài ảo não, sắc mặt cũng vì thế mà kém đi mấy phần.

Ngập ngừng mấy lần, ông khẽ nhíu mày rồi lên tiếng

- Anh Nhi, khi nãy ba vừa nhận cuộc gọi từ Quách gia.

Nghe đến điều này, viền môi Lục Anh không kiềm được mà nâng lên sung sướng, cô ta hấp tấp giữ tay ba mình, ra vẻ e thẹn mà dò hỏi

- Ba...bác trai bác gái gọi vì chuyện gì ạ?

Ngoài mặt là thế nhưng thực chất trong thâm tâm cô ta đã có sẵn câu trả lời cho điều này, giữa hai nhà ngoài việc làm ăn và chính trị thì chỉ có thể nói về hôn ước giữa cô ta và Quách Tống Hạo.

Nếu ba cô ta đã chủ động nhắc chuyện thì không thể là gì khác ngoài hôn sự cả.

Nhưng khác với dáng vẻ hào hứng của đứa con gái bảo bối, Lục Triển Nguyên lại không có một tia vui vẻ nào, cả người ông bất chợt run lên, cố gắng kiềm nén một cỗ cảm xúc sắp nổ ra khỏi lồng ngực.

Lục Triển Nguyên lúc này thật sự tức giận, ông khẽ gầm lên một cách mất kiểm soát

- Con đừng nghĩ đến cái hôn sự đó nữa! Nó không thể thành sự thật đâu!

Câu nói của ông làm Lục Anh gần như chết sững, lần đầu tiên ông ta lớn tiếng như vậy. Quan trọng hơn là điều ông nói khiến cô ta vô cùng sợ hãi. Hôn sự đó vì sao mà lại không nên nghĩ tới nữa? Tại sao? Tại sao chứ?

Đôi môi trái tim khẽ miết chặt vào nhau, Lục Anh lo lắng không yên với lời ba mình nói. Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy bất ổn, sắc mặt ông tuyệt đối không phải là đùa giỡn, chắc hẳn trong chuyện này có gì đó ẩn khuất.

- Ba, sao ba lại nói vậy? Anh Nhi không hiểu!

Giọng nói gấp gáp vang lên, trong lòng Lục Anh rối như tơ vò. Cô ta chỉ ước tất cả là hiểu lầm.

Nhưng nhân quả trước nay rất công bằng, việc cô ta làm bản thân cô ta phản nhận lấy hậu quả. Ngay một giây tiếp theo, Lục Triển Nguyên đập mạnh lên bàn, đôi mắt ông ta đỏ ngầu trong ngàn vạn nỗi tức giận và thất vọng

- Anh Nhi, nhà họ Quách muốn bãi trừ hôn ước. Con đừng ở đó mà tưởng bở với thằng nhãi Tống Hạo đó nữa!

- Ba!!

Lục Anh hốt hoảng hét lên thật lớn, mọi niềm hy vọng của cô ta đều bị dập tắt cả rồi, thứ còn lại chỉ là những mảnh vỡ đau thương đến vô tình.

Nhưng trong lòng Lục Anh không phục, tuyệt đối không phục. Hôn ước đã hẹn mà muốn một câu liền bãi trừ? Nằm mơ đi, dù có chết Lục anh này cũng sẽ làm con dâu Quách gia bằng mọi giá.

Gương mặt dày dặn lớp son phấn bây giờ đã hóa đỏ lựng, pha trên đó màu xanh tím của nỗi căm phẫn, đôi tay Lục Anh không tự chủ mà cuộn tròn thành nắm đấm. Bộ móng tinh xảo xuyên lớp da thịt mà làm rách da đến rớm máu.

Lục Triển Nguyên lúc này cũng dịu lại cơn giận, ông ta đau lòng nhìn đứa con gái mình hết mực yêu thương, giọng nói chua xót an ủi

- Anh Nhi, việc con làm nhà họ đã biết rồi! Con đừng cố chấp nữa!

Đầu óc Lục Anh lại lần nữa bị chấn động. Việc cô ta làm? Lẽ nào là....
Do dự một lúc, cô ta rụt rè lên tiếng

- Anh Nhi đã làm gì sai sao?

Tâm trí Lục Anh kiên quyết đấu tranh trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Không! Tuyệt đối không thể là nó được, làm sao Quách Kính Minh và Trịnh Hải Đường lại biết. Không lẽ là vì Quách Tống Hạo?

Suy nghĩ này vừa thoáng qua lập tức bị Lục Anh nhanh chóng phủ nhận, cô ta không tin Quách Tống Hạo lại vạch trần chuyện đó.

Lục Anh xưa nay một lòng yêu hắn, lại mang trong lòng sự cố chấp quá lớn. Cô ta cứ nghĩ rằng con người Quách Tống Hạo không thể tuyệt tình đến như vậy, hắn chí ít vẫn còn một thứ tình thương với cô ta.

Phải! Bao năm qua Lục anh chính là ảo tưởng như vậy!

Nhưng rồi ngay sau đó, sự chịu đựng của Lục Triển Nguyên biến mất hoàn toàn, ông ta quá thất vọng về đứa con gái này.

Cố chấp, ngang bướng!

Cuối cùng, Lục Triển Nguyên dùng hết lí trí còn lại mà hét lên, nhanh và thật lớn

- Con đừng giả vờ nữa! Cuộc nói chuyện giữa con và Quách Tống Hạo ta đã nghe hết rồi. Anh Nhi, có phải ta cưng chiều con đến mù quáng hay không? Những việc như thông đồng hại người mà con cũng làm được, con thật sự có nghĩ cho ta không?
Con cho rằng việc đó giấu được mãi mãi sao?
Anh Nhi... sao con lại hồ đồ như vậy? Con không biết hậu quả của việc này sao?

Từng lời ông nói ra làm cho Lục Anh run như máy cày, gương mặt kiều diễm giàn giụa những giọt nước mắt hoảng sợ, cánh môi tái nhợt không ngừng được run rẩy mà cầu xin

- Ba...con biết lỗi rồi... là con quá kích động... là con ngu ngốc. Ba ơi, ba giúp con đi ba... con sợ lắm, con.... không muốn ngồi tù đâu ba...

Tiếng nấc của Lục Anh vang vọng khắp phòng, nghe thấy thật bi thương. Lục Triển Nguyên đau lòng nhìn con gái, ông mệt mỏi thở dài

- Dựa vào thế lực của ba cũng có thể che giấu giúp con. Nhưng Anh Nhi à, để đảm bảo an toàn... con nên chấp nhận hủy bỏ hôn ước với thằng nhãi đó đi!

Sắc mặt Lục Anh đã tím tái nay lại thêm khó coi, cô ta chết cũng không muốn bãi trừ hôn ước, nó chính là chìa khóa duy nhất dẫn tới tình yêu của Quách Tống Hạo, cô ta không thể buông bỏ nó được.

Sự cố chấp lẫn nữa trỗi dậy, Lục Anh đứng bật lên, vung tay hất cánh tay Lục Triển Nguyên ra, ánh mắt thù hận nhìn chăm chăm vào người ông ta mà trách móc

- Không! Ba đừng hòng, cả đời này con cũng không từ bỏ Tống Hạo, anh ấy là của con, không ai có thể cướp anh ấy cả!!

- Anh Nhi....

- Nếu con không có được anh ấy, con thề sẽ giết hết những kẻ muốn chiếm lấy anh ấy!

Lục Anh hét lớn, cô ta bây giờ như điên loạn, hàng loạt hình ảnh lộn xộn bủa vay lấy tâm trí điều khiển Lục Anh nói ra một lời vô cùng độc ác.

Sau đó, cô ta vụt chạy, để lại sai lưng người ba vẫn còn chưa khỏi bàng hoàng.

Chiếc xe màu đỏ xé tung không khí mà lao đi, bắt đầu cho một chuỗi bi kịch từ đây....

P/s: sắp có biến rồi các bạn ơi:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top