Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô tiếc, tiếc cho số phận hẩm hiu của bản thân, phải chi cô không yêu Trịnh Hạo thì mọi chuyện đã không đi quá xa như thế, phải chi ông trời thương cô mà ban cho cô một người chồng tốt thì bây giờ cô đâu ra nông nỗi này.

Nói thật, nếu bây giờ ông trời có đồng ý mà đưa một người chồng xuống cho cô nữa thì Lâm Ân cũng không dám nhận, một lần đã đủ, cô không dám yêu nữa, cô sợ lắm rồi.

Yêu, có lẽ là thứ mà Lâm Ân cả đời này cũng không có được và cũng không dám đối mặc.

Cô sợ, thật sự rất sợ. Hôn nhân không hạnh phúc này đã là bóng ma tâm lý trong đầu cô rồi, nó mãi không dứt ra được...

Triết Ngạo Dục nhìn Lâm Ân, hắn thật sự cảm thấy xót xa cho cô, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như cô mà lại thành ra như vậy. Đúng là quá đáng tiếc.

Tâm tư Triết Ngạo Dục bây giờ rất phức tạp, hắn cũng không biết bản thân mình vì sao lại như vậy.

Chẳng lẽ là thích cô sao, sao hắn có thể? Triết Ngạo Dục nhớ lần đầu tiên gặp cô, lần đó hắn cũng là gặp cô ở nhà sách.

Có một quyển sách Lâm Ân muốn lấy, nhưng lại quá cao, cô không thể với tới. Lúc đó, Triết Ngạo Dục đã lấy giúp cô.

Một câu cảm ơn của Lâm Ân đã làm Triết Ngạo Dục nhớ mãi.

Chỉ ba từ "cảm ơn anh" nhưng lại mang sự ngọt ngào chưa từng có, giọng cô rất thanh thoát, nhẹ nhàng như rót mật vào lòng người.

Chỉ như vậy, hắn hình như đã thích cô từ lúc đó.

Có lẽ hắn biết Lâm Ân sắp lấy chồng nên nhanh chóng từ bỏ hy vọng. Bây giờ thấy cô thành ra như vậy, Triết Ngạo Dục lại cảm thấy thương cô.

Triết Ngạo Dục vẫn ở bên cô, chăm sóc cô chu đáo, điều đó làm Lâm Ân cảm thấy thật ấm áp.

Xem sơ những vết bầm trên người cô, Triết Ngạo Dục bàng hoàng.

Đến chiều, Lâm Ân đã lấy lại một chút sức, cô có thể nói chuyện được.

Thấy Triết Ngạo Dục từ nhà vệ sinh đi ra, cô liền nhanh chóng gượng ngồi dậy.

- Cô Lâm, từ đã. - Triết Ngạo Dục đỡ cô ngồi dựa vào thành giường, sao đó ngồi xuống cạnh cô.

Tay hắn lại đưa lên trán cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng.
- Sốt đã hạ, chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc đúng giờ là khỏi.

- Cảm ơn anh, bác sĩ Triết. - Lâm Ân chớp nhẹ mi mắt, chậm rãi nói.

Lâm Ân định nhờ Triết Ngạo Dục một chuyện, nhưng hắn sẽ làm không?

Triết Ngạo Dục là bác sĩ riêng của Trịnh gia, là người của phía Trịnh gia, hắn sẽ chịu giúp cô sao?

Lâm Ân không biết, cũng không muốn nghĩ nữa. Nếu muốn biết, chỉ còn cách hỏi.

- Bác sĩ Triết, tôi có chuyện cần nhờ anh giúp...

Lâm Ân liều mình mở miệng, nhưng chưa nói xong thì cửa phòng vang hai tiếng "cốc cốc", sau đó là tiếng cửa mở.

Dì Hạ bước vào, khéo léo nói :
- Bác sĩ Triết, cô ấy cứ để tôi lo. Anh có thể ra về rồi.

Triết Ngạo Dục biết dì Hạ là có ý đuổi, hắn liền hiểu ý rời đi.

- Cô Lâm hãy làm theo những gì tôi dặn, uống thuốc đầy đủ, như vậy mới mau khỏi. - Nói rồi hắn quay bước đi, dì Hạ đi phía sau tiễn khách.

Lâm Ân vừa có hy vọng nhưng nhanh chóng thất vọng. Vậy là không ai có thể giúp cô báo tin cho ba mẹ mình rồi.

Cô sẽ còn bị nhốt bao lâu nữa đây?

Lâm Ân cắn răng, sau đó cẩn thân nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, cô không muốn suy nghĩ nữa.

Không hiểu tại sao nước mắt lại tuôn ra. Lâm Ân nhớ gia đình.

Không biết qua bao lâu, cô đã đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, sự xung đột trước biệt thự Trịnh Hạo đã tắt.

Không biết qua bao lâu, cô đã bị đánh thức bởi tiếng gọi dồn dập của ai đó.

- Trời ơi, tiểu Ân, sao con lại bị nghiêm trọng như vậy! - Lâm Minh thoảng thốt khi thấy đứa con gái mà mình yêu thương lại bị hành hạ đến mặt mày xanh mét, ông cảm thấy tức giận vô cùng.

- Tiểu Ân, tiểu Ân của mẹ. - Lâm Gia Nhi ôm cô con gái bé bỏng của mình vào lòng, nước mắt bắt đầu chảy ra như suối.

- Ba, mẹ... - Lâm Ân nức nở, điều cô không ngờ đến là sự có mặt của ba mẹ mình.

Lâm Minh và Lâm Gia Nhi sau khi nhận được tin tức của cô thì vội vàng đến đây mặc kệ trời đã tối. Họ còn bị dì Hạ ngăn lại, vì vậy họ tranh cãi với dì Hạ một lát sau đó mới được lên đây, thấy con gái mình nằm cũng không được thoải mái thì vô cùng đau xót.

Lâm Ân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là hạnh phúc vì đã được gặp ba mẹ. Cô biết rồi, là Triết Ngạo Dục, Triết Ngạo Dục đã giúp cô.

- Là tên Trịnh Hạo khốn khiếp đó làm phải không? Ba nhất định sẽ không tha cho nó! - Lâm Minh căm phẫn, ánh mắt giận dữ đến cùng cực.

- Mình về nhà thôi con gái. - Lâm Gia Nhi dìu cô đứng lên, động tác của bà cô cùng nhẹ nhàng như sợ cô đau.

Nước mắt Lâm Ân rơi càng nhiều, cô rất uất ức, khi gặp người mình thương yêu nhất thì tự nhiên lại mũi lòng, lại muốn khóc.

- Khoan đã ba mẹ. - Lâm Ân dừng bước, ánh mắt chuyển sang tủ đựng quần áo.

- Sao thế con? - Lâm Gia Nhi thấy cô khựng lại liền không hiểu.

- Ba, ba giúp con mở ngăn cuối cùng của tủ quần áo, lấy ra giúp con cái hộp nhỏ. Thứ đó rất quan trọng. - Lâm Ân nhìn Lâm Minh, chỉ vào cái tủ quần áo cách đó không xa.

Lâm Minh gật đầu, sau đó theo lời cô mà lấy ra một cái hộp nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top