Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAPTER 2: THÒNG LỌNG CHẲNG THỂ KHIẾN MỘT TÊN CƯỚP BIỂN THÔNG MINH LÊN ĐƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe nói hôm nay con vừa dùng 100 đồng tiền vàng để mua một cô gái." Navi Hàm Sắt nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bành bọc da trong cabin của mình, vừa bâng quơ nói vừa ung dung đưa một điếu thuốc cho Polaris "Trong đó có cuộn kèm lá bạc hà, hút hay miệng phết đấy, con nên thử xem."

"Cảm ơn cha." Polaris vươn tay nhận lấy điếu thuốc to bằng một ngón tay và dài bằng hai lần ngón giữa từ cha mình, ngắm nghía một hồi nhưng không hút ngay mà đặt sang một bên "Nãy con vừa làm một điếu xì gà rồi. Với lại Emerald không ngửi được mùi thuốc, con sợ nếu hút thêm, lát nữa em ấy sẽ không dám lại gần con."

"Từ bao giờ mà con mềm mỏng với phụ nữ thế? Cha đã từng thấy con bá vai bá cổ lũ gái điếm ở Bulgaria rồi biểu diễn cho tụi nó xem kỹ năng nhả khói điêu luyện của mình cơ mà?" Navi cười khẽ, dường như ông đã bắt đầu chìm vào những kí ức không mấy vui vẻ của con gái mình.

"Có thể vì em ấy khác, con không biết." Polaris ngây người suy nghĩ một lúc lâu rồi bình thản nhún vai trả lời.

"Khác như thế nào? Khác là bố nó suýt nữa khiến con bị treo cổ ư?" Navi không hề che giấu sự mỉa mai trong lời nói của mình "Nếu không có Đô đốc Garcia thì bây giờ xác con đã thối rữa ở nơi đầu đường xó chợ hoặc bị đem ra cho diều hâu móc rỉa rồi."

"Làm ơn đừng nhắc tới tên hắn ta trước mặt con." Polaris phất tay và nhăn mặt tỏ ý khó chịu "Vả lại em ấy đâu phải Liam Quinn, chưa kể tới việc ông ta còn bán em ấy đi, theo con thấy thì em ấy cũng ghét ông ta chẳng kém gì chúng ta. Nếu lí do đó chưa đủ thuyết phục thì cha đã từng nghĩ tới việc khai thác thông tin từ Emerald Quinn để chặt đứt hết mọi đường làm ăn của Liam Quinn chưa? Theo như con được biết, ông ta thường dẫn Emerald đi cùng mình tới các bữa tiệc lớn và một vài vụ thương thảo. Em ấy biết nhiều hơn tất cả chúng ta cộng lại."

"Lũ thương buôn nhà Quinn đã nổi danh ma lanh mấy đời nay rồi, con có chắc là con có thể kiểm soát được con bé đó rồi lấy được thông tin từ nó chứ không phải là nó lừa con thêm một vố nữa không?"

"Thế thì cũng khá đau, nhưng con sẽ cố cẩn thận."

"Vậy con định để nó vào vị trí nào đây?" Navi gõ tay theo nhịp trên mặt bàn gỗ cạnh ghế bành, trầm ngâm năm giây rồi đưa ra lời khuyên "Theo cha thấy thì tốt nhất con hãy cho nó làm lau dọn với tạp dịch, hành cho nó bã người ra y như cách bố nó khiến con dở sống dở chết trong tù ấy."

"Con định để em ấy làm việc trong nhà bếp." Vừa thấy Navi định mở miệng phản bác, Polaris đã vội chêm lời "Con là người quản lý nhân sự trên chiếc thuyền này, cha không tôn trọng ý kiến của con thì cũng chính là không tôn trọng quyết định của cha."

"Quỷ tha ma bắt con đi Gấu nhỏ ngu ngốc!" Navi hừ nhẹ "Rồi thể nào cũng sẽ có một ngày con khóc lóc hối hận vì quyết định vừa rồi của mình thôi, đến lúc ấy thì đừng xin cha rút súng ra và bắn một phát vào đầu con. Thòng lọng chẳng thể khiến một tên cướp biển thông minh lên được, nhưng chắc chắn kẹo đồng thì có." Nói rồi ông thở dài, lắc đầu nhìn Polaris đầy thất vọng "Giá mà con cảnh giác bằng một nửa anh trai con. Nó có bao giờ để đàn bà dắt mũi hay chen chân quá sâu vào cuộc đời mình đâu? Chưa kể tới việc con cũng đâu phải là đàn ông, sao lại nhún nhường một con nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?"

"Thế thì cha nhầm to rồi. Cha có biết vì sao Nash lại vội vàng tổ chức đám cưới trong khi vài tháng trước vẫn còn qua đêm trong mấy cái nhà thổ không?" Polaris cười đểu "Bởi vì chị dâu có bầu rồi, phải cưới nhanh trước khi bụng to."

Nói dứt lời, Polaris vẫy tay chào tạm biệt ông rồi nhanh chân đi về cabin của mình, để lại đằng sau lưng tiếng chửi thề đầy cáu kỉnh và tiếng đồ đạc bằng đồng nện mạnh xuống nền gỗ. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào căn phòng nhỏ của mình, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Polaris là một Emerald đang ngồi bên mép giường, bặm môi nghịch chiếc đàn pochette mà cô không ngó ngàng gì tới hơn nửa năm nay. Thanh âm phát ra không dễ nghe lắm, nhưng nhìn nàng chật vật vì một điều nhỏ nhặt khiến cô cảm thấy yên bình tới kỳ lạ.

"Em biết chơi violin không?" Cô cất tiếng hỏi làm nàng giật mình.

"Xin lỗi, tại em kiềm được tò mò." Nàng đứng dậy, vội vàng đặt chiếc đàn xuống "Em đã từng học, nhưng sau đó bố đổi ý và thế là em chuyển sang học piano." Nàng xấu hổ cúi đầu "Chắc hẳn là tiếng khó nghe lắm, phải không?"

"Cũng không tệ lắm đâu. Tôi còn chẳng biết chơi gì ngoài mấy bài hát ru trẻ em." Polaris tiến lại gần nàng và cầm chiếc pochette lên "Ngồi xuống giường đi, em có thể nghịch cái đàn này tiếp nếu muốn, không làm đứt dây là được."

"Cảm ơn chị." Nàng mỉm cười nhận lấy cây đàn, ngoan ngoãn ngồi lại bên mép giường và hỏi "Chị muốn em chơi bài gì đây?"

"Em có thể chơi một bản nhạc bất kì, vì thú thật thì tôi cũng không biết bài nào với bài nào." Polaris nhún vai, lấy từ dưới gối ra một chiếc lược gỗ rồi bắt đầu chải mái tóc đỏ hung trước mặt mình.

Theo từng tiếng nhạc có chút méo mó phát ra từ chiếc pochette trên tay Emerald, Polaris luồn những ngón tay thon dài và mảnh khảnh của mình vào trong những lọn tóc đỏ gợn sóng mang mùi rượu rum thoang thoảng của nàng. Có thể mùi rượu ở quán Tai Thỏ đã ám lên mái tóc nàng khi nó vẫn còn đang ẩm ướt. Mùi hương này chẳng những không giúp Polaris cảm thấy thoải mái hơn mà còn khiến cô trở nên lóng ngóng, vụng về và phải mất gần mười lăm phút cô mới tết mái tóc của Emerald lại sao cho thật gọn gàng được. Giúp nàng cuộn tóc lại thành một búi ở sau đầu, cô phủ thêm một chiếc khăn màu xanh lá lên mái đầu nàng rồi buộc lại thật chắc ở sau gáy.

"Làm thế này sẽ khiến tóc em sạch sẽ hơn trong những ngày dài thiếu nước." Polaris vừa nói vừa vuốt mái tóc đen lộn xộn của mình "Hoặc em có thể chọn cắt tóc ngắn như tôi, nhưng tôi không khuyến khích điều ấy, vì tóc em rất đẹp."

"Đã ai nói với chị rằng miệng lưỡi của chị rất ngọt ngào chưa? Chị có hay nói như vậy với tất cả những người phụ nữ mình gặp không?" Emerald quay đầu lại nhìn cô đầy tò mò.

"Cũng tùy. Tôi không thể nói những lời khiếm nhã trước mặt một tiểu thư như em được. Nhưng những cô gái bán hoa thì lúc nào cũng muốn tôi thì thầm vào tai họ mấy thứ tục tĩu." Polaris nhếch môi cười "Tôi đoán là em không có sở thích nghe những từ đó."

"Tất nhiên rồi." Emerald vội khẳng định dù trong đầu nàng lại bắt đầu tưởng tượng ra âm thanh trầm khàn của Polaris nỉ non những câu từ bẩn thỉu bên tai mình. Nàng bỗng thấy hai gò má mình nóng bừng, sự xấu hổ khiến nàng không thể tiếp tục nhìn thẳng vào mắt cô, bởi vậy, nàng cúi đầu và nhỏ giọng hỏi "Chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy ạ?"

"Sang bên kia thế giới." Ngừng một chút, Polaris nhấn mạnh "Ý tôi là nửa bên kia, theo nghĩa đen, tôi cần gặp một vài người và lấy một vài thứ đồ."

Emerald ngẩn người. Nàng chưa từng đi xa tới vậy, càng không ngờ rằng có ngày mình sẽ ngồi trên một con thuyền cướp biển và lênh đênh trên mặt biển hàng tháng trời. Dù sao nàng vẫn còn là một đứa trẻ, và mới chỉ một tháng trước đây thôi, nàng còn tham dự một buổi dạ tiệc và đinh ninh rằng trong vòng một năm tới, mình sẽ tìm thấy một vị hôn phu thích hợp và đi tới hôn nhân. Nàng không giấu được vẻ hồi hộp khi nghe về cuộc phiêu lưu sắp tới, nhưng nói thật thì nàng lo lắng hơn là phấn khích.

"Đừng lo, lần đầu tiên đi xa, tôi cũng cảm thấy bồn chồn lắm. Năm ấy tôi chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi gì đó, ngang em bây giờ. Ai cũng có lần đầu cả, biết đâu sau này em lại nghiện đi xa cũng nên." Nhận thấy nét căng thẳng trên mặt Emerald, Polaris nhẹ nhàng vỗ vai an ủi nàng rồi kéo nàng đứng dậy "Tôi sẽ đưa em xuống dưới bếp. Ở dưới đó còn có một người phụ nữ nữa, em có thể gọi bà ấy là phu nhân Maria. Đừng lo lắng gì cả, vì bà ấy hiền lành như một con cá khô vậy."

Có thể cách so sánh của Polaris khiến một tiểu thư có học cảm thấy có đôi chút ngốc nghếch, vì thế Emerald cúi đầu cười khẽ, trong lòng cũng không còn căng thẳng như lúc đầu.

Phòng bếp nằm ở đuôi thuyền, ngay phía dưới phòng Navi và Polaris, bên trong có một vài cửa sổ nhỏ ở sát trần để thoát khói. Sàn bếp được đặt những tấm sắt mỏng sát nhau để tránh bén lửa, giữa phòng là một vài hòm kim loại to đựng cát để nhóm lửa bên trong. Ngoài ra trong phòng còn treo rất nhiều cá khô và thịt bò, thịt lợn hun khói, ở phía bên trái có một góc nhỏ để trứng thu hoạch được từ lũ gà nuôi dưới tầng hầm và vài vại dưa muối, còn góc bên phải - nơi tương đối khô thoáng - chất đầy những bao tải khoai tây, củi và rơm.

Emerald đã nghĩ rằng phép so sánh của Polaris chỉ mang tính trêu đùa cho đến khi nàng tận mắt nhìn thấy phu nhân Maria. Có lẽ tính Polaris vốn là như vậy, cô luôn tìm cách diễn đạt thực tế và dễ hiểu nhất, thậm chí thực tế tới mức Emerald không thể ngờ được. Phu nhân Maria là một người phụ nữ ốm yếu, gầy gò và dường như khô quắt lại trong không khí mằn mặn của biển cả, mắt bà hơi lồi ra một chút và thậm chí một bên còn bị lác. Nhìn bà không khác con cá khô là bao.

"Ciao ma'am!" Polaris cười tươi tiến lại gần bà và đặt lên cái trán nhăn nheo của bà một nụ hôn thật kêu "Tôi mang tới cho bà một chân phụ bếp. Nàng mới tới thôi nên xin bà hãy chú ý tới nàng một chút."

"Tất nhiên rồi Avila." Phu nhân Maria vỗ nhẹ lên mặt Polaris rồi cười tít cả mắt "Mau ra khỏi đây đi, để mùi cá khô ám vào người thì chẳng dễ chịu gì đâu. Nếu đói quá thì ở đằng kia, trên cái bàn gỗ, có vài ổ bánh mì mà già vừa mua ở Tobacco. Chịu khó một tí nhé, bây giờ già mới bắt đầu nấu bữa tối."

"Không cần phải vội vàng đâu thưa phu nhân thân mến." Polaris vẫn duy trì nụ cười vô cùng hòa nhã trên môi "Tôi đi lên trước đây. Cảm ơn bà." Cô không hề khách khí cầm theo một ổ bánh mì rồi mới quay lưng bước về phía cầu thang. Khi đi ngang qua Emerald, Polaris dừng lại vài giây và cúi người nói thầm vào tai nàng bằng một giọng van nài đầy khẩn thiết "Bà ấy đã từng nhầm lọ đường và lọ muối với nhau, hy vọng em có thể để ý và nhắc nhở bà ấy."

Emerald gật đầu đồng ý, thấy vậy Polaris hài lòng xoa đầu nàng rồi mới rời đi. Emerald lưu luyến nhìn theo bóng lưng của cô thêm một chút. Thực chất thì từ lúc Polaris nói rằng mình là con gái, Emerald vẫn chẳng thể tin vào sự thật này được. Dáng người kia, giọng nói kia, phong thái kia đâu phải là những gì thuộc về một cô gái? Trong lòng nàng bỗng ngổn ngang đủ thứ cảm xúc, xong rõ ràng nhất vẫn là mến mộ trộn lẫn với ghen tỵ, ngòn ngọt hòa thêm chút đắng chát.

Polaris như một cánh chim tự do và mạnh mẽ chao liệng trên khoảng không rộng lớn, càng nhìn cô, nàng càng cảm thấy mình chỉ như một con chuột nhắt yếu đuối và xấu xí dành cả ngày để ao ước những thứ viển vông. Có lẽ đúng như Polaris nói, nàng nên quẳng những bộ váy lộng lẫy ra sau đầu và đón nhận cuộc hành trình sắp tới với tâm thế thoải mái nhất.

"Chào phu nhân Maria." Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng mỉm cười thân thiện và bớt đi một chút kiêu kì trong lời nói của mình "Tôi là Quinn. Tôi có thể giúp gì cho bà đây?"

"Hồi trẻ già cũng xinh y chang cô vậy đó, Quinnie bé nhỏ." Maria cười rộ lên, để lộ hàm răng vàng khè đã gãy dăm ba cái "Già đã từng là cô gái xinh đẹp nhất trấn, và thật ngu xuẩn làm sao, già lại dùng gần hết cuộc đời lênh đênh cùng chiếc thuyền này chỉ để tìm kiếm một gã tình lang bội bạc. Quỷ tha ma bắt nó đi thằng chết tiệt, đừng bao giờ tin mấy gã đàn ông điển trai nhé, Quinnie thân mến." Maria cáu kỉnh khịt mũi "Bao gồm cả Polaris Avila, thằng ranh ấy lỏi kinh khủng, cô sẽ không biết mình bị nó lừa cho tới khi nó thụi cho cô một cú đau điếng rồi sút vào mông cô thêm một cái nữa."

Polaris Avila thậm chí còn chẳng phải đàn ông, Emerald thầm nghĩ, xong cô cũng chẳng có ý định tranh cãi với Maria. Nếu cãi nhau với một người gàn dở thì bản thân cũng đâu khác gì một người gàn dở?

"Hôm nay ghé cảng nên chúng ta không cần ăn mỗi đồ khô cho bữa tối nữa. Già đã mua được rất nhiều thịt tươi và cả một đống rau bắp cải rồi. Giờ già sẽ lên boong gọi mấy thằng nhãi trên đó xuống để xử lý chỗ thịt này, trong lúc đó cô hãy ngồi thái rau rồi gọt hết bao tải khoai tây này đi."

Emerald gật đầu rồi tìm một vị trí sạch sẽ để ngồi xuống và bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Chưa đến hai phút sau, năm gã thanh niên cao lớn đã bị Maria đẩy xuống phòng bếp, người đi cuối cùng suýt nữa ngã dúi dụi sau khi ăn một cái đạp mạnh bạo của bà.

"Đi nhanh cái chân lên, hay mày muốn tao ninh nhừ chân mày ra? Ít nhất thì nó hữu ích hơn khi ở trong nồi." Maria ngoa ngoắt tặng cậu chàng một cái lườm cháy da cháy thịt rồi bắt đầu cao giọng phân phó "Hai đứa xuống hầm bắt mười con gà lên đây rồi làm thịt, tối nay ta sẽ nấu súp gà. Một đứa thái hết chỗ thịt bò kia ra rồi trần qua, hai đứa còn lại thì xử lý cá và thịt khô như cách tao từng dạy bọn mày đi. Nhanh tay nhanh chân lên mấy cục thịt bất tài lười biếng."

Dường như đã quá quen với những lời khó nghe thốt ra từ miệng phu nhân Maria, năm gã cũng chẳng buồn nhíu mày một cái mà nhanh chóng bắt tay vào việc của mình. Maria tỏ ra vô cùng hài lòng, bà kéo một cái ghế gỗ nhỏ ra ngồi đối diện Emerald và gọt khoai cùng nàng, tiện mồm hỏi han vài câu.

"Cô là người ở đâu thế?"

"Scotland, Vương quốc Anh, thưa bà."

"Già đã từng tới đó một vài lần trên con thuyền này, dù đã quên rất nhiều việc nhưng già vẫn nhớ rõ có lần ngài Thuyền trưởng phải tới đó để cứu Polaris Avila khỏi giá treo cổ. Cô biết đấy, Vương quốc Anh không ưa lũ cướp biển lắm." Bà chẹp miệng đầy tiếc rẻ "Nghe nói sau đó, suýt chút nữa thì cậu ta đã tổ chức đám cưới với một người có tiếng trên đất liền, nhưng chẳng hiểu tại sao gần sát ngày cưới lại hủy bỏ."

"Tiếc thật." Emerald khựng lại một chút nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục công việc với đống khoai tây, nàng đáp lại theo phép lịch sự và tiếp tục hỏi bà "Tôi nghe nói Polaris Avila có anh trai phải không? Sao từ lúc lên thuyền, tôi không thấy anh ta?"

"Ý cô là Nash Ngón Cái á? Đừng quá để ý tới biệt danh, đó là do cậu ta đã mất ngón cái bên tay trái sau một lần đụng độ với thuyền Nemesis' Revenge của lũ người Hà Lan. Tụi ấy hung hăng lắm." Maria quơ quơ con dao gọt khoai trên tay, lưỡi dao sắc lóe lên thứ ánh sáng lành lạnh làm người ta rợn gáy "Mấy tháng trước cậu ta vừa lấy vợ nên quyết định sống trên đất liền rồi. Cậu ta cao to, đẹp trai và hiểu chuyện hơn Polaris Avila rất nhiều, sự ra đi của cậu ta là một tổn thất vô cùng lớn đối với con thuyền này."

Emerald gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục gọt khoai. Hiện giờ còn quá sớm để nàng hỏi han về những sự vụ quan trọng khác trên chiếc thuyền này.

"Cô là một tiểu thư phải không?" Maria bỗng nhiên hỏi "Tại già thấy tay cô nhỏ nhắn và mềm mại quá, chắc hẳn trước giờ không phải lo lắng việc gia đình hay bếp núc gì phải không?"

"Quá khứ thôi, thưa bà." Emerald gượng cười, trong lòng tự đốc thúc bản thân nhanh nhẹn hơn một chút. Sau khi gọt hơn mười củ khoai, cuối cùng thì nàng cũng quen tay và dần đuổi kịp tốc độ của Maria.

"Tội nghiệp. Già hiểu mà, chẳng đứa con gái nào lại muốn bước lên một con thuyền cướp biển ám mùi hôi hám của lũ đàn ông trừ khi bị đẩy tới bước đường cùng." Maria thương cảm thở dài "Nhưng may mắn thay cho cô, Polaris là người mang cô về đây, vì thế tạm thời không ai dám động vào cô cả."

"Ý bà là sao?"

"Chẳng phải quá rõ ràng rồi hay sao? Cô là một cô nàng độc thân sống trên một con tàu cùng với năm mươi gã đàn ông thiếu hơi gái. Cô đoán xem điều bọn chúng muốn là gì cơ chứ?" Maria hất cằm về phía con dao trên tay nàng và nói tiếp "Tôi khuyên cô nên thủ sẵn con dao đó bên người vì Polaris không thể lúc nào cũng kè kè bên cô được, thậm chí cô còn chẳng là gì của cậu ta. Đừng nên tự hy vọng quá nhiều. Chỉ có bản thân cô mới giúp được cô thôi."

Emerald không thể phủ nhận điều mà Maria vừa nói. Cả hai không nói với nhau thêm một câu nào nữa, bởi về cơ bản thì họ cũng chẳng muốn chia sẻ gì thêm với đối phương. Chờ cho năm nồi súp gà nấu xong, Maria sai mấy gã thủy thủ đoàn vẫn đang đứng trong bếp vớt gà ra để tách xương rồi cùng Emerald chia đều khoai tây và bắp cải để cho vào từng nồi. Nhìn những nồi súp gà đang sôi sục, Maria hít một hơi thật sâu, trong miệng khẽ lẩm bẩm về việc mùi súp thơm như thế nào. Bà cúi người với lấy lọ muối đặt ở ngay dưới chân mình và định cho vài thìa vào nồi, vậy nhưng Emerald vội vã ngăn bà lại trước khi bà kịp làm điều đó.

"Đây là đường, thưa bà." Nàng cúi xuống nhặt lọ bên cạnh lên "Đây mới là muối."

Maria nhíu mày không tin. Bà đưa vài hạt vào trong miệng để kiểm tra rồi nhẹ nhàng giật lấy lọ muối trên tay Emerald.

"Bình thường già hay để lọ muối bên tay trái, không biết đứa nào dùng xong lại để ngược lại. Nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn chứng nào tật đấy, làm già nhầm lẫn hết lần này tới lần khác." Bà cáu kỉnh giải thích "Nếu để già phát hiện ra thì già sẽ chặt chân nó."

Ngay sau khi dùng xong, bà đặt lại lọ muối ở bên phải lọ đường một cách thật cẩn thận. Emerald nhìn thấy toàn bộ, xong nàng vẫn quyết định lờ đi.

Xong xuôi mọi việc, Maria cầm lấy chiếc kẻng nhỏ treo ở cầu thang rồi đi lên boong tàu gõ liên tiếp mười tiếng để báo hiệu đã tới giờ ăn. Năm nồi súp to đùng được các thủy thủ đoàn khệ nệ mang lên boong, trong khi đó Emerald đi phía sau và giúp bọn họ mang thịt bò cùng cá khô lên. Gần sáu mươi người đều tập trung đông đủ, chỉ có Thuyền trưởng là ăn trong phòng của mình. Hơn một trăm con mắt dán vào người Emerald, và điều đó khiến nàng cảm thấy căng thẳng, nàng lén lút vỗ khẽ vào hông nơi mình giấu con dao gọt khoai và cố lấy lại bình tĩnh.

Sau khi Maria đưa đồ ăn cho Navi và quay trở lại, mỗi người đều cầm sẵn một cái bát gỗ và đứng xếp hàng chờ bà phát đồ ăn cho mình. Emerald đã đói meo, mấy tuần vừa qua nàng chưa ăn một bữa nào tử tế. Ngay khi đón lấy bát súp gà thơm lừng được thêm vào chút thịt bò từ tay Maria, nàng vội tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống và cầm thìa lên xúc từng miếng thật to để nhanh chóng lấp đầy bụng mình.

Món súp này là một tá những thứ hổ lốn trộn lẫn vào nhau, nhưng với Emerald thì nó chẳng khác gì món súp thượng hạng được để trong đĩa bạc ở một gia đình Tử tước quyền quý. Một bát vẫn chưa khiến Emerald cảm thấy thỏa mãn, dù nàng biết rằng với một tiểu thư mà nói thì thế là quá nhiều, nhưng ở đây nàng chẳng cần bận tâm về những chiếc nịt ngực, vì thế nàng quyết định tự thưởng thêm cho mình một bát súp ngon lành nữa.

"Này, múc giúp tôi một bát được không?"

Ngay khi nàng chuẩn bị múc thêm cho mình thật nhiều thịt gà thì một cái bát gỗ bỗng xuất hiện ở trước mắt nàng. Nàng chẳng muốn giúp ai sất, điều nàng quan tâm bây giờ chỉ có ăn và ăn. Bởi thế, nàng học theo biểu cảm cáu kỉnh của Maria và ngẩng đầu nhìn kẻ vừa nói chuyện với mình.

"Anh ạ, tên tôi không phải là 'Này'. Anh có thể lịch sự hơn một chút được hay không? Nhờ người ta giúp mà không nói chuyện tử tế được hơn à? Đã thế, anh có chân có tay thì tự đi mà múc, không thấy tôi đang bận à?" Nàng cay nghiệt bĩu môi "Đúng là một cục thịt bất tài lười biếng."

Rõ ràng cách nàng nói chuyện giống Maria một cách bất ngờ, vì thế gã thủy thủ kia đơ ra trong giây lát, và người đứng ngay phía sau gã chẳng nhịn được mà bật cười. Emerald khó chịu nghiêng người để nhìn gã còn lại, định bụng sẽ chửi mắng gã té tát cho bớt cái tật hóng hớt. Nhưng ngay khi phát hiện ra đó là Polaris, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Dù sao thì nàng cũng muốn giữ lại một chút ấn tượng ngoan ngoãn hiền lành như một vị tiểu thư có học trước mặt cô.

"Chị... Chị có muốn ăn thêm không? Để em múc cho." Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình và lắp bắp hỏi cô, nhìn nàng rụt rè y chang một con thỏ.

"Cảm ơn em, nhưng tôi có tay có chân nên sẽ tự múc lấy." Polaris nín cười rồi chen lên phía trước và cầm lấy muôi múc canh.

Emerald muốn nhảy xuống biển chết luôn cho rồi. Trái lại, Polaris dường như chẳng hề để ý. Cô múc đầy bát của mình rồi múc thêm vào bát của Emerald một đống thịt gà.

"Nồi này thịt ăn ngon hơn. Chỗ mà em định múc ăn bã lắm."

Emerald ngơ ngác nhìn vào bát của mình rồi lại nhìn nụ cười nhẹ treo trên khóe môi Polaris. Thêm một lần nữa, mặt nàng nóng bừng lên. Nàng vội vội vàng vàng múc chỗ thịt trong muôi của mình vào bát gã thủy thủ mà mình vừa nói nặng lời như một cách để bù đắp cho gã rồi nhanh chóng quay về vị trí cũ.

Sau bữa tối, Maria phân công một vài thủy thủ ở lại dọn dẹp. Họ sử dụng tro bếp và nước biển để làm sạch bát đĩa rồi đổ nước lau qua boong tàu một lần nữa trước khi đi nghỉ, toàn bộ nước tro đều chảy xuống biển theo những ống dẫn nhỏ ở hai bên mạn thuyền.

Emerald ở cùng với Maria trong căn phòng nhỏ nơi mũi thuyền. Trước giờ phòng chỉ có một mình Maria ở, vì thế về cơ bản thì phòng vô cùng gọn gàng và sạch sẽ. Bên trong có một chiếc giường không quá to nhưng đủ để hai người phụ nữ đặt lưng cùng với một chiếc bàn nhỏ để đặt vài thứ lặt vặt. Maria dành ra cả buổi tối để vá lại những chỗ rách trên quần áo, mà Emerald thì chẳng thể ngủ được, vì thế nàng báo cho Maria biết rằng mình sẽ đi dạo một chút rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Chẳng đi đâu xa, Emerald chậm rãi bước lên các bậc cầu thang và dừng lại ở mũi thuyền để hóng gió đêm. Cái lạnh làm nàng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bỗng nhiên có người ôm chặt lấy eo nàng từ phía sau. Emerald cứng đờ người, lời cảnh báo của Maria một lần nữa vang lên bên tai nàng, nhưng trước khi nàng kịp kêu cứu, một bàn tay đã kịp bịt miệng nàng lại. Emerald giãy dụa, định bụng túm lấy con dao gọt khoai treo bên hông mình, xong tiếng kim loại nặng nề chạm xuống mặt sàn và cảm giác nhẹ hẫng ở hông cho nàng biết rằng mình đã không thành công. Nàng sắp khóc tới nơi.

"Không ngờ em thực sự định học theo Maria và sử dụng dao gọt khoai để tấn công người khác." Giọng nói trầm khàn mang theo ý cười khẽ vang lên bên tai nàng "Ai không biết lại cứ nghĩ em giấu của báu gì ở hông, cứ hơi tí là đem ra sờ sờ vỗ vỗ như sợ mất."

"Sao chị lại đùa như thế chứ?" Emerald nhíu mày khó chịu rồi cắn một cái đau điếng vào tay Polaris "Chả có gì vui vẻ cả."

"Em đang lo lắng điều gì cơ chứ?" Polaris bật cười nhìn nàng "Trên thuyền của tôi không bao giờ xảy ra chuyện mà em đang nghĩ đâu. Ai dám làm thế thì tôi sẽ buộc đá vào chân hắn rồi vứt xuống biển."

"Trên thuyền này có một tảng đá đủ to để kéo hắn xuống ạ?"

"Phép liên tưởng thôi." Polaris suy nghĩ một chút rồi bổ sung "Nhưng nếu em thích hiểu theo nghĩa đen thì chúng ta có thể thử với thứ khác, như một túi đạn đại bác chả hạn, dù cha tôi sẽ không thích điều đó lắm." Cô lùi lại vài bước và cúi người nhặt chiếc đàn pochette mà mình đem theo lên "Vốn chỗ này là vị trí luyện đàn yêu thích của tôi, nhưng giờ em lỡ đứng đây rồi, vậy thì tôi đành làm phiền em vậy."

Polaris tựa đàn vào đầu vai mình, chỉnh lại dây một chút rồi chơi thử một vài đoạn. Những âm đầu có chút méo mó và chói tai, vậy nhưng theo phép lịch sự, Emerald không hề tỏ ra khó chịu một chút nào. Polaris cười đầy gượng gạo, đồng thời xin lỗi nàng vì đã không luyện tập thường xuyên hơn để tặng nàng một bài nhạc hoàn chỉnh. Dừng lại một chút để suy nghĩ, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu kéo một cách nghiêm túc. Âm thanh đến từ một cây pochette năm dây không hề phức tạp và Emerald chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy bản nhạc nào tương tự như thế này. Theo tiếng nhạc, Emerald nghe thấy Polaris thấp giọng ngâm nga một bài hát, và dường như bài hát đó dành riêng cho nàng.

"... Vẻ đẹp nàng khiến thiên thần rung rinh

Mái tóc rực đỏ sắc bình minh

Flamy, Flamy

Vì nàng, bỏ bao nhiêu cũng chẳng phí..."

"Chị nói rằng chị chỉ biết chơi mấy bài hát ru trẻ em cơ mà?" Emerald không nhịn được mà bật cười trước lời bài hát có phần ngốc nghếch này, đây rõ ràng là một bản tình ca chứ đâu phải nhạc cho trẻ con?

"Thì đó cũng được coi là lời hát ru cho trẻ con mà, tại nó đơn giản và dễ hiểu đến mức trẻ con cũng hiểu được." Polaris nhún vai "Thế nào? Nghe ổn không? Tôi tự nghĩ ra sau mấy phút thử đàn đấy."

"Chị toàn tự sáng tác nhạc đấy à?" Emerald kinh ngạc hỏi cô.

"Thì mấy bài đơn giản cũng có thể tự nghịch ngợm và mày mò mà. Bình thường tôi cũng đâu có việc gì để làm." Polaris coi đây là một điều bình thường, bởi ngay từ khi cô còn nhỏ, Navi đã dạy cho cô cách chơi đàn violin rồi, mà pochette so với violin còn đơn giản hơn vài lần "Nếu em muốn, tôi sẽ chơi thêm vài bài như thế này cho em nghe thử."

Emerald không phản đối. Trời đêm đã có chút lạnh, vì thế nàng ngồi xuống để tránh bị gió tạt và ngước nhìn Polaris bằng ánh mắt long lanh. Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện rất nhiều điều muốn nói với cô, và trước khi bản thân kịp phản ứng, nàng đã thản nhiên thốt ra một câu hỏi.

"Nghe nói chị đã suýt nữa kết hôn, phải không?"

Polaris khẽ nhíu mày, nhưng trời quá tối nên Emerald không nhìn thấy điều đó.

"Phải." Cô thản nhiên trả lời "Nhưng tôi không muốn nhắc về chuyện đó nữa. Nói thật thì cũng chẳng hay ho gì đâu."

"Thế... chị có định kết hôn nữa không?" Nhận ra sự khó chịu được Polaris che giấu cẩn thận nhưng vẫn lộ ra ở đâu đó trong lời nói, Emerald dè dặt hỏi tiếp.

"Bao giờ gặp được đối tượng thích hợp thì tính tiếp." Polaris ghét cay ghét đắng chủ đề này, cô cảm thấy sự kiên nhẫn trong lòng mình đang dần cạn kiệt, vậy nên cô cao giọng hỏi lại Emerald "Em mới có mười tám tuổi thôi, tại sao cứ để ý tới chuyện kết hôn cơ chứ?"

"Tại nó quan trọng mà..." Nàng vẫn cứng đầu tiếp tục chủ đề mình quan tâm "Chị chưa từng nghĩ về việc đó sao? Ở lại đất liền, lấy chồng và sinh con ấy?"

"Tôi đã qua tuổi mơ mộng từ lâu rồi. So với làm những việc nhàm chán đó thì tôi thích đi đây đi đó hơn nhiều." Polaris thở dài và nhìn sâu vào mắt nàng "Quan điểm của chúng ta vốn khác nhau, tôi biết một tiểu thư như em không thể chấp nhận được việc không lấy chồng, và một cô gái hai tám tuổi như tôi là một điều gì đó thật... kì lạ."

"Em không có ý đó, Polaris." Emerald vội cướp lời cô "Chỉ là... trông chị thật mạnh mẽ, và em tự hỏi đã bao giờ chị nghĩ tới việc tìm một bến đỗ của riêng mình chưa."

"Tôi còn quá trẻ và thú thật thì tôi chưa có ý định dừng chân." Polaris khẽ lắc đầu "Tất nhiên là em đừng học theo tôi, em xứng đáng có được một cuộc sống yên ổn với một gã chồng điển trai và lũ con kháu khỉnh. Bởi thế bất cứ khi nào em muốn, em có thể trở về đất liền, ngay bây giờ hoặc trên cuộc hành trình sắp tới, chỉ cần em báo với tôi một tiếng, tôi sẽ sắp xếp mọi thứ cho em. Giờ thì tôi về phòng đây, ngoài này bắt đầu lạnh rồi."

Tim Emerald bỗng đập nhanh hơn một chút. Nàng hoảng hốt nhìn theo bóng lưng Polaris, cảm giác như chỉ một chút nữa thôi, nàng sẽ bị bỏ lại phía sau y như lần người cha tệ bạc của nàng đẩy nàng tới nước đường cùng. Emerald ý thức rõ ràng hơn ai hết rằng Polaris chính là chiếc phao cứu sinh của nàng.

"Khoan đã, Polaris." Nàng gọi với "Em quyết định rồi, em sẽ cùng chị tham gia chuyến phiêu lưu sắp tới, và em sẽ không từ bỏ giữa chừng đâu."

Tất nhiên nàng vẫn sợ hãi, bởi biết bao nhiêu người đã bỏ mạng ngoài biển. Nhưng nàng cũng tò mò, nàng muốn biết ở biển có điều gì khiến Polaris mê đắm đến thế, và điều gì đã tôi luyện cô gái này trở nên cứng cỏi như một thanh gươm báu trong những truyền thuyết cổ xưa. Nàng muốn biết tất cả mọi thứ về người đang đứng trước mặt mình.

Polaris không quay người lại, nhưng nàng nghe tiếng cô cười khẽ và giọng cô theo gió biển ghé vào đôi tai nàng, thì thầm nhẹ nhàng như không.

"Ngủ ngon, Flamy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top