Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao có thể chứ, giả dối, đây không đúng sự thật. Hôm qua Song Tử tới tập đoàn.....

Cậu chưa kịp nói xong thì cô nhếch mép cười, cắt ngang lời cậu.

- Thật sao? Anh ấy nói vậy với cậu hả? Cậu thật dễ dàng tin người quá đấy.

- Không được, tôi phải gọi Song Tử để hỏi cho rõ, chắc chắn là hiểu lầm, Song Tử chỉ yêu tôi, anh ấy sẽ không nói dối....

Vừa nói, tay cầm điện thoại vừa bấm số nhưng chưa kịp gọi thì bị cô giật mất điện thoại ném lên sofa, tát cậu một phát thật mạnh.

- Cậu đừng điên nữa, đến giờ mà cậu vẫn không biết sao? Trương Ngọc Song Tử không hề yêu cậu, nếu không anh ấy đã không đính hôn với tôi. Cậu chỉ là trò chơi của anh ấy thôi, khi nào anh ấy chơi chán sẽ lại về bên tôi, còn cậu thì cút đi, đồ đồng tính dơ bẩn. Người anh ấy yêu, từ đầu đến cuối đều là tôi.

Vừa nói, cô vừa giơ bàn tay trái lên, chiếc nhẫn đính hôn sáng chói hôm qua anh đeo cho cô vẫn nằm nguyên vẹn ở đó.

- Thế nào? Rất đẹp phải không? Chiếc nhẫn này là đích thân anh ấy dẫn tôi đi chọn, làm sao có thể không đẹp được chứ!

Cậu thẫn thờ ngồi phịch xuống đất, nước mắt trào ra. Tay ôm một bên má bỏng rát vì cái tát, có thể cậu mất trí nhớ, nhưng từ khi cậu tỉnh lại, anh luôn âu yếm cưng chiều, chưa từng vì sự ngang bướng của cậu mà lớn tiếng mắng cậu. Hôm nay lại vì một nữ nhân không quen biết mà bị đánh.

Nhìn bộ dạng của cậu như vậy, đúng vừa ý cô. Nhếch mép lần nữa, cúi người, đưa tay nắm cằm cậu cho mặt cậu đối diện với mình.

- Tôi khuyên cậu nên thức tỉnh đi trước khi anh ấy chán ghét cậu. Lúc đó có lẽ cậu sẽ bị sốc đến chết vì đang từ 9 tầng mây mà bụp.... rơi xuống 8 tầng địa ngục đó..... haha, dơ bẩn.

Cô đứng lên, lấy trong túi ra cái khăn để lau tay, vừa quay người đi về phía cánh cửa.

- Anh ấy có thể ở được một nơi như thế này, chắc chắn là đã chịu khổ không ít rồi.

Bóng người xa dần, giọng nói cũng nhỏ lại, khuất sau cánh cửa, cánh cửa cũng dần đóng lại. Cậu vẫn ngồi đó, không nhúc nhích gì, thật không tin vào những gì tai mình nghe được.

Thẫn thờ một lúc, đang không biết phải làm gì thì cậu lại nghe thấy tiếng chuông cửa, nghĩ là anh về nên cậu gạt nước mắt vội nhào ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông đứng tuổi, bên cạnh còn hai người nữa, có lẽ họ là vệ sĩ của người đàn ông này. Như vậy cậu cũng có thể đoán ra được một chút nào đó về thân phận của ông ấy rồi.

Cậu đứng sang một bên, giọng kính cẩn mời người đó vào nhà. Người đàn ông đó không nói gì, chỉ nghiêng mặt ra hiệu với vệ sĩ đứng ngoài còn một mình ông bước vào, cậu đi theo sau.

- Chắc cậu cũng đoán được tôi là ai rồi phải không? Tôi sẽ không nhiều lời nữa, vào thẳng vấn đề chính. Rời khỏi Trương Ngọc Song Tử đi.

- Bác..... bác trai....

- Gọi tôi là Trương tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không gần gũi tới mức có thể gọi thân mật như vậy.

- Trương tiên sinh, cháu..... cháu sẽ không.......

Cậu còn chưa kịp nói hết, lão Trương giọng có phần tức giận hơn một chút, cắt ngang lời cậu.

- Không muốn sao? Chẳng lẽ cậu muốn làm tình nhân của nó trong khi nó sắp lấy vợ? Tôi sẽ không bao giờ cho phép ai làm tổn hại danh tiếng của Trương gia.

Anh sắp lấy vợ? Ba anh nói anh sắp lấy vợ? Vậy vị hôn phu kia, còn cả ngày hôm qua vừa mới đính hôn cũng đều là sự thật? Trong lòng cậu lại suy sụp thêm một chút, anh thật biết cách nói dối..... mặc dù vậy....

- Trương.... Trương Ngọc Song Tử sẽ không lấy vợ. Anh ấy nói anh ấy yêu cháu, người anh ấy yêu là cháu, cháu tin.....

Lão Trương cười lớn.

- Nó mà yêu cậu thì tại sao nó lấy vợ lại không cho cậu biết? Lúc nào rồi mà cậu vẫn còn ở đây tin với chả không tin nó chứ?

Cậu im lặng cúi đầu, cậu có cảm giác nước mắt lại sắp không khống chế được mà chảy xuống rồi.

- Chưa tính đến chuyện yêu đương đồng tính gì đó, cậu cũng không yêu thương gì nó nên hãy rời khỏi nó đi. Cậu cũng có người yêu mà, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top