Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn tết xong, mọi người bắt đầu đi làm trở lại nên Trương Ngọc Song Tử cũng không ngoại lệ. Nhưng không phải là anh chủ động muốn đi, anh chỉ hận không thể lúc nào cũng dính bên người Tư Tư của anh làm lão Trương ngứa mắt nên lôi kéo anh đi làm.

- Hứ, tôi không được ở nhà với bà thì cũng thôi đi. Lúc tôi ở nhà nó lại cứ Tư Tư à... Tư Tư, không phải là chọc tức tôi kiểu lêu lêu ba phải đi làm không được gần vợ giống con à?

Dì Tuệ An nghe ông lèm bèm vậy cũng bật cười.

- Nó lúc nào chẳng dính lấy Tư Tư như thế. Đâu có trẻ con như ông mà ngồi so đo vớ vẩn như vậy chứ?

Lão Trương lại gầm gừ.

- Không biết, mai tôi phải bắt nó đi làm với tôi.

Dì Tuệ An chỉ biết cười cười mà lắc đầu.

Sau khi được phụ huynh đồng ý, Trương Ngọc Song Tử cùng Trịnh Nhật Tư vui vẻ ở lại hơn 1 tháng.

Trịnh Nhật Tư lúc đầu khách sáo gọi Chủ tịch cùng Phu nhân lại bị Trương Ngọc Song Tử ở trước mặt hai người kia bắt đổi xưng hô, gọi mãi như vậy quá xa lạ. Lão Trương không nói gì nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý. Dì Tuệ An thì tiếp xúc mấy ngày cũng yêu quý Trịnh Nhật Tư nên cười dịu dàng bảo cậu gọi giống Song Tử.

Làm lúc đầu cậu mở miệng ngại muốn chết nhưng gọi mãi cũng thành quen, cậu cũng dần trở nên thân thiết như người một nhà với hai vị phụ huynh.

Trương Ngọc Song Tử lúc này mới nở nụ cười đắc ý, trong bụng thoả mãn không chịu được.

Trong khoảng thời gian ở lại Trương gia, Trịnh Nhật Tư lại cố tiếp tục thử xin Trương Ngọc Song Tử cho cậu đi làm, nói ở nhà buồn chán.

Trương Ngọc Song Tử nghe vậy nhất định không đồng ý, vẫn lấy lý do cũ rích rằng... em không thương anh?

Trịnh Nhật Tư cũng không hiểu sao mọi chuyện anh đều nghe lời cậu, vậy mà cứ nhắc đến việc cậu muốn đi làm là anh lại trở nên cứng rắn, kiên quyết từ chối như vậy. Cuối cùng cậu cũng bất lực không nhắc đến việc mình muốn đi làm với anh nữa.

Hôm nay cậu vì quá tò mò mà nhân lúc hai ba con người kia đi làm chưa về mới thử tới hỏi dì Tuệ An.

Dì Tuệ An mới mỉm cười giải thích.

- Nó là giống tính ba nó thôi. Trương gia giàu có như vậy, hai người kia có ở nhà thì với số tiền đó cũng đủ để chúng ta tiêu thư thả mấy đời. Hơn nữa họ yêu chúng ta như vậy, không nỡ để chúng ta ra ngoài bươn chải, chịu gò bó áp bức từ xã hội đâu.

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trịnh Nhật Tư, bà lại vỗ mu bàn tay của cậu.

- Con yên tâm đi, chúng ta còn trong khả năng bảo hộ của hai người kia thì hai người kia sẽ nhất định không để chúng ta phải khó chịu dù chỉ một chút đâu. Lúc đầu ở nhà mãi mẹ cũng buồn chán lắm chứ, nhưng con biết ba nói gì không?

Trịnh Nhật Tư vẫn ngơ ngác lắc đầu.

- Ông ấy nói à "em chán thì tiêu tiền anh đi. Anh kiếm về cũng chỉ để em tiêu chứ anh không nỡ để em chịu khổ". Nói không nổi luôn. Cứ nhắc đến chuyện đi làm là hai con người đó đều cứng đầu như nhau thôi. Nên từ bỏ ý định đi.

Trịnh Nhật Tư gật đầu, ngồi nói thêm vài chuyện trên trời dưới đất nữa với dì Tuệ An thì hai con người kia về.

Vừa nhìn thấy Trịnh Nhật Tư, Trương Ngọc Song Tử liền chạy lại lao vào lòng cậu, chu mỏ.

- Tư Tư à, mệt chết anh rồi, cần thương thương!!!

Trịnh Nhật Tư cười đầy cưng chiều, nhẹ búng trán anh.

- Trẻ con! Còn ba mẹ ở đây nữa mà.

Lão Trương giận dỗi nhắm hờ mắt, tay khua khua mà đi tới chỗ vợ mình.

- Tôi mù, tôi không thấy gì hết!

Rồi lại giả theo giọng nũng nịu của Trương Ngọc Song Tử mà nói.

- Vợ ơi! Về phòng thôi, ở đây toàn cơm chó, ngán chết!

Dì Tuệ An đứng lên lại gần chỗ lão Trương nhẹ đánh ông một cái.

- Nó trẻ con ông cũng trẻ con giống nó à?

Nói thì nói thế nhưng không về phòng, tất cả lại ngồi trở lại sofa.

Trịnh Nhật Tư ngại đến đỏ bừng mặt, Trương Ngọc Song Tử lại vui vẻ đến không thể giấu nổi đều hiện hết trên mặt.

Nói chuyện phiếm một hồi, lão Trương như mới nhớ ra, quay đầu hỏi Trương Ngọc Song Tử.

- Chuyện của công ty nhà họ Lý đó với nhà họ Lê kia xử lý sao rồi? Nghe nói hai nhà đó thật sự phá sản rồi. Haizz, cái tên cáo già Lý Khang kia cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.

Trương Ngọc Song Tử giật mình, không nghĩ tới ba mình sẽ nhắc chuyện này ở đây.

Phải biết rằng anh không muốn nhắc đến chuyện của Lý Thiên Vũ hay chỉ là cái tên này khi ở trước mặt Trịnh Nhật Tư.

Không phải anh không tin tưởng cậu đã thật sự yêu anh. Nhưng dù gì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng mà... anh không dám đánh cược, nhất là chuyện liên quan đến cậu.

Anh sợ cậu còn một chút gì đó tình cảm còn sót lại với Lý Thiên Vũ.

Sợ cậu lại trách anh vì gây khó dễ cho hắn.

Thấy anh ngồi đờ người ra không nói gì, Trịnh Nhật Tư nhẹ lay vai anh.

- Ngọc Trương, ba hỏi kìa!

Lúc này Trương Ngọc Song Tử mới tỉnh táo lại, khẽ nhìn cậu.

Thấy Trịnh Nhật Tư vẫn dửng dưng, anh mới rụt rè nói. Vừa nói lại vừa quan sát cậu, chỉ cần cậu có chút nhíu mày khó chịu thôi anh sẽ không nói nữa.

- Chung ca nói, dự án này cũng là một nửa của anh ấy nên con để anh ấy xử lý. Lê gia kia, kể cả người móc nối quan hệ cũng đã bị khai trừ, còn cô ta, người năm đó là do cô ta thuê, quy vào tội cố ý giết người không thành nên chắc đi tù. Đã là không thành thì với gia thế của cô ta lúc trước cũng không thể bị bắt dễ dàng nhưng... sao con có thể bỏ qua. Con nghe nói tháng sau sẽ mở tòa.

Lão Trương cùng dì Tuệ An không hẹn mà cùng nhíu mày.

- Thật không ngờ con bé đó gan lại to như vậy. Nhìn trông cũng hiền lành mà làm ra chuyện thật không phải con người.

- Còn Lê gia kia thì sao?

Thấy Trịnh Nhật Tư nhìn mình một cách chăm chú, nhìn một hồi cũng không đoán được suy nghĩ của cậu, anh đành thở dài mà nói, nhưng mắt thì vẫn theo dõi cậu.

- Chung ca sai người trả lại, hai ba con họ đều trốn thuế, rửa tiền phi pháp... riêng hắn... thêm tội đồng phạm với Lê Mỹ Na, cộng thêm sự việc lần này, Chung ca lại vốn không thích nhà đó, chắc... án chung thân.

Nói xong vẫn không thấy Trịnh Nhật Tư có biểu hiện gì, cũng yên lặng không nói gì, tâm tình Trương Ngọc Song Tử trùng xuống. Ba mẹ mình nói thêm gì cũng không nghe lọt tai nữa.

Trương Ngọc Song Tử đứng lên, chỉ nghe thấy bản thân mình nói một câu rồi đi thẳng lên phòng.

- Tối không cần chờ cơm con.

Thấy Trương Ngọc Song Tử rời đi, Trịnh Nhật Tư cũng lễ phép đứng dậy.

- Để con đi xem anh ấy. Chắc mệt quá thôi, tí con sẽ kêu anh ấy xuống ăn cơm cùng mọi người.

Nói rồi Trịnh Nhật Tư đuổi theo Trương Ngọc Song Tử đi lên phòng.

Vừa vào phòng, Trịnh Nhật Tư thấy Trương Ngọc Song Tử nằm xuống giường, chùm chăn kín đầu.

Cậu khẽ mỉm cười bước lại gần nằm lên giường, kéo chăn ra.

- Sao vậy? Lại nghĩ linh tinh gì rồi?

- Không có!

- Thật sự không có?

- ... Thật!

Nói rồi, Trương Ngọc Song Tử lại đưa tay định kéo chăn lại nhưng Trịnh Nhật Tư cố giữ lại.

- Đừng chùm kín, sẽ không thở được!

Trịnh Nhật Tư đưa tay ôm lấy mặt anh, khẽ hôn lên trán rồi kéo anh lại ôm trong lòng.

- Em biết anh nghĩ gì, em đã nói anh không được tự tiện đoán suy nghĩ của em rồi làm mình buồn cơ mà. Anh cũng từng nói sẽ không giấu em điều gì, sao giờ có tâm sự lại không cho em biết?

Trương Ngọc Song Tử im lặng một lúc lâu sau mới mở miệng.

- Anh sợ em mềm lòng!

Trịnh Nhật Tư nghe vậy thì bật cười.

- Thì ra anh ghen!

Trương Ngọc Song Tử rúc sâu vào lồng ngực cậu, nói một cách đầy tủi thân.

- Không phải... là anh sợ... em nghe đến hắn... sẽ lại bỏ đi.

Trịnh Nhật Tư xoa xoa đầu anh.

- Cái đồ ngốc này, anh nghĩ em là loại người vậy hả? Ban nãy em không nói là vì có ba mẹ ở đó, cũng là do em không thích chuyện này. Trong lòng em còn duy nhất một mình anh, ngoại trừ chuyện của anh cùng gia đình em đều không bận tâm gì nữa, cũng không hứng thú. Hắn có giàu hay nghèo, tự do hay ở tù cũng đều không liên quan đến em. Nhưng hắn đã gây ra chuyện như vậy với anh, em thấy hắn trả giá nhiêu đó vẫn còn nhẹ.

Giọng Trịnh Nhật Tư càng nói càng nhỏ, Trương Ngọc Song Tử mới ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hai mắt cậu đã đỏ ửng.

Trương Ngọc Song Tử cảm thấy chua xót, ôm chặt lấy cậu, khàn khàn nói.

- Đừng nói nữa... Nếu em không nỡ để hắn như vậy... anh... anh có thể không nhúng tay vào, có thể thuê luật sư cho hắn... Em đừng đau lòng...

Chưa nói hết câu đã bị Trịnh Nhật Tư gõ một cái vào đầu, Trương Ngọc Song Tử đưa tay lên ôm đầu vẻ mặt đầy ủy khuất nhìn cậu, cậu lại bật cười.

Đồ ngốc này sao lại có thể nghĩ đến nước này rồi cậu vẫn còn thương hại hắn chứ, lại còn có thể vì cậu mà để bản thân chịu thiệt thòi cũng không muốn cậu buồn vậy chứ.

- Sao anh có thể bổ não mình tới mức em đau lòng vì hắn chứ? Em là đau lòng anh... Thật sự mọi chuyện đều không phải xuất phát từ em mà ra sao? Chỉ là em may mắn, may mắn vì gặp được anh. Dù em có làm điều gì sai trái vẫn luôn được anh bao dung, tha thứ... Nhiều khi em cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt với anh, em càng không biết phải đối xử với anh như nào mới gọi là tốt nữa...

Trương Ngọc Song Tử hôn chặn miệng cậu lại, không để cậu nói nữa. Anh giờ mới hiểu, mắt cậu ửng đỏ là vì cậu lại cảm thấy áy náy với những chuyện trước đây. Nhưng trước đây thì sao chứ, anh chưa từng để ý đến cho nên giờ anh cũng không muốn cậu luôn tự trách mình như vậy.

Dứt khỏi nụ hôn, anh mỉm cười nhìn cậu mà đổi chủ đề.

- Cuối tuần này anh rảnh rồi, chúng ta đi "The Sun" đi.

- "The Sun"?

- Là khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô, gần với địa điểm dự án AC đó, chỗ đó cảnh đẹp, còn có biển nữa. Anh đang tính chờ dự án AC hoàn thành thì lên kế hoạch thu mua lại chỗ đó luôn...

Đang nói thì Trương Ngọc Song Tử chợt thấy mặt Trịnh Nhật Tư tái đi, anh sờ trán cậu, vội vàng hỏi.

- Tư Tư, sao thế? Em bệnh sao? Đau chỗ nào? khó chịu chỗ nào?

Trịnh Nhật Tư mấp máy môi.

- Biển... Biển sao?

- Biển? Sao thế? Không phải em thích biển à?

Trịnh Nhật Tư gấp gáp túm lấy tay anh đang sờ trên mặt mình.

- Không đi biển, chúng ta đừng đi biển được không?

Trương Ngọc Song Tử thấy cậu tự nhiên trở nên như vậy liền xoa đầu trấn an cậu.

- Được, không đi. Em không thích thì sẽ không đi. Em thích đi đâu chúng ta sẽ đi tới đó.

Trịnh Nhật Tư như không nghe thấy vội ôm chầm lấy anh.

- Đừng tới đó nữa... em sợ... em sợ lại nhìn thấy anh... khi đó, anh tự tử trước mắt em... anh rơi xuống... nước rất lạnh... cả người toàn máu... Em gọi mãi nhưng anh không có dậy nhìn em...

Trương Ngọc Song Tử nghe cậu nói vậy, ôn nhu xoa nhẹ lưng an ủi cậu.

Anh nên cảm thấy vui vẻ vì khi đó chính mình không phải vì hoa mắt mà nhìn lầm.

Cậu thật sự đã đến.

Nhưng anh vui vẻ không nổi bởi vì đến anh cũng không thể ngờ nổi chính mình khi đó lại trở thành nỗi ám ảnh cho cậu khi nhắc về biển.

Rõ ràng cậu trước đây rất thích biển lại vì mình mà chỉ cần nhắc đến cậu đã sợ hãi như vậy, nếu đến đó rồi còn như thế nào nữa.

Anh cũng thầm cảm thấy may mắn vì đã nhắc trước chứ nếu theo như ý định ban đầu muốn dẫn cậu đến đó để tạo bất ngờ thì có lẽ giờ... anh đau lòng chết mất.

- Không sao! Tư Tư, anh đã không sao rồi. Mà khi đó không phải anh muốn tự tử đâu. Là do ngày hôm trước anh không có tâm trạng ăn uống, hôm đó lại ngồi cả ngày cũng có chút mệt mỏi nên khi đứng dậy có chút hoa mắt mới ngất đi thôi. Nếu biết em sẽ tới thì anh đâu có ngồi ở đó, đã sớm chạy đi tìm em luôn rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, anh còn muốn nhìn thấy em thật nhiều thì làm sao nỡ bỏ em lại một mình chứ, đúng không?

Trịnh Nhật Tư nghe anh nói vậy liền sụt sịt buông anh ra, ngước mắt lên nhìn.

- Thật... thật không?

Trương Ngọc Song Tử bật cười ôn nhu, hôn lên trán cậu một cái.

- Thật mà, anh sao dám gạt em nữa chứ...

Nói đến đây, anh hơi mất tự nhiên, lại ôm cậu vào lòng.

- Thôi, nghỉ ngơi một chút, anh thấy hơi buồn ngủ rồi.

Trịnh Nhật Tư rúc sâu vào lồng ngực anh, gật gật cái đầu nhỏ rồi ôm chặt lấy anh như ôm một thứ hết sức quý giá mà dần dần chìm vào ngủ say.

Không biết hai người đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi Trịnh Nhật Tư thức dậy vừa đúng lúc có người giúp việc lên gõ cửa mời xuống ăn cơm.

Trịnh Nhật Tư ngái ngủ mà mở mắt, khi tỉnh táo hơn thì thấy Trương Ngọc Song Tử vẫn còn ôm cậu nhắm mắt tựa hồ như vẫn còn ngủ rất say. Cậu mỉm cười vuốt ve mặt anh.

Trán rộng.

Mũi cao.

Môi...

Cậu không nhịn được khẽ nhích người lại chạm nhẹ môi anh một cái.

Vừa dứt ra thì thấy Trương Ngọc Song Tử khẽ cựa người, vươn tay ''Ưm'' một tiếng, mỉm cười mà mở mắt.

Trịnh Nhật Tư cảm thấy mặt mình dần nóng lên.

- Anh... Anh giả vờ ngủ?

Mắt Trương Ngọc Song Tử lúc này ngoài ôn nhu biết cười ra thì làm gì có chút nào gọi là chưa tỉnh ngủ chứ?

- Ừm... Anh dậy trước em một chút... nếu không thì sao anh biết có người thừa dịp anh ngủ lại lén lút ăn đậu hủ của anh chứ?

Trịnh Nhật Tư ngại tới mức mặt đỏ bừng, đánh nhẹ vào vai anh, giọng có chút giận dỗi nói.

- Em... em cần gì lén lút chứ? Anh từ trên xuống dưới đều là của em, em thích ăn lúc nào thì ăn, cần gì anh phải thức hay ngủ chứ!

Trương Ngọc Song Tử nghe giọng này của cậu liền bật cười tươi hơn, đưa tay kéo cậu vào để ôm.

- Đúng đúng... Anh đều là của em rồi, muốn ăn lúc nào thì ăn... Hay là em có muốn ăn bây giờ luôn không...

Anh còn chưa nói hết câu cậu đã vội giãy ra khỏi cái ôm mà bịt mồm anh lại.

- Anh mở mồm ra là không có câu nào nghiêm túc cả. Thôi, dậy rửa mặt cho tỉnh táo còn xuống nhà ăn cơm không ba mẹ đợi.

Nói rồi, Trịnh Nhật Tư vội xuống giường chạy thật anh vào nhà tắm.

- Ăn cơm xong là em sẽ ăn anh đúng không? Vậy anh sẽ tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ em.

Trương Ngọc Song Tử nằm trên giường nói với theo một câu lại haha cười rồi mới từ từ dậy đi vào nhà tắm.

Trịnh Nhật Tư vào tới nhà tắm rồi còn nghe thấy câu này liền tức giận hét lớn.

- Trương Ngọc Song Tử, im miệng!

Một lúc sau cả hai mới xuống nhà ăn cơm. Hai vị phụ huynh thấy hai người xuống đều liếc mắt nhìn nhau cười đầy ý tứ.

Lão Trương nhịn không được lại châm chọc một câu.

- Sao lúc chiều nói không ăn? Suýt nữa thì tiết kiệm thêm được một phần ăn rồi.

Trương Ngọc Song Tử trong lòng như đang nở hoa nên cũng không thèm chấp nhặt với ông.

- Con đổi ý muốn ăn cho ba phá sản được không?

Không chỉ lúc ăn cơm mà những lúc bình thường hai ba con nhà này đều không hay nói chuyện với nhau. Vậy mà giờ cứ qua lại nói nhau như trẻ con khiến dì Tuệ An cùng Trịnh Nhật Tư cũng phải bật cười.

Ăn uống xong, mọi người lại lên nhà ngồi chơi.

Trương Ngọc Song Tử lúc này mới ngồi dịch lại gần Trịnh Nhật Tư, nắm lấy tay cậu, nhưng mắt lại nhìn lão Trương mà nói chuyện.

- Ba! Cuối tuần này trời đẹp, cho con nghỉ mấy hôm...

Lão Trương vừa nghe thấy thế vội ngắt lời.

- Nghỉ làm gì? Tập đoàn hiện tại đang nhiều việc, anh lại muốn trốn à?

Thật ra, tập đoàn nhiều người nên cũng không đến nỗi nhiều việc lắm nhưng chỉ cần nghĩ đến thằng con trai này ở nhà cứ luôn mồm Tư Tư, Tư Tư làm ông dựng tóc gáy là ông lại muốn khóa luôn thằng con quý tử của mình lại tập đoàn luôn.

Trương Ngọc Song Tử lại nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn mà nói.

- Con định đưa Tư Tư ra nước ngoài đăng ký kết hôn, thuận tiện cho ba mẹ một đứa cháu... Ừm... nếu ba không thích thì thôi, để con đi làm vậy...

Lão Trương thấy Trương Ngọc Song Tử chủ động nói vậy liền ngạc nhiên quay sang nhìn vợ mình đầy vui vẻ, rồi lại quay sang nhìn Trương Ngọc Song Tử.

- Nghỉ... nghỉ liền. Cần gì đợi đến cuối tuần? Tư Tư, con muốn đi nước nào để ba đặt vé máy bay cho...

Trương Ngọc Song Tử thấy vậy vội ngắt lời ba mình.

- Chứ không phải vừa rồi ba nói tập đoàn còn nhiều việc à?

Lão Trương nhíu mày lườm Trương Ngọc Song Tử.

- Anh có cũng như không, không đi cũng không ảnh hưởng gì đến tập đoàn hết.

Nói rồi, ông đứng dậy kéo tay Trịnh Nhật Tư sang ngồi vào giữa ông với vợ mình.

Hai người thi nhau hỏi han cậu các thứ.

Trương Ngọc Song Tử bất lực nhìn ba con người kia nhưng cũng đồng thời trong lòng tràn đầy sự hạnh phúc thỏa mãn.

Đây mới gọi là gia đình.

Một gia đình anh đã mong ước từ lâu.

...

Nhưng thấy họ thân thiết thế kia, Trương Ngọc Song Tử liền nhíu mày.

Hình như anh sắp biến thành con ghẻ mất rồi, mà Tư Tư của anh cũng không thèm để ý đến anh nữa.

Trương Ngọc Song Tử vội đứng lên kéo Nhật Tư ngồi sang bên chỗ mình.

- Hai người đừng có mà ngồi gần Tư Tư! Tư Tư là của con!

Dì Tuệ An cười cười.

- Lão Trương, Tư Tư, hai người ngửi thấy mùi gì không?

Lão Trương cười cười nhìn Trương Ngọc Song Tử.

Trịnh Nhật Tư cười đầy cưng chiều véo mũi Trương Ngọc Song Tử.

- Hũ giấm này lại đổ rồi!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top