Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#7

Bịch!

Một cú đấm nặng nề rơi xuống.

Wait không kiêng dè vung một lực mạnh mẽ vào má Gemini. Mặt anh nghiêng hẳn sang một bên, loạng choạng lùi lại vài bước.

Khi ngước mắt lên, anh thấy Wait đang đứng với vẻ mặt thù hằn, như hận không thể lập tức giết chết anh.

Dùng mu bàn tay lau khóe miệng tê dại, Gemini đẩy đầu lưỡi chạm vào bên má vừa bị đánh, còn nếm được một chút vị của máu tươi. Mãi cho đến khi đầu óc bớt choáng váng, Gemini mới đứng thẳng dậy được.

Wait giơ nắm đấm định tiến tới lần nữa nhưng chưa kịp tới gần thì đã bị Gemini chặn lại.

Gemini dùng sức đẩy Wait ra. Anh không muốn cãi nhau với một thằng nhóc, liền đè xuống những bất mãn, chuẩn bị bỏ đi.

"P'Fourth rời đi là tại vì anh!" Wait lớn tiếng nói vọng lại với đôi mắt đỏ hoe giận dữ.

Thân thể Gemini cứng đờ, không cách nào phản bác, bởi vì những gì Wait nói đều là sự thật. Anh dừng lại một chút, sau đó lại thản nhiên đáp

"Một năm nữa cậu ấy sẽ trở về."

"Một năm?"

Giọng điệu của Wait rất khác thường, như thể đang giễu cợt người đàn ông 'khờ khạo' trước mặt.

“Tôi e rằng anh vẫn chưa biết, hợp đồng đó ghi rõ ngày về là CHƯA XÁC ĐỊNH!”

Gemini cười khổ, tựa hồ cảm thấy tội lỗi với người đã rời đi.

"Au, đúng rồi. Dù sao thì anh cũng đang bận tham dự buổi họp báo với chị giám đốc mới. Anh làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến những việc này!"

Wait còn muốn nói thêm gì nữa nhưng ngay sau đó đã bị quản lí đến sân bay lôi về.

"Ngày về chưa xác định..."

Hơi thở của Gemini nghẹn lại, một lúc sau lại lẩm bẩm một mình:

"Tao sẽ đợi mày quay lại, Fourth!"

Bốn năm sau

Có năm sáu ngôi nhà tròn lợp mái tranh trên sườn núi Lamelao, tuy gần thủ đô Dili nhưng vị trí lại không được tốt lắm. Ẩn trong những khe núi xen kẽ liên tiếp, sinh ra một kỳ quan huyền diệu tách biệt với thế giới.

Một người con trai mặc trang phục của địa phương đứng trước một ngôi nhà, nhìn về phía xa.

Trời đã tối, cái nóng bức khó chịu của ban ngày đã dịu bớt, gió thổi nhẹ mang theo hơi ẩm mát mẻ, có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu ngắt quãng ngắt quãng, không hề khô khan hay gây khó chịu.

Tất cả đều trông thật thoải mái và yên ả.

“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói vang lên từ xa đến gần.

Fourth nhìn lên thì thấy đó là Dest, đạo diễn quay phim.

Hai người sinh cách nhau một ngày, bằng tuổi nhau nên không có sự phân biệt chức danh công việc. Hai người cũng nhanh chóng trở nên hoà hợp.

"Tao đang nghĩ sau ngày hôm nay, có thể tao sẽ không bao giờ còn cơ hội được nhìn thấy nơi này nữa." Fourth cất giọng, mắt vẫn nhìn về phương xa xăm nào.

Những ngọn núi phía xa mờ ảo trong ánh sáng mờ nhạt, trong lòng cậu luôn nặng trĩu những nỗi niềm không thể giải thích.

Nơi này được bao quanh bởi núi và biển, tạo hoá đã ưu ái cho nó một vẻ đẹp quyến rũ độc đáo. Bờ biển và bầu trời hoà quyện thành một, giống như một bức tranh thủy mặc "biển tận chân trời, trời tận biển".

Dù đã sống ở đây gần bốn năm nhưng Fourth vẫn bị ấn tượng bởi vẻ đẹp hoang sơ chưa bị chà nhám của nơi này. Khéo môi khẽ cong lên, ánh mắt trầm ngâm, giống như muốn khắc họa cảnh tượng trước mắt vào lòng.

"Thực sự là rất đẹp." Dest đặt hai tay lên sau đầu, nhìn ra xa.

"Rời khỏi sự xô bồ hỗn loạn của thế giới, hợp làm nơi an dưỡng tuổi già ghê á!"

Tinh thần lạc quan của Dest đã khiến Fourth phải lấy giấy bút ra học hỏi ngay từ ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Vào đúng ngày sinh nhật, Dest được cử đến nơi nghèo nàn lạc hậu này để quay một bộ phim tài liệu. Và anh ấy đã thành công dẫn dắt cả ekip tìm nơi ở tại một nơi xa lạ trong ngày trời mưa tầm tã. Dest đã thể hiện rằng lạc quan chỉ là một đại từ. Nếu nhận xét một cách chính xác và khách quan thì là trưởng thành trước tuổi.

Dest toàn diện đến mức người mới quen sẽ không thể tưởng tượng được rằng anh đã từng là một thiếu gia ăn chơi.

Nhiếp ảnh gia, P'Honest từng nói với Dest những lời từ tận đáy lòng này khi cả hai đã say mèm:

"Này nhóc, mày có biết khi bố mày nói với anh rằng lần này mày sẽ làm đạo diễn, anh mày đã phì cười như thế nào không? Lúc đó anh đã nghĩ là bố mày lừa anh đây, mày như thế này thì chắc chắn sau 1 tháng sẽ từ bỏ thôi!"

Đại ca lúc nói chuyện có chút kích động, nhấp một ngụm bia rồi nói tiếp:

"Không ngờ mày không những không bỏ chạy mà còn làm rất tốt! Dest thực sự là một đứa bé ngoan." Anh vỗ nhẹ vào vai Dest bày tỏ sự khen ngợi.

Lúc đó Dest chỉ cười mà không nói gì, cũng không nói lý do, mọi vấn đề trên bàn nhậu, câu trả lời đều ở trong ly rượu.

Một thời gian sau đó, sau khi Timor-Leste hứng chịu một trận động đất kinh hoàng, sau khi gặp nhau và thực sự thân thiết, Fourth mới biết, đây là nơi mà mẹ Dest qua đời.

Thế mới thấy, người có bề ngoài vui vẻ lạc quan luôn phải trải qua những đau thương không ai biết.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Fourth nhận ra xung quanh có chút yên tĩnh.

"P'Honest với P'Barve đâu rồi?"

"Chúng ta sẽ đến Castaway Bar, rồi mai sẽ rời đi, họ nói muốn đi uống thêm vài ly."

Dest quay đầu hỏi: "Muốn đi uống một ly không?"

"Không..."

Fourth lắc đầu, so với ấn tượng về một thành phố rực rỡ và say đắm, cậu vẫn hy vọng những kỷ niệm cuối cùng trong tâm trí sẽ là những điều tự nhiên và giản dị này hơn.

Im lặng một lát, Dest đề xuất: "Muốn đi thăm nhà thờ không?"

"Bây giờ?" Fourth hơi ngạc nhiên.

"Đúng thế, bây giờ!" Dest di chuyển ánh mắt không tự nhiên, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào mắt người trước mặt, nghiêm túc nói:
“Sự chân thành sẽ dẫn đến an yên về tinh thần.”

Fourth cảm thấy thích thú trước vẻ vờ nghiêm túc của Dest và gật đầu đồng ý.

--

Hai người đi về phía ngọn núi cao vút.

Không biết tại sao, nhưng khi trời bắt đầu tối hẳn, gió lại thổi cực kỳ mạnh, như thể đang cố tình cản trở bước tiến của cả hai. Cuối cùng họ quyết định dừng chân ở lưng núi.

“Mày bây giờ trông chẳng thành tâm gì cả!” Fourth nói đùa rồi ngồi xuống.

Dest cũng ngồi xuống, nằm ngả mình trên liếp cỏ, nhìn chằm chằm vào gáy của Fourth, khóe môi hơi nhếch lên.

"Không sao đâu, tao cũng đã hoàn thành dự định của mình rồi."

"Đưa người thương đến gặp Đức Mẹ." Tất nhiên câu nói này chỉ xuất hiện trong thâm tâm Dest.

Xung quanh vang lên tiếng côn trùng kêu yếu ớt, sau đó tiếng còi gió rì rì thổi vào tai. Cả hai đều không nói một lời, chỉ im lặng lắng nghe.

“Sau khi về lại Thái, mày muốn làm gì nhất?” Dest là người đầu tiên lên tiếng phá bỏ sự im lặng.

Fourth suy nghĩ một lát, hỏi vặn lại:

"Thế mày muốn làm gì nhất?"

"Có lẽ là lên giường đi ngủ, giường ở nhà tao êm lớmmm."

"Còn mày thì sao? Muốn làm gì nhất?" Dest lặp lại câu hỏi.

"Tao? Không cần phải nói, lễ trao giải! Tao đã liến thoắng về chiếc cúp với bố mẹ tao mấy ngày, họ sắp nổi điên lên rồi cơ!"

"Thế mày đã nghĩ về bài phát biểu nhận giải chưa?"

May mắn thực sự là một điều thần kì khó giải thích. Không ai có thể ngờ rằng một bộ phim tài liệu với đội ngũ chỉ 4 người lại có thể giành được 3 giải thưởng lớn: Giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và Giải Phim tài liệu xã hội xuất sắc nhất trong Liên hoan phim thường niên.

“Vẫn chưa.” Fourth liếc nhìn dãy núi xa xa thấm đẫm mình trong màn sương đêm, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm phiến cỏ nhỏ trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ cần nhìn về phía cậu, nếu để ý kĩ một chút vào đôi mắt đẹp như trời sao, có thể cảm nhận được một tia cô đơn và buồn bã, mà chẳng rõ là vì ai.

Dest không nói gì, rơi vào trầm tư.

Có một điều Dest chưa bao giờ kể với Fourth.

Người đó mà anh từng thấy đứng bên cạnh Fourth trên TV, hình như tên Gemini, đã đến và chăm sóc cậu trong thời gian Fourth sốt cao mãi không hạ mà cứ li bì mê man suốt.
Nhưng vào ngày trước khi Fourth tỉnh dậy, không biết vì lý do gì, người đó đã vội vã rời đi.

Sau đó thì sao? Cũng gặp mấy lần, nhưng người đó không tiến lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn.

Đó là người yêu chăng? Có lẽ không, chẳng có người yêu nào lại có thể rời đi khi chưa gặp mặt nhau.

Hay đó là một fan hâm mộ sao? Có thể, nhưng hình như fan này hơi mê đắm. Hi sinh quên mình không phải là quá ngu ngốc sao?

Suy nghĩ theo hướng này, Dest có thể khẳng định xác suất cho một lời tỏ tình thành công của anh sẽ cao hơn. Dest thở phào nhẹ nhõm và gọi lớn: "Fourth!".

Giọng anh khác với vẻ thản nhiên thường ngày, xen lẫn một chút lo lắng khó nhận ra.

"Hả?" Fourth quay lại sau khi nghe thấy tiếng gọi.

Nhìn lên, cậu vô tình chạm phải một đôi mắt sâu thẳm, khiến cậu giật mình muốn rơi tim ra ngoài.

May mắn là Dest chỉ dùng nó nhìn cậu một lúc, sau đó đứng dậy, phuit sạch đất dính sau lưng

"Muộn rồi, nên về thôi!"

Fourth cũng đứng dậy.

Khi ra về, Fourth lại nhìn lên bức tượng Đức Mẹ ẩn hiện trong màn đêm. Mặc dù chỉ lờ mờ nhìn thấy hình dáng của nó, nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được sự an ủi trong tâm hồn.

Phải nói rằng nơi này thực sự thích hợp để chữa lành những tâm hồn  thương tổn. Cô đơn và muộn phiền sẽ được giấu kĩ trong một góc tối, rồi chờ ngày được tái sinh.

Ngày mai thôi.

Đã đến lúc phải quay lại.

--

Đèn trong nhà không bật.

Chỉ có màn hình TV đang mở, phát đi phát lại cùng một đoạn clip, những cuộc phỏng vấn từ rất lâu về trước.

"Cho hỏi là cậu có thích bạn diễn của mình không?" Phóng viên trong clip cầm micro và hỏi.

Trong mắt người đàn ông tràn ngập niềm vui: “Thích chứ!”.

Liền sau đó, không khí thay đổi, với giai điệu độc đáo của tin tức giải trí: "CP cũ tái ngộ tại lễ trao giải? Có phải là duyên phận hay là oan gia? Mango Entertainment sẽ tiếp tục cung cấp cho bạn những thông tin mới nhất."

"Phụt-" TV bị tắt.

Ánh sáng duy nhất mất đi, cả căn phòngchìm vào bóng tối. Người trên ghế vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình không chuyển động, lặp đi lặp lại vài câu nói lí nhí trong miệng:

"Thích."

"Tôi thích cậu ấy."

"Tôi cũng thích cậu ấy."

Khi đèn được bật sáng, mọi thứ trở nên rõ ràng. Những chai rượu rỗng nằm rải rác khắp sàn nhà, thậm chí không khí cũng nồng nặc mùi rượu.

Phuwin và Pond nhìn nhau thở dài bất lực.

“Nó kêu về nghỉ ngơi mà lại đi uống thành cái dạng gì thế này? Có còn là nhóc diễn viên 18 tuổi trốn trong nhà để tránh fan nữa đâu!”

“Ai'Gem, rốt cuộc mày đã uống bao nhiêu rượu rồi vậy?”

Pond tiến lên một bước, nhấc chân và va vào một chai rượu rỗng, sau đó phát ra một loạt âm thanh va chạm chói tai.

Bị tiếng động đánh thức, người ngồi trên sô pha có chút phản ứng, cụp mắt xuống, đưa tay xoa xoa lông mày, mơ mơ màng màng nói:

"Họi nói tụi em có duyên!"

"Không nghe thấy cái phần 'oan gia' à? Họ nói là mù quáng vì tình yêu! Gemini không phải là mù quáng vì tình yêu, mà là mù quáng vì bị khước từ!"

Phuwin chọn một chỗ sạch sẽ để đứng, nhưng chỗ đó quá nhỏ nên anh không thể đứng vững được. May có Pond phản ứng nhanh nhạy kịp đỡ lấy.

Phuwin đứng thẳng lại, bình tĩnh hỏi: “Tối mai em có đi dự lễ trao giải không?”

Trao giải?

Gemini mở to mắt, ánh nhìn mơ hồ bỗng trở nên sáng sủa. Đầu gật gật rồi lại lắc lắc.

"Mình không thể gặp cậu ấy trong bộ dạng như thế này được!"

Nói rồi Gemini đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng ngủ.

"Gemini" Phuwin gọi anh lại. Là bạn nhiều năm, anh phải nhắc nhở Gemini một số chuyện.

"Đã bốn năm rồi. Lỡ như bên cạnh Fourth còn có người khác thì sao?"

Dừng một chút, Phuwin thực sự muốn nói 'hãy từ bỏ thôi', nhưng lời mói ra đến đầu lưỡi lại không đành thốt ra. Anh vẫn đành phải gạt phăng đi suy nghĩ ấy, thay vào bằng một câu hỏi.

"Em sẽ làm thế nào?"

Gemini hơi sững người, mắt vô hồn biết nhìn vào đâu, đôi môi mỏng hơi hé mở, làm cho dư vị của rượu vốn ngọt dịu nay trở nên đắng chát.

"Phải làm gì sao?"

"Em cũng không biết phải làm gì..."

--

Ngay từ trước khi hạ cánh, Wait đã liên tục gọi đến. Kể rằng mình đã đến nhầm sân bay, đến sân bay Suvarnabhumi thay vì sân bay Don Mueang, và hiện đang bị mắc kẹt ở nhà vệ sinh công cộng của sân bay chờ được giải cíu. Trong điện thoại còn nghe tiếng vô cửa ầm ầm của fan cuồng.

Fourth muốn bật cười, nhưng cười lớn trong hoàn cảnh như vậy có chút không đúng, nên cậu kìm lại, trấn an Wait bằng cách nói rằng hãy cứ ở đó đợi đến khi an toàn ra ngoài rồi hẹn gặp lại.

Cuộc gọi kết thúc, cậu đẩy vali ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa sảnh, liền nhìn thấy rất nhiều người, cầm cả bảng tay, trên đó viết 'Chào mừng trở về nhà'  phía cuối còn có một biểu tượng hình vẽ hoạt hình.

"Không lẽ là đang đón một người nổi tiếng nào?"

Fourth nhìn ra phía sau và không thấy ai khác. Bốn người họ có lẽ là những hành khách cuối cùng bước ra.

"Có lẽ là chuyến bay tiếp theo."

Hạ ánh mắt xuống, trong mắt cậu hiện lên một tia ghen tị. Trước đây, cậu cũng đã từng có những thứ như vậy, nhưng bây giờ nó đã là quá khứ.

Fourth nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước, chưa bước được mấy bước, cậu đã đứng yên, bước chân nặng nề, không dám tiến thêm.

"Biểu tượng hoạt hình đó rõ ràng là của mình..."

Giây phút của sự xúc động!

Dest giúp Fourth kéo dây đeo ba lô sắp rơi, nhận lại xe đẩy hành lý từ tay cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ra ngoài.

"Đi giao lưu với fan của mày đi!"

"Của mình? Fan của mình?"

Bước chân do dự cuối cùng cũng tiến lên. Ngay tại khoảnh khắc này, Fourth đã trở về nhà giữa hàng ngàn người đang chờ đợi và nhớ mong.

Cuộc hành trình này là một cuộc chạy đua hai chiều.

--

"Này! Vừa đánh rơi vàng hay gì!?"

Thấy Fourth đi về phòng vẫn chìm trong tâm trạng buồn buồn, P'Honest nói để làm dịu bầu không khí.

Fourth xấu hổ dụi dụi mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về một hướng. Rõ ràng không có người ở đó, nhưng cậu luôn cảm giác được một ánh mắt không rõ ràng đang hướng về phía mình.

"Có chuyện gì vậy?" Dest nhận thấy hành động kì lạ của Fourth.

Quay đầu lại, cậu đáp: "Không có gì đâu!"

"Có lẽ do tao hơi mệt thôi."

--

Nơi đó, quả thực có một người, tên Gemini.

--

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🌻🌻

Nhớ cho au xin 1 vote để có động lực ra chap mới nhen!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top