Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh thì trận đấu cũng đến ngày diễn ra.

Tôi bận bộ đồ thoải mái nhất, áo thun và quần thể thao. Đối với tôi, để tránh trở nên nổi bật thì đây là cách phối đồ dễ dàng nhất.

Lúc đứng trước cửa nhà thi đấu, tôi bỗng muốn quay về.

Vì bên trong hiện đang có rất đông người, trên khán đài gần như kín mít chỗ ngồi và tôi thì bị cận nên tầm nhìn hạn chế khiến tôi khó tìm khoảng trống phù hợp để ngồi vào.

Tôi nhìn thấy cậu bạn thường ngày vẫn qua chơi chung với Gemini đang đứng bên phía khán đài trong cùng, và người yêu của cậu ta đang đưa nước uống cho cậu ta.

Như nắm được cọng cỏ cứu mạng, tôi lặng lẽ luồng lách qua đám đông và chọn ngồi cạnh người yêu của cậu bạn nọ.

"Chào, cậu tên gì thế?"

Cậu ấy nhiệt tình chào hỏi ngay khi tôi vừa đặt mông ngồi xuống.

"Tôi là Fourth."

"Cậu đến cổ vũ cho ai thế?"

Tôi có chút lưỡng lự trước câu hỏi nọ.

Nếu tôi bảo đến cổ vũ cho lớp thì không đúng lắm, vì đội đi thi gồm rất nhiều người đến từ các lớp chứ không riêng gì lớp tôi.

"Hừm, tôi đến cổ vũ cho người mặc áo số 06."

Chỉ thấy cậu ấy nhìn tôi thoáng ngạc nhiên, rồi lại trở nên vui vẻ.

"Gemini mời cậu đến xem sao?"

Tôi khẽ gật đầu.

Cậu ấy đưa tôi hai chiếc bong bóng dài cổ vũ, đồng thời còn đính thêm chiếc kẹp tóc hình chồi non lên đỉnh đầu tôi.

"Gọi tôi là Phuwin nhá! Tôi đến vì người mặc áo số 23 tên Pond đằng kia."

Mặc dù đã biết hai người họ là một đôi, nhưng tôi cũng chỉ gật đầu.

Đột nhiên, Phuwin cầm lấy chiếc kèn cổ động lên và thổi một hơi dài, tay kia còn vẫy vẫy.

Người yêu Phuwin rất nhanh nhận ra cậu ấy, rồi lại làm hình trái tim khiến cho một số lượng lớn người đang ở đấy hú hét.

Nhưng cái đó không khiến tôi bận tâm bằng việc Gemini đã nhận ra tôi.

Không biết phải làm gì, tôi chỉ bèn cầm lấy hai chiếc bóng dài đập nhẹ vào nhau như ra hiệu cổ vũ tinh thần cho Gemini.

Chỉ thấy cậu ấy khẽ nhếch môi một cái đã có vô số tiếng la lớn trên khán đài.

"Gemini cậu ta nổi tiếng lắm, đa phần cổ động viên ở đây đều thích cậu ta đấy!"

Phuwin khẽ nói vào tai tôi.

Đã theo sau cậu ấy gần một học kì, làm sao tôi không rõ điều này chứ. Chỉ là cậu ấy quá nổi bật nên việc được ưu ái như vầy xem chừng là điều hiển nhiên.

"Còn có cả hoa khôi của trường cũng đến xem cậu ta nữa đấy! Wean, cô ta ngồi trên kia kìa."

Vừa nói, Phuwin vừa hất nhẹ cằm về hướng trên chúng tôi một chút.

Sự tò mò trỗi dậy khiến tôi phải quay sang nhìn cô nàng nọ.

Wean là hoa khôi nức tiếng của trường tôi. Và, điều đó khiến tôi có chút lo lắng, thêm một chút tự ti nữa...

Trận đấu bắt đầu, tiếng cổ vũ tinh thần vang dội.

Những tiếng đập bóng vừa to vừa dứt khoát khiến bầu không khí nóng dần lên đáng kể.

Nhờ lợi thế chiều cao nên hầu như Gemini được xếp ở vị trí chắn lưới nhiều hơn.

Mỗi lần cậu ấy chạm vào bóng, tiếng kèn cùng tiếng bong bóng va vào nhau sẽ vang lên không ngớt. Như để khích lệ tinh thần cậu ấy vậy.

Có lẽ vì thế, nên sự cổ vũ này của tôi sẽ không quan trọng với cậu ấy lắm đâu, nhỉ?

Hiệp đấu thứ nhất kết thúc với tỉ số 25/18 nghiêng về đội của Gemini.

Họ có hai mươi phút để giải lao trước khi bước vào set đấu thứ hai.

Đội bóng hội ý với nhau đôi chút rồi tản ra ngồi nghỉ mệt. Pond đi về hướng này, hẳn là cậu ta tìm đến Phuwin. Vì suốt trận đấu ánh nhìn của cậu ta vẫn luôn hướng về bên này mà.

"Nước đây."

Nhìn bọn họ tình cảm như thế, tôi lại chẳng thấy chút ghen tị nào cả.

Họ đáng yêu mà?

Tôi lơ đễnh đưa mắt tìm Gemini thì thấy cậu ấy cũng đi về hướng này.

Dù không nghĩ là cậu ấy sẽ lên đây, nhưng trong tim bỗng thấy rạo rực khiến tôi vô thức cho tay vào túi và cầm lấy chai nước khoáng đã để sẵn.

Khi cậu ấy tiến đến gần, tôi gần như cảm nhận được trái tim mình muốn ngừng đập.

Và rồi, bóng dáng cậu ấy lướt qua tôi...

Bàn tay vẫn đặt trong túi bỗng trở nên cứng đờ, dư thừa.

Nhìn theo hướng đi của Gemini, cậu ấy ngồi cạnh Wean. Bọn họ cách chỗ chúng tôi chỉ có một hàng ghế trống nhỏ.

Khoé mắt bắt đầu mất kiểm soát, tôi vội vàng thở mạnh bằng miệng, vừa thở vừa chớp mắt với mong ước rằng sẽ không có thứ chất lỏng nào chảy xuống.

"Hoa khôi? Gemini mời cậu ta đến xem sao?"

Pond nói.

"Em không ưa Wean chút nào, đừng bảo Gemini thích cậu ta đấy nhé?"

Nghe thế, Pond không bày ra cảm xúc gì, cậu ta chỉ nhún vai.

"Anh cũng không rõ, nhưng thằng đó hay thích mấy đứa ất ơ lắm nên xem chừng lần này có vẻ thế."

Câu nói nọ xuyên thẳng một đường vào tâm trí tôi, rạch nát bức tranh than chì mà tôi đã cố chắp vá bằng mọi cách.

Tôi đã dự đoán ra tình huống này, chỉ là không ngờ rằng Gemini thật sự làm thế, với tôi?

"Mà, đây là ai vậy?"

"À, Gemini mời Fourth đây đến xem trận đấu đấy."

May mắn thay, tôi vẫn đủ tỉnh táo để giữ cho bản thân không bật khóc nức nở giữa khán đài.

"Thôi, anh xuống chuẩn bị đây."

Phuwin và Pond tạm biệt nhau.

Sau đó, Phuwin nhanh chóng quay sang nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ chạm vào tay tôi.

"Cậu thích Gemini đúng không?"

Tôi mở to mắt nhìn Phuwin.

Làm sao cậu ấy biết chuyện này?

"Tôi cũng đã từng như cậu nên tôi biết rõ đấy nhé! Không cần cậu nói đâu."

Thôi xong, đôi mắt tôi lại đỏ hoe lên mất rồi.

Phuwin vỗ nhẹ vào tay tôi.

"Fourth, cậu ngốc sao? Cậu ta mời cả hoa khôi đến mà cậu vẫn đồng ý cổ vũ cho Gemini?"

Không biết nên làm thế nào, tôi cúi đầu.

Đợi đến khi Gemini đi ngang qua dãy ghế của bọn tôi, Phuwin cố tình lấy chân giẫm thật mạnh vào cây bóng dài khiến nó nổ to.

Thấy Gemini quay sang nhìn thì cậu ấy lại trừng mắt.

Cả một trận đấu thứ hai, tôi không có bất kì tâm trạng nào để tiếp tục xem nữa.

Và có vẻ Phuwin biết điều đó, thế nên cậu ấy nắm tay tôi suốt.

Trận đấu kết thúc khi tỉ số hai bên chỉ cách nhau có 3 điểm.

Pond chạy thật nhanh lên khán đài, đòi hỏi một cái thơm má từ Phuwin.

Vì lịch sự, nên tôi nhìn xuống sàn thi đấu.

Gemini được bao quanh bởi rất nhiều cô gái. Lẫn trong đó còn có cả Wean.

Ngay khoảnh khắc Wean đưa chai nước cho Gemini, cả khán đài liền ồ lên.

Tôi không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình nữa, nước mắt đã làm nhoè đi tất thảy. Và tôi buộc phải trốn sau lưng một cậu bạn cao hơn ở đằng trước.

Phuwin đưa khăn lạnh và chiếc balo cho Pond.

"Anh đi ăn cùng đồng đội đi, em đưa Fourth đi chơi sẵn làm quen nhau luôn. Dù gì em cũng không hợp ngồi chung với các anh lắm."

Pond gật đầu và nhận lại đồ của mình.

"Vậy em lái xe cẩn thận, khi nào về thì nhắn anh một câu."

"Được."

Và rồi Phuwin kéo tay tôi rời khỏi nhà thi đấu một cách nhanh chóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top