Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Fourth Nattawat gặp Pear Pechaya (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pear đẩy cửa bước vào quán cà phê cách công ty chưa đầy trăm bước chân, nhanh nhẹn đảo mắt tìm kiếm ghế trống rồi chớp nhẹ đường mi đen dài, chuyển điểm nhìn hướng về quầy lễ tân, tự gọi cho mình cốc latte nóng sau đó chọn bàn đơn ngay bên ô cửa kính để ngồi. Nhân lúc người hẹn chưa xuất hiện liền đem máy tính ra kiểm tra lại các bài đăng trên trang tin hôm nay, tiện thể hoàn thành bài báo mạng về nhân vật tiêu biểu trong tháng.

Truyền thông luôn phải cấp tốc, do đó đội ngũ phía sau cũng theo guồng quay đó mà hoạt động. Có những lúc rất mệt mỏi vì đang dùng bữa với bạn trai lại bị sếp gọi điện, hay đáng lý ra quán cà phê cùng bạn bè thư giãn mà cuối cùng tay vẫn miệt mài gõ bài. Nhưng cũng sẽ có những lúc cô trân trọng công việc của mình, thí như bây giờ nó đang khiến Pear quên đi mất cái người đáng lẽ phải xuất hiện ở đây một tiếng trước.

Tuy nhiên cô sẽ không trách đối tượng đang bắt mình ngồi chờ từ khi nắng nhạt đến lúc nắng tắt. Cô hiểu cái nghề bác sĩ cấp cứu ấy cũng thất thường chẳng kém ngành mình đang theo đuổi. Và một cuộc hẹn, đời nào quý bằng một mạng người.

Dẫu sao trước khi vào phòng phẫu thuật Fourth kịp để lại lời nhắn cho Pear, ngắn ngủi hai từ "Đợi anh" như một mệnh lệnh kiên cố. Từ quãng đó Pear đã ngầm hiểu tình hình nên mới kiên trì ở trong quán đợi một người không biết khi nào mới xuất hiện.

Suốt dọc từ lúc nhận được tin nhắn, hoàn toàn bất ngờ khi thấy cái tên Fourth Nattawat ngay trong câu giới thiệu đầu mà cứ ngỡ mình trúng phải tin mạo danh lừa đảo. Thắc mắc việc làm sao đối phương có số điện thoại của mình nhanh chóng bị phủi qua một bên khi nhớ đến quan hệ của Fourth với bạn trai mình, rồi đánh liều đồng ý với yêu cầu của cậu. Người ấy muốn nói một chuyện quan trọng đến mức dù cho hôm nay trời sập đất nứt vẫn sẽ chạy qua quán cà phê để nói cô nghe.

Chính cậu đã viết câu đó. Như một trò đùa được xây dựng bằng hàng ngàn viên gạch nghiêm túc. Pear đã từng nghe đứa bạn thân làm ngành y phán rằng: Người bác sĩ giỏi là kẻ ở tình huống nguy cấp nhất vẫn có thể buông ra câu cợt nhả đầy châm biếm.

Có rất nhiều thứ đang giữ Pear ở lại, nhưng hơn tất cả những lý do ở trên, Fourth đã viết rằng cậu muốn nói chuyện liên quan đến Gemini. Bí mật này anh ấy không hay biết.

Là một người bạn gái tận tâm, đương nhiên Pear nghe vậy rồi đầu óc điều khiển hai môi bặm chặt, mấy ngón tay cũng mất tự nhiên mà hoạt động gấp gáp hơn thường.

Chuyện ngày hôm nay rất quan trọng, quan trọng với cậu nhất nên không đời nào Fourth bỏ ra sau đầu. Cậu thậm chí còn chẳng buồn nhắn tin xác nhận lại liệu Pear vẫn đợi mình hay không mà phi thẳng xe đến quán cà phê, vào cái giờ tan tầm giữa thủ đô đông đúc nổi tiếng với năng lực kẹt xe kéo dài hàng tiếng đồng hồ.

Fourth nhích thêm được một đoạn, trăm mét, nhìn xa xăm ánh đèn xanh lần thứ ba chuyển thành đỏ, cậu vừa chửi thêm được một bài thơ.

Tiếng thứ hai chờ đợi, Pear gửi lại bản hoàn thiện cho chị sếp trong văn phòng, sớm hơn dự kiến những ba ngày. Cô liếc nhìn đồng hồ phía góc màn hình, nghe dạ dày lắc lư trong ổ bụng, lại tiện tay tra bản đồ đường từ bệnh viện tuyến trung ương lên đây thẳng tuột một màu đỏ loè loẹt liền lắc đầu. Cô chủ động nhắn cho Fourth sau khi tia được một quán cơm bình dân bên đường, bảo rằng em đi ăn một chút sẽ quay lại.

Cậu dở khóc dở cười nhìn dòng tin vừa gửi đến mình, tự thấy bản thân tàn ác quá đỗi giày vò con gái nhà người ta thành vật vờ. Kể ra một cuộc điện thoại cũng thành câu chuyện. Nhưng cái gì dễ quá nó thường không thật.

Nhưng Pear thực sự là người tốt. Cậu cảm nhận được điều đó ngay tại giây phút này, rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô như vậy khiến cậu an tâm nhiều lắm, và cũng đau một nỗi tương đương.

Đó không đồng nghĩa với việc cậu sẽ ghét Pear. Sau lần đầu tiên Gemini đưa cô về ra mắt, anh còn rủ Pear đến nhà xem phim chung thêm một lần và một lần dùng bữa tối. Thượng đế cũng khéo trêu ngươi khi cả hai lần đó Fourth đều không bị cuộc gọi nào từ bệnh viện kéo đi. Được tiếp xúc thêm với Pear khiến cậu hiểu ra nhiều điều để thêm trân trọng. Đôi khi chính bản thân cậu tiếc rẻ vì phải ghen tuông với người con gái như cô, giá như có thể đơn thuần khen ngợi không vướng bận bất cứ tổn thương đố kị bên trong.

Ước gì cậu không yêu Gemini thì mọi thứ sẽ nhẹ nhàng biết bao.

Pear lần nữa bước vào quán cà phê, gọi thêm một cốc latte nóng trong sự ngỡ ngàng của chàng nhân viên trẻ tuổi, lại đảo mắt xung quanh nhìn một vòng, Fourth Nattawat vẫn chưa đến.

Đến bây giờ cô phải tự an ủi bản thân rằng Fourth sẽ không đời nào lừa gạt mình. Người con trai với đôi mắt trong veo đẹp đẽ ấy, nụ cười tươi tắn rất đỗi ân cần chắc chắn không bao giờ...

Nhưng biết đâu được?

Pear chớp khẽ mi mỏng khi mường tượng lại những lần gặp gỡ.

Ánh nhìn như màu nắng tháng mười vùng ôn đới nặng bầu tâm sự hướng về người đàn ông ngồi bên cạnh cô khi Gemini bận rộn lắng nghe cô kể về một câu chuyện vui ngẫu nhiên. Dường như mỗi lần ngồi với nhau Fourth đều siết tay rất mạnh nhưng cậu giấu dưới gầm bàn, dù vậy Pear vẫn phát hiện được việc lòng bàn tay đỏ rần lên trông thấy. Còn cả cầu mắt giăng tơ máu đôi lúc khiến cô nghĩ ngợi nhưng rồi lại tự an ủi, ừ chắc do anh ấy làm việc căng thẳng thôi.

Pear đã luôn như vậy ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Hiểu chuyện, tinh ý. Nỗi lo lắng dâng lên sau ngày được Gemini kể về Fourth Nattawat bằng dịu dàng và nâng niu không cần cố gắng như khi ở bên mình. Tuy nhiên cô có thể chỉ đang làm quá, xét về thời gian bên nhau, cộng với những điều Fourth đã làm dành cho anh thì sự trân trọng anh có đối với cậu là điều hiển nhiên. Trên phương diện cá nhân, Gemini tường thành cảm xúc cao bao nhiêu tự cô hiểu rõ nên việc anh phải học cách quan tâm người khác cũng dễ hiểu.

Quan trọng nhất, Gemini nói rằng Fourth là em trai anh.

Kể cả không cùng huyết thống nhưng kết quả khó thay đổi.

Anh em không yêu nhau được.

Đi quanh quẩn trong mê cung của mình muốn rã rời đôi chân, Pear dừng lại nhìn xuống đồng hồ, thêm mười lăm phút nữa trôi qua. Kiên nhẫn bị bào mòn thành sợi chỉ bất kể giây phút nào sẽ đứt phựt. May thay, chất giọng mềm ấm như chăn bông vang lên trên bản nhạc nền ồn ào phát trong quán xen lẫn tiếng thở gấp rút:

"Xin lỗi em... Anh hơi... kẹt xe..."

Cô thấy người lập tức đứng dậy theo, tầm mắt nhanh chóng quét qua một lượt liền thông cảm cho cậu, vội vã đến mức cài lệch hàng cúc áo rồi. Pear cúi đầu chào Fourth như thường lệ trước khi cả hai ngồi xuống bàn.

"Xin lỗi vì đã để em phải đợi lâu."

Cậu vò rồi lại nắm mấy ngón tay tròn xinh của mình, Pear để ý được khi bối rối cậu đều sẽ hành động như vậy.

"Không sao đâu ạ. Em hiểu được mà. Anh có chuyện gì cứ thong thả nói cũng được."

Fourth mỉm cười gật đầu khẽ hướng về Pear.

"Anh sẽ cố gắng nói nhanh nhất trong khả năng. Những lời tiếp sau đây anh nói có thể rất quá đáng nhưng mong em kiên nhẫn lắng nghe cùng."

Có điều gì đó dâng lên trong lòng, Pear gọi tên được những bất an của mình, cô bắt đầu dự đoán điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, không trừ bất kì khả năng nào, kể cả những điều cô thường xuyên bỏ qua. Dù cô vẫn hy vọng sau cuộc trò chuyện này cả hai còn nhìn được mặt nhau vui cười, đây là người thân của bạn trai cô mà.

Ngón tay Pear gõ nhẹ không thành tiếng lên ly sứ trắng, yên lặng nhìn đối phương ngập ngừng trong ánh mắt nhưng khóe môi không đổi. Như đang đứng nhìn cơn giông trước nhà, trực chờ rải xuống những viên đạn bằng nước lao với vận tốc kinh hồn xuống tạo thành mưa rào xối xả.

"Pear, anh rất xin lỗi em..."

"Vì anh mang cảm xúc không nên với Gemini."

Mọi hoạt động trong cơ thể chậm lại gần như về con số không, đến cả nhịp tim đập cũng dãn dần.

Nhưng Pear không dao động nhiều như Fourth đã nghĩ vì phản ứng duy nhất cậu nhận lại được là một cái trợn tròn mắt cứng nhắc, sau đó mi cong rũ xuống, trả về vẻ hiền hòa thường ngày.

"Vậy là em cũng ít nhiều nhận ra rồi nhỉ?"

Cậu hít sâu một hơi, cong lưng duỗi tay dãn mấy thớ cơ đang co quắp do căng thẳng, thoải mái hơn so với lúc bắt đầu, đường cong trên môi dâng cao thêm một đoạn. Pear ngày hôm nay đã đối tốt với cậu quá nhiều rồi, khi nãy là kiên nhẫn chờ đợi cậu trở về, bây giờ lại đang vô thức giúp cho mọi dự định của cậu trở nên dễ dàng.

"Em tin không? Anh đã thích anh ấy chín năm rồi đấy."

Pear nhướn cao mày, cánh môi hồng khẽ mở. So với lời thú nhận ban nãy thì thông tin vừa tuôn ra từ miệng cậu gây sốc hơn gấp vạn lần.

Đơn phương, chín năm.

Cô siết lấy chiếc cốc nhỏ đang ủ trong bàn tay, ngước nhìn một người khác mình nhưng trái tim lại giống y hệt, ở trên đó đều có ghi tên Gemini Norawit.

Fourth cười nhẹ khi kể lại câu chuyện đã xảy ra từ rất lâu, đủ lâu để nuôi một hạt giống vun trong đất thành cây cao to khỏe xum xuê lá.

"Hồi đó bọn anh chung trong câu lạc bộ tình nguyện với nhau. Nhưng hai người không cùng một ban nên ít khi giao tiếp. Gemini cũng lạnh lùng lắm, anh ấy chẳng nói chuyện với ai ngoài chuyện công việc chung. Cho đến năm hai đại học, đoàn tình nguyện của trường lên trao quà cho các em nhỏ ở vùng tây bắc trước khi mùa đông đến. Cả Gemini và anh cùng tham gia chuyến đi đó. Đường đi lên bản nhỏ vừa đủ một xe máy chạy qua, xe to không thể vào được nên mọi người đều phải xuống đi bộ và tự khuân đồ đạc lên cho các em học sinh. Thế rồi anh bước phải một đoạn bùn trơn ở khúc dốc, ngã trẹo chân luôn."

Pear vẫn còn nhớ phần sau, Gemini đã kể cô nghe một lần rồi.

Gemini khi đó là người đi trước nghe thấy tiếng động liền quay lưng lại. Đã có một người chạy đến đỡ Fourth dậy, còn anh nhặt giúp cậu chiếc thùng giấy xốp lên. Anh đã định giao lại chiếc thùng cho cậu nhưng nhận ra nét nhíu mày chặt cứng đau đớn, ánh mắt anh chạy dọc xuống phần chân trái đang co nhẹ lên.

"Cậu bị trẹo chân rồi."

Fourth giật mình ngước nhìn cái người vừa phơi bày trần trụi vết thương nhô lên nằm ẩn sau lớp tất trắng và đôi giày thể thao. Người đi phía trước thấy đoàn chậm lại nhanh chóng phát hiện vấn đề. Tình huống khiến tất cả mọi người đều rối tung khi không thể bỏ Fourth ở lại một mình, càng không thể tiếp tục bắt cậu lên núi với cái chân bị thương.

"Nhưng anh vẫn ra sức nói với mọi người rằng mình không làm sao, tự băng bó xong có thể đi lại tốt. Và điều đó chọc Gemini nổi gân trán tức điên lên quát lớn."

"Này! Đau chân có phải cái tội đâu mà sao cậu cứ cố chấp vậy hả?"

"Em biết không, anh đã sững sờ vô cùng vì đó là lần đầu tiên anh thấy Gemini có nhiều hơn một biểu cảm."

Fourth bật cười nhớ về cái trợn mắt trừng trừng sau khi căng khẩu hình miệng hết cỡ để mắng cậu, như một hiện tượng thời tiết bất thường đột nhiên xảy ra làm xung quanh im bặt, ngỡ ngàng đan xen thích thú trông ngóng tình hình. Căn bản chưa ai từng thấy bộ dạng này của Gemini nên mọi người đều chờ đợi hành động tiếp theo thay vì can ngăn lập tức.

"Lúc đó thực sự sôi máu muốn lao vào đấm Gemini lắm mà chưa kịp phản pháo đã bị anh ấy làm cho á khẩu rồi."

"Cậu lên đây tôi cõng!"

Gemini hạ xuống một tông nhưng ngữ khí vẫn đanh thép ra lệnh. Anh vốn cao lớn hơn cậu, giờ lại đứng trên cung đường dốc càng khiến lời nói tăng thêm trọng lượng.

Nhưng Fourth không phải chuột nhỏ hay thỏ con nghe sư tử gầm là co rúm, cậu càng gai mắt cái người trước mặt hơn sau khi anh lật tẩy cái chân đau rồi hách dịch quát mắng cậu đầy bề trên kiêu ngạo. Bây giờ giở giọng đòi giúp đỡ, đúng là trò đùa.

"Cảm ơn cậu, nhưng tôi không dám phiền đến cậu. Tôi vẫn nghĩ mình tự đi được."

"Cơ mà hồi đó anh quên mất Gemini học khoa Luật. Con người đó ngay lập tức bẻ ý chí cứng đầu thẳng tưng của anh cong một góc chín mươi."

"Ừ nhưng cậu đang làm phiền cả đoàn. Chúng ta mất mười lăm phút đồng hồ để giải quyết chuyện này rồi. Đoàn chúng ta dự sẽ đến sớm để nhanh chóng làm lễ bàn giao xong xuôi cho các em nhỏ có thời gian nghỉ trưa trước khi tiết học buổi chiều bắt đầu. Mà cậu cứ lằng nhằng mãi như này, xem chừng phá nát kế hoạch của mọi người rồi."

Có tiền bối chung ban với Gemini thấy anh hơi nặng lời liền lên tiếng khẽ nhắc nhở, nhưng đồng thời thấy ý tưởng của anh không tồi nên mới khuyên Fourth chấp nhận. Cuối cùng vấn đề kết thúc bằng việc thay vì phải ôm một chiếc thùng bốn cân, Gemini vác hẳn cả một cục nợ mấy chục cân sau lưng, leo gần hai cây số đường đồi núi mà không buồn nhờ đến ai thay thế. Rồi đến lúc trở về, vẫn chỉ một mình anh xung phong cõng cậu trên con đường lẫn đá sỏi trong bùn đất lún chân, có những đoạn dốc nghiêng chết người mà sơ sẩy một chút là cả hai thằng sẽ mãi mãi tuổi mười chín.

Đoàn tình nguyện không về luôn thành phố mà nghỉ qua đêm trong thị trấn nhỏ cách vùng đồi núi một cây số, thuê tạm vài phòng nhét hai ba người vào ở chung, coi như có chỗ ngủ cho lại sức để mai đi đường xa đỡ mệt. Chị chủ tịch thấy Fourth dính trên người Gemini cả ngày trời cũng chẳng buồn suy nghĩ, dúi chìa khoá phòng hai người cho họ, tiện thể vỗ vai anh nhờ cậy chăm sóc cậu bác sĩ một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top