Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

người nhà của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cốc espresso vơi nửa bên ly latte ấm, cuộc trò chuyện đã đi được nửa đường.

Pear tâm sự về những lần yêu đã qua, mỗi kiểu một khác, mỗi chàng một niềm thương, một kiểu đau. Cô không phải người hời hợt trong tình cảm, luôn biết chắc chắn bản thân muốn điều gì nhất, khi cần cô sẽ nói thẳng, chưa bao giờ làm khó đối phương bằng trò chơi tâm trí, hiểu được sức mạnh của giao tiếp có lẽ là điều nhà truyền thông giỏi tinh tường hơn ai hết.

"Nên em cũng mong đối phương của mình sẽ tôn trọng mình như cách em vẫn luôn."

Nét cười nhàn nhạt như bọt kem sữa loang trong cốc. Nhiều khi, con người ta khô cằn không phải tự sinh mà đứng giữa đời tưới nắng tắm mưa, gặp gió gặp bão mà chai sạn, cũng giống như quá khứ của sa mạc từng là biển cả bao la mềm mại. So với dịu dàng trên khuôn mặt, hành động nhã nhặn mềm mại, nội tâm Pear Pechaya dường như cứng rắn trái ngược đến mức khiến Gemini thầm ngạc nhiên.

Tình yêu như một bàn trong trò chơi điện tử, kho báu cuối cùng là hạnh phúc viên mãn, nếu thua cuộc sẽ về quay trở về xuất phát điểm. Người chơi tên Pear sau mỗi lần thất bại đều thu nhặt vào kho bí kíp thêm một số bí kíp làm hành trang nên theo kinh nghiệm, cô quyết định chọn chân thật ngay từ đầu với người bạn đồng hành.

Căn bản, không ai tham gia trò chơi để thua cuộc.

"Thực ra tôi cũng đã nói ngay từ ngày đầu tiên, tôi không chắc chắn hoàn toàn kết quả về tình yêu đến từ cả hai."

Gemini đối với một thiếu nữ trẻ cương nghị càng không giấu diếm bản thân, thẳng thắn trao đổi.

"Nhưng tôi sẽ nỗ lực hết sức để biến những điều không thành có. Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội này."

Pear nâng cao khóe môi, tươi tắn tựa đoá hồng đỏ cắm trong lọ thủy tinh trên bàn, cảm thấy so với đi tìm hiểu một kẻ lõi đời tinh khôn chuyện yêu đương đến mức coi thường việc nâng niu mối quan hệ thì trao cơ hội cho người không biết gì nhưng chú tâm đặt công sức vào gây dựng vẫn đáng hơn nhiều. Mỗi lần trò chuyện với Gemini, gặp mặt anh trực tiếp, được nhìn vào sâu thẳm nói với nhau những điều giữ bên trong mình, Pear như được nuôi thêm hy vọng, dù chỉ nhỏ nhoi thôi.

Từng giọt đèn vàng ấm lướt qua ánh mắt rồi tan chảy về phía sau, thế gian như cuộn phim từng ảnh chạy ngang, nhuộm mình trong những tia sáng đa sắc, khi thành phố tàn nắng buông màn đêm.

Gemini đánh lái vào con đường khuất khỏi ồn ào dấu chân người qua, nơi những khu nhà san sát nhau, Pear sống trong một căn nhỏ xinh xắn phía bên tay trái, nơi có khoảnh vườn vuông vắn đằng trước, trồng đầy các loại hoa đang ẩn dưới bóng tối nhưng vẫn trông ra sức sống.

"Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, về đến nhà nhớ nhắn em một tiếng."

Anh gật đầu ôn hoà nhìn cô ngập ngừng bước vào nhà, thỉnh thoảng quay đầu cười ngại vẫy tay chào. Dáng người gọn gàng biến mất khi cánh cửa đóng lại, Gemini cúi người trở lại xe của mình, xoay vô lăng quay về nhà.

Rời khỏi nơi xa lạ, thứ duy nhất đọng lại trong anh lại là quầng sáng lung linh ấm áp toả ra từ khung cửa sổ.

Gemini thường phủ bạt lên những mất mát bên trong, coi như không tồn tại, khuất lấp khỏi tầm mắt sẽ không thương tổn. Nhưng mỗi lần gió mạnh tạt qua tâm trí, luồn hơi lạnh buốt vào nơi sâu hoắm tăm tối, rít một tiếng rùng rợn như nhắc về thời kì đau đớn đã qua và nỗi niềm âm ỉ chảy máu.

Anh có thể vẽ ra bức tranh thật dịu dàng với hình ảnh đứa con trở về nhà sau ngày dài mệt mỏi kiệt sức tìm kiếm vòng tay người mẹ, cái ôm làm dịu dàng tất thẩy gai góc. Có một người kì diệu như vậy, người chấp nhận được những khuyết tật xấu xí của mình mà chẳng đánh giá, người nhỏ nhoi nhưng kiên cường gánh vác bao chuyện trên đời, gánh cả những bất an của mình, người cho mình một bờ vai để tựa, khiến mình khôn lớn bao nhiêu đến cuối cùng khi ở bên cạnh người vẫn chỉ như đứa trẻ.

Trong đầu anh nhìn thấy hình ảnh Pear dụi đầu vào lồng ngực mẹ yêu, thủ thỉ cho người nghe những chuyện ngày hôm nay ra sao, bằng dáng vẻ thật nhất với bộ đồ bông mềm thoải mái, chân trần mặt mộc liến thoắng như chim chích bông.

Gemini cũng đã từng có một người gọi là mẹ, từng có ánh đèn vàng ấm chờ mình trở về.

Trước mắt anh bây giờ, nơi anh gọi là nhà nhưng lạnh lẽo không một tia sáng.

Ác quỷ bên trong anh thì thầm, thà rằng ngay từ lúc còn là trẻ sơ sinh đã mồ côi còn hơn bị cướp đi tất cả yêu thương khi đã khôn lớn với ý thức và kí ức. Phải chăng kiếp trước anh phạm tội tày đình nên ông trời muốn trừng phạt bằng những năm tháng trưởng thành trong đau khổ, cô độc.

Anh vặn chìa khoá bước vào, gọn gàng đặt giày lên kệ tủ, tay với lấy công tắc bật mở.

Gian nhà trong nhàn nhạt hơi ấm dù màu đèn vàng rực chiếu trên đầu. Anh tản mắt nhìn chiếc gối thuộc về bộ ghế sofa nằm lăn lóc dưới thảm sàn nhà, cốc cà phê sữa vơi nửa nguội ngắt bên gói bánh mở toang hoác vương vãi đầy mặt bàn những vụn màu cam chói mắt.

Thoang thoảng trong cánh mũi thứ hương ngọt mát thanh thanh đặc trưng của dòng cam quất, chầm chậm thấm vào cơ thể như loại thuốc gây mê, cuốn tâm trí vào một không gian xanh hiền hoà, phía dưới là cỏ mềm bên trên trời mùa hạ cao rộng, bên cạnh có cậu con trai thấp hơn năm phân quanh quẩn gọi tên mình.

Thiên thần từ đâu cúi xuống hôn lên tóc an ủi, nhắc nhở rằng Gemini ơi, cuộc đời anh vẫn còn một Fourth Nattawat bên cạnh mình.

Người thân duy nhất trên đời của anh, hơi ấm cuối cùng khiến anh muốn trở về căn nhà nhỏ này.

Gemini nhấc điện thoại chọn dãy số thân thuộc, kiên nhẫn chờ một người có thể đang vứt điện thoại trong hộc tủ đựng đồ bác sĩ trước khi bước vào ca phẫu thuật.

Một giọng tổng đài thẳng băng vang lên, không ngạc nhiên nếu như tầm này Fourth Nattawat vẫn đang chinh chiến với tử thần giành giật sự sống cho ai đó, cứu vớt hạnh phúc cả một gia đình. Cái nghề nặng nề như vậy, bảo sao sinh cùng năm mà Fourth lại nhỏ con hơn anh, cậu bận gánh trọng trách bảo vệ sinh mệnh con người không màng danh phận địa vị nên mới thụt mất năm phân quý báu để bằng vai phải tóc với Gemini. Chuyện này Fourth cứ càu nhàu mãi.

Nhưng công việc không những lấy đi chiều cao lý tưởng của cậu, mà còn ăn bớt quãng thời gian để chăm sóc bản thân tử tế. Anh tắt máy tiến vào phòng khách, đặt gối về vị trí cũ, tay nâng ly cà phê xem xét rồi lại quay qua gói bánh bị không khí nóng ẩm xâm nhập đã không còn sử dụng nổi, đoán ngay được bệnh viện lại triệu hồi đột xuất bác sĩ Nattawat giữa lúc cậu nằm ôm gối xem phim trên Netflix.

Fourth cứ như vậy nên Gemini mới phải nghĩ ngợi, thật tệ nếu bác sĩ cũng lăn quay ra đó, bệnh nhân biết phải làm thế nào đây? Anh phải làm thế nào?

Mấy ngón tay lại không nhịn được lướt điện thoại, cả buổi tối ngồi với Pear trò chuyện không để ý đến việc bản thân lãng quên mất người luôn cần nhắc nhở ăn tối vào bảy giờ.

"Đã ăn cơm chưa?"

Muộn rồi, nhưng không biết sẽ không an tâm, sẽ bồn chồn, sẽ lo.

"Khi nào rảnh gọi lại cho tôi."

Dẫu sao chỉ cần là Fourth Nattawat, anh biết cậu nhất định trả lời anh. Còn chưa gọi điện cho Fourth hỏi ngày hôm nay ở phòng cấp cứu ra sao. Anh sẽ đợi cậu để hỏi luôn một thể vậy, chắc còn lâu nữa.

Thời kì đầu Fourth làm bác sĩ nội trú còn tình nguyện sống chung múi giờ với cậu, nguyên đêm dài rệu rã mắt nhắm mắt mở anh vẫn chưa quên, bây giờ thức đến khuya dường như chẳng phải chuyện đáng đau đầu.

Như trong tiên lượng, điện thoại của Gemini đột nhiên ồn ào khi kim giờ chỉ còn thiếu chút nữa nằm chính giữa số một và hai. Nếu không vì cái tên Fourth viết rõ ràng rành mạch trên màn hình, anh sẽ nghĩ người gọi đến vào giờ này chỉ linh hồn vất vưởng đến phá bĩnh.

"Nếu anh muốn hỏi em đã ăn chưa thì xin cảm ơn lòng tốt của anh, em ăn no rồi phẫu thuật gần ba tiếng đồng hồ nên năng lượng chuyển hoá bị em đốt sạch sẽ rồi. Và giờ em đang rất đói."

Fourth thổ một tràng như đổ chữ vào tai anh khiến Gemini nhất thời choáng váng. Anh gập cuốn sách trên bàn lại, ấn đường bất ổn xô vào nhau sau khi nghe mùi vị từ giọng đối phương qua loa không hề bình thường.

"Đã đi kiếm gì ăn chưa?"

"Anh yên tâm. Quặn bụng một chút, không đáng để anh bận tâm."

Đôi ngón tay miệt mài di trên trán, Gemini duỗi mắt thở dài thườn thượt. Rõ ràng đang hờn dỗi anh, âm cuối kết câu cao vút như tên lửa phóng cung trăng, kiểu nói chuyện ngoa ngoắt thưa anh xưng tôi học từ mấy chế cà thơi chẳng phải lần đầu.

"Này, tôi xin lỗi."

Fourth ở đầu dây bên kia cơn đói cào lên thành dạ dày rung lắc làm phiền, cơ thể tan rã phân từng khúc sau cuộc phẫu thuật vừa kết thúc, đọc được tin nhắn từ anh ấm áp chưa tròn vẹn dâng lên đã bị hiện thực như gió mùa từ áp cao tràn xuống dập tắt đốm lửa nhỏ đìu hiu. Ngày hôm nay người ta tận hưởng khoảnh khắc bên người con gái khác nên gạt mình sang bên nhẹ nhàng. Bảy giờ tối tay cầm điện thoại chờ một cuộc gọi, cục kim loại hiện đại của cậu bị nhiệt lượng cơ thể hun nóng mà đến tận lúc bị cậu ném vào hộc tủ đồ trước giờ phẫu thuật vẫn không tự động sáng lên nổi một lần.

"Anh không có lỗi để phải xin tôi đâu."

Cậu thừa nhận, mình sai trước. Tự mình kì vọng tự mình đau. Nếu Gemini không thể đáp ứng những điều cậu muốn thì thật vô lý khi cho rằng đó là lỗi của anh.

Nhưng chung quy cậu không phải thiên thần đeo cánh lông vũ, càng không phải máy móc hoạt động theo mã lệnh được lập trình mà dễ dàng vứt cảm xúc ra sau đầu như quẳng một chai nước rỗng vào thùng rác. Tình yêu khiến mọi lý lẽ tường minh trong đầu nhạt phai theo nỗi niềm thương tổn khi ngày càng ngày vụt mất anh.

"Fourth, tôi xin lỗi."

Gemini hạ giọng, rót từ cổ họng thứ chất liệu trầm ấm nhưng không gay gắt hay đắng ngắt khiến người ta muốn xa lánh, ở đây êm đềm ngọt ẩn. Giống như đổ thêm sữa đặc vào cà phê đen sẽ dễ uống hơn rất nhiều.

Đó là cách Gemini thường dùng để một kẻ sợ đồ đắng như Fourth thành công chấp nhận được cà phê.

"Em đã bảo anh không làm gì sai mà."

"Ừ, nhưng tôi thấy mình sai. Lần sau sẽ không quên mất cậu."

Nhiều khi cậu sẽ tự cảm thấy tội lỗi khi Gemini luôn nhận về bản thân phần tồi tệ hơn và chẳng hề bào chữa nửa lời cho chuyện đã qua. Cho dù cậu ra sức chứng minh những điều anh tự nhận là sai, Gemini vẫn sẽ tìm ra cách đẩy hết trách nhiệm lên bản thân, để Fourth chẳng phải gánh trên vai vấn đề gì.

"Anh cũng đâu có quên em. Vẫn nhắn tin hỏi đây mà, dù hơi muộn một chút nhưng méo mó có còn hơn không."

Gemini thoát ra một tiếng thở phá xích trước lồng ngực sau khi nghe giọng cười hì hì từ Fourth lọt vào loa, đường nét trên khuôn mặt chậm chạp dãn ra, vậy là an tâm.

"Đúng giờ vẫn hơn. Cậu đừng để bụng đói rồi lại đau dạ dày. Chân tay không nhấc lên được thì nhờ y tá ra ngoài mua giúp. Nhớ kiêng đồ chua đồ cay ra."

Fourth cười muốn nứt hai khoé môi nghe người không phải bác sĩ khuyên một bác sĩ khoa ngoại phải làm gì.

"Dạ. Nghe anh tất, được chưa?"

Anh khẽ gật đầu hài lòng, coi như xong xuôi một chuyện. Chàng bác sĩ tiếp theo đó báo cáo công việc trong ngày của mình với người dù không phải trưởng khoa, giám đốc hay nhân viên chấm công, thậm chí không hoạt động chung ngành nhưng lúc nào cũng đòi biết cậu phẫu thuật được bao nhiêu ca, nặng nhẹ ra sao.

"Fourth này."

"Em nghe đây."

Câu chuyện về ca phẫu thuật cho bệnh nhân bị máy cắt cứa vào đùi vừa kết thúc, Gemini lặng thinh chờ động tĩnh rồi mới quyết định lấp đầy những phút tiếp theo bằng điều mình muốn nói.

"Hôm nay tôi đi hẹn hò với Pear."

"..."

"Fourth?"

"Em đây. Vẫn đang nghe."

"Đối với tôi, Pear thật sự là cô gái tốt. Tôi biết mình đã nói nhiều lần điều này nhưng cô ấy quả thực hơn cả những gì tôi kì vọng về lần đầu xem mắt. Sau hôm nay tôi càng chắc chắn việc mình sẽ nỗ lực dành thời gian để xây dựng mối quan hệ trở thành tình yêu đúng nghĩa. Nếu được lâu dài cùng Pear thì thật tốt. Mẹ Ning hẳn cũng thích một cô gái hiểu chuyện, khéo léo giống bà y tạc."

Ở đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng thở đều đặn nặng nề, Gemini đoán được trong đầu rằng Fourth sẽ yên lặng nên không chờ đợi liền hỏi:

"Còn cậu thì sao?"

Mấy đầu ngón tay đỏ ửng bận rộn túm nhàu nát vạt áo blouse trắng bật chợt cứng đơ.

"Fourth, cậu cảm thấy tôi yêu đương với Pear có ổn không?"

Fourth ngổn ngang, rối tung như chùm tóc dài lộn xộn vương vãi xuống đôi gò má lất phất điểm hồng. Hoang mang, lại có chút nực cười không nhịn được nâng môi giễu cợt.

"Sao lại hỏi em câu đó? Người đi xem mắt là anh cơ mà. Anh cảm thấy như nào mới quan trọng chứ."

"Phải. Nhưng cậu xem phim đủ nhiều để biết được rằng nếu như ba mẹ ngăn cấm thì sẽ chẳng có hôn nhân hay tình yêu nào được toại nguyện."

"Tôi thì chẳng còn ba mẹ nữa rồi..."

Đồng tử màu gỗ sồi nâu căng lên như muốn nứt ra, điện thoại run lên trong lòng bàn tay rịn mồ hôi. Người khôn ngoan như cậu, có lẽ chẳng cần chờ khúc sau cất lên để hiểu.

"Nhưng giờ tôi lại có Fourth Nattawat là người nhà của mình."

Gemini hiền hoà rũ mắt, đều đặn lên tiếng.

Ngày qua anh đã nghĩ rất nhiều, và chẳng cách nào lý giải hợp lý hơn những thay đổi từ Fourth là do Pear Pechaya.

"Nếu như cậu không thích tôi gặp mặt Pear, cảm thấy cô ấy chưa đủ tốt hay có vấn đề gì, tôi sẵn sàng dừng lại. Bây giờ tình yêu chưa thành hình nên bỏ đi không khó. Chỉ cần cậu thẳng thắn thôi."

Quả tim nhỏ rít lên một tiếng đau đớn mà se lại trước vết thương hở rách thảm dưới bàn tay của người mình yêu.

Fourth chưa bao giờ, và chắc chắn không bao giờ, muốn trở thành người nhà của Gemini theo cách này.

Người nhà của anh.

Trở thành gia đình của một ai đó là điều đáng quý ở mối quan hệ. Nhưng trong gia đình có nhiều vị trí khác nhau. Fourth giống như đứa học sinh tham gia thi tất cả các hạng mục trong hội thao, giải mình khao khát chiến thắng nhất thì thua thảm bại, cái không ngờ nhất lại dành được huy chương vàng. Giây phút đứng trên bục nhận giải, người vận động viên môi mỉm cười giấu tâm đã lặng một nửa.

Nhưng bao nhiêu lần quay trở lại quá khứ, cậu đều không thể tìm ra cách khác ở thời điểm đó.

Fourth đã nói, mối quan hệ này là thứ cả cậu và anh đều cần. Để trưởng thành không cô độc, để trái tim có chốn nghỉ chân.

Và thực ra...

Gemini có lẽ vẫn luôn yêu Fourth, chỉ là không yêu cùng một hướng với cậu.

Em trai của Gemini Norawit - Fourth Nattawat.

"Đối với em..."

Cậu khó khăn hít một hơi sâu. Anh Gemini có nhận ra không nhỉ, cái khịt mũi đặc sệt nước, giọng cậu khàn đi không ít rồi.

"Với em, Gemini yêu ai cũng được hết. Miễn là người ấy xứng đáng, thật lòng và quan trọng có thể đem lại hạnh phúc cho anh thì em đều sẽ thích người đó. Thật đấy."

Thôi, làm gì có chuyện anh ấy để ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top