Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3. Tình mới không mời cũng tới

Fourth sau khi uống hết cốc trà cam quế nóng, thành phố cũng đã tắt bớt đèn. Cậu quay đầu nhìn lại, khi không còn thấy anh ngồi ở bếp nữa mới mở cửa đi vào. Không phải là né mặt, chỉ là Fourth cảm thấy đối mặt với một Gemini luôn nhìn cậu như thế làm Fourth dâng lên cảm giác tội lỗi. Đấy chính xác là tránh mặt. Mang cốc đi rửa sạch sẽ, úp lên giá rồi mới về phòng dành cho khách mà ngủ tới sáng.

Gemini đã trở về phòng mình từ lâu. Bên ngoài trời vẫn mưa tí tách. Fourth vùi đầu vào trong đống chăn bông mềm mà cậu cá là Gemini đã mang qua cho cậu, tối nay cậu đang hít thở chung không khí với người mà cậu yêu thương nhất. Tiếc là không có người ấy nằm bên cạnh. Fourth ngả lưng nằm xuống giường , tay luyến tiếc xoa xoa phần ga rộng lớn bên cạnh. Cậu muốn được ôm Gemini hoặc muốn được Gemini ôm, trời tháng tám quá lạnh rồi.

Ý nghĩ đồi bại này ngay lập tức bị loại khỏi đầu. Qua nhà người yêu cũ ngủ? Lại còn mang theo suy nghĩ muốn ôm đối phương? Tuy tình cảm của cậu đối với Gemini vô cùng khó nói. Có thể nói như tình yêu, tình thân hoặc bất cứ loại tình cảm gì sâu đậm trên đời. Tình yêu của họ được thể hiện qua những cuộc gọi lúc nửa đêm khi cả hai đã mệt, hay những bó hoa Gemini gửi dành cho Fourth mỗi khi chuyển mùa. Tuy không nói, nhưng Fourth biết đây là yêu.

Mối quan hệ hiện tại tốt đẹp tới như vậy. Mà đôi lúc Fourth vẫn ấp ủ hi vọng, chỉ cần Gemini nói muốn quay lại, cậu chắc chắn sẽ bỏ hết tất cả chuyện quá khứ để chạy tới cùng anh làm lại từ đầu. Nhưng vì Gemini một chút cũng không tỏ ra gì là muốn nối lại tình xưa. Fourth có cái tôi cao bằng trời. Bởi vì Gemini như thế, Fourth càng không muốn thể nói với ai rằng cậu quỵ lụy người này chết lên chết xuống.

Bao nhiêu năm nay không ít lần Gemini ở bên cạnh Fourth cho dù cả hai đã chấm dứt mối quan hệ yêu đương. Nên dù là ở phương diện nào thì Gemini đều là hậu phương vững chắc của Fourth. Cậu cũng dám cá bất cứ người nào có ý đồ tán tỉnh cậu. Nhất định sẽ chùn bước trước một Gemini rạng rỡ như ánh dương ở bên cạnh Fourth.

Điều này làm cậu càng khẳng định, cho dù thế nào cậu cũng phải buộc chặt Gemini lại bên mình. Cậu không nỡ thả tay, cũng không nỡ chia sẻ với người khác. Thêm nữa, trong lòng cậu luôn có một niềm tin lớn mạnh nào đấy nhắc nhở cậu rằng, Gemini sẽ mãi mãi ở đây thế này. Fourth lúc này vẫn chưa biết. Cảm nhận này được hình thành vì cảm giác an toàn và đáng tin mà Gemini dành cho cậu. Kể từ ngày yêu nhau, cho tới ngày chỉ gọi nhau là bạn.

Hơn ba giờ sáng, Fourth tắt điện  thoại kết thúc thời gian sa đoạ của bản thân, rồi mới dần chìm vào cơn mộng mị.

06:10
Báo thức vang lên khi Fourth chỉ vừa chợp mắt được hơn ba tiếng.
Cậu cầm máy lên tắt âm thanh chói tai đi. Gọi là thiên nhiên nhưng nghe chẳng khác gì tiếng hải âu bên bờ biển. Tiện tay lướt Instagram một chút rồi mới uể oải rời khỏi giường. Fourth dụi dụi mắt mấy cái tới lúc thấy xót lên vì mỏi thì mới tay dừng lại. Đôi mắt này nếu không chịu giữ gìn thì sớm muộn cũng sẽ hỏng. Fourth biết, nhưng lại không thể giữ gìn. Nếu Fourth Nattawat của năm hai mươi tuổi cũng biết nghĩ như vậy thì thật tốt. Khi đã ở bệnh viện đủ nhiều, uống đủ lượng thuốc, Fourth tự nhận ra sức khỏe là điều quan trọng hết. Cậu có thể sống trong nghèo khổ, nhưng không bao giờ muốn bản thân sống trong bệnh tật.

Thế giới sau khi Fourth dụi mắt vừa rõ ràng hơn một chút. Lại giống hệt như một giấc mộng cậu vừa mơ về.

- Em dậy rồi à? Đi vào rửa mặt rồi ra ăn sáng đi. Lát nữa anh sẽ đưa em về.

Fourth vừa mở cửa ra khỏi phòng, hơi ngớ người vì Gemini vẫn còn đang ở nhà. Ngày quen nhau, theo cậu biết anh lúc nào cũng dậy từ năm giờ sáng. Chưa đến 20 phút đã rời khỏi nhà tới trường rồi. Anh đứng trước mặt cậu, là người thật không phải trong mơ, người bận áo sơ mi trắng quần tây. Ngồi ở bàn ăn tay cầm một chiếc bánh sandwich nhỏ và tờ tạp chí buổi sáng. Nếu không phải anh là bác sĩ. Fourth chắc chắn đã nghĩ anh là nhà thiết kế thời trang hay một người có mối liên hệ mật thiết với nghệ thuật.

Fourth gật gật đầu lấy lệ, cậu không thể nói chuyện khi chưa đánh răng rồi chui thẳng vào nhà tắm.

Bữa sáng kết thúc trong im lặng mà không có lấy một cuộc trò chuyện nào. Fourth không nghĩ ra chủ đề để nói. Gemini tuy ăn xong từ trước, nhưng vẫn còn ngồi lại cùng bàn với cậu. Suy cho cùng không đứng lên cũng chỉ là phép lịch sự. Anh xem lại lịch hẹn của bệnh nhân làm cậu cũng không tiện để hé miệng nói câu gì. Fourth làm việc với Gemini hai năm cậu biết rõ. Trong công việc, Gemini vô cùng khó chiều. Tốt nhất khi anh đang tập trung làm việc thì không nên làm phiền. Kể cả anh không khó tính trong công việc. Fourth cũng sẽ không làm phiền khi anh đang xử lý công việc.

Gemini đưa Fourth về lại nhà Joong để lấy xe. Sau đó cả hai cũng chỉ kịp tạm biệt qua loa, hai xe rẽ ở hai hướng khác nhau rồi biến mất trong làn bụi mịn của thành phố. Hồi mới lên thành phố để học, Fourth cứ tưởng đây là sương sớm ban mai. Sau này, thỉnh thoảng cậu vẫn nghĩ như thế để đánh lừa bản thân. Khiến cậu yêu cuộc sống này hơn một chút. Hoặc để cậu thấy cuộc sống này bớt khắc nghiệt đi một chút. Người ta chẳng phải vẫn hay nói. Những điều đẹp đẽ và lãng mạn nhất là những điều bình dị nhất luôn hiện hữu ở xung quanh chúng ta.

Fourth sau khi về nhà thì cũng chỉ kịp vội vàng tắm rửa, thay đồ rồi lại phóng xe tới trường. Với hình ảnh một Nattawat đẹp trai sạch sẽ, dù có trễ học thì cậu cũng không thể chấp nhận bản thân tùy tiện ra ngoài với bộ dạng không tắm suốt cả ngày và chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, mùi hương không phải mùi nước hoa Chanel mà là mùi ruợu vang năm chín bảy được.

Lần này, cậu đã kịp nhét một chiếc áo mưa vào trong túi trước khi dắt xe rời khỏi nhà.

Giờ học trôi qua còn chậm hơn cả mây trên trời. Fourth không có việc gì để làm. Đã là năm cuối, cậu không có ý định apply vào thêm bất cứ câu lạc bộ hay hội nhóm nào nữa. Dù thỉnh thoảng cậu vẫn suy nghĩ, liệu có phải vì không còn Gemini? Nhưng sự thật rõ ràng là kể cả không có Gemini thật, thì với thời gian mà anh hướng dẫn cho Fourth. Cậu hoàn toàn có thể tung hoành bên ngoài mà không cần có Gemini ở cạnh giúp sức. Nhưng làm vậy thì Fourth lại thấy không vui vẻ gì.

Fourth chống một tay xuống bàn. Tiếng giảng viên trên bục vẫn đang giảng bài đều đều. Có vài học sinh đã gục xuống bàn để ngủ. Không phải vì họ không chịu học, có thể vì đêm qua những người đó đã học thâu thôi. Fourth lại tự cảm thấy áp lực cho chính mình. Ở môi trường này cậu biết rõ con người luôn chia thành hai kiểu. Một là kiểu cố gắng công khai. Có thể thấy họ chăm chỉ học tập ở bất cứ đâu. Đạt được thành tích là việc mà mọi người đều có thể lường trước được. Chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ. Kiểu thứ hai là dạng học ngầm. Story chỉ toàn là lên bar, tụ tập ăn uống. Nhưng thời gian họ học thì chắc chỉ có trời, có mây mới biết. Sau đó thành công nhận kết quả tốt trước ánh mắt hoài nghi và bất ngờ của nhiều người. Fourth tự biết trên đời này không có gì là không cần sự cố gắng. Nhất là trong việc học hành. Cậu cũng không phải là người bỏ bê học hành. Nhưng cũng không phải người có thành tích vượt trội. Để mà tốt nghiệp loại giỏi thì cũng khó. Fourth nghịch nghịch chiếc bút bi tới chán. Suy nghĩ đã chuyển từ chuyện mấy học sinh ngủ. Lan ra thành câu chuyện tốt nghiệp đại học.

Buổi sáng đã áp lực thì sẽ không tốt cho tâm trạng. Fourth tự nhủ như vậy, tay lại mở instagram để check story của anh người yêu cũ. Tin tức hôm nay là bức hình bánh sandwich thịt và cốc nước cam của Fourth. Phía dưới là chiếc đĩa đã được ăn sạch nhưng chưa dọn đi và cốc coffee đã vơi đi hơn nửa của anh.

-- Tại bệnh viện mắt trung ương

Gemini ngồi ở băng ghế giành cho bệnh nhân, vì tới khá sớm vẫn còn dư dả thời gian, anh mở điện thoại lên lướt lên lướt xuống. Sau đó mới mỉm cười hài lòng cất vào trong chiếc túi thổ cẩm sau khi nhìn thấy dòng chữ Fourth Nattawat ở mục người xem.

- Mới đầu tuần có gì vui đâu mà cười cái gì vậy?

- Anh Phuwin tới rồi ạ.

Gemini híp mắt cười. Phuwin vừa mới tới, mắt thâm cuồng vì một đêm thức trắng. Nụ cười của anh kéo ra một tí rồi lại vội tắt ngúm đi. Ngày nào đi làm cũng đáng ghét, nhưng anh ghét nhất là ngày thứ hai đầu tuần. Bởi vì Phuwin còn chưa kịp trải nghiệm ngày chủ nhật ngắn ngủi, thì đã phải dậy khoác áo đi làm rồi. Thời tiết cuối tháng tám vẫn lất phất mưa, đường tới bệnh viện phải tắc đường ít nhất hai lần. Phuwin chính là hình tượng thực tế của người học Y. Còn những người như Gemini, vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh hoặc tiểu thuyết ngôn tình. Phuwin chính là tấm gương phản chiếu rõ ràng sự tàn khốc của ngành Y, khiến các em sinh viên thực tập đều vỡ mộng.

Nhìn Gemini vẫn rạng rỡ như hoa. Phuwin đoán chắc nịch chỉ sau một tuần nữa, tên nhóc này chắc chắn sẽ ca thán biết thế ngày xưa học kinh tế chứ chẳng chọn học y. Nhưng anh thật sự đã đánh giá thấp khả năng thích nghi của Gemini. Bằng chứng là sau đấy một tuần, ngày nào Gemini cũng nở nụ cười tươi như hoa linh lan, anh thậm chí đã chiếm chọn trái tim của bao cô y tá và thực tập sinh nữ.

Phuwin rút áo blouse ra từ trong túi xách rồi vội nhét túi vào trong hộc tủ. Gật đầu coi như đáp lời chào của Gemini rồi lại vội vàng đi vào phòng khám đợi bệnh nhân. Giờ làm việc từ tám giờ sáng. Cách nhau chỉ còn hai phút ngắn ngủi nữa. Nhà vốn đã ở xa bệnh viện, đường tới nơi lại còn tắc, nên chẳng mấy khi Phuwin kịp ăn bữa sáng trước khi vào làm. Gemini cũng đứng lên đi theo.

Bệnh nhân đầu tiên của buổi sáng thứ hai là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Thường là ngày đầu tuần, đa số người tới khám đều là bệnh nhân từ tỉnh khác tới. Còn cô gái này chính xác là gốc thành phố. Giọng của dân thành thị. Khó để mà nhầm lẫn cho được.

- Anh Gemini ạ? À không, gọi vậy hình như không đúng lắm, xin chào bác sĩ Gemini. Trùng hợp quá. Anh làm ở đây ạ?

- À...em Jane?

Gemini phải mất tới vài phút để xác nhận cô gái ngồi cạnh mình vào bữa tiệc đêm qua. Jane gật đầu xác nhận rồi mới bước vào ghế ngồi.

Cô đã cúp hẳn tiết học buổi sáng để chạy tới đây kiểm tra mắt. Chỉ vì sáng nay Fourth đã cung cấp cho cô một thông tin vô cùng đáng giá, chính là bệnh viện nơi Gemini đang làm việc. Quan trọng là bệnh viện vô cùng nhiều nhân sự. Để có thể trùng lịch khám với lịch làm việc của Gemini mà nếu không nhờ có Fourth, thì đúng là phải lên chùa cầu nguyện mỗi ngày thì may ra ông trời mới giúp cho cô.

Jane cũng không nói thêm gì dù trong đầu đã soạn ra 1001 kịch bản bắt chuyện. Chỉ là được tiếp xúc với Gemini ở khoảng cách gần như vậy. Trái tim cô cũng run lên thấy rõ. Cô hoàn toàn có thể cảm nhận nhận mặt mình đang nóng bừng, nhịp tim tăng cao. Nếu bây giờ cô đột ngột lăn đùng ra ngất, Gemini liệu có bế cô vào phòng cấp cứu không?

Từ ngày vào trường đến giờ, Gemini luôn là người đàn anh mà Jane ngưỡng mộ nhất. Cũng không rõ từ bao giờ, loại ngưỡng mộ này đã trở thành tình yêu. Yêu khi thấy anh yếu đuối. Cũng yêu khi thấy nụ cười vui vẻ của anh. Nhưng dù Jane có cố thế nào thì khoảng cách giữa hai người đều xa tới mức không cách nào với được. Sau này có Fourth rồi, Jane tự tin sớm thôi cô sẽ tới đây với tư cách là người yêu của bác sĩ Gemini. Nhất định là như thế.

Suốt buổi khám chỉ có bác sĩ Gemini và bệnh nhân Jane. Anh cũng không nói thêm chuyện gì ngoài lề khác. Ngoại trừ việc mắt cô đã tăng lên hai phẩy. Jane tự nhận thức ra rằng, cho dù cô không gặp anh ở giảng đường đại học hay câu lạc bộ tranh biện của trường. Thì Jane vẫn sẽ loạn một nhịp khi gặp anh tại bệnh viện. Một Gemini chăm chỉ, giỏi giang, biết chăm sóc người khác, luôn luôn toả ra lượng năng lượng lớn khiến cho mọi người ngưỡng mộ. Jane cũng không ngoại lệ, cô đã chính thức đổ rầm trước Gemini.

---
Jane không phải một cô gái hiểu chuyện. Fourth tự đoán như thế trong bữa nhẹ, với bát bún riêu đầy hành lúc mười giờ hơn. Cô quá trẻ con, quá hiếu thắng, chắc chắn sẽ không để thiệt về mình. Đấy là những gì Fourth biết được.

Gemini luôn dạy cậu nếu gặp người như vậy tuyệt đối không được kết thân, nếu bắt buộc phải thân thì nhất định không được buông lỏng đề phòng. Nếu không sẽ bị người ta lợi dụng.

Bởi vì tính tình trẻ con vô cùng ích kỷ, cũng vô cùng nhỏ nhen. Nếu như người lớn có thể hào phóng nhường trẻ con thứ nó muốn, nhưng trẻ con nhất định sẽ không bao giờ cho người lớn đồ của nó. Kể cả nó có cần hay không.

Fourth không phải dạng người hiền lành tới mức để người ta tùy ý lợi dụng mình. Ở bên cạnh Gemini hai năm. Loại người nào cậu cũng từng gặp qua. Bị người ta lợi dụng cũng không phải số ít. Cậu lợi dụng người ta cũng không tính là số nhiều.

Đối với một Jane đáng yêu nhưng lại lộ rõ mùi trà, Fourth chỉ đơn giản là muốn chơi đùa với em gái này một chút. Dù gì Gemini cũng sẽ không bao giờ yêu đương với người như vậy. Đúng hơn là Gemini sẽ không yêu đương với bất kỳ người nào cả. Nhưng nếu như Jane muốn thì cậu sẽ là người nối giúp em ấy. Để em ấy vui vẻ, rồi thất bại từ từ. Cậu lại không tiện từ chối. Nếu chuyện không thành, phải trách em ấy khi không lại đi nhờ vả người yêu cũ của người mình thích. Fourth lắc lắc đầu nhưng không gạt nổi suy nghĩ trong đầu. Thật sự, cậu không thích dáng vẻ xấu tính của bản thân.

Buổi học kết thúc lúc hơn năm giờ. Fourth đứng ngẩn ngơ ở tầng dưới hầm để xe. Cậu đã đứng đợi hơn mười phút để đợi những người để xe phía trước dắt ra hết. Đột nhiên cậu lại cảm thấy hơi đói.

- Gemini, anh có ăn chân gà không?

Đầu dây bên kia đáp lại mang đầy ý trêu đùa.

- Mới có năm giờ chiều thôi mà Fot. Mất công rủ sao không đợi tới mười một, mười hai giờ đêm anh đói rồi hãng gọi rủ đi luôn cho tiện.

Giọng Gemini hơi mệt mỏi. Có vẻ như vừa làm việc xong. Nếu không nhất định sẽ không nhận điện thoại cậu nhanh như vậy. Gemini không phải người nghiện điện thoại. Chắc chắn khi làm việc sẽ nhét máy vào trong túi đồ.

- Tại giờ em đói.

Fourth thành thật trả lời.

Gemini bật cười thành tiếng, nói Fourth gửi lại địa chỉ cho mình, rồi anh sẽ ghé tới liền. Đúng là chỉ có đứa em này biết anh nuông chiều cậu, nên luôn gọi cho anh làm phiền, chỉ để kéo anh đi ăn chân gà. Sau đó Gemini không nói một lời, cởi áo blouse ra cất vào trong túi xách. Một mạch chạy thang bộ xuống hầm lấy xe đi ăn chân gà với em người yêu cũ. Những bước đi giống như đang chạy trên cầu tuột. Hoàn toàn không có phanh.

Phuwin vừa mới vươn vai vươn chân giãn cơ bước ra khỏi phòng khám, nhìn thấy Gemini phóng đi vù vù nhanh hơn cả tốc độ anh viết bệnh án liền nhăn mặt nhìn theo đánh giá.

Vì quán ăn nằm ngay trên đường tới trường đại học, Fourth sớm đã tới trước, cậu đứng trước cửa quán ăn, mưa lại tí tách rơi, có vài giọt nhỏ vào cầu vai áo làm Fourth phải lùi một bước đầy khó chịu. Ngoái nhìn dòng xe chạy không ngừng trên đường, trong lòng cậu liền dâng lên một cảm giác mờ mịt khó tả.

Trước giờ, Fourth Nattawat ghét nhất là kiểu người trễ giờ. Cậu sẽ luôn tới trước đối phương mười năm phút, chỉ để đợi xem người kia sẽ đi trễ bao nhiêu giây. Nhưng từ ngày quen Gemini, chờ đợi cũng trở thành quen. Một phần vì tính chất công việc khiến Fourth hận mình không thể giãy nảy lên mỗi khi anh trễ hẹn.

Fourth dứt khoát bước chân vào quán. Đợi Gemini không nổi nữa, cậu cũng muốn giữ một chút sĩ diện ít ỏi còn lại cho bản thân. Nhưng đã bỏ bữa trưa, nếu chiều còn không ăn, sợ lát Gemini tới nhất định lại phải quay lại bệnh viện một lần nữa để đưa Fourth đi cấp cứu mất.

Không thể để Gemini ngay tháng đầu tiên đi làm đã phải tăng ca.

Fourth chỉ dám gọi hai cặp chân gà. Tính toán lát Gemini tới rồi đợi bao giờ anh gọi xong, sẽ cuỗm của anh một cặp. Số dư trong tài khoản không cho phép Fourth lãng phí thêm. Cậu còn phải trả tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước, tiền xăng xe, tiền ăn mỗi ngày. Nếu như ngày nào cũng chỉ ăn mì tôm hay cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi. Sớm muộn cậu cũng sẽ phải gom sạch tiền để trả viện phí. Hoặc ôm theo một mớ bệnh tật vào người.

Cậu vừa giải quyết xong hai cặp chân gà cay xé. Vừa chửi thầm Gemini chậm trễ một tiếng. Đang tính gọi thêm cặp thứ hai thì tiếng chuông gió leng keng treo trước cửa của quán ăn nhỏ vang lên.

Fourth ngày lập tức dừng gọi món mà hướng ra cửa chờ đợi, ánh mắt bộc lộ sự hưng phấn rất phức tạp. Tâm trạng của cậu lúc chờ đợi anh giống như người vừa tìm được món quà thời thơ ấu bị mất, vừa vui sướng lại vừa lo lắng, sợ lại mất đi lần nữa.

Người vào đúng là Gemini, anh mặc một chiếc áo len đen bên ngoài chiếc sơ mi trắng trông rất thanh tao, lịch lãm.

Lần này đến phiên Fourth chết lặng. Nhìn chằm chằm vào anh, cậu hoảng sợ phát hiện sợi tơ tình của mình với Gemini hình như lại dài thêm một tấc.

- Sớm biết anh ăn diện đẹp như thế thì em đã rủ anh đi ăn buffet luôn rồi.

Fourth thành thật khen anh. Cậu không thích nói dối. Gemini kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Fourth thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối vì không báo trước cho Fourth rằng anh sẽ ăn diện đẹp.

- Cơ mà này? Anh mới đi làm mà đã ăn diện chải chuốt như vậy, anh muốn quyến rũ ai ở bệnh viện có đúng không?

Fourth nhăn mặt, còn Gemini lại cười cười trêu đùa:

- Nếu nói muốn hấp dẫn em, em có tin không?

Chân gà đỏ cay cũng không thể đỏ bằng mặt của Fourth lúc này. Cậu xua tay ngượng ngùng gạt đi.

- Không phải em không tin, mà là không thể tin được.

Trong cửa hàng McDonalds đèn đóm sáng choang, Fourth sau khi học cả ngày đã trở thành một con ma đầu bù tóc rối, tay dính đầy dầu mỡ chỉ biết cắm đầu ăn chân gà như con thú hoang bị bỏ đói ba ngày. Ngồi đối diện cậu, Gemini thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, phong thái rất tao nhã. Tuyệt nhiên bao năm qua anh vẫn không động chút vào đồ ăn nhanh.

- Gemini...

- Ừ, anh đây.

Sau khi xử lý xong đống chân gà. Bao gồm cả ba cặp của Gemini. Giọng Fourth nhỏ như không, thổi bay vào không khí.

- Đột nhiên em muốn chết quá.

Gemini hoàn toàn không nghe thấy. Fourth cũng không có ý để anh nghe thấy. Cậu thoả mãn hớp một ngụm trà đào trước khi đứng dậy thanh toán.

Lúc Fourth và Gemini đi ra khỏi cửa hàng McDonalds là sáu giờ tối. Mưa lúc to lúc nhỏ, gió mang theo hơi lạnh ban đêm thổi lên mặt, gió bay theo làn bụi thổi qua mắt Fourth. Cậu nhắm tịt mắt lại, giác mạc nhạy cảm nên Fourth rất sợ phải tiếp xúc với bụi. Huống hồ hôm nay cậu còn không đeo kính. Cả thế giới tối sầm lại, nhưng Fourh vẫn toan bước đi theo Gemini mà không có ý định dừng lại. Ở bậc thềm còn vương lại cả vũng nước trơn ở ngoài cửa quán, Fourth bước hụt.

Cậu theo bản năng níu chặt lấy cánh tay của Gemini. Đầu vùi vào lớp áo dày tham lam muốn hít trọn hương hoa linh lan vào trong phổi. Rất nhiều ngày tháng qua, không ít lần trong cơn mê man. Cậu thèm khát được ôm người này vào lòng. Đêm qua cũng không ngoại lệ. Khó chịu nhất là người ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm vào. Ít nhất trong giấc mơ, Fourth còn có thể thoải mái vùi đầu vào lòng Gemini mà ngủ. Mắt ti hí hé ra, sau đó lại nhắm tịt vào.

Phía bên kia đường, Jane cũng vừa kết thúc tiết học buổi chiều. Cô tính ghé qua đường để ăn một bát mì nóng hổi. Giữa ngã tư đông đúc người qua lại, hối hả vì cơn mưa bất ngờ, mắt Jane mở to hết cỡ như vừa chứng kiến một cảnh tượng thảm khốc. Đứng ở đường bên kia, dưới dàn hoa giấy màu hồng phớt bị gió thổi bay. Gemini đang vòng tay qua eo, đứng ôm sát lấy Fourth dưới thềm gạch đỏ của quán ăn. Mưa rơi lớn hơn, những hạt mưa xiên ngang lao rầm rầm xuống mặt đất. Lăn khắp nơi như những viên bi thủy tinh trong suốt. Va đập xuống nền xi măng rồi vỡ vụn.

- Anh Fourth.

Jane gọi lớn một tiếng. Cô chạy lại phía cả hai, khắp người đều ướt sũng.

Fourth nghe thấy tiếng Jane gọi mình, tự nhiên khi không cũng tự đứng thẳng dậy. Không dám bám víu vào Gemini nữa. Cậu cũng không hiểu tại sao. Bản thân đột nhiên lại cảm thấy làm như vậy hình như không đúng cho lắm.

Gemini vừa khám mắt cho Jane sáng nay. Để nhận ra cô gái xinh đẹp dưới làn mưa với chiếc váy xanh ngọc bắt mắt lần này chỉ mấy tới năm giây.

- Anh Fourth, anh Gemini...

Jane cúi chào cả hai rồi tinh nghịch nháy mắt ra hiệu cho Fourth. Cậu ngu, nhưng đương nhiên cậu hiểu.

- Em vừa học xong à?

Jane thành thật gật đầu. Dưới bậc thềm ướt nhỏ, ba người cao lớn đứng chen chúc với nhau. Fourth đột nhiên đứng lùi ra phía sau. Cậu đưa tay lên dụi dụi mắt. Có một bông hoa giấy vô tình bị gió thổi vào trong túi xách.

- Mưa quá hai anh nhỉ? Vừa lúc nãy em còn ở trên phòng thì trời đâu có mưa. Vừa đi xuống một cái là mưa đổ ầm. Hôm nay vội quá còn chẳng màng ô nữa. Chết rồi, hình như hôm nay có cuộc họp câu lạc bộ mất. Xui xẻo thật đấy.

Jane cúi đầu vén tóc. Hành động dịu dàng, nhẹ nhàng hệt như một chú cừu non. Với Fourth thì nói chính xác hơn thì Jane là người đi chăn cừu còn Gemini mới là chú cừu con đáng thương.

- Hay anh cho em mượn t...

- Hay để Gemini đưa em đi nhé? Hôm nay anh đi xe máy tới. Chỉ mang theo mỗi chiếc áo mưa. Em con gái không thể để ngồi sau dầm mưa được. Gemini đi xe tới, để anh ấy đưa em đi. Lỡ họp câu lạc bộ là bị phạt tiền đấy. Như vậy có được không anh?

Trước một loạt nguyên nhân, giải pháp xử lý vấn đề Fourth đưa ra. Anh cũng chỉ có thể im lặng gật đầu.

- Dạ...làm như vậy có phiền anh không ạ?

Fourth cúi đầu nhìn đôi giày trắng dưới chân, gió thổi qua mắt cay cay. Tay cậu cấu chặt vào gấu quần. Hương hoa linh lan dường như lại mờ mịt. Fourth cũng mới vừa nhận ra, cậu bị ngạt mũi.

Mưa vẫn lồng lộng gió, cậu tự chạy xe về nhà một mình. Gió tạt cay xé. Trong đầu Fourth tự mường tượng ra, cảnh Gemini thắt dây an toàn cho Jane. Cảnh hai người ngồi cùng nhau trò chuyện. Không biết hai người sẽ nói gì. Có thể sẽ là về chủ đề tranh biện, cũng có thể là chủ đề yêu đương. Jane là một cô bé hoạt bát. Chắc chắn có thể vẽ ra không ít chủ đề thú vị để bắt chuyện với Gemini.

Fourth không nhớ nổi rốt cuộc cậu đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chỉ biết lúc bình thường phải đi mất ba mươi phút mới hết đường, còn lần này Fourth chạy xe chỉ mất mười phút. Cậu chỉ cảm thấy bản thân cần phải về nhà, cuộn tròn trong chăn ngay lập tức.

Đột nhiên cậu muốn chết quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top