Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tòa thành Bạc Tuyết tuyệt đẹp còn được gọi là Bạc Tuyết bảo. Đây như một chốn yên vui, là nơi những bông hoa ngọc sơn bạc tuyết nở rộ quanh năm. Cậu bé vừa bước xuống từ chiếc xe cao cấp liền lạc vào tổng thể kiến trúc to lớn này, suốt dọc đường đi càng lúc càng thấy kinh ngạc.

Đúng là một tòa thành! Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một tòa thành ở khoảng cách gần như vậy, nơi này cao sang, tuyệt đẹp như thiên đường vậy.

Mặt trời ló từ trong đám mây chiếu rọi ánh sáng rực rỡ, làn sương mù mờ ảo, lập lờ như biển mây vây lấy Bạc Tuyết bảo, tựa như một bức thi họa; đỉnh mái trắng tinh, tạo hình duyên dáng, cao thấp đan xen, lầu trong lầu, cửa sổ thông thiên thẳng xuống, cột trụ đều thiết kế dáng vòm, điển hình cho phong cách kiến trúc Roma.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây xanh, người hầu đều mặc đồng phục trắng tinh nối đuôi nhau đi ra. Không khí thật mộng ảo, hương thơm ngát tự nhiên tràn ngập, còn có hồ nước xanh biếc bao quanh tòa thành. Tất cả đều khiến cậu bé chợt cảm thấy mình như một người trong hoàng gia thời hiện đại vậy.
Người quản gia dắt tay cậu bé, mỉm cười nói:

"Từ hôm nay trở đi, đây là nhà con, có thích không?"

Cậu bé hưng phấn gật đầu. Tim cậu đập nhanh tưởng chừng muốn vọt ra ngoài, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ có ảo tưởng mình sẽ có một ngày được như chàng hoàng tử sống tòa thành tuyệt đẹp thế này. Mà nay mọi thứ lại diễn ra chân thực ngay trước mắt, bàn tay nhỏ bé của cậu không kìm được nắm thật chặt, theo bản năng, cậu nuốt nước miếng.

"Cậu bé này bây giờ chính là đại thiếu gia của gia tộc Titicharoenrak, còn không ra chào?" Giọng nói của quản gia không cao không thấp, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm của một người bề trên. Người hầu đứng hai bên cửa tòa thành cung kính chào:

"Kính chào Đại thiếu gia!"

Đôi mắt cậu bé mở to ra, lộ vẻ trong suốt, tựa như con búp bê xinh đẹp được muôn người yêu quý, chỉ có điều, bộ quần áo cũ nát trên người phần nào nói lên thân phận của cậu.

"Ta đã xem qua tư liệu của con, con tên là Nattawat, năm nay 8 tuổi đúng không?"

Người quản gia ngồi xổm xuống, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, thân thiết, giọng nói ôn hòa, dịu dàng như làn nước trong hồ bao quanh thành, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp. Cậu bé gật đầu, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

"Mọi người có thể gọi con là Fourth ạ.." Cậu trai nhỏ nhỏ giọng nói.

Quản gia cười cười. Không ai có thể nghĩ được một cậu bé bề ngoài nhu thuận lại có thể quật cường đến vậy. Ông vẫn còn nhớ rõ cảnh gã đàn ông kia bị cậu bé dùng cây gậy đả thương, xem ra đại thiếu gia Titicharoenrak của bọn họ cũng là một con báo con đây.

"Bọn họ đều là người làm trong Bạc Tuyết bảo, về sau chuyện ăn uống thường ngày của đại thiếu gia sẽ có chuyên gia phụ trách, còn có người giúp việc giúp thiếu gia tắm rửa, thay quần áo." Quản gia nói một mạch cho cậu nghe.

Fourth kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sẽ có nhiều người giúp việc hầu hạ anh như vậy sao? Hơn nữa, trên mặt họ đều là nụ cười hiền lành, dưới ánh mặt trời trang phục trắng tinh của họ thật sự rất đẹp. Cho tới bây giờ cậu mới biết, thì ra làm người hầu mà cũng có thể đẹp như vậy. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt cậu bé, hàng lông mi cong dài khẽ chớp, một lúc lâu sau, Fourth rốt cục cũng lên tiếng nói chuyện.

"Bác! Con...con...về sau thật là có thể ở đây sao?" Tiếng nói nho nhỏ, vẻ sợ hãi, trong trẻo lại có chút dịu dàng, mang theo cả sự chờ mong.

Quản gia nghe thấy cậu bé đã chịu nói chuyện không thì thầm như ban nãy thì thở phào nhẹ nhõm. Ông còn tưởng rằng cậu bé sẽ không nói gì, dọc đường đi chỉ trầm mặc, sợ hãi, trên ngón tay còn dính máu của gã cha nuôi.

"Bác là quản gia ở đây, về sau thiếu gia có thể gọi bác là bác Touan, từ nay con chính là đại thiếu gia của gia tộc Titicharoenrak, đây là nhà của con."

"Con có thể ở đây lâu dài sao?" Fourth cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

"Đúng, có thể ở lại mãi. "

"Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích sao? Con... con không phải làm việc kiếm sống nữa sao?" Quản gia đau lòng nhìn cậu bé, trìu mến nói:

"Thiếu gia Nattawat của chúng ta từ hôm nay trở đi là hoàng tử, ở đây không ai dám bắt nạt con nữa, không cần phải làm việc gì cả. Chỗ này là nhà của thiếu gia Nattawat, mỗi ngày sẽ có người hầu hạ, thiếu gia cũng được học ở trường quý tộc danh giá nhất, còn có tài xế riêng đưa đón. Con muốn ăn gì, mặc gì đều được cả, chỉ cần nói với người làm, họ sẽ chuẩn bị cho con."

Trong mắt Fourth lộ ra vẻ kinh ngạc, vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại chuyển thành vẻ nơm nớp lo sợ.

"Sao vậy?" Quản gia phát hiện thấy ánh mắt cậu bé có điểm bất thường. Fourth đan chặt tay vào nhau, cắn môi thật chặt, nét ngây thơ lại mang theo vẻ hoảng sợ,

"Bác Touan, có phải con sẽ có ba mẹ mới không?"

Quản gia sửng sốt, ngay lập tức hiểu rõ nỗi lo lắng trong đôi mắt cậu bé, nhất thời tâm tư trở nên phức tạp. Ông đau lòng nhìn Fourth, nhẹ giọng nói:

"Thiếu gia Nattawat sẽ có ba mới."

Fourth nghe thấy thế đột nhiên mở to hai mắt, thân thể vốn yếu ớt khẽ run lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bắt đầu hiện vẻ kháng cự. Ngay cả ánh mắt cậu cũng tràn ngập vẻ cảnh giác, ngỗ ngược, tựa như thú hoang trong rừng, tùy thời cơ có thể nhảy ra cắn người ta một nhát. Vị quản gia thấy thế vội vàng nói:

"Đừng sợ hãi, ba mới của thiếu gia Nattawat sẽ không bắt nạt con, lại càng không đánh con. Ba mới của con họ Titicharoenrak, chúng ta đều gọi ngài ấy là ngài gia chủ, là chủ nhân tòa thành này. Quần áo đẹp, phòng riêng đẹp đều là ngài ấy phân phó người làm chuẩn bị cho đại thiếu gia đấy."

Fourth sợ hãi, tuy rằng thân thể có chút thả lỏng, nhưng sự cảnh giác trong mắt thì vẫn chưa tan hết. Quản gia thở dài, chắc là do bị người cha nuôi trước dọa chết khiếp nên bây giờ mới có định kiến với cha nuôi mới đây. Đứa nhỏ này thật đáng thương!

Theo quản gia đi xuyên qua đại sảnh xa hoa của tòa thành, ánh mắt Fourth dường như nhìn không kịp. Bên trong tòa thành thiết kế như cung điện, mái vòm cao vút như che kín cả bầu trời rộng lớn, chỉ để lại những chấm nhỏ. Cột đèn thạch anh dát vàng, hình dáng bén nhọn cực kì giống vương miện. Đèn tường bốn phía tỏa ra đẹp như đóa hoa, đá chạm khắc cùng ngà voi trang trí, thậm chí còn có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những ngọn nến. Thế giới này thật xa hoa, mộng ảo, tuyệt đẹp. Còn có phòng giải trí, phòng tập thể thao, phòng tắm, phòng ngủ to nhỏ đủ loại, bể bơi ngoài trời; Thậm chí quầy rượu cũng không khó để nhìn ra là danh tác.

Phòng của Fourth đã sớm được chuẩn bị tươm tất, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vùi mình trong căn phòng xinh đẹp này. Sắc trắng trong kết hợp cùng sắc xanh của bầu trời đẹp đến ảo diệu. Ngay cả trên tấm rèm lụa cũng đều có hình những bông hoa tuyết đẹp mê người. Phòng đồ chơi, phòng kê dương cầm, thậm chí còn có phòng thay quần áo riêng, phòng để đồ phụ kiện, giày dép, nơi đó đều treo những bộ quần áo đẹp tuyệt khiến cậu bé không khỏi mở to mắt.

Khoảng hơn 3 giờ, 10 người vây quanh hầu hạ Fourth, từ tắm rửa, thay quần áo đến chọn phụ kiện cho phù hợp, tất cả đều diễn ra theo trình tự tỉ mỉ. Rốt cục Fourth cũng được họ sửa sang trở thành một người hoàn toàn khác.

Bộ quần áo cũ nát không còn nữa, thay vào đó là bộ quần áo lịch sự, tao nhã, chất liệu thoải mái, kiểu dáng sang trọng, làm toát lên khí chất thật tương xứng với sự xa hoa của tòa thành này.

Lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, vốn dĩ vô cùng bẩn thỉu nhưng giờ khắc này cũng rạng rỡ, như là đã ở trong tòa thành lâu năm. Ánh mặt trời dịu đi chiếu lên màu da có chút trong suốt, tái nhợt của cậu bé, nhưng đôi con ngươi tản ra sự mơ hồ khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc mà thốt lên.

Mái tóc ngắn đã được cắt tỉa gọn gàng, hơi xoăn nhẹ lại được chăm sóc tốt ánh lên sắc nâu tự nhiên như màu cây đay. Fourth nhìn qua thật giống chàng hoàng tử bước ra từ tòa lâu đài, vô cùng đẹp, sống động. Quản gia Touan mỉm cười nhìn cậu, theo ánh mắt khiếp đảm cùng lơ đãng thì trong đầu thoáng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Năm đó, người kia và cậu bé trước mặt này rất giống nhau, chỉ có điều trong mắt người kia không có vẻ khiếp đảm mà trước sau là tràn ngập vẻ cảnh giác.

"Thiếu gia Nattawat thật xinh đẹp!" Ông tán thưởng tự đáy lòng.

Không khó để đoán được trong tương lai không xa, cậu bé trổ mã sẽ xinh đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng trên cơ thể nhỏ bé của cậu vẫn có những vết sẹo nông sâu khác nhau, nhưng nếu chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.

Fourth nhìn chính mình trong gương. Tấm gương kiểu cung đình phản chiếu hình ảnh một cậu bé mặc bộ trang phục âu sang trọng, mái tóc xoăn được vuốt gọn, hàng mi kiều diễm, đôi mắt to tròn sáng trong, tựa như một con búp bê vậy.

Đây là mình sao?

______________

Đêm tối bao phủ bốn phía căn phòng rộng lớn, từ cửa sổ trên mái nhà rọi ra ánh trăng, phủ cả lên chiếc sofa đen. Thân hình người đàn ông trẻ tuổi như chìm trong bóng đêm mị hoặc.

"Thiếu gia, chuyện của tiểu thiếu gia Nattawat đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Cậu bé sửa sang bên ngoài một chút nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là đối với người ngoài thì còn e dè. Hơn nữa, trên người thiếu gia rất nhiều vết thương." Quản gia Touan dừng một chút, nhìn thoáng qua người đàn ông trẻ trong bóng tối.

"Hay là đợi cậu bé dưỡng thương đã rồi hẵn đến trường?"

"Ngày mai đưa thằng bé đến trường!" Trong bóng đêm, người đàn ông lên tiếng, tiếng nói thản nhiên lại lộ ra vẻ quyền uy không thể chống lại được.

"Tôi biết rồi! "Quản gia Touan liền nói. Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại. Một lúc lâu sau, quản gia Touan cẩn thận nói:

"Thiếu gia, hôm nay lão gia gọi điện tới, ông ấy đã biết chuyện cậu nhận nuôi tiểu thiếu gia Nattawat rồi."

Người đàn ông trẻ cười lạnh.

"Ý của lão gia là muốn tìm cho thiếu gia Nattawat một gia đình thích hợp, ông ấy cho rằng thiếu gia mới 22 tuổi đã làm cha nuôi, chuyện này mà bị người ngoài biết..."

"Không cần!" Giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, thậm chí thân mình cao lớn cũng không động đậy.

"Từ hôm nay trở đi thằng bé là người của Titicharoenrak, cha nuôi thằng bé cũng chỉ có một người, chính là tôi... Norawit Titicharoenrak."

Cậu nhỏ Fourth nguyên một đêm không ngủ, không phải vì sợ hãi quá khứ kinh khủng kia, mà vì phòng ngủ của cậu quá đẹp, quá ấm áp.
Cả buổi tối cậu bé đều trong trạng thái tò mò và hứng thú, từ phòng ngủ cho đến phòng đồ chơi, cậu bé gần như xem qua từng góc nhỏ, chạm vào với vẻ cẩn thận cùng dè dặt sợ làm hỏng đồ. Tòa thành này rất lớn, lớn đến mức gần như thời gian một đêm không đủ để cậu khám phá hết nó.

Bởi vậy sáng ngày thứ hai, khi người làm chuyên hầu hạ Fourth rửa mặt thay quần áo đến phòng ngủ, không hề nhìn thấy dáng vẻ còn ngái ngủ của cậu bé, ngược lại còn thấy cậu ngồi thoải mái trên thảm lông dày, trong lòng còn ôm một chú gấu Pooh sản xuất với số lượng hạn chế trên thế giới. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người giật mình.

Bữa sáng phong phú cũng làm Fourth hoảng hốt mở to hai mắt nhìn lại. Có rất nhiều món mà cậu bé chưa từng ăn qua, thậm chí cả nhìn cũng không, ngay cả sữa tươi nhập khẩu cũng có hương hoa ngọt ngào, khiến cậu không nỡ uống thêm ngụm nào nữa. Bạc Tuyết Bảo lúc sáng sớm rất đẹp. Căn phòng phản màu xanh um tươi tốt đem theo hương vị đẹp nhất của thiên nhiên. Hồ nước xinh đẹp phản chiếu hình ảnh ngược của tòa thành, trong cả tòa nhà, người hầu với trang phục trắng đều vô cùng xinh đẹp tao nhã.

Hàng xe hơi sang trọng dưới ánh mặt trời từ từ lộ ra hơi thở quý tộc. Chạy dài hai bên là những cây cọ dài trên con đường lát gạch, không khí tươi mát mang theo từng mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan.

Cậu bé Fourth gần như dán cả gương mặt vào cửa sổ xe, nhìn xe đi qua vườn hoa, thoáng chốc, đôi mắt đẹp như dòng suối mát mở lớn...

Đó như là một thế giới băng tuyết rộng lớn!

Sở dĩ nói như vậy, là vì vườn hoa mênh mông rộng lớn chỉ trồng một loài hoa, loài hoa này có lá ngoài màu trắng, từng tầng từng tầng bao phủ cả vườn hoa, giống như những bông tuyết kết thành băng, giữa màu xám trắng hay lá cây xanh là những đóa tuyết nở rộ.

Đây là lần đầu tiên Fourth nhìn thấy một bức tranh về hoa đẹp đến như thế, ở giữa ngày hè, như cánh đồng tuyết trong thế giới cổ tích, nở rộ trong tòa thành ở thế giới cổ tích, tựa như một chốn yên ả, mộng ảo lạ thường.

"Wow..."

Theo bản năng, cậu bé khẽ kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn như rạng ngời lên, quay đầu nhìn về quản gia ở bên, lại khiếp đảm không dám hỏi nhiều. Quản gia Touan thấy cậu tò mò lại không dám hỏi nhiều, thương tình giải thích:

"Thiếu gia Nattawat vừa mới nhìn đến một loại hoa tên là Ngọc Sơn Bạc Tuyết, còn gọi là Hạ tuyết, Vân Tuyết. Nghe nói, loại thực vật này còn lại từ kỳ băng hà, vốn chỉ sinh trưởng ở núi Alps, mùa xuân nảy mầm, mùa hạ nở sáng trắng một vùng, như trước mắt thiếu gia được thấy vậy, có đẹp không?"

Fourth hưng phấn gật đầu, trong đôi mắt lớn kia ngập tràn vẻ thích thú. Quản gia nhìn ra tâm tư của cậu bé, nhẹ nhàng cười nói:

"Thiếu gia Nattawat hôm nay đến trường nhập học, rồi có thể đến hoa viên chơi."

Ông tự tiện quyết định, lần đầu tiên trong đời làm trái lệnh thiếu gia. Nhìn thấy vết thương trên người cùng dáng vẻ buồn thiu của đứa trẻ này, ông thật không đành lòng, muốn hôm nay chỉ đưa cậu đến trường nhập học, chờ cậu thích ứng với hoàn cảnh rồi thì lên lớp học cũng chưa muộn, dù sao thiếu gia cũng rất ít khi trở về tòa lâu đài này.

Cậu bé Fourth nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn hiện toàn vẻ vui mừng và bất ngờ, thật lâu sau mới cẩn thận hỏi lại:

"Bác Touan, con thật sự có thể đến vườn hoa ạ?" Giọng nói yếu ớt lộ ra sự sợ hãi, còn có điểm chờ mong. Quản gia thấy thế, thương tiếc nói:

"Thiếu gia Nattawat lại quên rồi, nơi này là nhà con, tất cả nơi đây đều thuộc về con, đương nhiên con có thể đến vườn hoa chơi rồi."

Fourth nở nụ cười, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng giãn ra, nụ cười ngọt ngào tựa như mực nước lan tỏa trên giấy Tuyên Thành.

Quản gia thấy nụ cười ngọt ngào trên môi cô, tảng đá nặng đặt trong lòng kia cuối cùng cũng biến mất. Đứa bé này cho đến giờ rất ít khi nói chuyện, do vừa tò mò, lại vừa sợ hãi, nghĩ đến những chuyện đáng sợ trước kia cậu bé đã trải qua, im lặng trở thành cách thức tự vệ. Hôm nay thấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé thoáng tươi tắn trở lại, so với ngày hôm qua còn nói nhiều hơn một chút, thật là tốt, chứng tỏ cậu đã dần chấp nhận hoàn cảnh mới.

"Thiếu gia Nattawat, tối hôm qua vì sao lại không ngủ?"

Fourth rũ hàng mi dài xuống, che lại ánh sáng lấp lánh như ngọc lưu ly sau đôi mắt, theo bản năng đan mười ngón tay, mãi sau mới sợ hãi nói:

"Giường lớn đó đẹp quá, con sợ ngủ sẽ quen mất."

Ở ngôi nhà trước kia, cái gọi là giường chỉ có những tấm ván gỗ người khác dùng thừa tạm thời ráp lại, thậm chí cả nệm cũng chẳng có, chỉ có tấm chăn không thể rách thêm, xuân hạ thu đông đều vậy, chẳng hơn.

Một câu nói làm lòng quản gia chua xót vô cùng.

"Thiếu gia Nattawat, chiếc giường lớn xinh đẹp đó sau này cũng là của con, nếu con không thích, dặn người hầu đổi nhiều cái đẹp hơn nữa. Tất cả quần áo đẹp trong phòng cũng đều là của thiếu gia cả, còn có những món đồ chơi này đều là của con. Cho nên, đêm nay không thể không ngủ, nếu không ngài gia chủ mà biết, cậu ấy nhất định sẽ không vui."

Fourth mở to đôi mắt trong suốt, cuối cùng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và sợ hãi.

"Ba mới sẽ không vui ạ?"

"Đúng vậy, nếu thiếu gia Nattawat nghỉ ngơi không tốt, thân thể sẽ không khỏe, ngài gia chủ sẽ đau lòng vì thiếu gia Nattawat, ngài ấy rất quan tâm đến thiếu gia."

Quản gia nhẹ giọng nói. Tất cả đây đều là ông nói bừa, ông biết trời sinh tính thiếu gia lạnh lùng cứng rắn, chắc chắn sẽ chẳng lấy người con trai nuôi này làm quan trọng. Mạch Khê nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu.

"Con sẽ vâng lời ạ." Quản gia nở nụ cười.

"Bác Touan, ba mới của con có hung dữ không ạ?" Trong giọng nói nhỏ của Fourth lộ ra một sự lo lắng. Nghĩ đến ông ba nuôi lúc trước, cả trái tim cậu bé cũng run lên.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top