Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật tiếp đó, Gemini Norawit dẫn Fourth Nattawat cùng đi giao hàng. Mùa thu se se lạnh, Fourth Nattawat ngẩng đầu nhìn lá thu rơi. Từng chiếc rủ nhau lượn tròn trong gió, phiêu du nhẹ nhàng cho tới khi thinh lặng nằm dưới mặt đất kết lại thành một con đường dài óng ánh vàng. Giày vải thô ráp đạp vào lá thu giòn tan vỡ vụn, Gemini Norawit dắt xe đi cạnh Fourth Nattawat đang ngẩn ngơ nhìn. Từng nhịp từng nhịp bước, hai chân đều đều nhau. Bất giác mỉm cười, giá như cả đoạn đường về sau cả hai có thể cùng nhau song hành như thế.

Fourth Nattawat giơ tay hứng lấy lá thu đang rụng xuống, cạnh lá cọ vào lòng bàn tay nhột nhột, cậu ngẩng đầu nhìn Gemini Norawit, cong mắt cười.

- Đẹp quá.

Hắn nhìn nụ cười trong veo của cậu, theo bản năng mà cũng cười.

- Ừ, đẹp thật đấy.

Chỉ là so với lá thu kia, nụ cười của em còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần. Nhìn thấy nụ cười này, lòng anh cũng được yên bình gấp bội.

Fourth Nattawat đi qua cửa hàng len, qua lớp cửa kính mỏng nhìn thấy những cuộn len tròn đủ màu sắc, ngẩng đầu lại thấy những chiếc khăn len được dệt cẩn thận treo ở bên trên.

Tròng mắt xoe tròn, cậu hai tay tì vào mặt kính bỗng nhiên lại nghĩ ra nhìn Gemini Norawit cười.

- Sắp đông rồi, mùa đông em mua khăn cho anh.

Gemini Norawit một tay giữ xe, một tay vươn ra xoa đầu cậu.

- Em giữ mình đừng để bị cảm là được rồi.

Fourth Nattawat bĩu môi không tự nguyện mà im lặng. Người đàn ông này cũng chỉ là ra đời trước cậu hai năm tuổi, vì cớ gì lúc nào cũng coi cậu như vẫn còn bé bỏng lắm.

Hai người đi khỏi cửa hàng len, Fourth Nattawat vẫn còn quay đầu nhìn lại thêm một lần nữa. Vốn dĩ giờ đi giao hàng cũng gần giữa trưa, ở nhà lại chẳng được mấy khi ăn uống đầy đủ. Gemini Norawit dẫn Fourth Nattawat vào một tiệm ăn nhỏ gọi ra hai bát mì.

Mì thơm ngào ngạt, Fourth Nattawat hít hà cầm đũa. Nghĩ cũng thật buồn cười, rõ ràng nhà là quán ăn lại phải mang bộ dạng này ngồi ăn mỳ. Gemini Norawit nhìn cậu ăn, chậm rãi nhặt từng miếng thịt bên bát mình bỏ vào bát cậu.

Fourth Nattawat ngồi ăn một bụng no căng, xoa xoa bụng tròn cong mắt cười với hắn. Ăn xong lại cùng nhau ra về, Gemini Norawit ngồi phía trước đạp xe, Fourth Nattawat ở phía sau ôm lưng hắn. Đoạn đường lá thu rơi óng ánh vàng, cậu nghiêng đầu tựa vào lưng hắn.

Phía cuối con đường một chiếc xe Messedes benz đậu. Người đàn ông ngồi ở phía sau thu hẹp đồng tử, hàng lông mày sắc bén như chim ưng săn mồi. Người phía trước ngồi ở vị trí lái xe, e dè đưa mắt qua gương chiếu hậu nhìn ông dè dặt hỏi.

- Lão gia, có cần đuổi theo nữa không?

Người đàn ông không hề động đậy, thân hình cao lớn khiến chiếc ghế xe trông có vẻ chật hẹp so với ông. Ông ta trầm mặc một chút, sau đó trả lời.

- Trở về.

Người lái xe có chút ngạc nhiên nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Chỉ nhanh chóng vâng một tiếng rồi lái xe rời đi.

Buổi tối hôm đó, Fourth Nattawat giúp Winny Thanawin dọn phòng. Quả nhiên với bản tính quá ư sạch sẽ của Satang Kittiphop chỉ sau một thời gian Winny bị anh càu nhàu tới đau đầu, buộc phải vác cái thây lười đi thu dọn.

Fourth Nattawat mở tủ quần áo, mấy cái áo bẩn bị Winny Thanawin vứt vào một xó, cậu lắc đầu.

- Anh thật sự ở cùng phòng với anh Satang là rất hợp.

Winny Thanawin vừa bò dài ra sàn cố gắng lôi chiếc giày từ trong gầm giường ra, ngẩng đầu nhìn cậu nghi hoặc.

- Em nói vậy là có ý gì?

Fourth Nattawat cười cười.

- Không có gì.

Cậu mở ngăn tủ dưới cùng, nhận ra có một bộ len và que đan. Fourth Nattawat nhìn Winny Thanawin ngạc nhiên hỏi.

- Anh cũng biết đan len nữa sao?

Winny Thanawin không để tâm cho lắm, vẫn đang lục ục với công việc giang dở, ậm ừ.

Fourth Nattawat hí hửng chạy tới quỳ xuống sàn cạnh cậu.

- Hay quá hôm nào anh dạy em đi.

Winny Thanawin ngẩng đầu.  Nhìn vào ánh mắt trông đợi của Fourth Nattawat, sau đó lại nghĩ tới bộ dạng hậu đậu của cậu thường ngày, có chút e dè mà gượng gạo cười.

- Hay là, em vẫn không nên tốn thời gian đi?

Chỉ sợ nay len rối, ngày mai lại gãy que đan. Fourth Nattawat hậm hực phùng má, đem que đan trả lại trong hộp. Winny Thanawin nhìn cậu bé giống như em trai, ở lúc Fourth Nattawat không để ý chậm rãi nhìn cậu. Nắng nhẹ hắt vào trên vành mi, người con trai ấy sao đơn thuần đến vậy.

.

Cuối tuần Gemini Norawit lại ra ngoài giao hàng. Fourth Nattawat phụng phịu đứng ở ngưỡng cửa, Gemini Norawit đem thùng hàng đặt cẩn thận sau xe, nhìn gương mặt người kia không vui mà vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu, dùng tất thảy ôn nhu mà mỉm cười.

- Ngoan, lúc trở về anh mua kẹo hồ lô cho em.

Fourth Nattawat không vì một cây kẹo mà lập tức vui lên nhưng ít nhiều đã không còn bộ dạng hậm hực kia nữa. Ngẩng đầu, lông mày vẫn còn hơi nhíu lại.

- Thật không?

Gemini Norawit bật cười.

- Thật.

Gemini Norawit quay người lên xe, thùng hàng phía sau tựa vào lưng áo. Đẩy chân chống quay đầu đạp đi, bóng dáng trên đường mòn lá thu rơi rụng.

Fourth Nattawat nhìn theo bóng lưng hắn, mịt mờ nghe tiếng Mark Pakin gọi ở trong nhà. Trong lòng chẳng hiểu sao dậy tới một nỗi bất an nhè nhẹ.

Khách hàng gọi 10 phần cơm tới một trà lâu. Gemini Norawit đạp xe qua trấn nhỏ tới được trà lâu nọ, chống xe dựa ở bên ngoài bắt đầu tháo dây buộc. Trà lâu hai tầng cao lớn, người tới đây nếu không phải thương nhân có tiếng thì cũng là cậu ấm cô chiêu. Chẳng hiểu sao một người có thể đến nơi này uống trà lại có thể gọi 10 phần cơm bình dân tới?

Gemini Norawit vừa tháo thùng hàng vừa khó hiểu nghĩ. Bên ngoài trà lâu vài người đứng tụm lại xem báo bàn tán. Nam thanh thất thủ rồi, Nhật Bản đã chiếm được cứ địa của quân ta, đại tá Arthit Chirawan hôm nay dẫn quân rút về Tây Sơn.

Bê thùng hàng lên những bậc cầu thang dẫn lên trên lầu Gemini Norawit thở dài. Đất nước ngày càng nguy cấp, là một con dân hắn nghe chuyện mà đau lòng, tiếc rằng bản thân quá nhỏ bé, hằng ngày mưu sinh lo cho bản thân còn không đủ làm sao dám mơ tới chuyện này.

Sàn gỗ dưới chân theo từng bước nặng nề mà kêu cọt kẹt. Trái với không khí tấp nập bên dưới, tầng lầu trên này kỳ lạ yên tĩnh rất nhiều. Tới khi lên đến nơi mới nhận ra, tầng lầu này thực chất chỉ có hai người. Một người đứng sẵn ở đầu cầu thang, Gemini Norawit nhìn ông ta là một người đàn ông trung tuổi, quần áo trên người cũng giản dị, có lẽ là lão nô của một người giàu có nào đó.

Hắn bê thùng hàng đứng ở đầu cầu thang, đưa mắt nhìn thấy một bóng lưng cao lớn hướng về phía mình. Không có ý định bước vào, theo quy tắc Gemini Norawit định giao hàng cho lão nô ngay tại bậc cầu thang này. Không ngờ người kia khom lưng hơi cúi người tay hướng về trong.

- Cậu Norawit, ông chủ tôi muốn gặp cậu. Mong cậu bớt chút thời gian.

Gemini Norawit nhíu mày nhìn người đàn ông nọ, vẫn còn chưa hiểu tại sao người này biết họ cũng như muốn gặp mình. Chậm chạp đặt thùng hàng xuống sàn, Gemini Norawit nửa nghi hoặc bước tới gần người đàn ông kia.

Đến khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đó hắn mới giật mình đứng khựng lại. Không biết nên tiếp tục bước hay quay đầu bỏ chạy.

Người này, là cha của Fourth Nattawat.

Giữa lúc Gemini Norawit còn đang lúng túng không biết làm gì người đàn ông kia mới ngẩng đầu, dùng đôi mắt sắc như chim ưng nhìn thẳng hắn.

- Ngồi đi.

Chẳng hề lớn tiếng, thậm chí là còn khá trầm. Nhưng thanh âm trong cổ họng người đó phát ra đầy uy lực, khiến cho người nghe thấy khó mà lưỡng lự thêm. Gemini Norawit nặng nề bước thêm một bước, chậm chạp ngồi xuống.

Lão nô đứng sau lưng ông ta tiến lên rót một chén trà đặt trước mặt Gemini Norawit. Nước trà màu vàng nhạt trong suốt nhìn tới đáy ly, lá trà đong đưa dần chìm xuống. Gemini Norawit nhìn chằm chằm lá trà trong chén, trong lòng thấp thỏm.

Jirochtikul lão gia không hề động, ngẩng đầu nhìn thẳng người thanh niên đang ngồi đối diện mình.

- Có lẽ, không phải lần đầu chúng ta gặp nhau?

Gemini Norawit ngẩng đầu nhìn ông, chợt nhớ tới người đàn ông ngày hôm đó bất ngờ xuất hiện nơi cuối con hẻm, hung hăng xông tới kéo Fourth Nattawat đang hoảng sợ ra khỏi hắn. Còn nhớ lúc đó, ánh mắt hung dữ như chim ưng vằn lên những tia đỏ cho tới tận bây giờ vẫn còn ám ảnh tâm trí hắn.

Gemini Norawit khẽ cúi đầu.

- Vâng.

Jirochtikul lão gia ngả người tựa ra sau ghế, giơ tay lên người hầu phía sau mang một tẩu thuốc đặt vào tay ông. Châm mồi lửa, mùi thuốc nồng đậm phảng phất trong không khí, ông phẩy tay một cái, lão nô cùng người hầu biết ý tự lui ra khỏi phòng. Jirochtikul lão gia hít một hơi, nhả ra làn khói trắng ngà.

Xuyên qua lớp khói mờ ảo kia mà nhìn thẳng vào mắt Gemini Norawit, đôi mắt như chim ưng làm hắn thoáng giật mình.

- Cậu hãy chủ động tránh ra con trai tôi ra đi.

Gemini Norawit nhìn ông, trong căn phòng trống chỉ có hai người, khoảng không gian tĩnh lặng nghe được cả âm thanh nhỏ bé trong từng hơi thở của hai người. Chẳng hiểu sao mọi áp lực căng thẳng cũng như sự lo sợ e dè nãy giờ đều tan biến đi hết.
Gemini Norawit nhẹ chống hai tay lên hai đầu gối mình, từ tốn trả lời.

-  Bác biết cháu sẽ trả lời thế nào mà.

Jirochtikul lão gia không phản ứng quá nhiều, chỉ là mi mắt hơi rũ xuống trầm mặc.

Gemini Norawit vẫn như vậy, chờ một khoảng lặng không có hồi đáp từ người đàn ông kia rồi tiếp lời.

- Cháu biết gia cảnh cháu không xứng với Fourth, không cho em ấy được một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, cũng như hai bọn cháu đều cùng là con trai, nhưng...

Gemini Norawit dừng lại đôi chút, tầm mắt dời vào một khoảng hư không trên mặt bàn, tâm trí bất giác hướng về gương mặt của Fourth Nattawat đang mỉm cười, khóe miệng theo phản xạ mà mỉm cười theo, một nụ cười chất chứa bao nhiêu là dịu dàng.

- Nhưng cháu tin, cháu có thể mang lại cho em ấy hạnh phúc mà không ai có thể thay thế.

Jirochtikul lão gia nhìn người con trai trước mặt, nhìn ánh mắt không giấu nổi ý cười kia, thấy được cả những hạnh phúc đang chất chứa trong đó.

Ông thở dài một tiếng, hỏi lại.

- Cậu có biết, tình yêu thật sự là gì không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top