Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

GNT-1(mới nha)


đây là thành quả sau một năm đóng cửa suy nghĩ của tui để là câu truyện thêm hại não và hay hơn, dù biết hành vi bỏ hố bấy lâu nay là quá thất đức, mong các bạn tiếp tục theo dõi và ủng hộ mình <3 ~~~


Ý thức như bị một màng sương quấn lấy.

Khung cảnh tối đen trước mắt dần biến mất thay vào đó là từng hình ảnh ngắt quãng.

Cảnh vật mơ hồ khó phân biệt.

Bên tai loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện nhưng lại không thể tiếp thu được cũng không cách nào đáp lại.

"Bạch Hạ chị rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi" Lục Lê vui mừng nắm lấy tay Bạch Hạ.

"Đều tại chị không chịu nghỉ ngơi, nghiên cứu điên cuồng như vậy thực không biết chị lấy đâu ra sức..."

Cảm giác được tay bị nắm lấy nhưng lại không làm ra được phản ứng gì, não như bị đóng băng khiến ý thức trở nên trì độn.

Thấy Bạch Hạ mơ màng nhìn mình lại không có phản ứng lại, Lục Lê mới hiểu ra.

"Ai ya, xem em này, thôi chị nghỉ ngơi đi, bọn họ đã cho chị nghỉ ngơi 3 ngày xem ra còn có chút lương tâm, viện phí đã được thanh toán..."

Bóng người trước mắt không ngừng lắc lư rồi biến mất.

Đợi khi ý thức thanh tỉnh thì chỉ còn lại một mình cô trong phòng.

Căn phòng với bốn bức tường trắng trang trí đơn giản không giấu được sự lạnh lẽo.

Trên người cô là bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, cầm lấy gương trên tủ đầu giường, bên trong là gường mặt thanh tú có chút tiền tụy vì bệnh, hợp với mọi thứ xung quanh càng thêm nhợt nhạt.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đều là từng mảnh màu xanh xanh vàng vàng vặn vẹo không ngừng, trong ý thức lại nhận định thành khung cảnh bầu trời trong xanh cùng ánh nắng ấm áp.

Lắc lắc đầu khi lần nữa mở mắt ra mảng màu lộn xộn đã được thay thế thành khung cảnh xinh đẹp ấm áp.

Tiếng gõ cửa chấm dứt trạng thái ngẩn người của cô.

"Đến, mau mau ăn cháo đi a, em thật vất vả mới có thể trốn đến đây được"

Bạch Hạ nhìn cô gái tự mở cửa đi vào, thật tự nhiên kéo ghế đến bên giường săn sóc mà lấy cháo trong bình giữ ấm cho mình.

'Em là ai?' ra đến miệng lại thành "Vất vả cho em rồi Tiểu Lê, chị sẽ mời em ăn cơm sau vậy" đầy thân thiết.

"Chị đừng khách sáo nha, nghe nói gần đây có tiệm thịt nướng mới mở đó" Lục Lê cười hì hì nói.

"Này, chị mau ăn đi kẻo nguội, còn ngẩn người nữa sao, thực là nóng hỏng đầu rồi mà"

'Em ấy là Tiểu...Lê là đồng nghiệp thân thiết như em gái của mình' trong đầu Bạch Hạ bỗng hiện ra câu đó, cảm giác thân thiết chợt nảy sinh trong lòng khiến ánh mắt cô trở nên nhu hòa, khẽ xoa đầu Lục Lê rồi nhận lấy bình giữ nhiệt, mùi cháo thơm lừng thức tỉnh cơn đói trong bụng Bạch Hạ, thoáng cháo đã hết sạch, cô tiếc nuối ăn muỗng cháo cuối cùng.

Đợi Bạch Hạ ăn xong Lục Lê mới thần thần bí bí mà sáp lại nói khẽ "Cháo này ăn ngon không ạ?"

"Ngon lắm"

"Cháo này đặc biệt lắm đó ạ, em chưa được ăn bao giờ, chỉ có chị là được ăn thôi nhé" Lục Lê vẻ mặt ái mụi nói.

"Sao lại nói vậy?"

"Thì là do anh Sở đặc biệt nấu cho chị đấy, ôi đây nào phải cháo, rõ ràng là nấu cả trái tim mình rồi mà" Lục Lê ôm tim thở dốc vờ như đau tim, nom cũng ra hình ra dáng lắm.

Anh Sở? Sở...? Sở... Phàm? Trong dầu hiện lên bóng dáng một người thanh niên cao gầy nhã nhặn mang kính gọng vàng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn cô.

Là người đó sao? Nhưng sao cô lại cảm thấy có điểm không thích hợp nhưng lại không tài nào nghĩ ra được là điểm nào.

Người đó vốn... không phải vậy...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top