Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ĐƠN THUỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái với tưởng tượng của nhiều người về công việc luật sư, Yanfei không ngồi yên một chỗ và giấu mình sau những chồng sách vở giấy tờ. Cô nhiệt tình, táo bạo, không ngại khó khăn nguy hiểm để có thể tìm ra sự thật. Cũng phải thôi, một nửa chiếc bánh mì vẫn là bánh mì, nhưng một nửa sự thật thì không còn là sự thật nữa. Thân là một luật sư, Yanfei tuyệt đối không để sự thật bị chôn vùi.

Tuy rằng khả năng chiến đấu của Yanfei có hơi hạn chế, kể cả khi cô sở hữu Vision hệ hỏa, cô chưa bao giờ là gánh nặng cho người khác...

Những địa điểm mà Yanfei phải xông pha mỗi lần lại không giống nhau, lúc thì là một ngôi nhà hoang, lúc thì là một hầm mỏ cũ, lúc lại là một khu trại bên hồ, lúc lại là một căn hầm... Liệt kê ra thì nhiều, nhưng dù là nơi nào, có lạnh lẽo, tăm tối, ẩm thấp thế nào, có nhiều ma lắm quỷ thế nào vẫn là một nơi chấp nhận được, miễn sao không có những thứ kinh khủng gọi là côn... trùnggggggg...

Mỗi lần nhắc tới côn trùng, Yanfei không khỏi rùng mình, và cô không thể nghĩ tới côn trùng một cách bình thường. Những thứ sinh vật nhỏ bé hung hăng, phát ra tiếng kêu vo ve, luôn chờ chực cắm chiếc vòi nhọn như kim vào làn da trắng ngần của cô. Nghĩ đến mà Yanfei thiếu điều muốn đổ mồ hôi ướt hết áo.

Dường như đám côn trùng rất thích cô, mỗi lần Yanfei tới địa điểm chỉ định để xem xét hay điều tra, nhất là những nơi có cây cối um tùm, bụi rậm ẩm ướt, cô đều 'vinh dự được chúng theo đuổi'. Nhẹ thì chúng chỉ bay lòng vòng theo đuôi cô, nặng thì chích nhiều lần vào tay và chân cô, để lại những nốt sưng đỏ trông vô cùng tồi tệ.

Lần thứ nhất thì Yanfei chỉ nghĩ rằng do mình không may mắn, lần thứ hai thì cô tự nhủ mình cần cẩn thận hơn, có lẽ cô nên mặc một chiếc áo choàng bên ngoài... Lần thứ ba, thứ tư, thứ năm... Lần thứ... Cô không thể chịu đựng nổi đám sinh vật phiền toái này nữa. Đôi mắt xanh lơ của cô nàng luật sư bùng lên ngọn lửa, và tay cô cũng thế. Cháy rụi đi hỡi những sinh vật đáng khinh kia!

Những quả cầu lửa phóng về phía lũ côn trùng một cách uy lực, thiêu đốt chúng thành than, hoặc ít nhất là Yanfei tưởng tượng như thế. Khả năng chiến đấu của cô không tốt, giờ lại đối mặt với thứ mình vô cùng kinh sợ nên dường như cô cũng mất luôn khả năng kiểm soát Vision. Đã có một lần Yanfei vì diệt côn trùng mà vô tình đốt luôn một phần khu vườn của một lão nông dân nọ, khiến Ca Trần Lãng Thị Chân Quân phải dùng hình dáng thiếu nữ năm xưa mà thương lượng.

Hôm nay dường như cũng không khá hơn ngày hôm đó chút nào... Tiếng cầu lửa bay xẹt trong không khí, tiếng lửa cháy tí tách. Ồ, cô ngắm hụt rồi... Và bọn côn trùng đang kéo đàn kéo đống tới... Yanfei bỏ chạy, chạy thật nhanh. Đó là điều duy nhất mà tâm trí cô có thể tư duy lúc này...

"Chị... có sao... không?" Một giọng nói vang lên, tựa như tiếng gió khẽ thổi qua, chứ không phải giọng nói của một người khỏe mạnh.

Yanfei quay đầu nhìn lại. Ấy là Qiqi, cô bé cương thi làm việc ở nhà thuốc Bubu. Trong giây phút Yanfei lâm vào cảnh 'thập tử nhất sinh', Qiqi đã đến kịp và dùng Hàn Bệnh Quỷ Sai xua đám côn trùng đi.

"Cảm ơn em..." Yanfei nói, phủi phủi bụi đất trên quần áo mình, vô tình để lộ ra những vết bị côn trùng cắn trên cánh tay mình.

"Chị bị... thương kìa..." Qiqi nói.

"Chỉ là côn trùng cắn thôi. Chị không sao." Yanfei đáp.

"Baizhu đại phu... có thuốc..." Qiqi nhanh nhẹn nắm lấy tay Yanfei rồi kéo đi, có vẻ đang muốn đưa cô về cho Baizhu chữa trị. Yanfei miễn cưỡng chạy theo, thầm khâm phục thể lực của cô bé cương thi. Dù sao cô cũng đã lên kế hoạch đến tìm Baizhu, vì cô không thể chịu được tình trạng cứ đi vào mấy chỗ hẻo lánh là bị côn trùng bám theo châm chích, có điều hôm nay Yanfei lại có một cuộc hẹn đột xuất ngoài cảng Liyue. Thứ hai, mây đen đang kéo đến, dần dần lấp kín bầu trời, chắc là sắp mưa rồi...

Trời đổ mưa, mưa rất lớn, từng hạt nước như những lưỡi dao phóng thẳng xuống đất, những chiếc lá, mầm cây tựa như đang thét gào khi dòng nước từ trên trời trút xuống một cách tàn nhẫn. Cơn mưa lớn khiến những bậc thang dẫn vào nhà thuốc Bubu trở nên trơn trượt, Qiqi và Yanfei phải rất vất vả mới leo lên được. Đứng chờ họ trước cửa nhà thuốc là một người tóc xanh, tay cầm một ngọn đèn. Đó là Baizhu, ông chủ nhà thuốc Bubu.

"Qiqi, tiểu thư Yanfei..." Trông thấy hai con người (thực ra là một bán tiên và một cương thi) ướt nhẹp trên thềm gạch, Baizhu không khỏi ái ngại.

"Đại phu Baizhu..." Yanfei hổn hển, tay vuốt mấy lọn tóc ướt ra khỏi mặt.

"Đợi tôi một chút." Baizhu nhanh chóng vào trong và lấy ra hai chiếc khăn lớn, một cho Yanfei và một cho Qiqi. Anh phủ chiếc khăn lên người Yanfei rồi quay sang Qiqi. Cô bé đang nằm dưới đất, tuy cả người ướt sũng nhưng không có vẻ gì là thấy phiền hà. Ngược lại Qiqi khẽ vung tay vung chân trong vũng nước, trông không khác gì một chú cá mắc cạn.

"Được rồi Qiqi, lau khô người nào..." Cương thi không bị cảm, nhưng Baizhu, mặc dù thấy biểu hiện của Qiqi rất buồn cười, không đành lòng để cô bé trong tình trạng như thế. Sau khi lau người cho Qiqi, anh quay sang Yanfei, "Trời mưa lớn thế này đi lại rất nguy hiểm. Nếu tiểu thư Yanfei không chê, có thể ở lại nhà thuốc Bubu đêm nay."

"Vâng, cảm ơn đại phu Baizhu." Yanfei gãi đầu gãi tai ngượng ngùng.

"Tiểu thư cứ gọi Baizhu là được." Baizhu gật đầu. Cùng lúc đó, anh để ý thấy những dấu vết trên cánh tay trắng muốt của cô nàng luật sư bán tiên, "Tiểu thư Yanfei, đó là..."

"À... là..."

"Tôi kiểm tra chúng được chứ?"

Sau khi được Yanfei đồng ý, Baizhu nhẹ nhàng cầm tay cô và xem xét những dấu vết mà đám côn trùng kia để lại. Ả rắn Changsheng trên cổ anh khẽ ngọ nguậy, hình như có phần kích động khi thấy những dấu sưng đỏ trên tay Yanfei.

Đây không phải là lần đầu tiên Yanfei đến nhà thuốc Bubu. Trước đây cô có ghé qua vài lần nhưng chủ yếu vì công việc như kiểm tra sổ sách, giúp đỡ Baizhu các thủ tục giấy tờ cần thiết, và người đón tiếp cô trong những chuyến viếng thăm đó là dược sĩ Gui. Còn đây, đây là lần đầu tiên Yanfei được Baizhu đích thân chào đón, thậm chí còn được anh ta đích thân xem 'bệnh' ngay ngưỡng cửa tiệm thuốc.

Đây cũng là lần đầu tiên Yanfei quan sát Baizhu ở khoảng cách gần như thế này. Mái tóc dài màu xanh lá xõa xuống, đôi mắt hoàng kim với đôi con ngươi tựa con ngươi của loài rắn ẩn sau cặp kính gọng vàng, ả rắn trắng dường như luôn thường trực trên cổ... Thực ra Yanfei cũng không có ý kiến gì về ngoại hình của Baizhu, vì bản thân cô cũng là một bán tiên với ngoại hình khác lạ. Còn về tính cách... có lẽ... Tóm lại thì Yanfei thấy Baizhu vừa có vẻ bí ẩn nguy hiểm dù thể trạng vô cùng yếu ớt do bệnh tật, lại vừa có bộ dáng hiền từ, giọng nói ấm áp của một thầy thuốc tận tâm.

Và đây cũng là lần đầu tiên Yanfei để ý rằng cổ tay của cô so với tay Baizhu tương đối nhỏ. Với tỉ lệ này, tay của cô so với tay của Baizhu cũng sẽ rất n-... nằm gọn trong bàn tay của anh ta? Tim Yanfei đập mạnh một nhịp, sau đó cô hít sâu và gạt những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

'Suy cho cùng, đây cũng chỉ là cử chỉ của một thầy thuốc khi thăm khám cho bệnh nhân thôi, có gì đặc biệt đâu, đúng chứ?'

"Đây là vết côn trùng cắn." Changsheng nói, Baizhu gật đầu.

"Tiểu thư Yanfei, gần đây tiểu thư có đến những nơi có bụi cây rậm rạp sao?" Baizhu từ tốn hỏi.

"Đúng là có đến... tại công việc của tôi có chút đặc thù mà..." Yanfei luống cuống nói.

"Lẽ ra tiểu thư Yanfei nên đến tìm tôi ngay mới phải. Ngộ nhỡ đó là loại trùng độc thì nguy hiểm lắm." Baizhu khẽ lắc đầu, Yanfei lúc này chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Anh mời cô vào trong và sau khi giúp Qiqi đi ngủ (nếu như cương thi thực sự cần ngủ), anh tự tay bôi thuốc cho cô. Yanfei lúc này đã thay sang một bộ đồ sạch khác và ngồi đối diện Baizhu, ngoan ngoãn để anh bôi thuốc.

"Tôi đã kiểm tra kỹ các vết thương rồi, rất may là không có độc." Baizhu nói, dùng thìa bạc chấm nhẹ một loại cao trắng như ngọc lên những vết côn trùng cắn trên cánh tay Yanfei.

Minh họa

"Vâng, cảm ơn đại ph-...huynh. Đúng là rất may mắn." Yanfei gật đầu cứng ngắc. Baizhu nói đúng, cô đúng là số lớn mạng lớn thật. Mặt khác, thứ cao này quả đúng là thần kỳ, vừa thơm vừa mát lạnh, lại không bết dính trên da, chỉ chấm một chút lên vết thương là chúng đã bớt sưng tấy. Không hổ danh là thuốc của đại phu giỏi nhất xứ Liyue.

"Tôi sẽ kê đơn thuốc cho tiểu thư. Sáng mai có thể lấy." Bôi thuốc xong, Baizhu nói.

"Cảm ơn huynh..." Yanfei đáp, lật lật hai cánh tay mới được Baizhu chấm thuốc để xem xét. Sau một hồi im lặng, cô nói, "Baizhu huynh, có cách nào... để không bị côn trùng đốt như thế này nữa không? Lần nào đến mấy chỗ hơi ẩm thấp một chút cũng bị như thế này, tôi không tập trung làm việc được..."

"Tiểu thư Yanfei mới nói lần nào tới những chỗ như vậy cũng bị côn trùng cắn sao?" Đôi mắt hoàng kim của Baizhu mở lớn.

"À thì... tôi cũng không rõ tại sao lại như vậy nữa..." Yanfei xoa xoa mấy vết thương mới được Baizhu chăm sóc, "Chỗ nào không có côn trùng không sao. Nếu có thì y như rằng tôi sẽ bị chúng bám lấy, có khi còn bị đốt thê thảm nữa."

"Tiểu thư không dùng thuốc đuổi côn trùng sao?"

"Tôi có vài lọ, cũng đã thử bôi trước khi ra ngoài rồi, nhưng không mấy hiệu quả."

Baizhu nghe xong chỉ biết thở dài. Rốt cục cô nàng luật sư này bận rộn đến mức nào mà có thể 'kiên nhẫn' chịu đựng tình trạng khốn khổ như vậy chứ? Cũng may là lần này không gặp loài côn trùng nào có độc, những lần trước có lẽ cũng vậy... Hoặc chỉ đơn giản là cô nàng này có phúc lớn và thân thể bán tiên đó có thể chịu được một vài loại độc tố nhẹ... Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Baizhu thấy trường hợp gặp côn trùng lần nào bị cắn lần đó giống như Yanfei. Xem ra với ca 'bệnh' này anh sẽ phải hao tâm tổn trí một chút đây.

"Tôi sẽ điều chế một loại thuốc đuổi côn trùng đặc biệt cho tiểu thư." Baizhu vuốt cằm, "Có lẽ sẽ mất khoảng bảy ngày. Trong thời gian đó tiểu thư Yanfei nên hạn chế tới những nơi ẩm thấp."

"Thế... thế thì tốt quá!" Yanfei mừng rỡ nói, "Cảm ơn huynh rất nhiều!"

"Cũng không còn sớm nữa. Nếu tiểu thư không phiền, Changsheng sẽ dẫn tiểu thư về phòng."

"À được..."

Changsheng uyển chuyển rời khỏi bờ vai Baizhu và ra hiệu cho Yanfei đi theo mình. Cô chậm rãi đứng dậy, trước khi đi không quên nói, "Muộn như vậy rồi, Baizhu huynh cũng nên nghỉ sớm. Cứu người là chuyện cấp bách, nhưng cũng phải giữ sức khỏe mới được."

Baizhu gật đầu, mỉm cười và chúc Yanfei ngủ ngon...

Căn phòng mà Yanfei tạm trú đêm nay cũng tương đối đầy đủ tiện nghi, tuy nhiên cô lại chẳng thể ngủ một giấc đến hết đêm. Yanfei trở dậy... Mấy giờ rồi... Nhà vệ sinh... Cô nàng dụi mắt, nửa tỉnh nửa mê, chẳng biết mình nên làm gì nữa...

Yanfei lồm cồm bò dậy, khẽ hé cánh cửa gỗ. Gian sau của tiệm thuốc không lớn nên từ cửa phòng cô có thể nhìn bao quát một số phòng khác, và cô thấy phòng của Baizhu vẫn còn sáng đèn.

'Không phải đã nhắc huynh ấy đi ngủ sớm rồi sao...?' Cô hơi nhíu mày, rồi rón rén bước về phía phòng của Baizhu.

Trong phòng, Changsheng đang ở trên bàn, liên tiếp quật đuôi vào vai Baizhu, cố gắng hết sức đánh thức anh ta. Baizhu lúc này đã gục xuống, đầu gối lên hai cánh tay, thở nhè nhẹ...

"Dậy ngay, dậy ngay cho tôi! Cái đồ...! Dậy đi! Vào giường ngay!" Changsheng rít lên, nhưng vô ích...

"Baizhu huynh, muộn lắm rồi đó. Huynh chưa đi ngủ sao?" Bên ngoài vọng vào tiếng nói cùng ba tiếng gõ cửa.

Changsheng tựa như người sắp đuối nước thì bắt được tấm ván cứu sinh, ngay lập tức nói, "Tiểu thư Yanfei, làm ơn giúp tôi với! Mau vào đi, cửa không khóa đâu..."

Nghe thấy sự hoảng hốt trong giọng nói của Changsheng, Yanfei sợ có chuyện không hay đã xảy ra với Baizhu nên nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Trông thấy anh đang gục xuống trên bàn làm việc, bên cạnh là Changsheng đang ra sức quật đuôi vào tay, cô hoảng hốt nói, "Ối! Baizhu huynh?"

"Changsheng, huynh ấy kiệt sức nên ngất đi sao?" Yanfei hỏi.

"Tiểu thư đừng lo, tên ngốc này chỉ mệt quá nên ngủ quên mất thôi." Ả rắn trắng thở dài một cái, đổi sang giọng nhẹ nhàng đáp lại cô nàng luật sư nhưng vẫn không ngừng lấy đuôi chọc vào má anh chàng dược sĩ đang say giấc, "Tôi không đánh thức hắn được. Tiểu thư có thể dìu hắn vào giường được không? Ngủ ở đây sẽ bị cảm mất."

"Được chứ." Yanfei gật đầu, cẩn thận đỡ Baizhu đứng dậy.

Sau khi Baizhu đã yên vị trên giường, Yanfei nhẹ nhàng kéo chiếc chăn hoa văn sơn thủy đắp lên ngang ngực anh. Nhìn thấy những tờ giấy chi chít chữ trên bàn cùng chiếc bút lông chưa khô mực nằm lăn lóc bên cạnh, cô khẽ thở dài. Tay thầy thuốc này sao lại cố chấp và liều lĩnh như thế? Có tham công tiếc việc đến mấy thì cũng phải có ý thức giữ gìn sức khỏe chứ, có muốn cứu người đến mấy cũng phải tự 'cứu' bản thân trước chứ.

Yanfei tiến đến bên bàn làm việc của Baizhu để dọn dẹp, và thứ đầu tiên đập vào tầm mắt cô là...

'Thuốc đuổi côn trùng. Khách hàng: Tiểu thư Yanfei.'

Những con chữ được viết vội vàng, những nét mực xiên vẹo có lẽ được quệt vội trong cơn buồn ngủ... Yanfei khẽ lắc đầu, kín đáo thở dài một lần nữa rồi bắt đầu xếp lại những ghi chép, tài liệu nằm ngổn ngang trên bàn và dưới đất, không những thế cô còn cẩn thận làm sạch mấy chiếc bút lông trước khi gác chúng lên giá để. Cũng không mất nhiều thời gian để làm việc này... Luật sư một công việc phải đi kèm rất nhiều giấy tờ, nếu không biết cách sắp xếp thì mọi thứ lúc nào cũng sẽ rối tung lên và công việc không thể đạt hiệu quả.

"Sư phụ... con... Changsheng... khoan..." Ngay khi Yanfei xong việc và chuẩn bị trở về phòng (cô cũng cần nghỉ ngơi chứ) thì từ giường phát ra tiếng rên ri. Baizhu có vẻ đang gặp ác mộng, bàn tay run rẩy bám lấy chiếc chăn...

Yanfei không hiểu những từ ngữ đứt đoạn ấy có ý nghĩa gì, nhưng cô nghĩ cô cần làm gì đó...

"Không sao, sẽ ổn thôi mà." Yanfei hơi cúi người thì thầm trong khi dịu dàng xoa đầu Baizhu. Mỗi khi cô ngủ không ngon, cha mẹ và Bình lão lão sẽ dỗ dành cô như vậy.

Changsheng cũng vì những âm thanh Baizhu tạo ra trong lúc nằm mơ mà thức giấc. Trông thấy Yanfei đang xoa đầu an ủi anh chàng, đôi mắt tím của ả bạch xả khẽ nheo lại, chẳng rõ ả đang cười hay đang khó chịu, sau đó ả nhẹ nhàng dùng đuôi vuốt ve mái tóc xanh của anh chàng thầy thuốc.

Cuối cùng Baizhu cũng có thể ngủ yên, đôi tay gầy đã thả lỏng chứ không còn run rẩy nữa, đôi lông mày cũng giãn ra...

"Changsheng này..." Yanfei thấp giọng, "Baizhu huynh có thường xuyên gặp ác mộng như vừa rồi không?"

"Cảm ơn tiểu thư Yanfei quan tâm." Changsheng đáp, "Đôi lúc anh ta ngủ không ngon, thường là do quá chú tâm làm việc."

"Nếu tôi có thể giúp gì..."

"Trong ngăn kéo đầu tiên của tủ bên phải bàn làm việc có hương an thần, làm phiền tiểu thư."

"Huynh ấy không nên lạm dụng thứ này đâu."

"Tôi hiểu, tiểu thư Yanfei. Anh ta cũng hiểu điều này."

Yanfei miễn cưỡng gật đầu, sau đó đi tới chiếc tủ nằm bên phải bàn làm việc của Baizhu lấy hương an thần và bỏ một lượng vừa đủ vào lư hương theo hướng dẫn của Changsheng. Chỉ vài giây sau, một mùi hương thanh dịu và tinh tế tỏa ra từ lư, uốn lượn quanh cánh mũi của Yanfei trước khi hòa vào không khí. Mùi hương ấy nhẹ nhàng nhưng đầy mị lực, khiến cho cô nàng luật sư rơi vào trạng thái mơ màng trong thoáng chốc.

Minh họa: https://t.ly/6p-bQ

Yanfei khịt mũi, dụi dụi mắt. Mùi của hương an thần làm cho muốn quay trở lại giường và vùi mình vào giữa chăn ấm nệm êm rồi... Trông thấy Changsheng đã an giấc bên cạnh Baizhu, Yanfei rón rén đẩy cửa và trở về phòng của mình.

xxx

Nàng luật sư tóc hồng thức dậy trước cả khi những tia nắng đầu tiên len qua khe cửa vào phòng. Cô chải tóc, ăn mặc chỉnh tề và bước ra sảnh chính của tiệm thuốc. Baizhu đã chờ sẵn ở đó trong bộ trang phục tao nhã với hoa văn thúy điểu ở hai ống tay áo và hoa văn giang sơn ở vạt dưới, Changsheng vẫn ngự trên cổ anh ta như thường lệ và đang khoan khoái tận hưởng ánh nắng ban mai.

"Tiểu thư Yanfei." Baizhu mở lời, "Mong rằng tiểu thư đã nghỉ ngơi thoải mái."

"Tôi đã ngủ rất ngon." Yanfei đáp, "Cảm ơn Baizhu huynh đã quan tâm. Mong là huynh cũng vậy."

"Về thuốc của tiểu thư, tôi e rằng sẽ mất khoảng bảy ngày để điều chế." Baizhu cười, "Hiện tại tiểu thư Yanfei nên tránh những nơi có nhiều bụi rậm, ẩm ướt."

Nói rồi Baizhu đưa ra một chiếc hộp gỗ sơn, "Đây là bạch ngọc cao dùng để chấm lên vết thương. Bên trong có cả dụng cụ. Nếu thời gian này tiểu thư không may bị côn trùng cắn thì hãy dùng thứ này."

"Cảm ơn huynh." Yanfei gật đầu và nhận lấy chiếc hộp, "Về tiền thuốc..."

"Chuyện này không vội. Bảy ngày nữa khi thuốc chống côn trùng làm xong tôi sẽ tính một lần." Baizhu xua tay.

"Được. Vậy hẹn Baizhu huynh bảy ngày nữa. Có điều..."

"Tiểu thư Yanfei cứ nói..."

"Baizhu huynh là thầy thuốc, biết là huynh ưu tiên cứu người, nhưng huynh cũng cần chú ý sức khỏe. Thể trạng của huynh không tốt..." Yanfei ngập ngừng nhìn xuống đất trong giây lát, sau đó ngẩng lên, đôi mắt xanh ngọc thể hiện rõ sự nghiêm túc, "nếu cảm thấy không ổn, huynh không nên cố quá."

Trong đôi mắt hoàng kim của Baizhu tựa như có sóng dậy, anh chớp mắt, giống như để xua đi một hình ảnh vô thực nào đó, sau đó nói, "Cảm ơn tiểu thư Yanfei đã nhắc nhở. Tôi sẽ không quên sự quan tâm của tiểu thư."

Yanfei cười dịu dàng và chào tạm biệt Baizhu.

"Nhớ lại chuyện cũ à?" Chờ khi Yanfei hoàn toàn khuất bóng, Changsheng mới hỏi.

"Đúng là có sự tương đồng." Baizhu nói.

'Bệnh của con gái tôi đã thuyên giảm đáng kể. Cảm tạ đại phu...'

'Đó là bổn phận của tôi. Tuy bệnh tình đã thuyên giảm nhưng vẫn cần thăm khám thường xuyên, hai vị nhớ đưa cô bé tới nhà thuốc Bubu theo lịch nhé.'

'Đại phu Baizhu hãy giữ gìn sức khỏe nhé...'

'Cảm ơn cô bé đã nhắc nhở.'

'Cô bé thế nào rồi? Sao chỉ có hai vị tới đây?'

'Con bé... không còn nữa...'

'Sao lại đột ngột như vậy? Lần cuối tôi chuẩn đoán, bệnh tình của cô bé đã có tiến triển...'

'Hai vợ chồng chúng tôi... vì muốn con bé sớm khỏi bệnh... đã nóng vội... tự dùng thuốc... bên ngoài. Trong vài ngày đầu... rất tốt... rồi...'

Hồi ức kết thúc tại đó, Baizhu khẽ thở dài...

"Đó không phải là lỗi của cậu." Changsheng nói.

"Đó là trách nhiệm của tôi, Changsheng. Đáng lẽ tôi phải nó rõ hơn với họ." Baizhu đáp.

"Chuyện đã rồi, người cũng không còn. Tự trách mình chỉ khiến cậu thêm phiền muộn. Cậu nghe cô bé bán tiên nói rồi đấy, cậu phải chú ý sức khỏe của mình."

"Cậu để lộ điều gì với tiểu thư Yanfei rồi sao?"

"Tôi dám nói điều gì sau lưng cậu ư? Không phải do dáng vẻ mệt mỏi hôm qua của cậu làm cô ta chú ý sao?"

"Tiểu thư Yanfei là người tinh tường và nhân hậu..."

Đêm qua Baizhu có những giấc mơ và cảm giác kỳ lạ, trong cơn mê hình như anh có nghe thấy một giọng nói êm ái cũng như cảm nhận được được một bàn tay dịu dàng vỗ về tâm trí mình. Nếu đôi tai của anh không lừa anh, giọng nói ấy có đến chín phần tương đồng với giọng của Yanfei. Nhưng chín phần ấy cũng có thể là tưởng tượng của anh trong khi đắm chìm trong ảo mộng, vì chẳng phải lúc đó Yanfei đang an giấc trong phòng sao?

"Cậu có bảy ngày để điều chế một loại thuốc đuổi côn trùng cho cô tiểu thư tinh tường và nhân hậu của cậu đấy." Changsheng vẫy đuôi, đôi mắt hồng tím nheo lại phấn khích. Nếu Baizhu không thể hoàn thành đơn thuốc của Yanfei đúng thời hạn (dù chẳng mấy khi cậu ta trễ hẹn giao thuốc cho bệnh nhân), gương mặt khó xử bối rối của cậu ta khi phải tạ lỗi với cô nàng luật sư hẳn sẽ là một tuyệt phẩm đáng chờ đợi.

"Khó nhưng không phải là không thể." Baizhu vuốt vuốt cằm, đôi mắt hoàng kim như thêm rực sáng trong nắng mai.

Sau bảy ngày, Yanfei quay lại nhà thuốc Bubu để lấy thuốc như đã hẹn. Baizhu và Qiqi đã đứng chờ sẵn ở trước cửa chính với một chiếc túi gấm cột nơ xinh xắn. Anh chàng thầy thuốc tóc xanh cầm lấy chiếc túi từ tay cô bé cương thi và đặt nó vào tay của cô nàng luật sư tóc hồng, không quên kèm theo một nụ cười dịu dàng.

Yanfei từ từ tháo chiếc nơ vàng, bên trong túi gấm là ba chiếc lọ thủy tinh nhỏ đựng một thứ chất lỏng màu lục phảng phất mùi hương thơm mát của bạc hà. Đây là thuốc đuổi côn trùng mà Baizhu tốn rất nhiều công sức mới bào chế được. Thứ thuốc này bao gồm bạc hà, tủy phát sáng, đuôi thằn lằn và ếch xanh theo tỷ lệ lần lượt là 2:1:1:1 nhưng pha chế, hòa trộn với nhau thế nào thì chỉ có 'thần y' như Baizhu mới biết.

Minh họa: https://shorturl.at/hquwE

"Đây là thuốc đuổi côn trùng." Baizhu từ tốn giải thích, "Tiểu thư Yanfei có thể bôi nó một lúc trước khi ra ngoài. Còn trong những chuyến đi dài tiểu thư nên mang theo một lọ."

"Quả là thuốc tốt." Yanfei cười, đáp, "Hẳn đã tiêu tốn không ít thời gian cũng như tâm trí của huynh. Nhân đây tôi cũng có thứ này cho Baizhu huynh."

Lúc này Baizhu mới để ý đến chiếc hộp gỗ sơn màu huyết dụ mà Yanfei mang theo, thứ mà cô đã để tạm xuống nền gạch khi nhận chiếc túi gấm từ tay anh, có vẻ là một chiếc hộp đựng thức ăn. Anh nhận lấy chiếc hộp, cẩn thận mở nắp và bên dưới nắp hộp là một chiếc tô sứ men xanh. Chiếc hộp có hai tầng, Baizhu đoán rằng tầng bên dưới cũng có một chiếc tô sứ như thế này.

Minh họa: https://shorturl.at/cgrDL

"Tiểu thư Yanfei, đây là..." Baizhu ngạc nhiên nói.

"Đây là Băng trấn liên tử thang và Hồ điệp đậu hoa hạnh nhân lạc(*)." Yanfei đáp.

"Tiểu thư Yanfei..."

(*): Canh hạt sen giải nhiệt và chè hạnh nhân hoa đậu biếc 

Hạt sen tươi ngâm nước, vớt ra để ráo, loại bỏ tâm, nấu cùng táo đỏ, đường phèn, kỳ tử tạo thành Băng trấn liên tử thang. Hạt sen có tình bình, táo đỏ giúp an thần, làm đẹp da, còn kỷ tử có tác dụng bồi bổ khí huyết, cân bằng đường huyết, cải thiện thị lực(*). Ba vị thuốc này kết hợp tạo thành một món ăn không chỉ đẹp mắt mà còn tốt cho sức khỏe, lại có thể giải nhiệt trong những ngày hè nóng nực.

(*) Tham khảo: https://t.ly/iCaO

Minh họa: https://rb.gy/kiavx

Hạnh nhân ngâm nước, tách vỏ, giã nhuyễn, lọc lấy nước sau đó nấu với bột nếp, thêm một chút nước của hồ điệp đậu để có sắc xanh tươi mát, nấu đến khi hỗn hợp sệt lại. Hạnh nhân có vị đắng, tính ấm, hơi độc nhưng có nhiều công dụng trong việc chữa trị các bệnh hô hấp, lại giúp mang lại làn da tươi trẻ, mái tóc khỏe đẹp(*). Hồ điệp hoa, hay được biết đến với cái tên gần gũi hơn là hoa đậu biếc, giúp lợi tiểu, kiểm soát mồ hôi, giải độc(**). Hồ điệp đậu hoa hạnh nhân lạc, về cơ bản, là một món ăn có tính ôn hòa, vừa có màu sắc tươi mát vừa có hương vị ngọt dịu quyến rũ khi ăn kèm mật hoa quế, dùng khi còn nóng trong một buổi chiều đông hay để nguội và từ từ thưởng thức trong một đêm hè hanh khô đều tuyệt vời.

(*) Tham khảo: https://t.ly/FTJe

(**): tham khảo: https://t.ly/J0vN

Minh họa: https://rb.gy/tsoz3

"Thời tiết mùa hè năm nay không mấy dễ chịu. Mọi người trong nhà thuốc Bubu vất vả vì sức khỏe của người dân Liyue như vậy, xem như đây là một chút tấm lòng của tôi."

"Tiểu thư Yanfei thật hào phóng. Tôi xin thay mặt nhà thuốc cảm ơn tiểu thư."

"Baizhu huynh khách khí rồi." Yanfei cười duyên dáng, "Về tiền thuốc..."

"Tiểu thư đã trả rồi. Tôi đã nhận."

"Chút điểm tâm này sao có thể tính là tiền thuốc được. Baizhu huynh không cần chiếu cố tôi như vậy."

"Mora không thể so với tấm lòng của tiểu thư. Hơn nữa từ trước đến nay tiểu thư vẫn giúp nhà buốc Bubu rất nhiều trong việc giấy tờ mà..."

"Thôi vậy, Baizhu huynh đã nói như thế, tôi muốn có ý khác cũng không được." Cuối cùng Yanfei đành nhún vai chịu thua, "Hai món giải nhiệt này nên thưởng thức ngay."

"Tất nhiên là vậy."

Hai món 'tuyệt phẩm' nhanh chóng được nhà thuốc Bubu 'xử lý'. Changsheng tấm tắc khen tay nghề của Yanfei, còn thuận miệng đùa rằng hay là Baizhu "'đưa' Yanfei về chung một nhà đi", để ngày nào ả cũng sẽ được ăn sung uống sướng như thế này. Baizhu đã quá quen với khiếu hài hước của người bạn bạch xà này nên chỉ cười trừ cho qua chuyện.

'Suy cho cùng, đây cũng chỉ là mối quan hệ giữa thầy thuốc và bệnh nhân, luật sư và khách hàng. Có gì đặc biệt đâu, đúng chứ?

Cứ ngỡ những vấn đề với côn trùng của Yanfei đã được giải quyết, không ngờ gần mười ngày sau, cô nàng lại xuất hiện trước cửa nhà thuốc Bubu với hai cánh tay đầy những vết sưng đỏ. Baizhu vừa nhìn thấy đã biết ngay đó là dấu tích do thứ gì để lại.

"Tiểu thư Yanfei..." Anh chào đón cô bằng gương mặt tràn ngập sự ái ngại. Không phải đã đưa cho cô đến ba lọ thuốc đuổi côn trùng sao? Hay là thuốc không hiệu nghiệm? Không thể có chuyện đó, anh đã tự dùng thử mà?

"Sao lại...? Thuốc không có tác dụng ư?" Baizhu lo lắng hỏi.

"Không phải đâu... Là... tôi quên mang theo khi ra ngoài... Mà cao dùng để chấm lên vết côn trùng đốt lại không còn nhiều. Nên hôm nay đến đây cốt là để lấy thêm cao." " Yanfei ngượng ngùng gãi đầu gãi tai vì sự đãng trí của bản thân.

"Xin tiểu thư chờ một chút." Baizhu kín đáo thở dài rồi nói nhỏ với Qiqi và cô bé nhanh chóng chạy vào bên trong. Sau một lúc, cô bé trở ra với một hũ cao chấm vết thương và hai chai thủy tinh đựng thứ chất lỏng xanh có tác dụng đuổi côn trùng mà Yanfei đã nhận hôm trước.

Qiqi lễ phép đưa thuốc cho Yanfei trong khi Baizhu từ tốn nói, "Tiểu thư Yanfei à, đây là cao chấm lên vết thương và thêm hai lọ thuốc đuổi côn trùng. Nếu tiểu thư lo rằng mình sẽ lại quên mang thuốc khi ra ngoài, hãy để sẵn hai lọ này trong túi xách."

"Thật ngại quá." Yanfei chậm chạp đưa tay lên nhận lấy thuốc, "Về tiền thuốc..."

"Đây là hỗ trợ cho khách hàng, nhà thuốc không tính tiền." Baizhu bảo.

"Nhưng... lần trước Baizhu huynh cũng đã không lấy tiền rồi. Lần này tôi không thể cứ thế cầm thuốc về được."

Yanfei nói, tay lấy túi tiền ra và dứt khoát đặt vào tay Baizhu. Sức nặng của những đồng Mora trong chiếc túi lụa khiến hơi thở Baizhu như hẫng một nhịp. Một ít cao dùng bôi vết thương và vài lọ thuốc đuổi côn trùng không đáng giá nhiêu đây Mora...

"Tiểu thư Yanfei à..." Baizhu ngập ngừng.

"Xin huynh đừng từ chối." Còn Yanfei ấn mạnh túi tiền xuống tay anh chàng, tựa như muốn nói nếu anh không nhận cô sẽ không buông.

Changsheng có lẽ đã xem kịch đến nhàm hai mắt, bèn thì thầm vào tai người bạn chí cốt, "Cô ta đã có ý tốt, cứ nhận đi. Lấy giá thấp nhiều quá để tôi chết đói hay sao?"

Baizhu và Yanfei, hai con người, bốn con ngươi nhìn nhau một cách đầy bối rối và căng thẳng. Sau cùng, Baizhu, như lần trước, là người xuống nước trước.

"Nhà thuốc Bubu xin nhận thành ý của tiểu thư."

"Vậy thì tốt rồi." Yanfei rũ bỏ vẻ mặt nghiêm trọng vừa nãy và cười rạng rỡ, đến mức Changsheng cũng thấy kinh ngạc. Về phần Baizhu, nụ cười như nắng mai của Yanfei có lẽ vừa đánh thức một thứ gì đó bên trong anh, và anh mất vài chục giây mới có thể đinh thần.

"Tôi có việc phải đi trước, cảm ơn mọi người nhiều lắm!" Yanfei chào tạm biệt Baizhu, Changsheng và Qiqi rồi chạy xuống những bậc thang đá.

"Cô ta đi rồi. Không vào làm việc tiếp sao?" Changsheng nói.

"Chắc là... chúng ta ở ngoài này hóng gió chút đi. Nhà thuốc cũng chưa có thêm khách nào." Baizhu trả lời.

"Baizhu đại phu... đỏ mặt... ốm..." Qiqi quan sát Baizhu, khẽ lên tiếng.

"Baizhu?" Đôi mắt của ả bạch xà nheo lại một cách tinh nghịch.

"Do thời tiết mùa hè không dễ chịu thôi, Changsheng, Qiqi." Baizhu xua tay... 

--HẾT--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top