Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một ngày nào đó..."

Đó là cụm từ Quan Chấp Hành hay nghe đám lính dưới trướng mình dùng đến khi nói đến một thứ gì đó thuộc về tương lai nghe không xa mà cũng chẳng rõ gần bao nhiêu. Đơn giản hóa hơn là tương lai thiếu xác định.

Childe đã từng nghĩ, với một người như cậu việc có được những gì ở hiện tại- trừ việc cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày, thì đã là tốt đến mức chẳng dám cầu thị thêm: bản thân có chức có quyền, cuộc sống đầy đủ, gia đình vẫn còn đấy... Vậy nên, cảm giác không khỏi buồn cười khi nghe ai đó bảo chuyện về sau.

Còn chuyện sánh vai cùng ai? Bất chợt câu hỏi của mẹ cậu nhảy ra phần trí nhớ tưởng đã ngủ yên, thiếu niên nhìn xuống cái xác của con nợ mà cậu chẳng buồn nhớ cái mặt của nó trong vài giây trước như nào để tự tìm câu trả lời.

Rồi sau đó, cậu trai trẻ chỉ nhún vai đưa nó vào một góc trong trí nhớ, trở thành điều cậu sẽ suy nghĩ đến cuối cùng. Ít nhất với hiện tại, trên vai cậu vẫn còn quá đỗi nhiều công việc cần nhanh chóng tiến hành.

-----------------------------------------------------------------

Rồi đêm qua, ngày nắng tới.

Thiếu niên chớp mắt lại thấy bình minh treo trên mắt người...

Người vui vẻ mà nắm lấy đôi tay to lớn đã từ lâu nhún mình trong vô hạn tham vọng băng qua từng cơn phố góc ngõ say mình trong sự nhộn nhịp thường trực mà nào đoái hoài nghĩ suy giây phút ấy. Childe chớp mắt, gió đan nắng vàng, mây thong dong trên cao huých một tiếng sáo vui tai, cậu trai chợt ngẩn người.

Thoáng qua một thứ gì đó tưởng trở thành xưa cũ, lại hóa vẹn nguyên thuở nào tưởng như trông thật xa mà lại gần đến buồn cười.

- Cộng sự.

Thiếu nữ quay đầu lại nhìn cậu theo bản năng, Quan Chấp Hành chỉ mỉm cười không nói gì thêm nữa, đôi tay bất giác nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Nhà Lữ Hành. Chẳng qua là tiếng hát thì thầm đâu ấy thôi cậu gọi chỉ đơn giản thế thôi, vì tâm trí chợt suy tư nếu một ngày nào đó chẳng còn được thốt hai từ đó ra từ miệng. Thì còn liệu ai trên lục địa này sẽ để cậu gọi như vậy với mối quan hệ kỳ lạ này nữa?

Một khắc lướt qua thật nhanh, cậu chẳng hề hay biết mình lần đầu nghĩ đến "một ngày nào đó...".

------------------------------------------------------------------

Rồi có một ngày nào đó trong chuỗi ngày tưởng chừng tận hưởng hết "tôi". Lần đầu tiên trong cuộc đời nhiệt huyết chẳng đoái hoài tương lai của cậu, thử tự dành thời gian ngắn ngủi nghĩ đến một điều khi xung quanh chỉ có lặng yên cùng những cơn bão tuyết chập chờn sắp đổ bộ tới mảnh đất giá lạnh quanh năm.

Câu chuyện không còn chỉ mỗi cậu, mà là có thiếu nữ tóc vàng thân quen...

Đúng vậy, là một ngày nào đó nó họ là của nhau thì sao?

Chẳng có hồi đáp cụ thể, nó mơ màng như những lớp sương mù hơ lên cửa kính trong những bão tuyết tràn về làng quê nhỏ cậu vẫn luôn nhớ lúc thuở bé.

Chẳng có một lời chắc hay không, giống cái cách ai đó cố tìm ra quãng đời của gã Quan Chấp Hành trẻ sẽ còn bao lâu.

Chẳng có một ai dám chắc liệu ngày đó trái của cậu vẫn sẽ đánh lên từng nhịp bồi hồi kể cả thấy cô gái tóc vàng hiện diện trong những chiêm bao...

Vậy mà,

Childe kéo chiếc khăn quàng lên cao cổ hơn, đã thật lâu rồi không cảm nhận cái lạnh khắc nghiệt xứ tuyết vùi khiến cậu có chút hơi lạ quen thuộc dường nào. Nhưng mà điều ấy chỉ đọng vào tâm trí của một chút rồi thôi, đôi mắt tinh anh tôi luyện sau bao năm ở Fatui và làm Quan Chấp Hành của cậu dáo dác xung quanh tìm kiếm điều gì đó thật mong mỏi.

"Cộng sự, một ngày nào đó đến Snezhnaya hãy nhớ báo tôi biết đấy!"

Câu chuyện của một lúc xa xôi chẳng chắc rằng liệu có ngày xảy ra, như cách tương lai một ai đó có dám chắc rằng sẽ tới qua bao bão giông. Khi điều đó tới, họ sẽ đặt hy vọng nhỏ nhoi vào "một ngày nào đó..." dù thật bé biết bao.

Nhưng mà trước mắt thì Quan Chấp Hành trẻ cũng muốn thử cảm giác lần đầu tiên đặt niềm tin vào nó xem sao. Cậu dồn bao nhiêu cảm xúc không thể tả chỉ vào một câu hét lên thật lớn.

- Cộng sự, tiểu thư! Bên này!

------------------------------------------------------------------

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top