Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Những lần Quan Chấp Hành cầu hôn (2/2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Quan Chấp Hành cầu hôn Nhà Lữ Hành, nhưng họ không giống những người bình thường sẽ làm khi nói đến vấn đề quan trọng này.

-----------------------------

Take note: series này vui là chính nên cực OOC! - nếu ngại hãy cân nhắc trước khi đọc.

#4#

Quan Chấp Hành thứ Mười một nhìn theo ánh mắt của Nhà Lữ Hành khi em ngoáy đầu lại nhìn bến cảng mộng mơ một lần cuối, để chính thức bước lên chuyến tàu đến với vùng đất mang những "sự thật" cuối cùng trên bề mặt Teyvat.

Childe khoác tay lên vai cô gái nhỏ, gương mặt điển trai hiện lên nụ cười thương hiệu của gã.

- Sao vậy cộng sự, trông như có chuyện không vui à?

Lumine quay sang nhìn gã đã cuối người xuống để đứng ngang em, thay vì trả lời chỉ chọn cái lắc đầu rồi nhìn đăm đăm xuống lòng bàn tay của bản thân, lông mi thanh mảnh thoáng run rẩy.

- Không... chỉ là chợt thấy chuyến "hành trình" này, cứ như truyện cổ tích ấy.

Gã nhướng mày trước câu nói của em. Sự tò mò hiện rõ trên gương mặt trước sự so sánh kỳ lạ của thiếu nữ tóc vàng. Lumine thấy thế, cái nhếch môi nhẹ nhàng nhìn gã đầu cam khó xử lúc này nhưng không buồn giải thích quá dông dài. Vì em biết, Childe sẽ hiểu nhanh thôi quan trọng là hiểu đúng ý mà em đang nghĩ hay chăng.

Quả thật đúng như Nhà Lữ Hành đã suy đoán, gã nhanh chóng nhận ra hàm ý trong câu nói của em. Mặt sát lại gần em hơn, môi mấp máy.

- Nhìn tôi này, ý em là...

- Quan Chấp Hành đại nhân, chuyến tàu đã đến rồi, ngài nên chuẩn bị khởi hành ạ.

Sự xuất hiện bất ngờ của một giọng nữ khác làm cả hai giật mình theo bản năng đứng tách nhau ra. Childe chỉnh sửa cổ áo trang phục lại rồi hắng giọng để giả vờ như không nghe thấy tiếng cười khúc khích nhỏ của cấp dưới mình rất chi là vui vẻ.

- Ta xuất phát thôi chứ, tiểu thư?

-----------------------------

Từ lúc được vinh danh nhậm chức "Quan Chấp Hành trẻ tuổi" của Tartaglia, hay Childe hoặc bất kỳ tên gọi nào - thì chưa bao giờ phải thể hiện sự bất lực của bản thân rõ ra mặt thế này. Rõ ràng là cả hai đang đứng cạnh nhau, nhưng lời nói cứ như cách xa ngàn dặm.

- Tin anh nhà tôi bán từ lâu rồi mất.

Nhà Lữ Hành lườm gã, trời đêm che bóng mờ nhưng cớ lại thấy chốc Childe vẫn tỏa sáng theo một cách khó thốt nên lời. Có lẽ do gã đã thay đổi trang phục không còn cái màu xám xịt trông sầu đời kia nữa - thay vẫn là chiếc áo sơ màu đỏ bạc đô quen thuộc cùng khăn choàng đỏ phấp phới, nhưng lớp áo khoác lông dày khoác lên vai lại khiến phong thái của gã khác đi. Trông ra nét trưởng thành hơn cái kiểu yêu đời năng động.

Lumine không dám nhìn thẳng gã quá lâu, nên phải giả vờ quay ngoắt đi phân tâm bằng cách nhìn bầu trời đang chuyện trò cùng những vì sao giống như đang thực sự giận dữ.

- Nhưng em làm gì có nhà chứ...

Childe bất mãn đáp lại không thua gì em. Gã vô tình thấy em hành động chợt đơ ra vài giây, xong sau đó là gục mặt xuống nhìn theo dòng nước chảy của ngọn sóng biển cứ đều đặn từng nhịp đánh vào thân tàu như một dàn hợp xướng nghe theo tiếng gió thuộc đại dương không ngừng ca hát.

Ngay lập tức, gã nhận ra mình lỡ lời không nên rồi. Nén sự bất mãn của mình xuống, dỗ dành em, lắc lắc bờ vai nhỏ trước mặt để kéo lại sự chú ý.

- Tiểu thư. Cộng sự. Nhà Lữ Hành. Lumine.

Nhà Lữ Hành lúc này mới quay lại nhìn gã, ánh mắt bất chợt trống rỗng đến đáng sợ khiến Childe trong một phút nghe được có tiếng đập của tim vang lên thật to rõ.

- Đừng có lải nhải, tôi nghe anh nói đây.

Ấy thế chỉ là một thoáng rồi nó biến mất, màu vàng sáng rực trở lại trạng thái ban đầu kèm theo cái bĩu môi đầy bất đắc dĩ. Giống như những gì vừa xảy ra chỉ là tượng tưởng, gã phải chớp mắt lấy một lần nữa để xác định mình không mệt mỏi quá độ mà nhìn nhầm.

- Ừm cho tôi xin lỗi lời vừa nói. Ý tôi không phải như thế.

Childe vò rối loạn lên cái đầu vốn đã rối bời của gã, mắt cứ nhìn xuống sàn nhà như để làm thanh tỉnh đầu óc mình, cố gắng tìm từng từ để thốt ra cho nó đừng phản tác dụng với tâm ý lúc này. Lumine nghe thấy tiếng thở dài của gã, bất giác muốn quay qua ngắm gã rồi phì cười vì bản thân liên tưởng thiếu niên này đến mấy đứa con nít khi phải xin lỗi việc chúng làm sai vậy.

- Nhưng mà tôi nghiêm túc, nếu em không có nơi nào dừng chân khi đến quê hương tôi. Vậy hãy cứ xem gia đình tôi là "nhà" em, họ rất hoan nghênh em đến.

- Ý anh là gì?

Nhà Lữ Hành quay sang nhìn gã, ánh mắt chực chờ sự đề phòng quen thuộc. Childe nở nụ cười khổ sở, khuỷu tay gã gác lên thành tàu rồi dựa đầu vào nhìn thẳng cô gái tóc vàng.

- Tiểu thư... là em thật sự không hiểu hay cố tình?

Em lắc đầu, ánh trăng chiếu vào em thoáng chốc tỏa sáng như một nữ thần giáng thế. Thế mà sao em lại trông buồn như thế?

- Tất nhiên là hiểu... nhưng trò đùa đó của anh đã bắt đầu trở nên quá nhàm chán rồi, Childe.

Lúc này, khi không còn sự nhẹ nhàng hiện trên mặt gã Quan Chấp Hành, Lumine biết gã đang nghiêm túc khi đôi mày nam tính nhăn lại. Giọng nói mang nét chế giễu lại đan xen chút đau thương hiếm có xuất hiện ở gã tưởng như cùng biển sâu nhấn chìm lấy em.

- Tiểu thư đến giờ vẫn nghĩ nó là trò đùa sao?

Bởi vì em không đáp lấy một lời, nên chính điều đó lại càng rõ ràng đáp án hơn. Childe lúc này thật muốn đánh em một trận cho cô gái này tỉnh táo lại hơn bao giờ hết. Sự tức giận chiếm lấy gã khi những gì từ thật tâm bị xem nhẹ, gã nắm cằm em kéo qua đối mặt gã không cho trốn tránh.

- Em nghĩ tôi sẽ là dạng người chỉ biết dùng mỗi một trò đùa nhạt nhẽo để phá đám kẻ khác à? Tại sao em không chịu nghĩ đi chứ, khiến tôi tức giận làm em vui lắm phải không?

Lumine vẫn chọn cách im lặng dù tâm rộn cồn cào với những mớ bòng bong trong tâm. Vậy mà ánh mắt đại dương sâu thẳm lại như con dao xuyên thấu qua con người em, kéo ra vạn vết nứt mà em luôn cố khâu rồi cất nó thật kỹ trong tim mình để chẳng ai có thể chạm tới. Rồi gã xuất hiện ở đó, quen thuộc mà đau lòng làm sao.

Childe, Ajax, Tartaglia...

Em nhận ra, câu chuyện về "chuyến hành trình" của bản thân nên chuẩn bị viết một kết thúc thật sự.

#5#

Childe lim dim nhíu nhẹ mày khi bất chợt bắt được một tia nắng tinh nghịch xuyên qua tán cây rào rạt mà đậu trên mặt gã. Vang bên tai gã thấp thoáng tiếng chim đậu trên cành hót vài tiếng líu lo dù rất nhỏ giống như chỉ là một khúc ru đàn con.

Đoán rằng bản thân đã mệt mỏi quá nên trong lúc ngồi xuống nghỉ chân tạm lại thành chìm vào giấc lúc nào không hay, bằng chứng là giấy viết thư cùng dòng chữ đang viết dở gửi gia đình vẫn nằm yên vị kế bên gã. Ý nghĩ chợt ngủ quên ở nơi bản thân còn không rõ khiến gã tự dưng phải bật cười với chính mình, trước giờ nó gần như là điều không thể xảy ra khi còn là "Quan Chấp Hành thứ Mười một" lúc nào kẻ thù cũng nhiều hơn đồng minh.

Thời gian có phải hơi quá nhanh rồi thì phải?

Gã còn phải cảm thán mới ngày nào khi lần đầu tiên phải chuyển công tác đến Liyue, rồi giải cứu Nhà Lữ Hành ở buổi lễ quan trọng ở đây. Sau đấy lại bắt đầu chuỗi kế hoạch theo lệnh của Nữ Hoàng Tsaritsa, thả Osial, truy đuổi Scaramouche để đòi lại gnosis,... Mà giờ đây "Tartaglia" cũng chỉ là "Tartaglia" - vẫn là một Quan Chấp Hành trọng vọng của vùng đất băng giá nhưng không còn lúc nào cũng lao vào cuộc chiến điên rồ, dù thật lòng gã vẫn thích thú với việc đó hơn.

Bất chợt nhắc đến Nhà Lữ Hành, lòng gã lại thấy cảm xúc trở nên ngũ vị hỗn tạp. Có lẽ khi thứ hào quang khác lạ từ em tỏa ra khi ở giây phút quan trọng đó, Childe đã tự hiểu lời cầu hôn của mình vĩnh viễn sẽ chẳng có lời hồi đáp hoặc không muốn nghĩ đắng cay hơn - đã bị từ chối gián tiếp. Vậy nên, đến tận lúc em hoàn toàn rời khỏi tầm mắt gã, Childe lần đầu tiên thấy mình trông không khác gì kẻ hèn vì chả dám lại gần em để nói chào đơn giản.

Miên man mãi thì cũng thôi, Childe mất một lúc để có thể xốc lại trạng thái mình trở nên bình thường nhất. Tuổi trẻ cùng từng thớ adrenaline tràn ngập năng lượng đã đi qua theo năm tháng mà gã sống hết mình với bản thân lúc bấy giờ, nên bây giờ việc hoạt động mạnh hay linh hoạt như ngày xưa có đôi chút khó khăn cơ mà nó chẳng phải vấn đề gì to tát với gã. Gã chớp mắt vài cái, nhìn xung quanh để xác định nơi mình đang dừng chân ở đây là chỗ nào.

- Chào, anh trông vẫn khỏe?

Gã như chợt đông cứng, đôi tay chống cho người chuẩn bị đứng lên lại có phút loạng choạng vì giọng nói gần như ám ảnh lấy tâm trí gã qua bao ngày đêm không thể lẫn vào đâu được.

Lần cuối gã gặp em cho đến nay đã quá lâu, có lẽ đã tầm năm năm hoặc hơn mốc đó rồi mà gã chẳng buồn muốn đếm. Mặc nắng mưa cứ tự quản, cứ chìm vào nỗi buồn một góc nhỏ trong tim mình mà chẳng đoái hoài điều chi. Bỗng lại tự hỏi rằng, sao ôi lại nhớ giọng nói ấy đến mức tự tưởng tượng rồi có đúng không?

Nhưng khi những tia nắng nhảy nhót trên người gã Quan Chấp Hành bị khuất đi bởi một bóng người nhỏ nhắn, làm những luồng gió tách luồng ra hai bên nhưng thân quen đến không thể phai mờ. Gã ngước lên nhìn, váy trắng khâu từ những tảng mây cùng màu vàng rực rỡ không ai sánh bằng trên lục địa Teyvat này, gương mặt như nét họa nay phác lên nụ cười thật đẹp ấy - gã biết rằng, người ở đây rồi, trước mặt gã.

Đôi môi mỏng của gã bật ra một cái tên nhớ nhung đến đớn đau.

- Lumine.

Lumine vẫn chưa thôi nụ cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn trước mặt gã trai mái đầu mang màu hoàng hôn dệt nên.

- Lâu ngày không gặp, Childe.

Trước khi mọi điều gì kịp diễn ra trong bộ não đang chạy hết công suất, thì gã đã thấy mình đưa tay cho em mất rồi.

-----------------------------

Hiếm có những ngày Childe hay đơn giản là cả hai nói chung lại sẵn sàng bỏ thời gian ra chỉ để ngồi cùng nhau nói chuyện như bao người bạn, gã thầm nghĩ, nó gần như là điều không thể diễn ra nếu vẫn còn cái vùng lơ lửng trên trời kia tên gì mà gã quên khuấy mất từ lâu.

- Anh biết không, khi mọi chuyện đã qua và có thời gian để trò chuyện như các cô gái trẻ. Tôi chợt nhận ra bà ấy cũng như bao cô gái khác, quan tâm đến vấn đề tình yêu.

Childe nhíu mày lại vẫn cố suy nghĩ những gì Nhà Lữ Hành vẫn đang thao thao bất tuyệt. Nhưng qua gần chục phút, gã đành giơ tay chịu thua không còn cách nào khác ngoài việc hỏi thẳng.

- Thế kết luận cho những gì em đang nói là gì, cộng sự? Hơn nữa, "bà ấy" là ai khi em còn không chỉ rõ đích danh cho tôi chứ?

Lúc này, tiếng cười khúc khích phát ra từ cô gái tóc vàng nghe tiếng chuông gió thổi đinh đang mát tai vang vọng trong những ngày hè oi ả do trời trưa hừng hực. Em lấy từ trong túi đồ không gian của mình ra một lá thư trông rất bình thường với ánh mắt bất đắc dĩ, thế nhưng con mộc đỏ thẫm lại khiến gã hiện lên chuỗi lộn cào trong ruột mình.

Con dấu hoàng gia đến từ Tsaritsa.

- Anh đoán xem, bà ấy viết gì trong này?

Nụ cười đểu như gây sự lại xuất hiện trên môi gã Quan Chấp Hành, nhưng chẳng rõ vì sao ánh mắt của em lại thoáng có những tia sáng lấp lánh khiến gã một chốc chẳng muốn chọc ghẹo em nữa.

- Xem nào... có khi nào là thư chúc mừng ngày cưới không? Em biết đấy, Nữ hoàng dù sao cũng là "Thần tình yêu" ngài rất để tâm đến nó và-

- Này anh đoán đúng thật kìa!

- Tất nhiên! Tôi là... khoan đã, cái gì cơ thật hay đùa?

Lumine tròn mắt nhìn chằm chằm gã với sự hoang mang nhưng gương mặt lạnh lùng nhanh chóng hồi phục, còn Childe thì nghe xong lòng như muốn té xuống giếng gào lên không cần phải kéo gã lên đâu.

Gã tệ đến mức thà rằng em cưới người khác chứ nhất không phải gã ư? Quả nhiên...

Nhưng, Nhà Lữ Hành tài ba không để gã kịp dịu những cảm xúc chua chát trong lòng, chuyển ánh nhìn vào ly cocktail đỏ nổi bật dưới ánh đèn lập lòe của quán rượu lên nhìn thẳng vào gã như muốn đào thấu vào tâm can sắp tan rã của Quan Chấp Hành.

- Đùa chuyện này là thứ nhạt nhẽo nhất. Nên làm ơn, giờ anh có thể đưa nhẫn ra được không?

Childe chợt nghe tiếng đùng đùng như pháo hoa nổ trong đầu, do một phần rượu thấm vào người khiến gã tiếp nhận mọi thứ một cách hơi thiếu tinh tế hơn mọi ngày tỉnh táo. Gã quay sang nhìn em với biểu cảm hoang mang không buồn giấu đi, cô gái tóc vàng nhếch môi bạo dạn chồm đến hôn lên mi mắt gã càng khiến não gã trai đã rối bời nay thành một mớ hỗn độn hơn.

- Anh có biết em đã phải khổ sở thế nào tận suốt một năm với vô vàn câu hỏi về việc em quyết định này không. Lại sắp tới còn nghĩ đến Diluc, đội trưởng Jean, mấy vị Archon,... chưa gì đã muốn đau đầu rồi này.

- Hai tháng trước, có về lại Snezhnaya tìm anh nào ngờ khi đến nhà anh với cung điện Tsaritsa để xin cưới thì họ bảo anh lại đi "công tác xa" mất rồi, nên chẳng biết ý anh như nào. Thật đấy, hôm nay mà không tìm thấy anh là em đã định sẽ nghỉ không hỏi cưới gì luôn cho nhanh.

Quá nhiều thông tin vào bộ nhớ của gã để xử lý lúc này, cuối cùng chẳng hiểu sao lọt vào tai gã chỉ còn vài từ. Gã đưa tay nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của em, sự run rẩy bất chợt xuất hiện khiến gã cảm thấy mình lúc đó thật trông yếu đuối đến mức buồn cười.

- Tiểu thư nói lại được không? Em về quê tôi...

- Anh thật sự uống đến chẳng nghe rõ rồi nữa sao? Lần cuối, em cùng anh trai đến quê anh để xin cưới mà cuối cùng...

Những gì sau đó chẳng còn quan trọng nữa. Đúng thế, trái tim gã gào thét lên âm thanh của sự hạnh phúc rằng những chờ đợi và mong mỏi của bản thân đã cuối cùng đến hồi kết, vậy là quá đủ rồi.

Gã bật ra khỏi chỗ ngồi dưới sự bất ngờ của em, nghe theo tâm trí không ngừng hò reo vì hạnh phúc gã bế em lên mang theo nụ cười và ánh mắt mà chính mình chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện - rực rỡ trong một chốc thăng hoa, mặc kệ ánh mắt của bao người ôm xoay lấy em vui vẻ như đứa trẻ cuối cùng cũng có món đồ nó yêu thích.

Lumine, Lumine, Lumine...

Len theo tiếng cười khúc khích của cô gái tóc vàng nằm trọn trong vòng tay gã, vang lên tựa tiếng chuông báo với gã - từ giờ hai người đã là của nhau.

-----------------------------

Này, bạn có nghe một câu chuyện cầu hôn rất kinh điển của Teyvat chưa?

Nếu chưa hãy lại đây, tôi kể bạn nghe những lần vị Quan Chấp Hành thứ Mười một của Fatui cầu hôn Nhà Lữ Hành nhé.

#6#

Summary: Lumine vô tình đọc được lá thư của mẹ Childe trên bàn làm việc.

-----------------------------

- Vậy... tên ngố đó giờ đang ở đâu?

- Nói thật lòng thì, tôi đoán ngài Childe chắc đã về trọ nghỉ ngơi rồi.

Lumine nhìn chằm chằm vào vị thư ký của ngân hàng Bắc Quốc, tay để ở cằm như suy tư gì đó rất hệ trọng mà khiến người đối diện cũng không khỏi cảm thấy hơi chột dạ dù chẳng biết mình đã làm gì sai hay chưa.

Cuối cùng, thiếu nữ tóc vàng bật ra một tiếng thở dài sau một lúc cuộn mình trong đống suy nghĩ. Nhẹ nhàng cất lời.

- Văn phòng tên đó ở đâu, phiền cô chỉ đường giúp tôi.

- Xin, xin lỗi vì tọc mạch. Nhưng thưa chẳng lẽ...

Quý cô tóc vàng nháy mắt, nụ cười tinh nghịch hiếm thấy hiện diện trên môi khiến cô thư ký kia đành phải chào thua. Phải rồi, phận làm công ăn lương như cô đời nào dám cãi cấp trên mình được cơ chứ?

-----------------------------

Khi bắt tay vào làm rồi, Lumine không thể không choáng ngợp với mớ công việc được xem là hằng ngày của gã Quan Chấp Hành. Kiểm tra ngân sách tháng, xuất bảng tổng hợp, đi đòi nợ, đón tân binh mới,... em tặc lưỡi một cái, chẳng trách sao gã kia kiệt quệ đến mức đi phải "trốn việc" để kiếm cho mình vài phút nghỉ ngơi ít ỏi.

Trong lúc đang lục lọi giấy tờ cần thiết chất thành từng chồng trên bàn, vô tình từ đâu đó trong mớ bòng bong lại rớt ra tờ giấy màu vàng ngà khác biệt rớt xuống ngay dưới chân em. Nhà Lữ Hành chỉ định cúi xuống để lấy nó cất lại chỗ cũ, bất chợt chính dòng chữ đầu tiên lại thôi thúc sự tò mò của quý cô tóc vàng.

" gửi Jaxie,

Con hỏi rằng vì sao con cầu hôn không thành công dù đã thử rất nhiều lần? Jaxie thân yêu, không có trên đời lại nói chuyện trọng đại như con đâu ít nhất hãy biết chọn một chỗ nào đó cho nó thật lãng mạn hay thơ mộng được chứ?

Hơn cả dù sao dù có là một Nhà Lữ Hành hay thám hiểm gia gì đó mạnh mẽ như nào, cho cùng Lumine cũng chỉ là con gái và con biết đấy, tâm lý của con gái đôi khi chính chúng ta cũng chẳng mấy hiểu rõ nhau được tường tận. Vậy nên, ngoài những gì mẹ dạy con từ lúc nhỏ, thì nay hãy phát huy và tập chú ý hơn cảm xúc của một cô gái đi nếu con muốn chinh phục trái tim ai đó, chàng trai trẻ.

Thú thật khi nhận được lá thư riêng của con gửi đến, mẹ không khỏi chút bất ngờ cũng như lo lắng không biết có chuyện gì quan trọng mà khiến thằng quỷ quậy phá đến nổi danh cả làng lại phải bối rối đi viết thư riêng cho tấm thân mẹ già đây.

Nhưng sau khi đọc xong rồi, mọi lo lắng đã xua tan hết thay vào đó là sự bất ngờ. Có lẽ chuyện này hơi ngoài suy nghĩ của mẹ chút nên là phải mất kha khá thời gian, mới có thể viết được lá thư hồi âm này gửi cho con.

Thật không ngờ có một ngày khi lá thư kiểu này mẹ lại nhận được đến từ Jaxie. Từ một thằng nhóc ngày nào cũng chỉ biết chạy quanh phá nhà, bắt gấu rồi lại đi đánh nhau, nay lại ngại ngùng gửi thư riêng cho mẹ nó hỏi chuyện yêu đương. Con biết không? Con bé là một cô gái xinh đẹp, nhạy bén, lại lương thiện đến ai gặp cũng khó dặn lòng thốt lên được.

Vậy nên, mẹ hy vọng mong muốn của con sẽ được Nữ hoàng nghe thấy mà phù hộ soi sáng cho.

Từ Snezhnaya gửi cái hôn đến con"

Tiếng bản lề cửa kêu lên tiếng cót két nặng nề vang vọng, thu hút sự chú ý của Nhà Lữ Hành lúc này về nơi âm thanh phát ra. Lúc này trong tầm mắt em, xuất hiện một mái đầu rực rỡ ướm màu hoàng hôn thân thương cùng ánh đại dương vẫn còn trong mộng mị trông một thoáng nhìn chút lại thấy thật yêu. Suy nghĩ ấy liền khiến em không khỏi bất cười.

- Buổi sáng tốt, Jaxie.

Childe nhướng mày ngay khi cái biệt danh đặc biệt đó được phát ra từ chính miệng nhỏ nhắn kia. Nhưng nó chỉ là điều nhanh chóng lướt qua tâm trí rồi thôi, trao em một cái nháy mắt tinh nghịch.

- Thật ra là đã sắp trưa rồi, tình à. Anh nghe Ekaterina bảo sáng sớm có một quý cô tóc vàng đùng đùng đòi bước vào văn phòng Quan Chấp Hành, nên giờ phải "ghé" qua xem thử. Sao nào, vẫn ổn chứ?

Nhà Lữ Hành nhún vai, lúc này giơ tờ giấy thư trên tay lên trước sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt của gã Quan Chấp Hành. Sau một lúc định hình rồi, gã liền bước nhanh đến bàn làm việc để nhìn rõ nội dung trên đó hơn - hai bên tai đã đỏ nay lại càng hơn.

- Em, em đọc hết rồi?

Lumine gật đầu, rồi gập đôi lại theo nếp ngay thẳng rồi đưa lại cho gã. Còn Childe thì chưa bao giờ muốn tìm một cái lỗ thật sâu để trốn dưới đó hơn bao giờ hết.

- Ai bảo anh để đồ lung tung, mà đọc thư xong cũng không ngờ...

- Lumi, nể tình vợ chồng sắp cưới em giữ tí mặt mũi cho anh đi mà!

- Không nhưng mà...

Thế là hôm đó văn phòng của Quan Chấp Hành nói riêng, ngân hàng Bắc Quốc nói chung đón một ngày ồn ào cùng đôi trẻ.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top