Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ai mới là sói đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Childe à, nhớ mang giỏ trái bánh quy và rượu này đến nhà anh Zhongli, anh đang ốm nặng nên con hãy đi nhanh lên nhé."

Childe tay cầm lấy chiếc giỏ đầy ắp bánh kẹo, trên cổ là chiếc khăn quàng đỏ rực rỡ, đứng trước cửa nghe lời dặn của mẹ.

"Nhưng nhớ là hãy đi đường thẳng, chớ có đi đương vòng kẻo sói nha con!"

"Con nhớ rồi." Childe gật gật đầu.

Anh chào tạm biệt mẹ, sau đó đi thẳng vào khu rừng phía trước.

Childe đi rất nhanh, thoáng chốc đã tiến vào sâu trong rừng.

Trước mặt anh có hai con đường, một con đường thẳng gập ghềnh sỏi đá, một con đường ngoằn ngoèo nhưng lại đầy hoa thơm cỏ dại.

Childe hít hít mũi, xung quanh tràn ngập hương hoa bách hợp.

"Mẹ bảo không được đi đường vòng, nếu không sẽ gặp phải sói." Anh nhắc lại lời của mẹ vừa dặn ban nãy, quay đầu nhìn về phía con đường thẳng đuột bên tay trái.

"Nhưng mà-" Đột nhiên người con trai lại nở một nụ cười khó đoán, hai mắt hơi híp lại, gương mặt điển trai thoáng chốc đã trở nên ranh mãnh.

"Mình lại rất muốn gặp "sói", phải làm sao bây giờ?" Childe thì thầm, ánh mắt đảo về phía con đường ngoằn ngoèo phía bên tay phải.

Anh không chút do dự liền rảo bước trên con đường có đầy hoa thơm cỏ dại, vừa đi lại vừa hái một vài nhánh hoa rồi tạo thành một đoá hoa sặc sỡ.

"Tìm bé sói thôi."

-------

Lumine đang nằm cuộn tròn trong hang của mình.

Chiếc đuôi màu xám nhạt bồng bềnh tựa đám mây khẽ đung đưa, co lại tạo thành một lớp đệm ấm áp để cô nằm lên trên. Hai tai sói của cô cụp xuống, hơi ngọ nguậy qua lại trông rất đáng yêu.

Phải-

Một con sói thành tinh.. rất "đáng yêu"...

Lumine khẽ cựa quậy người để tìm tư thế nằm thoải mái nhất.

Đột nhiên, hai tai sói của cô chợt vểnh lên cao, Lumine giật mình ngồi dậy.

Cô nhanh chóng đứng lên, ghé sát tai ra phía cửa hang, cô nghe thấy những âm thanh như tiếng bước chân của ai đó đang tiến gần về phía hang của mình. Dù khoảng cách còn khá xa, nhưng tiếng rảo bước càng ngày càng nhanh dần, và tiếng bước chân này dường như lại có đôi chút quen thuộc với Lumine.

"Thôi xong!" Lumine khẽ hít một hơi thật sâu.

Là anh ta! Là tên quàng khăn đỏ suốt ngày tìm cách bám lấy cô!

Lumine luống cuống đứng sát vào cửa hang, tai không ngừng vểnh qua vểnh lại. Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô không chần chừ nữa mà nhanh chóng chạy ra khỏi hang của mình.

Phải chạy nhanh, nếu không sẽ bị tên đó bắt được! Nếu bị anh ta bám lấy, chắc chắn Lumine còn lâu mới có thể trở về hang của mình! Cô không muốn chút nào!!

Lumine vọt vào trong rừng, nhưng bởi vì chạy quá nhanh nên đột nhiên cô lại bị vấp phải một hòn đá lớn trên đường, không chút phòng bị liền lao về phía trước rồi ngã lăn xuống mặt đất.

"A.." Lumine khẽ rên lên.

Cô nhìn xuống đầu gối bị trầy nhẹ đang chảy một ít máu xuống bắp chân trắng nõn, không nhịn được rưng rưng nước mắt.

Tất cả là tại tên tóc trắng nào đó mấy tháng trước đi vào rừng đã làm rơi một lọ nước kì lạ trước cửa hang của Lumine. Vì tò mò nên cô liền lấy ra uống thử, nhưng không ngờ vừa mới uống xong thì đột nhiên cơ thể sói của cô lại biến trở thành cơ thể của một con người! Tay chân cô không còn lông nữa, nhưng cô vẫn còn hai tai và cả đuôi. Việc làm quen với cơ thể mới không phải điều dễ dàng, mặc dù Lumine rất thích cơ thể con người của mình nhưng nó lại mang đến cho cô rất nhiều phiền toái.

Chẳng hạn như việc vào một lần tình cờ gặp phải một tên quàng khăn màu đỏ trong rừng, anh ta liền như hổ đói mà vồ lấy cô, nhất quyết không cho cô rời đi. Ngày nào cũng đi vào rừng để tìm cô, nếu như may mắn trốn được hắn ta thì cô sẽ tránh được một kiếp nạn. Nhưng nếu để hắn bắt được thì... cô sẽ có cảm giác như mình mới chính là một bữa ăn của một "con sói" ranh mãnh vậy.

Lumine khá sợ tên đó, vì ánh mắt anh ta nhìn cô như thể muốn nuốt cô luôn vào trong bụng vậy.

Còn chưa kịp định thần với cú ngã của mình, đằng sau cô chợt truyền lên một âm thanh vang vọng:

"Sói nhỏ à, em ở đâu rồi?"

Lumine chợt lạnh sống lưng, cô cứng nhắc quay đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy một chấm đen nhỏ đang cách cô một khoảng rất xa, nhưng tiếng la vang vọng của tên kia thì vẫn không hề dừng lại một giây nào.

Lumine có chút hoảng sợ mà bò dậy mặc kệ vết thương đang rỉ ra máu của mình. Cô cứng nhắc di chuyển, dùng hết tốc độ mà tiến vào sâu trong rừng.

"Không được để anh ta tìm thấy.. không được để anh ta tìm thấy..." Lumine lặp đi lặp lại câu nói trong miệng.

Cô đã đi được một khoảng khá xa, càng đi càng nghe thấy âm thanh gọi tên mình càng nhỏ dần.

Lumine cuối cùng thở phào một hơi, cô dừng lại tại một gốc cây lớn, cúi xuống nhìn vào vết thương trên đầu gối mình. Máu đã dần đông lại, nhưng vết thương thì không ngừng âm ỉ đau nhói.

Lumine cắn răng, ánh mắt cô nhìn về phía trước, chợt thấy một làn khói từ đâu xuất hiện bay thẳng lên trời, trông giống như khói trong ống của những căn nhà mà cô đã từng thấy ở đâu đó.

Ánh mắt Lumine chợt loé lên, gương mặt đang nhíu lại vì đau cuối cùng cũng giãn ra, cô vô thức tiến lên một bước, háo hức cất tiếng: "Là nhà của Zhongli!"

Dứt lời, Lumine liền lê cái chân bị thương của mình tiến về phía trước với tốc độ ánh sáng, mặc cho vết thương trên chân ngày càng chảy máu nhiều hơn.

--------

Zhongli dựa lưng lên thành giường, trên tay là một cuốn sách dày cộp, vừa lật giở từng trang sách vừa đưa tay đẩy đẩy chiếc kính màu bạc trên sóng mũi.

Bộ dáng nhàn nhã thư thái cùng gương mặt điển trai điềm đạm, tất thảy như một cảnh đẹp đầy ý vị từ trong tranh phác hoạ ra.

Anh đưa mắt đảo qua một vài dòng chữ trên trang giấy rồi lại lật sang một trang mới.

Bỗng nhiên, một tiếng "rầm" lớn từ bên ngoài truyền vào làm Zhongli giật bắn mình.

Anh nheo mắt, đóng quyển sách lại rồi lấy cặp kính xuống đặt lên bàn.

Đang định xoay người bước xuống giường thì đột nhiên bên tai anh lại vang kên những tiếng "lạch bạch lạch bạch", dần dần tiến vào trong phòng ngủ của anh.

"Zhongli!!!"

Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên giữa gian nhà tĩnh lặng.

Zhongli như đứng hình ngồi trên giường, đôi mắt chớp chớp nhìn vào cô gái đang mếu máo đứng bên ngoài cửa phòng. Gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt to tròn hơi rươm rướm nước mắt, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy. Nhìn thoáng qua lại tưởng có ai vừa mới bắt nạt cô gái nhỏ này vậy.

Zhongli hơi ngạc nhiên nhìn cô, anh đứng lên, tiến về phía Lumine rồi từ trên cao nhìn xuống.

"Sao em lại tới đây?"

Lumine rưng rưng nước mắt trả lời: "Em đau..."

Zhongli khó hiểu nhìn cô gái đang sắp bật khóc đến nơi, nhanh chóng đưa mắt dò xét cơ thể cô từ trên xuống dưới. Chợt, ánh mắt anh liền dừng lại trên đầu gối trắng nõn của cô, trên đó có một vài vết xước dài, lớp máu trước đã khô nhưng bây giờ vẫn còn vệt máu chảy ra từ trong miệng vết thương.

Ánh mắt anh chợt co lại, lo lắng đặt tay lên hai vai cô.

"Tại sao lại thành ra như thế này?"

"Bị té..." Lumine cụp tai xuống.

Zhongli nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của cô, không nhịn được thở dài một hơi.

"Em lên giường đợi tôi một chút, tôi đi lấy thuốc băng bó cho em."

Nói rồi Zhongli liền đi ra ngoài, để lại Lumine một mình ở trong phòng.

Lumine ngây ngốc đứng trước cửa một hồi lâu mới chầm chậm tiến về phía chiếc giường trước mặt. Cô ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đưa mắt liếc nhìn ngang dọc xung quanh căn phòng. Mùi hương hơi trầm từ gỗ toả ra xung quanh, Lumine có chút không nhịn được đưa mũi hít hít vài cái.

Lumine rất thích nhà của Zhongli.

Mấy tháng trước, cô tình cờ đi lạc đến nơi ở của anh. Lúc đó cô vừa mới biến thành người, cơ thể chưa làm quen được với lối sống mới nên có chút yếu ớt. Cô không thể săn những động vật nhỏ nữa nên đành phải đi vào rừng tìm hoa quả ăn cho đỡ đói. Nào ngờ chẳng hiểu sao cô càng đi càng lạc, không những không tìm được hoa quả mà còn sắp ngất vì không có gì vào bụng ba ngày liền.

May mắn thay cô lại được Zhongli tình cờ bắt gặp trước cửa nhà, anh đã không hề do dự mang cô vào rồi nấu đồ ăn cho Lumine. Không những vậy những ngày sau đó anh còn dạy cô cách đi đứng, cách nói chuyện như một con người, lâu lâu, Lumine còn tìm đến nhà Zhongli để học tập hoặc "ăn chực" nữa.

Đang còn ngồi nghĩ ngợi trên giường, không biết từ lúc nào Zhongli đã mang một hộp y tế từ bên ngoài bước vào.

Anh đi đến phía trước Lumine, kéo ghế lại đối diện cô rồi ngồi xuống.

Anh vỗ vỗ tay lên đùi, nhẹ nhàng cất tiếng:

"Đặt lên đây."

Lumine vô cùng nghe lời nhanh chóng đặt bên chân bị thương lên đùi của anh.

Zhongli hơi nhíu mày khi nhìn thấy vết thương đã khô trên chân của cô vì cử động mạnh mà lại càng tách ra. Anh lấy bông gòn vệ sinh xung quanh, sau đó bôi thuốc rồi quấn băng gạc xung quanh đầu gối cô. Lumine thấy anh đã làm xong liền tính rút chân về, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì đã bị người đàn ông đối diện đưa tay giữ chặt lấy cổ chân cô.

Zhongli hơi nhíu mày nhìn vào vết thương trên đầu gối rồi lại nhìn lên Lumine.

"Bị té như thế nào mà lại thành ra như này?"

"Em chạy trong rừng, vấp cục đá, té.."

"Tại sao lại chạy trong rừng, không phải tôi đã bảo là mới làm quen với cơ thể thì không được hấp tấp vận động sao?"

Nghe thấy giọng nói có đôi chút trách cứ của Zhongli, hai tai Lumine hơi cụp xuống, chiếc đuôi bồng bềnh đang vẫy qua vẫy lại trên giường cũng dừng lại hẳn.

"Tại.. tại..." Lumine lắp bắp.

Zhongli nhìn thấy dáng vẻ hơi héo của cô gái nhỏ trước mắt, tâm tình không mấy vui vẻ cũng dần tan đi, anh đành thở dài đưa tay xoa xoa đầu cô.

"Lần sau đừng có chạy nhảy trong rừng, cơ thể của em vẫn chưa quen được đâu."

Lumine ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước chớp chớp, vui vẻ cười một cái.

"Vâng."

Zhongli nhìn dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn của cô, không nhịn được lại xoa đầu lâu thêm chút nữa.

"Muốn ăn gì không, tôi nấu cho em?"

Vừa nghe thấy anh nhắc đến chữ "ăn" là hai mắt của Lumine liền sáng lên. Chiếc đuôi màu xám nhạc không ngừng vẫy vẫy, chứng tỏ cô đang vô cùng vui vẻ.

"Thịt bò!"

"Bánh kẹp thịt nhé?"

"Ừm!" Lumine gật đầu một cái thật mạnh.

Zhongli cười cười vuốt lại mái tóc vừa bị anh xoa đến rối bời của cô, sau đó liền đi vào bếp để chuẩn bị bữa trưa cho cô sói nào đó.

Lumine đang ngồi trên giường cũng không nhịn được bò qua bò lại, có thể thấy cô đang hưng phấn đến mức nào với đồ ăn mà Zhongli làm.

Mười phút trôi qua, Zhongli vẫn còn đang nấu nướng, Lumine vì cảm thấy buồn chán nên đã lén đi ra khỏi nhà.

Xung quanh căn nhà gỗ của Zhongli là một rừng cây thưa thớt, phía trước là con đường ngoằn ngoèo trồng đầy hoa thơm, phía sau là một hồ cá rộng lớn. Lumine cực kì thích nghịch nước nên cô liền chọn vòng ra sau nhà để đi đến hồ cá.

Lumine tung tăng đi đến chiếc hồ mặc kệ luôn vết thương ở trên đầu gối. Cô ngồi xổm xuống ven hồ, đôi mắt long lanh nhìn vào mặt nước trong vắt, ở dưới còn có một vài con cá vàng tung tăng bơi qua bơi lại, hai tai Lumine không nhịn được hào hứng vểnh phắt lên, chiếc đuôi đằng sau cũng không ngừng vẫy vẫy.

Lumine gập người, rướn đầu nhìn xuống mặt nước trong veo, hai mắt cô sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào lũ cá đang bơi theo đàn.

Bỗng, một tiếng động xì xào chợt vang lên từ đằng sau. Vì tai quá thính nên Lumine liền quay phắt lại, nhưng không ngờ do cử động quá nhanh nên cả cơ thể cô liền chao đảo rồi rơi tủm xuống hồ nước.

Lumine vừa vùng vẫy trong nước vừa la lên.

"C-cứu!"

Cô không biết bơi!! Cô không thể bơi trong cơ thể con người!!!

"A! Khụ khụ!!" Do mở miệng để lấy không khí nên nước đột nhiên trào hết vào, Lumine không nhịn được ho sặc sụa.

Bỗng nhiên, dường như có một cái gì đó cũng vừa rơi xuống hồ nước tạo ra tiếng động rất lớn, chỉ thấy giống như có ai đó đang rẽ nước tiến về phía cô, Lumine thoáng vui mừng, không vùng vẫy nữa mà cố hết sức nổi lên mặt nước.

Người nào đó tiến dần về phía cô, chỉ thấy trong nháy mắt cả cơ thể Lumine đã được một vòng tay gắt gao ôm lấy rồi kéo về phía trước.

Lumine được ai đó đặt lên bờ, cô nằm xả lai trên đất như mất hết sức lực.

"Khụ khụ!" Cô ho sặc sụa.

Hai mắt cô nhắm tịt, nhưng bên tai vẫn nghe thấy một giọng nói vang lên:

"Em đúng là không thể làm người khác yên tâm được mà."

Giọng nói thanh lãnh có chút đùa cợt vang lên bên tai, hai mắt Lumine liền nhanh chóng mở banh ra.

Giọng nói này!?

Cô hốt hoảng bật người dậy, lau đi vệt nước còn đọng trên mắt, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.

"Là anh!?" Lumine giật mình lên tiếng.

Childe nhìn vẻ mặt thảng thốt đến trắng bệch của cô gái trước mặt, cười cười nói:

"Sao nào? Nhìn thấy ân nhân cứu mạng mình lại không vui sao?"

Lumine run rẩy nhìn anh, cô ôm lấy hai vai, không nhịn được dịch người ra xa.

"Không- anh không được bắt tôi đi!!"

"Hửm? Tôi đâu có định bắt em?"

"Không được.. sờ tai lẫn đuôi của tôi!!"

"Ể? Chúng dễ thương như vậy mà không cho tôi sờ sao?"

"Không!! Anh không được phép!!!" Lumine run rẩy nhìn người đàn ông đang nở một nui cười ranh mãnh trước mắt, không kiềm chế được nuốt ực một cái, định nhanh chóng bò dậy để chạy đi.

Dường như có thể đọc được suy nghĩ của cô, Childe đã nhanh hơn một bước lắm lấy cổ tay Lumine, dùng sức kéo cô lại rồi cưỡng chế bắt cô ngồi vào lòng mình.

"Này, đây là cách em trả ơn cho người vừa mới cứu mạng mình sao?"

Lumine vừa bị bắt lấy có chút run sợ, hai tai nhỏ cụp xuống, lấy hết sức để giãy giụa.

"Tôi muốn đi!"

Childe đưa tay giữ lấy eo cô, tay còn lại bắt lấy đôi chân mảnh khảnh đang làm loạn.

"Đi đâu?"

"Đi tìm Zhongli!!" Lumine khẽ thốt lên.

Childe dường như cứng người trước tiếng hét của cô, anh nhíu mày, khoé miệng hơi cong lên tạo thành một đường cong sắc lạnh.

"Hửm? Thì ra em cũng biết tên đó sao?"

"Thả tôi ra!"

"Không - thả!" Childe âm trầm gằn từng chữ một, cánh tay đang ôm lấy eo cô càng siết chặt hơn.

Lumine sau khi xém bị đuối nước dường như mất hết sức lực, không còn giãy giụa nữa nhưng vẫn cứng cổ cứng miệng la lên: "Tôi muốn tìm Zhongli! Mau thả tôi ra!!"

Thấy Lumine vẫn ngang bướng đòi đi tìm tên đàn ông kia, Childe không nhịn được gân xanh nổi đầy trán.

Anh cúi người xuống bên tai Lumine, ánh mắt anh tối lại, âm thanh đè xuống đến mức thấp nhất: "Nếu như em còn nhắc tới tên kia một lần nữa, tôi sẽ "thịt" em ở đây và luôn, có hiểu không?"

Dường như nhận thấy sự tức giận trong lời nói của Childe, Lumine không kiềm chế được khẽ hít vào một hơi, nhưng bản tính bướng bỉnh không muốn chịu thua, cô liền mở miệng la lên thật to: "Zhongli!! Cứu em!!!"

Không lường trước được việc cô gái nhỏ sẽ không nghe lời mà càng ngày càng bướng bỉnh hơn, Childe vô cùng tức giận cúi đầu xuống, khẽ há miệng rồi ngoạm một cái vào cần cổ trắng nõn của cô.

Lumine bị cắn bất chợt liền rên lên, không kịp phòng bị đã bị ai đó nhanh chóng lật người lại rồi đè xuống đất.

"Sao em lại không nghe lời vậy hả?" Childe lạnh lùng nhìn vào cô gái nhỏ trong lòng mình.

Gương mặt trắng bệch do mới vùng vẫy dưới nước bây giờ đã hơi phiếm hồng, đôi mắt to tròn ngập nước có chút ngang bướng nhìn anh, đôi môi nhỏ nhắn mềm mại khẽ thở ra từng hơi đứt quãng. Vì vừa bị cắn xong lại còn bất ngờ bị đè xuống đất, cô gái nhỏ bên dưới anh vẫn còn đang rên rĩ kêu đau.

Ánh mắt Childe nhìn cô dần tối đi, yết hầu khẽ lăn lộn lên xuống. Anh dần cúi đầu, mắt đối mắt với cô gái trong lòng.

"Tôi đã nói rồi, nếu như em còn ngang bướng như vậy, tôi sẽ "ăn" em ngay tại đây luôn có hiểu không?"

"Anh-"

"Em không có cơ hội để từ chối đâu."

Dứt lời, Childe đã cúi đầu sát xuống, chỉ còn cách vài cm nữa là môi liền chạm môi. Nhưng còn chưa kịp chạm vào cô, Lumine đã bất ngờ ngẩng phắt đầu, làm trán của anh đập thẳng vào trán của cô.

"A.." Childe đột nhiên bị đập đầu liền bật người ra sau, anh khẽ hít một hơi. Còn chưa kịp phản ứng với điều vừa xảy ra, cô gái nhỏ đang bị anh đè dưới thân đã nhanh chóng chuồn đi rồi nhanh chân chạy về phía căn nhà nhỏ ở đằng xa.

Childe đưa tay xoa trán, khẽ thở ra một hơi.

"Thật hết cách với em mà..."

-------

"Zhongli!!"

Lumine nhanh chóng chạy vào trong nhà Zhongli, lạch bạch tiến vào phòng bếp. Bắt gặp bóng lưng mang tạp dề đang cặm cụi nấu đồ ăn trên bếp, Lumine không nhịn được chạy thật nhanh đến rồi ôm chầm lấy anh từ phía sau.

Zhongli bị bất ngờ ôm lấy liền cứng người, anh có chút khó khăn quay đầu nhìn cô gái đang dính chặt lấy mình.

"Làm sao vậy-"

Chợt, anh cảm thấy lưng mình có chút ẩm ướt.

Zhongli thoáng ngac nhiên quay người lại, đưa tay giữ lấy hai vai của Lumine. Chỉ thấy từ đầu đến cuối, cô một thân đều ướt như chuột lột.

"Em là như thế nào lại ướt như này?" Zhongli lo lắng lên tiếng.

Lumine rũ mắt nhìn xuống bộ váy trắng đang dán chặt vào cơ thể mình, sau đó ngẩng đầu ngây thơ nhìn anh, không chút do dự nói: "Em không cần thận bị té xuống hồ nước, may mà nhanh chóng bơi lên được."

Zhongli hơi nhíu mày nhìn Lumine, anh đưa tay chạm vào một bên tóc ướt sũng cô, vân vê một hồi cuối cùng mới thở dài lên tiếng:

"Tôi đã dặn em bao nhiêu lần là không được vận động nhiều rồi mà?"

"Em xin lỗi mà.." Lumine ũ rũ trả lời.

"Mau vào trong phòng lấy áo thay đi, đừng để bị cảm."

"Vâng."

Lumine rất nghe lời nhanh chóng chạy lạch bạch vào phòng ngủ của Zhongli, cô lấy bừa một cái áo sơ mi trắng của anh rồi thay bộ váy ướt sũng của mình ra mặc vào. Vì áo quá rộng nên Lumine mặc vào trông chẳng khác gì trùm chăn lên người. Hai tay áo treo lủng lẳng, vạt áo cũng che luôn đầu gối của cô, chỉ để lộ ra cần cổ mảnh khảnh và bắp chân trắng nõn.

Thay xong Lumine lại đi vào phòng bếp, vừa hay đúng lúc Zhongli cũng đã chuẩn bị xong thức ăn. Anh đang dọn đĩa lên bàn, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa liền ngẩng đầu.

Chỉ thấy Lumine đang đứng thù lù ở đó, hai mắt chớp chớp nhìn anh, cả cơ thể nhỏ bé bị áo sơ mi trắng của anh che phủ trông có chút buồn cười.

Ánh mắt Zhongli hơi đảo qua, yết hầu khẽ lăn xuống, tiếng cười trầm thấp vang lên.

"Lại đây." Zhongli vẫy tay với cô.

Lumine vô cùng vui vẻ nhanh chóng bước về phía bàn ăn, chiếc đuôi bồng bềnh không ngừng nghoe nguẩy. Zhongli ân cần giúp cô chỉnh tay áo ngắn đến khuỷa tay rồi bế cô ngồi lên ghế.

Lumine ngồi xuống, đôi mắt sáng lấp lánh khi nhìn vào đĩa bánh kẹp thịt siêu to, không nhịn được đưa lưỡi liếm liếm mấy cái. Cô có chút khó khăn trong việc cầm nĩa, nhưng đó cũng không thể ngăn cản được tâm hồn ăn uống mãnh liệt của cô.

Zhongli cũng ngồi xuống đối diện cô, trái ngược với địa bánh kẹp thịt đầy ắp của cô gái nhỏ, đĩa của anh chỉ đựng một chút rau củ cùng vài lát thịt mỏng.

Anh híp mắt nhìn Lumine đang vui vẻ cho từng miếng thịt vào miệng, khoé môi cũng không nhịn được cong lên.

Không hiểu sao, anh lại rất thích nhìn cô ăn như thế này.

Kể từ lần gặp tình cờ trước cửa nhà anh vào mấy tháng trước, cô lúc nào cũng tìm đến anh lấy cớ là để học hỏi thêm về thói quen của con người, nhưng mục đích thì chỉ là được ăn đồ anh nấu. Thật chẳng thể hiểu được, tại sao lại có một con sói ngây thơ ham ăn đến vậy cơ chứ? Đúng là Zhongli đã được mở mang rất nhiều thứ kể từ khi quen biết cô. Nhưng anh lại không hề cảm thấy ghét tính cách này của cô chút nào, ngược lại anh còn thấy như vậy có chút đáng yêu.

Zhongli cũng bắt đầu chậm rãi thưởng thức đồ ăn trong đĩa của mình, vừa ăn vừa liếc nhìn xem cô gái ngồi đối diện như đang tận hưởng thú vui.

Bỗng nhiên, bên ngoài chợt vang lên những tiếng gõ cửa liên hồi.

"Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Cốc! Cốc!"

Zhongli lẫn Lumine đang ngồi trên bàn ăn cùng giật mình. Anh nhíu mày, đặt nĩa xuống rồi đứng dậy đi ra ngoài.

-------

Cho đến khi mở cửa ra, đối diện anh lại là một gương mặt điển trai vô cùng quen thuộc đập vào mắt.

Zhongli thoáng ngẩn ra, nhưng sau đó liền khôi phục vẻ điềm tĩnh lên tiếng chào hỏi:

"Lại đến rồi sao, Childe."

Childe híp mắt, nở một nụ cười như có như không.

"Mẹ tôi kêu đến đưa rượu với bánh cho anh đấy anh họ, bà ấy bảo anh đang bệnh liệt giường."

Zhongli nghe người đối diện vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ "liệt giường" cũng cười nhẹ không để tâm mà trả lời: "Chỉ là có chút sốt nhẹ thôi, vừa khỏi rồi. Thế bánh và rượu đâu?"

Vốn dĩ Zhongli cũng không quan tâm lắm đến mấy món đồ mà Childe bị "cưỡng ép" đưa đến cho anh, và anh còn có ý định bảo sau này đến nhà không cần phải mang gì cả. Nhưng kể từ khi gặp Lumine, nhận thấy trong nhà còn có thêm một miệng ăn, Zhongli cũng không còn từ chối những món đồ mà Childe mang đến nữa.

Childe nâng giỏ đồ trên tay lên, khoé miệng khẽ nhếch.

"Không cần thận ướt hết rồi."

Zhongli đảo mắt qua chiếc giỏ đựng những cái bánh mì bị ướt nhẹp lẫn chai rượu vang đã bị đổ ra một nửa. Anh lại đưa mắt nhìn Childe từ đầu tới chân, chỉ thấy người anh ta cũng ướt như chuột lột, chiếc khăn quàng đỏ cũng ướt nhẹp được treo lủng lẳng bên hông.

"Tại sao lại ướt vậy?"

Childe nhún vai, cười cười trả lời: "Vừa cứu một "vật nhỏ" xém chết đuối một mạng, sơ ý quăng giỏ xuống nước."

Zhongli hơi nhíu mày trước câu nói của Childe, dường như có cảm giác có chuyện gì đó mà anh đã bỏ sót nhưng rốt cuộc vẫn không biết là mình đang suy nghĩ cái gì.

"Vậy thì.."

Đột nhiên Childe lại lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu của Zhongli.

Childe nở một nụ cười nhẹ, gương mặt trông vẫn rất sáng sủa vui vẻ, nhưng gân xanh trên trán lại hơi nổi lên.

"Cô bé kia đâu rồi?"

Zhongli thoáng ngẩng ra trước câu hỏi của Childe, anh khẽ nhíu mày.

"Cô bé nào?" Childe đưa tay chỉ chỉ vào trong nhà.

"Là cô bé có tai sói lẫn chiếc đuôi màu xám, rất đáng yêu..."

Chữ "đáng yêu" cuối câu còn hơi kéo dài ra, nghe có chút gợi đòn.

Zhongli nhăn mày, có chút mất kiên nhẫn hỏi: "Cậu cũng biết Lumine?"

"Đúng. Sợ rằng lúc tôi vừa tìm ra được em ấy thì anh vẫn đang ở cái xó nào trong rừng rồi."

Childe nhún nhún vai, nở một nụ cười như mời người ta đấm.

Zhongli mắt đối mắt với Childe, giọng nói âm trầm cất lên:

"Cô ấy không có ở đây."

"Hửm? Là vậy sao?"  Childe nghiêng đầu, đưa mắt nhìn vào bên trong ngôi nhà. Chợt, hai mắt anh bỗng loé lên, khoé môi không nhịn được cong cong.

"Zhongli?" Đột nhiên một tiếng kêu mềm mại vang lên từ bên trong nhà, bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái nào đó đang lập lờ định tiến về phía cửa.

Zhongli sau khi nghe thấy tiếng gọi của cô liền thở dài một hơi, bất đắc dĩ quay đầu lại.

Lumine vì chờ Zhongli quá lâu nên cô đành phải chủ động đi ra ngoài, nhưng còn chưa kịp ra đến cửa liền thấy đối diện bóng lưng của Zhongli, lấp ló bên ngoài là một chiếc đầu cam trông rất quen thuộc.

Lumine nhíu nhíu mày, chậm rãi đi đến. Cô tiến lại gần híp mắt nhìn người đang đứng ở ngoài cửa. Chợt, một gương mặt điển trai đập thẳng vào mắt của cô, người đàn ông kia còn đang nở một nụ cười ranh mãnh với Lumine.

"A-anh!" Lumine hốt hoảng chỉ tay vào Childe đứng bên ngoài.

Childe nghiêng đầu, đứng tựa vào cánh cửa khoanh tay híp mắt cười.

"Lại gặp nhau rồi, bé con."

Lumine hơi run lên một cái, cô vội vàng núp sau lưng Zhongli, giật giật vạt áo của anh.

"Anh ta.. anh ta lúc trước cứ tìm đến em để vuốt tai với vuốt đuôi."

"Mặc dù anh ta cũng hay cho em đồ ăn ngon như của Zhongli, nhưng anh ta bám dai như đỉa vậy." Lumine không hẳn là ghét tên đầu cam này, chỉ là cô không thể chịu nổi cái tính bám người dai dẳng không buông của anh ta thôi.

Zhongli chỉ biết chống trán thở dài, anh xoay người, rũ mắt nhìn xuống cố gái nhỏ.

"Anh ta.. là em họ của tôi."

Lumine nghiêng đầu, mắt chớp chớp.

"Em họ?"

"Dạng như họ hàng xa, có quen biết."

"Anh quen tên đó sao!?" Lumine thoáng giật mình.

Zhongli gật đầu: "Ừm."

Childe đứng bên cạnh cũng ló đầu vào, anh nháy mắt với Lumine, vui vẻ nói:

"Sói nhỏ à, có muốn về nhà với anh không? Anh đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngon cho em đó. Có thịt heo quay, bánh trung thu, cá hổ nướng, khoai tây chiên, mì ý sốt bò, còn có cả..."

Vừa nghe Childe liệt kê ra từng món ăn, Lumine liền hai mắt sáng quắc đắm đuối nhìn anh, khoé miệng hơi há ra.

Zhongli nhìn thấy cô gái nhỏ ham ăn đã bị những lời dụ dỗ của tên kia làm cho lung lay, bất giác không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo về phía sau rồi hỏi: "Bánh kẹp thịt em ăn xong chưa?"

Lumine vui vẻ gật đầu.

"Rồi! Rất ngon luôn!"

Zhongli hơi nhíu mày, chưa gì đã ăn xong đĩa bánh đó rồi sao?

"Vẫn còn đói?"

"Ừm ừm." Lumine vẫy vẫy đuôi.

"Mau vào bếp đi, tôi lại làm thêm món khác cho em."

Dứt lời, anh đã đưa tay đẩy đẩy Lumine về phía trước, không cho cô cơ hội ý kiến.

"Đợi đã-"

Chợt, cánh tay của Lumine lại bị người ở ngoài cửa nắm lấy khiến cô đột nhiên đứng phắt lại, Lumine ngây ngốc quay đầu.

"Thật sự là không muốn đến chỗ tôi sao? Có rất rất nhiều đồ ăn ngonnnn đó.."

Vừa nói, Childe vừa kéo dài chữ "đồ ăn ngon" ra, thành công thu hút sự chú ý của Lumine.

Lumine chớp chớp đôi mắt to tròn, không nhịn được nuốt ực một cái. Mặc dù tên này có chút đáng ghét, nhưng anh ta vẫn luôn nấu rất nhiều món khi đi gặp cô, trái ngược lại với việc cô phải tự thân đến nhà Zhongli thì mới được ăn ngon. Chỉ là nhẫn nhịn để mặc cho anh ta sờ nắn một chút, tất cả những món đó đều sẽ vào bụng cô hết không phải sao!

Nhận thấy ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng của Lumine, gương mặt Zhongli đã có chút âm trầm.

Anh nắm lấy một tay còn lại của cô, dùng sức kéo cô về phía mình.

Lumine bị kéo liền lùi xuống mấy bước, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm người đàn ông điềm đạm thường ngày giờ đây lại giống như đang nổi giận.

"Đừng đi theo anh ta." Zhongli chậm rãi nói.

Lumine hơi cụp tai xuống, cô bối rối nhìn anh.

"Em.. em chỉ đi có một chút thôi... sau đó liền quay về với anh được không?"

Bàn tay Zhongli lại thoáng siết chặt, anh rũ mắt nhìn cô, đang định mở lời thì tên nào đó đã nhanh tay kéo cánh tay còn lại của cô về phía mình.

Childe cười nhẹ, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Zhongli.

"Sói nhỏ, đi với tôi đi."

Lumine xoay đầu nhìn Childe đang kéo kéo một bên tay mình, sau đó lại ngẩng lên nhìn Zhongli cũng đang nắm chặt lấy cổ tay cô, cả hai đều đang ngấm ngầm ở trong trạng thái giằng co mà Lumine thì lại không hề hay biết gì.

"Em không di chuyển được."

"Vậy để tôi giúp em."

Childe cười cười, vừa dứt lời liền không nói không rằng dùng sức kéo tay cô về phía mình. Cả cơ thể của Lumine liền chao đảo về phía trước, nhưng lại có một sức lực nào đó chợt kéo mạnh cô về phía sau khiến cho thân người của cô lại càng thêm lung lay.

Zhongli âm trầm nhìn người đàn ông trước mắt, cũng không chịu thua mà kéo Lumine lại.

"Thả cô ấy ra."

Childe nở một nụ cười gợi đòn.

"Anh mới nên là người buông cô ấy ra trước, anh họ à."

"Đây là nhà tôi, cậu nên về đi."

"Đây là nhà anh, chứ không phải nhà của cô ấy. Nên để cô ấy đi với tôi."

Zhongli bắn một ánh mắt lạnh lùng về phía Childe. Childe cũng không chịu thua mắt đối mắt với anh. Sau đó cả hai lại không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ vẫn luôn là trung tâm của cuộc giằng co.

"Lumine, ở lại đây với tôi có được không?"

"Đi với tôi đi Lumine à, tôi có rất nhiều đồ ăn ngon cho em đó."

Lumine bị lôi kéo giữa hai người đàn ông vô cùng rối rắm không biết phải làm thế nào. Gương mặt nhỏ của cô hơi đỏ lên, đôi mắt to tròn ngập nước dường như sắp rơi nước mắt, đầu óc cô quay cuồng, bên tai không ngừng vang lên những tiếng "Lumine.. Lumine".

Đột nhiên, một luồng khói xanh từ đâu ra xuất hiện bao bọc lấy cơ thể của cô gái nhỏ, Zhongli và Childe đang phân thắng thua cũng bất ngờ cúi xuống nhìn.

Chỉ trong thoáng chốc, cánh tay bị hai người nắm bỗng biến đi đâu mất. Khói xanh bao trùm càng lúc càng dày đặc, chỉ thấy cô gái vừa đang đứng ở giữa đã biến mất, cả hai người đàn ông đều nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, cùng sốt ruột kêu tên cô: "Lumine?"

Chợt, khói xanh đang tụ lại ở giữa hai người dần tản đi chẳng mấy chốc đã không còn. Chỉ thấy đang nằm dưới sàn nhà là một con sói nhỏ với bộ lông màu xám nhạt đang giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hai người đàn ông đứng bên cạnh mình, hai tai hơi vểnh lên, đuôi nhỏ khẽ ngoe nguẩy.

"Em biến trở lại thành sói rồi!?" Giọng nói mềm mại quen thuộc lại phát ra từ miệng con sói nhỏ nằm dưới sàn.

Zhongli và Childe đều như đứng hình trước màn biến thân vừa nãy, một hồi lâu sau Zhongli mới bình tĩnh lại lên tiếng trước:

"Lumine.. Em là đã quay trở lại hình dạng ban đầu rồi?"

Childe híp mắt nhìn cô.

"Woa.. Em khi biến thành sói cũng thật đáng yêu nha~"

Lumine cúi xuống nhìn vào bàn chân có phần lông hơi trắng của mình, ánh mắt sáng lấp lánh, chiếc đuôi bồng bềnh không ngừng vẫy vẫy.

"Em trở về rồi! Không chơi với các anh nữa, em đi tìm Razor đây!"

Dứt lời, Lumine liền hào hứng chạy vọt ra ngoài cửa với tốc độ ánh sáng, không để cho Zhongli và Childe kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Zhongli và Childe đứng ngây ra một hồi mới phản ứng lại được, cả hai không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau, trên gương mặt đều là vẻ bất đắc dĩ.

"Lumine ấy à, dù là sói hay là người cũng đều dễ thương hết."

"Về nhà của cậu đi."

"Ể? Mới đến được một chút mà không mời vào nhà sao?"

"Cậu náo loạn ở nhà tôi doạ em ấy chạy mất rồi."

"Rõ ràng là do anh mà ra, nếu anh để em ấy theo tôi ngay từ đầu thì có phải em ấy sẽ không biến thành sói không?"

"Là do cậu quá nhây, đang ở chỗ của tôi thì đừng có lên mặt, mau mau về đi."

"Anh.. Thôi được rồi, thù này tôi sẽ ghi nhớ. Tôi sẽ tìm ra Lumine trước, để xem... À mà khoan- Razor là tên nào ấy nhỉ??"

"..."

"Aaaa không xong rồi! Lại có thêm một tình địch nữa rồi sao!?"

"...Về nhà dùm đi, Childe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top