Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Furina x Arlecchino「2」| Đừng Khiến Tôi Cảm Thấy Sợ Hãi Nữa, Arlecchino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng nhẹ từ cột đèn làm con đường trở nên sáng hơn trong đêm tối, những ngôi nhà với những tiếng cười đùa vang vảng bên tai, những con người còn đang đi dạo, hay đi về, nhưng có một điều rằng là họ đang đi cùng nhau để về. Mọi thứ đang hoà làm một để khiến không gian trong Đại Sảnh Fontaine trở nên sinh động hơn.

Nhưng nó lại không thể khiến không gian, và khoảng cách với cô ta thu ngắn lại. Mà còn dài ra nữa, cùng bước đi, cùng hướng tới một nơi, nhưng chẳng ai nói nhau câu gì.

Sự im lặng bao trùm lấy tôi và Arlecchino, nó khiến thời gian, không gian, xung quanh tôi dường như đang chậm đi...

Hay có lẽ là do cô ta.

Liếc nhìn Arlecchino.

"Tiểu thư Furina."

Nói rồi, cô ta dừng lại.

Quay sang đưa tay về hướng tôi như thể đang mong cầu tôi nắm lấy nó vậy.

Gì vậy, cô ta tính giở trò gì nữa đây?

"Nếu không phiền, thì tôi có thể nắm tay tiểu thư một lúc được không?"

"Hả?"

"Có được không, tiểu thư Furina?"

Giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt cầu xin.

Nhưng đôi tay của cô ta như thể muốn bắt lấy tôi luôn rồi. Chứ ở đó mà xin phép, cơ thể tôi có chút hãi mà run lên.

Tôi chần chừ khi nghe Arlecchino nói vậy, tôi không rõ tại sao, và vì sao cô ta lại muốn nắm tay tôi. Nhưng có một cái cảm giác nào đó báo hiệu cho tôi biết rằng, hiện giờ cô ta đang dịu dàng hơn bao giờ hết, với tôi.

Và cái lúc cô ta bắt lấy tay tôi tại Tiệm Thời Trang Chioriya, cảm giác bị nắm tay lúc đó cũng không đến mức là tệ, hay khó chịu gì.

Và nếu Arlecchino đã yêu cầu như vậy, thì khó lòng cho suy nghĩ tôi quyết định.

Cô ta và tôi khác nhau, khi cô ta có thể thoải mái với tôi ngay bây giờ, thì còn tôi vẫn có cảm giác gì đó sợ hãi và lo lắng khi còn ở Tiệm Thời Trang Chioriya tới giờ. Nên nó khiến tôi chần chừ trong giây lát, suy nghĩ và quan sát đôi tay đang chờ đợi của cô ta.

Một tiếng "haa" thở dài thổi ra.

Và rồi cánh tay của Arlecchino thất vọng từ từ thu về, tôi liền vội vã đi tới nắm lấy tay cô ta mà không thèm suy nghĩ gì thêm.

Không phải vì tôi muốn... mà là vì cô ta muốn, chứ không phải vì tôi muốn nó!

Nhịp tim tôi đập mạnh, hơi thở tôi khó khăn và nặng lề trong từng giây. Và cái cảm giác cô đơn bên trong tôi mỗi tối dần vơi đi khi nắm lấy tay cô ta. Không phải vì sợ cảm giác đó nên cơ thể tôi tự làm như vậy chứ...

Tôi chỉ thấy... thương hại cho cô ta mà thôi.

Đừng có mà được nước rồi lấn tới.

"... Một lúc thì được."

Giọng điệu né tránh, tôi nhìn xuống đường.

"Cảm ơn cô, tiểu thư Furina."

Đưa tay lên, cô ta áp môi hôn lên tay tôi, rồi liền rời đi cùng tiếng "Chụt" khi nó phát ra. Arlecchino lại làm nó lần nữa, và cái cảm giác mềm mại và ngọt ngào ở trên môi cô ta khiến tâm trí tôi phải để tâm tới nó.

Nữa rồi... cô ta không biết kiềm chế hay gì?

Hay... não cô ta bị ủng?

Sự cảnh giác của tôi dần dâng lên, nhưng tay tôi vẫn nắm lấy tay cô ta mà bước đi.

Tôi im lặng đi trước dẫn đường cho cô ta, sự im lặng cùng sự né tránh của tôi khiến cô ta không thể mở lời được mà chỉ im lặng đi theo sao. Lynette mà thấy cảnh này thì tôi không biết cắm đầu vào đâu nữa, may sao cô nàng đã về Căn Nhà Hơi Ấm để đi cùng em trai Freminet rồi, nên không sao.

Mà có muốn thì tôi cũng từ chối mà thôi... Vì giờ, cái cảm giác yên tĩnh giữa cả hai như này khiến tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa... Và như vậy là đủ rồi, không cần thêm bất kì ai chen vào làm gì.

Và sự im lặng đưa chúng tôi về tới nhà tôi.

"Đến rồi."

Tôi buông tay mình ra khỏi đôi tay đang siết chặt của Arlecchino, nắm lấy tay nắm cửa rồi đút chía khoá vào để mở khoá.

Bước vào trước, tôi quay lại nhìn cô ta.

"... Vào đi."

"Cảm ơn tiểu thư Furina vì đã nghe theo yêu cầu ích kỉ của tôi."

Nói rồi, cô ta bước vào trong.

"Kh..ông có gì."

Tôi chỉ vô tình... hay miệng tôi tự nói trong khi bản thân mình không muốn mà thôi.

Đừng có tưởng bở.

Cô ta bước lên sàn và đứng đợi tôi ở ngay phía sau. Tôi đóng và chốt cánh cửa lại, rồi đi cùng Arlecchino vào trong phòng khách, tôi ngồi xuống ghế Sofa dài, rồi vỗ tay xuống chiếc ghế Sofa đơn ở ngay bên cạnh.

Nhưng có vẻ không vừa ý, nên cô ta bỏ mặc chỗ tôi bảo cô ta ngồi. Mà cô ta ngồi xuống ngay cạnh tôi, dù cho tôi có cố di chuyển lùi ra một chút thì cô ta cũng sám lại gần... Do vẫn còn cảm giác lo lắng và sợ hãi, nên tôi cũng chẳng dám nói gì về nó mà im lặng nhìn chiếc Pour Justice ở trên bàn.

"Arlecchino... cô có muốn dùng trà trong lúc đợi tới 19:30 không?"

Tôi hỏi để lấy lý do chuồn đi.

"Tôi không cần đâu, và nếu cô muốn thì tôi có thể có thể đi cùng cô đi lấy một chút."

Nhà tôi đó, cô nói gì vậy Arlecchino.

"Tôi thôi... không cần nữa đâu."

Thế là tôi cũng chả chuồn đi nữa lấy tra làm gì nữa, tôi ngồi đợi thời gian trôi qua nhanh, nhưng nó thì cứ như đang đi chậm lại vậy. Chỉ còn 15 phút nữa thôi, nhưng tại sao nó lại lâu tới vậy.

Tôi im lặng, và Arlecchino cũng thế, cả hai tuy ở cùng nhau, nhưng tại sao căn phòng này lại chẳng thể có lấy nổi một lời nói nếu cô ta không mở lời trước. Tôi tuy vẫn còn cảm giác run sợ, nhưng khi nhìn thấy cô ta cùng gương mặt dịu dàng đang nhìn tôi thì sự cảnh giác bên trong tôi cũng tắt nguồn.

Nó không hoạt động, hay do tôi đang có cảm xúc khác khi cô ta đang ngồi cạnh. Tôi chẳng thể hiểu nổi chính mình nữa rồi.

Nhưng thật tốt khi cô ta ở đây.

Sự cô đơn mỗi khi về đêm cũng dần vơi đi vì sự hiện diện của cô ta trong căn phòng này.

Arlecchino khác với những người phụ nữ khác mà tôi biết , hay có thể gọi là bạn bè của tôi. Cô ta không mang vẻ nữ tính một chút nào, như thể nó đã không còn tồn tại bên trong cô ta nữa vậy. Nhưng thay cho sự nữ tính đó là sự tử tế và sự dịu dàng, hay nói ngắn gọn hơn là với tôi.

Cô ta có thể tử tế và dịu dàng với tôi, nhưng với người khác thì, có lẽ rất khó để nhận được nó. Một phần vì cô ta có rất ít hứng thú với người khác, mà thay vào đó là tôi, khi tôi là trung tâm của mọi sự chú ý trong mắt của Arlecchino.

Tôi có thể cảm nhận rõ như thế khi cô ta nhìn tôi. Như cái cách khán giả quan sát buổi trình diễn vậy. Và tôi hiểu rõ cảm giác đó, khi tôi từng là Thủy Thần...

Nhưng khác với suy nghĩ của cô ta. Tôi không muốn nhận sự chú ý đặc biệt đó từ Arlecchino một chút nào, cô ta khiến tôi sợ hãi mỗi khi cô ta nhìn tôi, cái cảm giác lo sợ luôn luôn tồn tại trong tôi mỗi khi cô ta ở gần hay nhìn tôi. Nhưng trái ngược với cảm giác của tôi là sự dịu dàng đến bất thường của cô ta, cô ta khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Nhưng đồng thời cũng mang tới một cảm giác kì lạ khi cả hai ở gần nhau như vậy.

Tôi không rõ nữa, nên quay sang nhìn cô ta.

"Arlecchino... Chúng ta tới bữa tiệc sớm hơn một chút được không?"

Giọng tôi có chút run, hỏi ý của cô ta trước.

Nếu không phải vì cô ta, thì có lẽ tôi sẽ tới bữa tiệc đó sớm hơn rồi. Nhưng khi ở cạnh cô ta như vậy, thời gian dường như đã dừng trôi, và cái cảm giác cô độc trong tôi mỗi tối cũng dường như biến mất khi cô ta ở gần.

Nếu được... tôi muốn có ai đó như vậy.

Không nhất thiết phải là Arlecchino.

Chỉ cần ở bên tôi là đủ rồi.

Tôi sợ bóng tối, và cũng ghét sự cô đơn nữa.

Nhưng giờ, có lẽ đã tốt hơn rồi.

"Nếu tiểu thư Furina muốn."

"Ừm, vậy ta... đi luôn chứ."

Arlecchino gật đầu, rồi đứng dậy.

Đưa tay về phía tôi.

Lại nữa...

Nhưng lần này tôi không chần chừ mà từ từ nắm lấy luôn, và rồi tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế Sofa. Tôi cúi xuống nhặt tấm thư mời cũng như đóng gói cẩn thận chiếc bánh Pour Justice vào rồi để đó. Đứng thẳng dậy, tôi cầm chiếc thư mời trong tay, nhìn ngó sang cô ta thì thấy cô ta cũng đã lôi nó ra rồi.

Cô ta buông tay tôi ra, rồi giữ chặt hai đầu của bức thư. Và tôi cũng vậy.

"Vậy thì chúng ta đi thôi, tiểu thư Furina."

"Ừm..."

Cô ta nhìn tôi, rồi cả hai cùng lúc xé đôi tờ thư mời. Một ánh sáng mạnh, vụt sáng cả căn phòng và chỉ ngay sau đó thôi, tôi với Arlecchino được dịch chuyển vào trong Ấm Trần Ca của Lumine.

Arlecchino đưa tay hướng về phía tôi, cô ta cúi nhẹ đầu xuống trước tôi như đang mong chờ sự đồng ý của tôi vậy.

Vì đây là Bữa Tiệc...

Nên chỉ lần này nữa thôi.

Tôi nắm lấy, rồi cô ta dẫn tôi đi theo lối mòn được thiết kế sẵn dẫn vào trong sảnh chính. Nơi những ánh đèn chiếu rọi xuống, khiến cả sảnh chính của căn nhà trở nên lung linh và đầy màu sắc. Sự húng thú bên trong tôi đang trỗi dậy, mà đá phăng sự lo lắng của tôi trước đó. Tôi nắm chặt tay cô ta rồi bước đi tới trước, rồi dẫn Arlecchino vào trong nhà, nơi sẽ diễn ra bữa tiệc mà Lumine đã mời.

Lúc này Lumine và Paimon cùng vài người bạn của cô ấy đã tới. Họ nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi và Arlecchino mà quay sang, và rồi họ thấy tôi cùng cô ta đi vào trong. Tôi liền giật mạnh tay, rồi rút tay về sau, và chỉ mong họ không thấy cảnh tượng vừa rồi.

Lumine thấy thế liền đi lại.

"Furina và cả Arlecchino nữa. Cả hai người tới cùng lúc hay gặp nhau ngoài kia sao?"

"Đi cùn--"

"Ừm, tôi cùng Arlecchino gặp nhau bên ngoài. Mới cùng vừa vào đây."

Cô định nói gì vậy Arlecchino.

Tôi cố giữ bình tĩnh, mong sao không cho ai phát hiện ra đó là sự thật.

Vì ở trong nhóm bạn của cô ấy có Navia và Clorinde đang ở đó. Nên giờ họ mà hiểu lầm thì không tốt cho tôi lắm, nên chỉ có sự lựa chọn tình cờ hiện ra ngay trước mắt thôi.

"Mà giờ còn sớm hơn năm phút á. Cả hai người có muốn lại kia cùng nói chuyện với cả nhóm một chút không?"

"Tôi sẽ ra ghế kia ngồi một chút."

Arlecchino nói rồi đi lại phía một chàng trai nào đó đang ngồi ở trong góc. Có vẻ là cô ta có quen biết với người đó.

Nhìn cậu ta khá quen...

Có vẻ là Childe từng ở trong phiên toà.

Cậu ta và Arlecchino có quan hệ như nào?

Càng nhìn, càng khiến tôi phân tâm mà không để ý tới Lumine. Cậu ấy đang xua tay trước mắt để gọi tôi, tôi quay lại nhìn.

"Tôi có."

"Vậy thì lại đây đi. Navia và Clorinde đang đợi sự có mặt của cô ở đây đó."

Thế là tôi cùng Lumine đi lại nhóm bạn mà cô ấy quen, và trong đó có mỗi Navia và Clorinde là tôi quen biết, chứ số người còn lại gần thì gần như tôi chưa gặp bao giờ. Với tôi chưa từng thấy họ ở Fontaine, nên có vẻ họ không phải dân Fontaine rồi.

"Xin tự giới thiệu, đây là Furina."

Lumine nói rồi kéo tôi tới.

"Chào mọi người... tôi là Furina. Mong được làm quen với mọi người trong bữa tiệc này."

"Furina, chào mừng cô đã tới."

Navia nói rồi đi lại chỗ tôi.

"Xin chào, tớ là Nilou."

"Tớ là Ayaka."

Và vài người nữa. Họ giới thiệu với tôi, rồi tất cả cùng nói chuyện với nhau.

Nhưng sự tập trung vào câu chuyện của tôi luôn bị gián đoạn khi quan sát Arlecchino, cô ta đang nói chuyện với cậu chàng kia một cách thân mật về chuyện gì đó.

Tôi vừa liếc nhìn cô ta, vừa lắng nghe cuộc nói chuyện trong vòng năm phút tới.

Khi mà Bữa Tiệc đã đi vào hoạt động chính và đón chào rất nhiều người đến từ mọi nơi trong các vùng đất khác. Từ người của thành Mondstadt đến Liyue, Inazuma, Sumeru và cả Fontaine nữa. Mọi người dần tập trung lại trong sảnh chính của căn nhà lớn này.

Tôi đứng trong góc, trong khi mọi người và Lumine đi chào đón tất cả. Tôi cũng muốn đi cùng lắm, nhưng tôi lại từ chối, khi cô ta vẫn chưa chịu ngưng cuộc nói chuyện với cậu trai kia. Tôi có chút thất vọng, mà quay đi kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng.

Trên bàn của mỗi bàn là thức ăn và nước uống. Mọi người nói chuyện với nhau trong khi một mình tôi đang đi kiếm gì đó để ăn. Và cũng có vài người cũng giống tôi, hoặc khác tôi khi làm những việc khác. Nhưng chung quy vẫn là một mình trong bữa tiệc.

Clorinde, Navia, Lynette. Cả ba người họ đều bỏ tôi mà đi đâu đó trong bữa tiệc rồi, nên tôi chả còn ai để bắt chuyện nữa.

Ngồi xuống ghế ở một cái bàn nào đó. Tôi thưởng thức vài miếng bánh ngọt và một chút trái cây trong lúc đợi đến sự kiện chính. Mà có một thứ khiến tôi chú ý, khi nó đang đi từ từ lại chỗ tôi. Nó giống như người máy vậy, nhưng nó lại không có chân và nó đang di chuyển bằng cách lướt trên mặt sàn mà đi tới chỗ tôi. Bê một khay đồ uống gì đó, con người máy đó đứng trước tôi.

"Tiểu thư xinh đẹp có muốn thử một món nước ép mới mà chủ nhân Lumine của chúng tôi sáng tạo không?"

"Được, cảm ơn."

Tôi đưa tay với lấy một cốc, rồi đặt nó xuống bàn. Thứ người máy đó thấy vậy liền vui vẻ rời đi, để mang tới cho người khác nữa. Tôi thấy nó khá hay, con người máy đó, nếu tôi có một con thì tốt. Tôi đỡ phải làm mấy việc như chuẩn bị trà sẵn làm gì.

Nghĩ vậy thôi, chứ khi có rồi lại lười.

Nên thôi, tự tay vận động vẫn tốt hơn.

Cầm ly nước ép lên, tôi uống ực nó xuống cổ họng mình, vị thanh mát nhẹ nhưng có chút đắng đi từ lưỡi của tôi xuống cổ họng rồi xuống bụng tôi trong chốc lát. Nhưng có chút lạ khi nó có vị đắng, tôi không biết nữa nhưng nó có chút đắng nhưng không quá gắt. Nên tôi cũng mặc kệ mà ăn bánh tiếp.

Ngồi thưởng thức bánh ngọt mà mặc kệ Arlecchino, tôi cũng chả thèm quan sát cô ta hiện tại đang ở đâu nữa. Và thế là thời gian cứ trôi, mà tôi vẫn cứ ở một mình.

Cho đến khi Lumine bước tới sảnh chính của căn phòng. Cô ta cầm một cái Mic lên nói.

"Cảm ơn mọi người vì đã có mặt ở đây trong bữa tiệc này. Hôm nay tôi, Lumine với tư cách là người khai tiệc xin được bắt đầu với màn khiêu vũ cặp."

"Phụt."

Cái gì cơ?

"Lumine nói vậy là có ý gì?"

Tôi đặt ly nước ép thứ ba xuống.

"Từ giờ cho tới khi sang chuyên mục khác. Thì mọi người có thể bắt cặp với nhau để khiêu vũ tại sảnh chính, với ai cũng được."

"Nên giờ là lúc chúng ta khai màn luôn với những cặp bắt sẵn trước đó."

"Được rồi, mời mọi người hãy sẵn sàng."

Vì thế nên chuyên mục đầu tiên đã là khiêu vũ sao. Thiệt chứ, mình có nên trốn vào một góc để không ai thấy không ta?

Những cặp đôi bắt sẵn, và những cặp mới bắt cặp cũng đi lên khiêu vũ. Có nam nam, nữ nữ và cả nam lẫn nữ. Họ bắt cặp với nhau và chuyên tâm vào màn diễn của mình, còn tôi thì ló ngó một góc cùng cái bàn mà ngồi coi họ biểu diễn.

Có cả Clorinde và Navia luôn, hai người cùng bộ cánh trắng đen khiêu vũ trên mặt sàn. Vẻ đẹp của họ cũng không lu mờ những cặp khác được, vì ai cũng chuẩn bị tinh tế hết mà. Nên may sao, tôi cũng có một bộ váy cho riêng mình tại bữa tiệc.

Nhưng khác với họ, tôi không khiêu vũ mà ngồi thưởng thức bánh ngọt cùng một bé gái nào đó mới chạy tới chỗ tôi. Nhưng không chỉ một mà là hai, một bé tóc vàng và một bé tóc xanh lá đi tới chỗ tôi.

"Chị không khiêu vũ sao?"

Đôi mắt đầy tò mò, em hỏi.

"Chị không? Mà sao hai đứa lại chạy ra đây. Không ngồi ở đâu đó chơi hay sao?"

"Klee không thích ngồi yên một chỗ đâu. Klee muốn đi xem chị Jean và chị Lisa khiêu vũ, và giờ hai người chị đang ở bên nhau."

"Nên ở chỗ này là địa điểm quan sát tốt, Klee có thể thấy cả hai người khiêu vũ."

"Ừm, vậy tốt rồi. Nhưng cả hai nhớ chú nhé, đừng làm ồn để họ phát hiện ra hai em ở đây quan sát họ nhé."

Thật ra khi đứng ở tầng hai thì dễ quan sát hơn, nhưng thôi kệ đi. Chẳng may ngã cái thì có vấn đề mất, nên tôi cũng chả muốn nói về đề nghị lên tầng hai làm gì.

"Vâng, Klee rõ rồi."

Nói rồi, Klee cùng cô bé kia ngồi lên ghế.

Cả hai đứa ở bên cạnh nhau, cùng có đôi tai dài và rất thân thiết khi cả hai đứa có thể cụm đầu vào nhau mà quan sát. Còn tôi thì...

Thay vì cô đơn ở trong căn phòng tối, tôi được kéo tới một bữa tiệc mà chẳng có ai mời để khiêu vũ cùng... thật ra có hay không cũng không quan trọng lắm...

Nhưng có cũng tốt.

Nhấp ly nước ép lên uống ực hết xuống họng. Và rồi tôi tiếp tục quan sát.

Nhưng rồi.

"Tiểu thư Furina. Không biết tôi có thể mời tiểu thư khiêu vũ cùng được không?"

Arlecchino đi tới và nói.

Hai đứa nhóc bên cạnh mắt sáng lên khi nhìn thấy Arlecchino cùng bộ cánh lịch lãm của mình. Rồi chúng quay sang nhìn tôi với ánh mắt mong chờ sự đồng ý với lời đề nghị của Arlecchino.
_______

Furina có Ngực... Không phải là tường nha, tui khẳng định lại và sẽ xong sớm Nửa Cuối th. Nên cứ yên tâm trong sáng nay =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top