Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bonus 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Chúc mừng banner dì Lan comeback!

______________________________________

- Thật ngu xuẩn. Ngươi thực sự cho rằng một kẻ phàm trần có thể đối nghịch với thần linh chỉ bằng vài ba thứ ngoại vật tạp nham?

Ngồi trên ngai vàng ở chính giữa, cùng với xung quanh là nhóm phán quan đang lạnh lùng phán xét, vị thần hờ hững lên tiếng.

Arlecchino quỳ trên mặt đất, bị trói buộc bởi hàng chục sợi xích đang toả ra ánh sáng màu xanh biếc. Khắp người cô ta chi chít những vết thương còn chưa kịp khép miệng.

- Thần?

Đôi môi khô nẻ khẽ mấp máy. Arlecchino ngẩng đầu, ngước nhìn lên cao.

- Một kẻ ngoại lai chiếm cứ một thân xác yếu đuối như ngươi cũng không xấu hổ mà tự gọi bản thân là thần sao?

- NGU XUẨN!

Một vị phán quan tức giận gõ búa. Những người khác cũng nhìn bằng ánh mắt bất thiện.

- Ngươi dám phán xét thần của chúng ta?

- Kẻ vô tri vô giác không hiểu được nỗi lòng của thánh thần. Ngài ấy đã cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi vẫn cứng đầu.

- Đối với một kẻ được cho là hiểm hoạ, cách duy nhất để cảm hoá chính là chịu đựng sự phán xét của công lý.

- Đủ rồi.

Người phụ nữ ra hiệu. Những âm thanh trong căn phòng xét xử lập tức biến mất.

- Nếu đã không thể đi chung con đường, ta e rằng sự tồn tại của ngươi là không cần thiết nữa.

- Pfft... Ha ha ha ha!

Arlecchino bật cười như thể vừa nghe được cái gì đó hài hước lắm.

- Đi chung con đường? Thực ra ngươi chỉ muốn biến ta thành con rối của ngươi, đúng không? Như cái cách ngươi điều khiển đám phán quan ngu ngốc dưới trướng ngươi?

Đồng tử hình chữ X mở to, xoáy sâu vào đôi mắt vị thần của công lý. Và trước khi có thêm một câu từ nào khác được thốt ra, bên ngoài vang vọng một tiếng nổ lớn cùng tiếng hò hét giao chiến. Capitano không nhanh không chậm bước vào thánh đường xét xử tôn quý nhất Fontaine, trên tay còn nắm lấy cổ của tên binh sĩ vừa mới tử thủ cản đường hắn ta.

- Một con chuột nhắt còn sót lại?

Người phụ nữ hơi nghiêng đầu đánh giá.

- Tôi tưởng cô đi đời rồi chứ, Arlecchino?

Capitano huơ nhẹ thanh đại kiếm trong tay, phá bỏ những xiềng xích đang quấn chặt lấy đồng bọn của mình.

- Gần như. Nhưng lão già Pierro không tới sao?

- Chà. Một cái xương sườn của ông ta vẫn chưa lành lặn hoàn toàn sau phi vụ trộm cắp ở Natlan. Vậy nên người khác đã đi thay.

Tiếp nối lời của Capitano, Columbina xuất hiện từ hư vô với cây đàn lyre. Những chiếc lông vũ trắng muốt nhẹ nhàng rơi, tạo thành cảnh tượng có vẻ thần thánh.

Ba quan chấp hành được cử tới để lấy gnosis của Thuỷ Thần. Đó là chưa tính tới một người ở hậu phương sẵn sàng tiếp viện, và thêm một người khác đang ẩn nấp chờ đợi thời cơ thích hợp. Nếu không phải Tsaritsa sợ cuộc chiến có thể kinh động tới Thiên Lý, bà ta cũng sẽ xuất hiện. Nhưng nhìn lại lịch sử thì, đây hẳn là lần hành động quy mô lớn nhất của Fatui. Năm quan chấp hành và một ván cược tất tay.

- Những kẻ chống đối thánh thần phải bị trừng phạt.

Một vị phán quan đứng dậy, khẽ búng tay. Hoạ tiết sóng nước được khắc hoạ trên tám cột trụ đột nhiên phát sáng. Bức tường bao bọc xung quanh dần dà bị thay thế bởi những cột nước và tường nước. Chỉ trong nháy mắt, chốn xét xử uy nghiêm đã biến thành một đấu trường làm không lối thoát. Thuỷ thần ngồi ở vị trí cao nhất, dửng dưng quan sát tất thảy.

Arlecchino mặc vào chiếc áo khoác đồng phục, rút ra thanh xà kiếm của bản thân. Lưỡi kiếm sắc bén, được ghép từ hàng chục khớp nối. Chỉ với một vài chuyển động nhẹ, nó lắc lư như một con rắn đang tìm kiếm vị trí thích hợp để tấn công con mồi.

- Để mấy tên phán quan cho ta.

- Ta sẽ giúp cô.

Columbina và Arlecchino hướng về nhóm phán quan. Hai chọi năm không phải là một lựa chọn sáng suốt với nhiều người. Nhưng Arlecchino dám cá Columbina thừa hơi chặn ngang ba người kia thay cô.

- Ngươi sẽ phải hối hận.

Một người giơ lên chiếc trượng bạc. Viên đá đỏ khảm trên đỉnh toả ra ánh sáng gay gắt. Vô số mũi tên lửa lao đến như tên bắn, sẵn sàng xuyên thủng và thiêu rụi mọi thứ cản đường. Nhưng Arlecchino chỉ cười khẩy, lấy đà lao tới.

- Tái sinh.

Columbina mở mắt, ngón tay lướt nhẹ trên từng cung đàn. Giai điệu ma mị vang lên, hoá thành một tấm khiên bảo hộ lấy Arlecchino. Đồng thời, ánh sáng màu bạc phủ lấy vết thương trên người cô ta, chữa trị chúng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Arlecchino xáp lá cà với tên pháp sư. Lửa và kiếm giao thoa lẫn nhau. 

- Một thuật sĩ? Ngươi có thể làm gì khi không ai bảo vệ ngươi?

Hai phán quan khác rút kiếm, lướt tới chỉ trong tích tắc. Columbina khẽ cười, tiếp tục gảy dây đàn.

- Ngươi chắc chắn ta là thuật sĩ?

Ba đôi cánh trắng đột ngột bung toả, tựa như thiên sứ tối cao hạ phàm. Columbina không muốn kết thúc quá sớm. Cô ta ngâm nga một khúc hát bí ẩn, tự tạo cho mình một tấm khiên chặn lại đòn tấn công. Âm thanh chói tai vang lên khi một dây đàn được tác động. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, tấm khiên phát nổ như tấm kính vỡ. Những mảnh kính lao vun vút tới hai phán quan còn lại đang quan sát tình hình.

Capitano thu hồi tầm mắt khỏi hai người đồng nghiệp. Anh ta hiểu khá rõ về năng lực của Columbina. Những kẻ đánh giá thấp một cô gái có vẻ ngoài yếu ớt thường không nhận được kết cục tốt đẹp cho lắm. Hoặc sẽ bị những mảnh kính cắt nát tay chân, hoặc bị nhốt trong mê cung gương tới phát điên, hoặc bị tra tấn tàn bạo bởi những lông vũ màu bạc và cơn đau đớn vô tận. Cho tới thời điểm hiện tại thì Tartaglia có lẽ là kẻ duy nhất còn bình thường sau khi dám khiêu khích cô ta.

Khả năng hồi phục kinh khủng và những chiêu trò dẫn đối phương vào thế giới ảo mộng trong vô thức. Chỉ một khoảnh khắc lơ là, ngươi sẽ biến thành con bù nhìn chịu sự chi phối của Columbina. Không khó để hình dung ra thảm trạng của đám phán quan sau khi cuộc chiến kết thúc.

- Chúng ta vào việc luôn chứ nhỉ?

Lưỡi kiếm đen chỉ thẳng vào vị thần trên cao.

- Người phàm trần, vĩnh viễn không thể đánh bại thần. Giống như tội ác sẽ phải quỳ gối trước công lý.

Người phụ nữ nhẹ nhàng đứng dậy. Hơi nước ngưng tụ lại, hoá thành một thanh liễu kiếm. Capitano cười lớn và kích hoạt delusion của mình.

- Vậy thì hôm nay hãy để ta là người đầu tiên dẫm nát sự ảo tưởng của chư thần!

______________________________________

Yelan ngồi trên đỉnh tháp chuông, híp mắt quan sát sự biến hoá của thánh đường xét xử.

- Bọn họ bắt đầu rồi. Cô không tới giúp à?

Sandrone đứng bên cạnh với chiếc ô trong tay, khẽ nhún vai.

- Không. Tôi không muốn lũ trẻ của mình bị Columbina phá huỷ. Cô ta là dạng người có thể cho cả chỗ đó nổ tung nếu thích.

Nói xong, cô nàng vuốt ve một con chim máy đương líu ríu kêu.

Yelan gật gù ra vẻ đã hiểu. Fontaine đang chìm trong hỗn loạn. Sự phản kháng của những kẻ cở trong bóng tối. Fatui tràn vào với kế hoạch cướp đi gnosis. Vệ binh phải chịu thế gọng kìm từ hai phía, liên tục bại lui về sau.

Một cơ hội hoàn hảo cho chuyến ghé thăm quốc khố của Yelan.

Mọi người cứ nghĩ rằng Thuỷ Thần luôn mang theo gnosis bên mình. Nhưng sau ba tháng vòng vèo khắp xứ sông ngòi kênh rạch này, Yelan kết luận rằng chuyện ấy là không thể nào.

Đầu tiên, gnosis tạo ra cơ thể vật lý cho chúng thần và ngưng tụ sức mạnh từ tín ngưỡng. Nhưng mà thần Công Lý đã bị tu hú chiếm tổ. Mặc dù cơ thể vẫn còn đó, nhưng linh hồn đã thay đổi. Vậy nên, cơ bản thì "hắn ta" chẳng sử dụng được sức mạnh tín ngưỡng của gnosis.

Thứ hai, thần Công Lý vô cùng tự tin sau khi Arlecchino - đóng vai trò chim mồi thăm dò - khiêu khích. Những câu hỏi được Yelan biên soạn từ trước nhằm thăm dò xem "hắn ta" có thực sự quan tâm tới thứ được cho là tượng trưng cho thần vị hay không. Dựa theo vài ám hiệu mà các quan chấp hành đã thống nhất với nhau từ trước, câu trả lời Yelan nhận được là không.

Quá rõ ràng. Đối với thần Công Lý hiện tại, gnosis chỉ là một cục nợ vô dụng, không hơn không kém. Không xài được, cũng không thể vứt đi hay trao cho ai khác. Vậy thì đâu là vị trí lý tưởng để quẳng nó nào?

- Đi thôi. Đến lúc rồi. Hy vọng là đám lính lác cầm chân được lũ vệ binh đủ lâu.

Khoác lên mình chiếc áo choàng, đeo chiếc mặt nạ che giấu danh tính, Yelan nhảy xuống từ trên cao. Những sợi tơ nước xuất hiện từ chiếc vòng tay vươn ra, quấn lấy một cột cờ, trở thành điểm tựa để cô hạ mình xuống mái nhà an toàn. Sandrone cũng nhảy xuống theo. Hai người giống như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần tiếp cận nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất Fontaine.

- Các ngươi là ai!?

- Đứng yên đó!

- A!

Trước khi đám vệ binh gác cửa kịp hô hoán, Yelan đã đóng băng chúng và đá từng tên vào một góc khuất. Hành lang dài thăm thẳm với vô số cơ quan chẳng là gì vì cái ô của Sandrone đã chặn lại hết thảy.

- Trông nghèo nàn quá.

Sandrone phàn nàn, đôi mắt lướt qua từng núi đồ đạc. Mora, đá quý ở khắp mọi nơi. Trên kệ xếp đầy những văn kiện cổ xưa, những gì sót lại từ một tàn tích bí ẩn.

- Ừ. Ít ra ngân hàng Bắc Quốc không xếp mora thành đống.

Thay vào đó, Pantalone sẽ dồn chúng thành núi. Hắn thậm chí còn dám đúc một viên gạch vàng để tương vào đầu bất cứ tên nào nằm trong danh sách đáng nghi mà Yelan gửi tới mỗi tháng.

Nhưng xem xét thì đúng là không thể so sánh số tiền của một vị thần và một tên gian thương có chi nhánh ở mọi quốc gia được.

Hai người bắt đầu lùng sục. Yelan không hề kiêng nể gì mà bỏ túi những thông tin mật cô mò được. Sandrone lén lút thó lấy một số thứ cần thiết cho việc chế tạo robot của mình. Ngay cả những mẩu quặng siêu hiếm được đặt ngay ngắn trong hộp gấm cũng không thoát nạn. Tất cả chúng được nhét chúng vào một cái bao đã chuẩn bị từ trước.

Sandrone đáng thương. Cô nàng đã tha hoá, trở thành một tay trộm lành nghề kể từ cái lần Yelan dắt cô ấy vào quốc khố Natlan để khoắng đi gnosis của Murata. Khi ấy bọn họ xui xẻo bị phát hiện, tới mức Pierro phải chạy tới tiếp ứng (lão ta bị gãy một cái xương sườn sau đó).

Có điều, giờ đây, sau khi học được những ngón nghề chân truyền từ Yelan, hai cô nàng quyết định tái hiện lại phi vụ thế kỷ trên đất của Thuỷ Thần. 

Trộm có trộm this trộm that. Nhưng bớ được thần vật, mà tận hai vị thần thì để được lưu danh vào sử sách cũng đáng lắm chứ?

- Tìm thấy rồi!

Sandrone kêu lên, ra hiệu cho Yelan chạy tới. Trên một bệ đá lớn, gnosis được bao bọc trong trái bóng nước, trôi lơ lửng. Ánh sáng xanh toả ra từ nó khiến những đồng mora trở nên ảm đạm.

- Giờ chúng ta làm gì? Đập vỡ nó rồi chạy nhanh hết mức có thể?

- Chứ còn sao nữa? Tốt hơn hết là Capitano cản được "hắn ta" lại.

- Tuyến đường rút lui cô còn nhớ chứ?

- Yên tâm. Chúng ta chỉ việc đem cái thứ của nợ này ra tới bến cảng thôi. Dottore đã lắp đặt sẵn một cỗ máy dịch chuyển tức thời. Thuỷ Thần có đuổi theo thì gạo đã nấu thành cơm rồi.

- Được. Tôi cũng gom đủ hàng rồi. Té thôi.

Hai nữ thì thầm bàn bạc, sau đó gật đầu với nhau. Bằng một cú chọc dứt khoát, Sandrone phá vỡ quả cầu bằng nước. Nhanh như chớp, Yelan tóm lấy gnosis bỏ vào hộp kín. Hai người lập tức cắm đầu chạy. Có quỷ mới tin rằng Thuỷ Thần không sử dụng phép thuật lên thứ của nợ này. Chắc chắn "hắn ta" sẽ phát hiện ngay khi quả cầu kia bị phá huỷ.

Không ngoài dự đoán. Người phụ nữ đang giao đấu với Capitano bỗng khựng lại, giận dữ hét lên:

- Dám cả gan lấy đi thần vật!? Ngươi nghĩ rằng mình có thể rời khỏi đây sao?

Bầu trời âm u của Fontaine lập tức bị những đám mây đen bao phủ. Sấm chớt rạch ngang dọc, kéo theo những hạt mưa nặng nề.

Capitano thở phào vì một nửa kế hoạch đã thành công. Yelan đã đúng khi đoán rằng gnosis nằm lăn lóc ở một góc nào đó trong quốc khố. Giờ nhiệm vụ của các quan chấp hành là phải ngăn vị thần giả tạo này lại, cho tới khi gnosis được đưa đi.

- Lo cho thân mình trước đi đã.

Columbina cười khẽ, gảy mạnh những cung đàn. Rất nhiều đốm sáng hình thành, lao vun vút tới vị thần trên cao. Cả năm phán quan đều bị cô ta nhốt trong lồng giam pha lê. Bọn họ chảy máu ròng ròng, khắp người chi chít những vết rạch, ánh mắt vô hồn.

Nói về thủ đoạn đùa bỡn linh hồn, Columbina không ngại đặt bản thân ngang hàng Thuỷ Thần.

______________________________________

Tsaritsa ngồi trên ngai vị nhưng ánh mắt chăm chú quan sát cổng dịch chuyển mà Dottore đã lắp đặt. Pierro đứng bên cạnh cũng không dám thở mạnh. Pantalone và Childe thì đang trừng trừng nhìn nhau, hằm hè đe doạ đối phương.

- Tên chủ nhà băng yếu đuối. Ngươi không theo đuôi vợ mình à?

- Đừng hòng ngó nghiêng cái kho bạc của ta. Ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu.

- Con mắt nào của ngươi thấy ta nhìn trộm đống mora của ngươi?

- Cả hai, thằng đầu tôm.

Puncinella khinh bỉ nhìn hai kẻ đang thầm thì to nhỏ ở góc. Trong thời khắc trọng đại, trong khi mọi người đều đang căng thẳng thì hai tên não tàn lại đi cự nự nhau chỉ vì vấn đề cỏn con.

Đột nhiên, ánh sáng từ cổng loé lên. Năng lượng dồn dập hội tụ lại và tạo thành một vết nứt. Sandrone và Arlecchino loạng choạng chạy ra từ bên trong, ngã nhào ra đất.

- Có chuyện gì!?

Dottore trợn mắt, lại gần kiểm tra. Pantalone nhảy dựng lên, hỏi han liên mồm:

- Đâu rồi? Vợ ta đâu? Sao các ngươi lại ra nông nỗi này?

Sandrone há miệng định trả lời, khe nứt lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng nó kêu lạch tạch, phát ra những tia sét trông cực kỳ đáng lo ngại. Đây rõ ràng là tín hiệu cho thấy cổng dịch chuyển không ổn định.

- Không đúng. Rõ ràng vừa nãy còn bình thường mà?

Dottore vội vàng thao tác máy móc. Số liệu cho thấy vấn đề phát sinh từ đầu bên kia. Bằng một lý do nào đó mà năng lượng đầu vào lại vượt qua hạn mức chịu đựng của cố máy.

- Mau tránh ra!

Bất thình lình, Columbina vọt ra, hô lên một câu không đầu không đuôi. Nối gót sau đó là Capitano và Yelan. Trông cả ba người vô cùng chật vật.

- Ngắt nguồn điện! Nhanh lên!

- Không kịp rồi! Thân ai nấy lo! Đường ai nấy chạy!

- Khiên! Dựng khiên!

Yelan túm cố Pantalone, lôi hắn ra núp đằng sau một cột trụ. Columbina vội vàng tạo ra lớp khiên chắn cho Capitano và Sandrone. Pierro tưởng Thuỷ Thần đuổi theo, đứng ra che cho Nữ Hoàng.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Khói, bụi, cuồng phong, sức mạnh nguyên tố biến cả sảnh cung điện thành một mớ hoang tàn. Nếu không phải Tsaritsa băng hoá mọi thứ để chống lại nó, e rằng Cung Điện Mùa Đông lần này sập thật!

- Khụ khụ! Cái thứ quái quỷ gì vậy!?

- A, Childe! Giáp của ngươi mẻ một góc rồi kìa!

- Không thể nào! Một vụ nổ cỏn con lại làm mẻ giáp của ta!?

Columbina ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự trước cái nhìn bàng hoàng của Puncinella. Dottore thu lại một thiết bị che chắn, rụt rè quan sát những gì còn sót lại của cỗ máy. Pantalone vội vàng lấy khăn tay lau kính và mặt. Hắn chả thấy được cái khỉ gió gì hết.

Pierro phất tay. Một làn gió quét sạch những bụi bặm trong không khí, để lộ cảnh thê lương tiêu điều trước mặt.

- Ai có thể giải thích cho ta xem chuyện gì đã xảy ra?

Sandrone giơ tay phát biểu:

- Nữ Hoàng. Thuỷ Thần xong rồi.

Xong? Xong rồi nghĩa là sao?

Các quan chấp hành không trực tiếp tham gia nhiệm vụ hoang mang nhìn nhau.

- Ruler đang đánh nhau với thần Công Lý. Một nửa Fontaine gặp tai hoạ, đã biến thành phế tích.

Arlecchino nói khẽ, nhưng thông tin lại gây chấn động như sóng thần.

Ruler? Đánh nhau? Thần Công Lý thăng rồi? Fontaine bị huỷ?

- Thuỷ Thần đuổi theo quá nhanh. Capitano ngăn không kịp. Cỗ máy bên kia suýt nữa bị phá huỷ.

Yelan phủi phủi áo, than ngắn thở dài kể lại.

- Trong lúc bọn tôi tưởng không thoát được thì "hắn ta" bị một mũi giáo xuyên qua người.

Tsaritsa hít vào một hơi. Bị giáo đục lỗ trên người? Ngay cả bà cũng không chắc mình còn sống sau đó.

- Kẻ lạ mặt xuất hiện và tự xưng là Ruler. Thuỷ Thần lập tức chuyển mục tiêu từ chúng tôi sang người đó.

- Sai rồi. Là đám người đó mới chính xác.

Sandrone run rẩy, khắp người nổi da gà.

- Nữ Hoàng trên cao! Có tới tám kẻ tự xưng là Ruler. Bọn họ quần ẩu, phá nát Fontaine chỉ trong thời gian ngắn. Dù cho chúng thần đã chạy hết sức mình, ảnh hưởng của cuộc chiến vẫn lọt vào cổng dịch chuyển mà lan tới đây được!

Tsaritsa thở dài, khoát tay. Một nhóm thiếu nữ kính hối hả đi vào và đỡ Columbina tới phòng điều trị. Yelan ném cho Pierro chiếc hộp đựng gnosis cuối cùng.

- Ba tháng nghỉ ngơi. Tôi sẽ không nhận thêm bất cứ yêu cầu điều tra nào.

- Thực tế thì cô yêu cầu nghỉ hưu luôn cũng được.

Đây là giao ước giữa Pierro và Yelan. Cô hoàn thành phi vụ lần này, và lão ta sẽ cho phép cô một khoảng thời gian đủ dài cho "tuần trăng mật".

Sau khi tập hợp đủ 7 gnosis, Fatui coi như hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch chống lại Thiên Lý. Chính Băng Thần sẽ tự mình hạ xuống những nước cờ sau đó để đảm bảo không xuất hiện sai lầm.

______________________________________

Thuỷ Thần - Thần Công Lý vẫn lạc.

Đây là một tin tức khó mà tin được. Nhưng ngày hôm ấy, từ khắp các vùng đất, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn, hình ảnh một cột ánh sáng màu đỏ xuyên thẳng bầu trời sẽ đập vào mặt ngay lập tức.

Vị thần đại diện cho luật pháp và công lý ngã xuống vì bị Fatui tập kích. Những tờ báo liên tục đưa tin về chuyện này. Những quán trà, quán rượu lúc nào cũng tấp nập người bàn tán thực hư. Fatui trở thành tổ chức đáng sợ nhất, vì ngay cả thần thánh mà cũng dám chĩa mũi kiếm vào.

Nhưng chỉ những vị thần còn lại, và một số ít người khác hiểu rõ thủ phạm của sự việc không phải Fatui. Thứ sức mạnh nằm ngoài bảy nguyên tố, lại càng không phải của Vực Sâu ấy, rõ ràng là tới từ bên ngoài Teyvat.

- Có lẽ mình nên tới nơi đó một chuyến. Hy vọng Snezhayna có rượu ngon.

Venti ngồi trên nóc nhà, lên kế hoạch cho một chuyến du lịch dài ngày.

- Tại sao cây thế giới lại xuất hiện lỗ hổng?

Nihada khó hiểu, rơi vào trầm tư.

- Sự tồn tại có thể diệt thần...

Ei ngước nhìn trời cao, lẩm bẩm.

- Đường chủ. Ngài sắp phát tài.

Zhongli thở dài, nhẹ nhàng húp một ngụm trà nóng.

- Tsaritsa chắc chắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Ta nên tới thăm người bạn hàng xóm...

Murata xách ba lô lên và đi mà không thông báo gì cho các tư tế.

- Máu của thần linh rơi từ trên cao và thanh tẩy vùng đất này. Đã đến lúc chúng ta khiến toà thành ấy phải sụp đổ.

Người đúng đầu Vực Sâu lắc đầu, tra kiếm vào vỏ.

Tất cả đều đang hướng về Thiên Không Thành, về nơi Thiên Lý đang ngủ say, về một bí mật có thể đảo lộn tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top