Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#49 Croissant

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà lữ hành tỉnh dậy trên một bãi cát. Mi mắt nhúc nhích, hé ra một chút. Ánh sáng ngay lập tức hắt vào mắt, nhà lữ hành theo phản xạ mà che đi đôi mắt của mình. Bầu trời xanh thẳm trước mắt chói thật. Ngồi thẳng người trên bãi cát màu nhạt, nhà lữ hành nhìn ngó xung quanh, ở ngay trước mắt, làn nước xanh trong vắt lên xuống bờ cát nhè nhẹ. Gió từ phía làn nước thổi tung tóc mai vàng nắng. Còn có những con cua đang bò ngang từ dưới nước lên. Những vỏ ốc to với những màu sắc đẹp đẽ. Nhìn mọi thứ còn có cảm tưởng như mình đã lạc vào một ốc đảo bỏ hoang. Dùng tay chống cả người đửng thẳng dậy, Nhà lữ hành vươn tay lên trời, vươn vai, uốn cong cột sống mệt mỏi của mình một cái. Đảo mắt qua một vòng quanh mình một lần nữa, nhà lữ hành lại một lần nữa cau mày, giống như vừa nhớ ra một chuyện kinh khủng. Chợt có một tiếng nước chạm đến tai, nhà lữ hành lập tức quay sang phía hồ nước trước mắt, mặt nước dao động không ngừng, bọt khí trên mặt nước nổi lên liên tục không ngừng. Nhà lữ hành không nghĩ gì cả, lập tức nhảy xuống làn nước trong vắt kia. Từ dưới nước ngoi lên, bắt được một cô bé con, cả người ướt sũng, mái tóc che mất khuôn mặt non dại. Đặt cô bé lên nền cát nhạt, nhà lữ hành bắt đầu đưa tay lên ngực cô bé nhỏ mà ấn xuống, đồng thời hô hấp nhân tạo. Cứ lặp lại như vậy vài lần, nước từ trong miệng cô bé cũng được phun ra. Cô bé con thở hổn hển, ho ra liên tục. Khuôn mặt non nớt được chúng tay cô bé vén tóc mái đang che mắt mình ra. Mắt to tròn, đồng tử màu xanh thẳm, có vài tia lấp lánh, giống như dải ngân hà ngoài kia vậy. Cả người cô bé bắt đầu lơ lửng trên không trung, giọng nói nhí nhảnh...

"Cảm ơn bạn đã cứu Paimon"

"..."

Sự vui vẻ của Piamon làm nhà lữ hành bất ngờ một chút, nhưng rồi khuôn mặt trầm ổn cùng trở lại. Nhà lữ hành gật đầu một cái với Paimon. Sau đó hai người đã cùng nhau làm quen, nhà lữ hành đã kể lại chuyện mình ở đây với Paimon. Đại khái tình hình là nhà lữ hành còn có một anh trai song sinh, đã bị chuyển tới một nơi khác, còn mình bị phong ấn sức mạnh, rồi được đưa đến đây. Nhà lữ hành vẫn còn nhớ hình dạng của người đó. Một vị thần xa lạ không biết tên. Paimon đưa tay nhỏ lên xoa cằm, rồi nói ra bằng giọng tò mò...

"Vậy là hai bạn đã bị một vị thần không rõ lai lịch chăn đường ở nơi cánh cửa giao thoa giữa các thế giới, anh trai song sinh của bạn đã bị vị thần ấy bắt đi? Hừm...Tuy Paimon không giúp được bạn nhiều, nhưng Paimon sẽ cố gắng cùng bạn đi tìm anh trai. Thế nào? Paimon sẽ làm ngưởi hướng dẫn cho bạn"

"Ừm"

Paimon vươn người mà bay lên cao hơn một chút, nhà lữ hành đứng thẳng dậy. Hai người cùng nhau bước về phía con đường mòn dốc dốc với những tán cây và những quả hạch rơi lả tả dưới đất. Đi đến nơi vách núi, chợt một ngọn gió tiến đến phía của hai người, chậm rãi mà thổi mạnh một cái. Những bông bồ công anh vì thế mà bị cuốn lên cao. Vài cánh hoa nhỏ bé rơi xuống trên bàn tay nhà lữ hành. Ngay trước mắt họ chính là một hồ nước nhỏ, ở chính giữa hồ có một cái gò, bên trên là một bức tượng hình người, đang đứng thẳng, sau lưng còn có đôi cánh, trên tay là một quả cầu. Xung quanh hồ nước là một khu rừng, những tiếng gió thổi ngang qua tai như những tiếng thì thầm của thiên nhiên vẫy gọi. Hai người cùng nhau men theo con đường mòn, đến được trước bức tượng. Trên đường đi, nhà lữ hành đã hái vài quả mâm xôi mọng nước, vài quả hạch, vài lá bạc hà, hoa calla lily. Bức tượng hình người, trên tay còn có một quả cầu. Nhà lữ hành chạm tay vào bức tượng. Bức tượng phát ra ánh sáng xanh nhạt, từ trên quả cầu bay đến một tia sáng nhỏ. Tia sáng ấy nhập vào cơ thể nhà lữ hành...

...

Tiếng chuông báo thức inh ỏi trên đầu giường, một bàn tay thò ra từ trong chăn, tìm kiếm chiếc đồng hồ nhỏ tròn tròn. Cánh cửa phòng luôn đóng đột nhiên mở ra. Tiếng mở cửa chầm chầm làm người ta có cảm giác lành lạnh. Đứng trước cửa là một người có mái tóc dài, khuôn mặt không rõ bị che đi bởi tóc. Đồ ngủ hình chú chim nhỏ tròn ủm màu xanh nhạt đang mặc trên người. Lumine bị tiếng mở cửa đánh thức, uể oải mà ngồi dậy từ trong chăn. Cái chăn vẫn đang chùm trên mặt rơi xuống. Để lộ khuôn mặt với hai cái quầng thâm mờ mờ, mái tóc vàng rối bù. Cái người tóc vàng mở cửa ban nãy, chầm chậm bước đến bên giường của Lumine, giật lấy cái chuông báo thức trong tay mà ném xuống đất. Cái tiếng chuông báo thức gây ức chế kia chỉ tắt đi, còn cái đồng hồ thì lăn long lóc vài cái rồi đập bụp vào vách tường. Lumine ngáp một cái, nước mắt đọng lại trên mi. Hé mắt nhìn người vừa giúp mình tắt báo thức, chỉ thấy người kia mết mỏi, quay mặt vào mình. Bộ đồ ngủ dễ thương vẫn đang mặc trên người. Lumine nhíu mày, rồi lại nhìn sang con người đang mặc kia. Giọng nói buổi sáng có chút khàn khàn...

"Anh lấy bộ này ở đâu ra thế?"

"Đặt từ tháng trước mà đêm qua mới về, nhưng mà nó dễ thương quá nên anh mặc luôn"

"Mới sáng sớm mà làm người khác thấy kỳ thị quá à"

"Dậy nhanh đi rồi đi học. Hôm nay anh nấu bữa sáng ha?"

Nói rồi, người kia cũng lừng thững mà ra khỏi phòng. Lumine giương mắt lên nhìn anh trai mình mà thầm nghĩ: Ai vậy? Anh tôi đâu có thế này? Đặt một chân xuống sàn nhà, Lumine lững thững di vào nhà vệ sinh. Đi vào phòng mình, mở tủ quần áo thì không thấy đồng phục, Lumine thở hắt ra một cái, bước từng bước chầm chầm ra khỏi cửa phòng. Bước vào ban công nhà mình, Lumine vươn người, với tay đến cái móc treo đồng phục, nhẹ nhàng gỡ xuống khỏi dây phơi. 

Xong xuôi, Lumine cầm lấy cái túi cặp của mình, bước nhanh ra khỏi cửa, không quên đóng cửa phòng mình. Bước xuống cầu thang, gian bếp trong nhà ở ngay cạnh cầu thang lên phòng, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức. Lumine ngồi xuống bàn, với tay lấy một cái bánh mì tròn trên giỏ, cầm trên tay mà xé ra từng miếng nhỏ, đưa vào miệng. Bánh này mới nướng nên còn nóng, vỏ bánh giòn, ruột trong mềm mềm, ăn vào đúng là kích thích vị giác thật. Trước mặt còn có một cái lót nồi to tròn, một cái chảo tròn được đặt lên phía trên. Trong chảo nóng hổi, những thức ăn bên trong vẫn đang sôi sùng sục. Aether cùng đã ngồi xuống, bộ dạng tươm tất khác hẳn với một hình dáng chúa simp hồi sáng. Cả hai người cùng nhau cầm bánh mì, xé ra từng miếng, chấm vào nước sốt vẫn đang sôi mà quẹt một đường, đưa lên miệng mà thưởng thức. 

Vừa ăn, bỗng Lumine lại nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua. Cảm giác giấc mơ đó rất chân thực. Paimon gọi mình là nhà lữ hành, điều đó người làm ra lập trình. Nhưng người tạo ra Paimon và vì sao hai người lại có được thì chẳng ai biết cả. Paimon của cặp song sinh là một chương trình, nhưng Paimon trong giấc mơ lại là thật, một sinh vật có thật, có thể chạm vào. Điều này giống như một điềm báo vậy.

...

Bước đi trên đường, hai người đi qua một trường mẫu giáo. Trong đó có những đứa trẻ dễ thương đang cùng nhau chơi đùa. Trong đó có những đứa trẻ trong khu vui chơi, vẫy vẫy cái tay bé xíu với hai người. Cặp song sinh dừng chân một chút bên phía hàng rào chỉ cao đến bụng. Những cô cậu bé cùng nhau túm tụm lại, những giọng nói lảnh lót cứ như mật rót vào tai. Có những bé con khen hai người đẹp, có những bé con chạm tay với Aether. Ai mà nghĩ được chơi cùng trẻ con lại vui vậy chứ. Đang chơi cùng lũ trẻ một chút thì có một cái giọng quen thuộc đến ngứa tai phát ra. Cả hai người cùng quay ngoắt với tia nhìn sắc lẹm. Trước mắt là một chàng trai cao lớn, mặc đồng phục giống họ, mái tóc cam hoàng hôn, đôi đồng tử xanh thẳm như đáy biển. Anh ta nhìn cặp song sinh mà vui vẻ vẫy tay với họ...

"Hai người làm gì ở đây vậy?"

"Còn anh làm gì ở đây?"

"Tôi đưa em trai tôi đi học á nha. Hai người cũng được lũ trẻ yêu quý thật đó"

"Uwa! Anh em nhà song sinh nè. Hai cậu cũng đi con đường này hỏ?"

Giọng nói từ đằng sau lưng, Aether và Lumine cùng quay đầu, đó là gia đình tiên nhân. HuTao đang đi đằng trước, trong tay còn đang cầm tay một đứa trẻ nho nhỏ. Đằng sau còn có Ganyu và người yêu của Aether. Xiao nhìn thấy vài người quen thì cũng gật đầu chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy gã đầu cam từng đánh nhau sập cả thư viện trường thì lại trừng mắt lên, sát khí cũng nổi lên đùng đùng. Aether nhìn thấy vậy thì tiến đến, dùng ngón út mà đụng tay với Xiao một cái. Xiao lập tức ý thức được, chỉ đành thu lại ánh mắt. Cô bé nhỏ trong tay HuTao bước vào cổng trường, vẫn không quên ôm mỗi người một cái trước khi đi. Đến lượt Xiao, cô bé đưa bàn tay nhỏ về phía anh cả, Xiao cúi người xuống, để cô bé ôm mình. Qiqi ôm người anh trai rồi quay người, cất gót vào trong cổng trường, qua cổng trường còn quay người vẫy tay với anh chị lớn bên ngoài. Em trai của Tartaglia cũng rất lễ phép, cậu bé chào các anh chị lớn rồi theo sau chân của em gái nhà tiên nhân. Cùng nhau nhìn hai cô cậu bé vai đeo cặp, mình mặc đồng phục bước vào ngồi trường mẫu giáo với bề ngoài đầy đủ sắc màu. Cặp song sinh nhìn theo các bé con nhỏ nhỏ lon ton chạy vào trong lớp thì trong lòng vui lên trông thấy. Trên mặt hai người cùng lộ ra một biểu cảm tươi cười, những người xung quanh còn cảm thấy có những bông hoa nhỏ đang từ khuôn mặt của họ mà đang nhảy múa nữa kìa. 

Xong công việc với các bé con mẫu giáo, các anh chị lớn cùng nhau đi đến nơi học của mình. Xiao đi cạnh Aether, giờ mới để ý trong tay Aether còn có một cái túi giấy nâu. Aether cũng biết chuyện này, liền giơ lên cho Xiao đang hiếu kỳ xem. Từ trong túi tỏa ra một thứ mùi ngòn ngọt, Aether lấy ra trong túi một cái croissant. Màu vàng hơi xém đẹp mắt, mùi thơm tỏa ra từ chiếc bánh khiến mọi người xung quanh bỗng quay mặt về phía ngọn nguồn của mùi thơm ngọt ngào. Aether cần thận đưa một chiếc cho Xiao, rồi lại đưa cho hai người phía trước. Mọi người ai cũng có phần chỉ trừ một người. Gã tóc cam kia không thấy phần của mình thì cũng chỉ cười cười, trên khóe mắt còn có một giọt nước mắt sắp chảy xuống. Lumine nhìn thấy gã đàn anh tội nghiệp bị mọi người không ưa, chỉ tặc lưỡi trong lòng. Tay cầm croissant kéo sang hai bên, bên trong ruột bánh trắng tơi, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Lumine đưa một nửa đến trước mặt Tartaglia, chỉ hất mặt một cái thật nhẹ như không. Tartaglia mỉm cười, đôi mắt nhìn xuống Lumine rồi cần thận cầm lấy một nửa miếng bánh, còn cúi người, ghé sát bên tai của Lumine mà thầm thì...

"Cảm ơn nhé, tiểu thư của tôi"

Lumine ngượng đỏ cả mặt, vung tay đánh vào mặt gã tóc cam một cái. Nghe thấy tiếng động, bốn người phía trước quay xuống. Chỉ thấy một Lumine với hai má hồng hào, trên miệng vẫn đang nhai miếng bánh vừa mới cắn và một Tartaglia đang cầm một nửa miếng bánh, trên mặt vẫn đang cười cười với một bên má có dấu vân tay đỏ chót. Aether nhìn hai người họ một hồi thì máu anh trai chính nghĩa trỗi dậy, khuôn mặt đang vui vẻ bắt đầu đen sầm lại, cái tay đang cầm túi giấy đang vò nát mà vô thức nắm chặt lại. Trên mặt còn có gân nổi lên đang giần giật.

------------------------------------------------------


Dài nhất từ trước đến giờ:))
Văn phong mới chắc chưa thấy gì thay đổi đâu ha:D    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top