Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương Thiên Phong: Thành Mondstadt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn gió nhẹ thổi qua tóc tôi, ra đây là thành phố của tự do?
Bước dạo xuống gần chân tượng, ngắm nhìn hồi lâu rồi lại đến cánh rừng xanh yên bình.
Có một nhà thơ lang thang tự xưng là Venti, giai điệu du dương từ cây đàn lia như thổi hồn vào từng nốt nhạc.
"Hỡi người lữ khách vô danh, liệu tôi có thể biết tên bạn chứ?"
"Tôi không có tên, cả đời này cũng không. Hãy xem tôi như một cơn gió, lặng lẽ thổi qua một đời."
"Cơn gió sẽ dẫn lối cho bạn, và bảo vệ bạn."
"Gió thổi một cơn thì quả thật rất yếu nhưng một khi hợp lại thì không gì sánh bằng."
Tựa như ngàn ngọn gió hợp lại thành thiên phong.
Vậy liệu phong thần còn ở đây để dõi theo ta chứ?

Có nơi nằm gần thành gọi là tửu trang Dawn, nơi đây nhìn lâu lại có chút cô quạnh tựa như ẩn giấu một câu chuyện buồn.
"Hỡi người lữ khách vô danh, liệu có chuyện chăng sao lại ở đây?"
"Nơi đây thật buồn tựa như có người nào đó đã lâu chưa về."
Có một mặt trời đỏ, là bình minh rực rỡ của màn đêm. Một anh hùng thầm lặng bảo vệ thành phố của sự tự do. Lại có một người tựa màn đêm u tịch giữa ban ngày, trong lòng lại chất chứa những thứ khó giãi bày, anh ta bảo hộ cho mặt trời cho thành phố trong những cái bóng lập ló dưới ánh nắng.
Cả hai đều như vậy ngốc, một mặt trời vẫn tận tâm với màn đêm và một màn đêm vẫn mãi thương yêu mặt trời rực rỡ. Liệu hai linh hồn cô đơn ấy liệu còn có thể trở về với nhau?

Chà cứ vậy những cơn gió thổi nhẹ qua rồi lại tắt. Những câu chuyện gặp qua không ít chẳng qua, ngoảnh đầu lại lại thấy có chút tiếc nuối cho họ.

Thành phố của tự do thực bình yên, tựa người mẹ hiền chờ lấy đứa con xa xứ.

XX/XX/XXXX
Mondstadt thực bình yên. Phong thần đã nghỉ hưu chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top