Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌿Ăn tối🌿

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nghĩ cuộc họp có thể kết thúc bây giờ, hi vọng kế hoạch lần này của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp."

Xingqiu vừa đứng dậy nói vừa không quên nở một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn. Ôi trời đất ơi, cuộc họp chết tiệt này khiến Xingqiu trễ giờ về nhà ăn tối với Chongyun yêu dấu của y rồi.

"Nhưng vẫn còn một số vấn đề..."

Một người có vẻ là giám đốc của một chi nhánh ngập ngừng.

"Anh không giải quyết được mấy chuyện cỏn con đó sao giám đốc Wang? Hay là...anh nhường vị trí hiện tại cho người khác đi?"

Câu hỏi ngược lại này từ y như một lời cảnh cáo không chỉ riêng với vị giám đốc kia mà nói chung tất cả mọi người có mặt ở đó. Xingqiu lúc này trông mới thật đáng sợ làm sao! Tuy rằng nụ cười lịch thiệp ban nãy vẫn còn trên môi nhưng ánh mắt thì lại lạnh lẽo đến tột cùng.

"A, thưa chủ tịch. Tôi...tôi nghĩ tôi sẽ giải quyết được."

Vị giám đốc họ Wang lắp bắp đáp. Thật không tin nổi vị chủ tịch trước mặt hắn lại là một người trẻ tuổi, kém hắn tận gần chục tuổi được mà! Cái tầng áp bức vô hình do y toả ra làm hắn có cảm giác như thể...

"...như loài ăn cỏ đứng trước động vật ăn thịt vậy."

"Được rồi, tôi tuyên bố cuộc họp kết thúc."

Không mặn không nhạt, thậm chí chẳng buồn giữ nụ cười kia nữa, Xingqiu nói xong rồi nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng hội đồng đó, đi thẳng xuống tầng hầm để xe. Các nhân viên trên hành lang mặc dù chẳng ai bảo ai nhưng cũng biết điều đứng gọn vào hai bên để nhường đường cho vị chủ tịch trẻ tuổi đang hầm hầm sát khí của mình.

"Chết tiệt, trễ mất một tiếng rồi. Liệu Yunyun có giận mình không đây?"

Xingqiu vừa lấy xe vừa bực dọc nghĩ. Y thật sự muốn sa thải đám vô dụng kia quá đi mất! Ngu ngốc như vậy cũng có thể làm thương nhân sao? Từ to đến nhỏ việc gì cũng đến tay y làm là sao hả?

"Giờ mình hiểu tại sao anh hai lại từ chức rồi..."
__________________________
"Cạch." - tiếng của cánh cửa gỗ trầm hương được chạm trổ tinh xảo mở ra.

Mới chỉ bước vào phòng khách, Xingqiu lập tức tươi tỉnh hẳn lên, tràn trề sức sống bởi...

"Chongyun!!!"

...phu nhân của y đang ngồi trên chiếc sofa đợi y về!

"Xingqiu, buông em ra..."

"Không buông đâu~"

"Cái đồ...lớn cả rồi còn làm nũng..."

Chongyun khẽ đỏ mặt nhấn nhẹ trán Xingqiu.

"Hehe~"

Bảo y mặt dày cũng được, giống Koala cũng được chứ còn lâu y mới buông. Gì chứ, ai bảo phu nhân của y có mùi hương vừa thơm mát vừa lại ngòn ngọt như một viên kẹo bạc hà làm chi?

"Muốn ăn..."

Xingqiu khẽ nói.

"Đuợc, đi vào phòng ăn thôi, em cũng đói rồi."

Chongyun lần này cũng không bảo Xingqiu buông cậu ra nữa. Chiều một chút chắc không sao đâu...

"Chắc Xingqiu đi làm mệt rồi."
___________________________
"Trời đất ơi..."

Chongyun thầm kêu trong lòng. Cái gì đây? Lẽ ra cậu phải không nên mềm lòng với tên này mà...

"Yunyun, say a~~~"

Xingqiu đưa một thìa cơm kèm thịt vịt đến trước mặt Chongyun. Y biết phu nhân của y là người khá kén ăn bởi cậu bị không ăn được những thực phẩm mang tính nhiệt như thịt gà, trứng gà,... Thật không tốt chút nào nếu Chongyun cả ba bữa đều ăn rau nên y mời hẳn một chuyên gia dinh dưỡng về chỉ để lên thực đơn hằng ngày cho cậu. Lúc đầu Chongyun còn phản đối, dù sao cậu cũng quen rồi, cần gì phải phức tạp thế nhưng thấy Xingqiu kiên quyết, chắc như đinh đóng cột nên dần đà cậu cũng ngầm đồng ý, thậm chí còn có chút chìm vào sự sủng ái, chiều chuộng ngọt ngào này của chồng mình.

"Thôi đi, em tự ăn được mà...với lại..."

"Với lại sao?"

Xingqiu nói nhỏ như thủ thỉ bên tai Chongyun rồi cười nhẹ thích thú.

"Buông em ra...cái...cái tư thế này xấu hổ lắm!"

Chongyun lấy hết can đảm từ cha sinh mẹ đẻ nói. Cậu cá chắc rằng bây giờ mặt cậu không khác gì quả cà chua chín cả. Đột nhiên cậu nhớ lời của dì cậu.

"Nó mà dám trêu cháu, cứ lấy thẳng cục gạch phang thẳng vào mặt nó cho dì. Đừng sợ, dì bảo kê."

Hay cậu thử nhỉ? Thay cục gạch bằng cái bát hoặc muôi xới cơm cũng được... Không, không được! Sao Chongyun nỡ chứ? Mặt Xingqiu đẹp như vậy...

"Có gì mà xấu hổ chứ? Không phải hồi xưa Yunyun còn nằm hẳn lên đùi anh rồi nghe anh đọc sách sao?"

Xingqiu vừa cười vừa nói.

"Nhưng đó là hồi nhỏ, bây giờ lớn cả rồi..."

Thú thật, cậu thề không phải hồi xưa cậu thấy đùi của Xingqiu nằm rất thích nên cậu mới nằm lên đâu!

"Thế sao? Đùi anh không đủ hấp dẫn như hồi xưa nữa à?"

Xingqiu hướng ánh mắt ủy khuất rưng rưng nước mắt về phía Chongyun. Oa oa oa phu nhân không thích ngồi lên đùi y rồi, Xingqiu khóc đây!

"..."

Chongyun chịu rồi, bất lực rồi. Chồng cậu sao cứ...

Tại sao cậu luôn là người đầu hàng trước ánh mắt này của Xingqiu a? Thật không công bằng!!!

"Thôi đi, không ăn nữa. Em ăn no rồi, anh còn muốn ăn gì thì ăn đi! Em lên phòng đây!"

Chongyun trèo xuống người Xingqiu rồi phi thẳng lên phòng ngủ. Không được! Nhất định không được! Chongyun cậu hạ quyết tâm rồi, không thể mềm lòng với Xingqiu nữa!

"Riết rồi được voi đòi tiên!"

Còn về phần Xingqiu, y chỉ biết ngơ ngác nhìn bảo bối nhỏ của mình chạy lên tầng. Có chuyện gì vậy? Là do y đùa quá trớn sao?

"Huhu, Yunyun ơi anh xin lỗi mà!!!"

Sau đó...

...

...làm gì có sau đó nữa?

Chỉ biết mấy người làm nói rằng đêm ấy lão gia của họ tìm mọi cách để dỗ phu nhân rồi họ nghe thấy mấy tiếng động kì quặc thôi.

___________________________
Cloudy (con au đây ạ): Có chỗ nào chưa hay thì xin hy vọng mọi người góp ý giúp mình nha :3

Ảnh gốc đây nha

Cre: Cần tìm. Không biết của artist nào nữa ;-;



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top