Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện gì đang diễn ra vậy!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Warning: No
    Fic xấp xỉ 860 từ ( chắc vậy)
   ----------------------------------------------------------------------------------          Bạn thức dậy, đầu đau một cách dữ dội, não bạn có quá nhiều thông tin cần xử lí.Bạn đang nằm trên một chiếc giường rất êm ái. Gạt tấm chăn bông ra, bước xuống, xung quanh bạn là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt bạn lia khắp căn phòng, và dừng lại ở một chiếc gương.

  Loạng choạng đi đến đó, bạn hoảng hốt, tay vội bịt miệng lại trước khi bản thân  la lên.
" Chuyện gì đang xảy ra thế này!!!"
   Thân hình nhỏ bé, đôi mắt màu xanh lơ, mái tóc màu hồng nhạt
   Đ-Đây là ai? – bạn bỗng thốt lên
   Não bạn đang cố gắng load lại nhưng gì đã xảy ra. Cuối cùng nó đã nhớ lại
    Bạn là Y/N, 25 tuổi, trưởng phòng số 3 của công ty X.
   "Vậy tại sao mình lại ở đây?"- Một câu hỏi được đặt ra trong đầu bạn.
    Hình như, đó là vào một ngày mưa nặng hạt, vì sắp muộn một cuộc họp quan trọng, keme đèn đỏ,bạn vội chạy qua đường. Ngay lúc đó, một chiếc xe đang lao đến, vì không phanh kịp nên một cú va chạm mạnh đã xảy ra. Tầm nhìn của bạn mờ dần, tiếng còi xe inh ỏi, sau đó bạn không còn nghe thấy gì nữa.
  


    Mạch suy nghĩ của bạn bị cắt đứt khi cánh cửa bị mở ra. Theo phản xạ, bạn nhìn về hướng phát ra tiếng động. 
    - Con đã tỉnh rồi sao? Đã thấy đỡ hơn chưa nào? – Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ cất lên. Mái tóc màu hồng, đen tuyền, nhìn cô ấy khá giống bạn.
      Bạn hơi lùi lại phía sau, giọng có chút dè chừng :
     -Cô là ai?
Người phụ nữ có vẻ hơi hoảng hốt nhưng đã nhanh chóng quay lại dáng vẻ ban đầu.
      - Ôi! Mẹ không ngờ con lại ốm nặng đến vậy đấy. Mẹ là Maeko – mẹ của con đây. Con cứ từ nghỉ ngơi nhé! – Nói rồi cô ấy bước ra khỏi phòng, để lại một bát súp nóng, một ly nước và ít thuốc.


        Bạn ngồi lên chiếc ghế gần đó, với lấy một quyển sổ và cây bút trên bàn, cố gắng xâu chuỗi tất cả sự việc. Trang phục này, kiểu tóc, phụ kiện, khung cảnh,tai nạn xe,.... "Chẳng nhẽ, mình đã xuyên không?" –Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu bạn. Bạn đã từng đọc rất nhiều bộ truyện với mô típ như vầy rồi.....nên khả năng cao.......nó có thể là như vậy...
     Nếu chuyện này là thật thì mình phải giữ bí mật, chứ không chắc là bị xiên mất! Tất cả mọi thứ đều thật mơ hồ và phức tạp. Quá nhiều sự kiện kì lạ ập đến, cộng thêm với cơ thể đang dần hồi phục, dù không làm gì nặng nhọc nhưng bạn vẫn cảm thấy cơ thể này đã mệt đừ rồi. Bạn rời khỏi ghế, bước lên giường, mặc kệ liều thuốc và bát súp kia mà đi ngủ luôn, chuyện gì cứ để mai tính tiếp.


     Ngày hôm sau, bạn thức dậy nhờ tiếng trách móc của Maeko :
-  Bệnh của con nặng như thế mà sao không chịu uống thuốc hả? Mẹ biết kiểu gì con cũng không uống vậy mà vẫn để đấy. Đúng là sai lầm mà. Nhưng hôm nay con đã đỡ hơn tí nào chưa?
- D-Dạ con đỡ hơn rồi ạ...C-Có thể ra ngoài được rồi mẹ ạ!
- Vậy lát nữa mẹ đưa con xuống dưới nhé.
- D-Dạ-Dạ, không cần đâu ạ....Con tự xuống được ạ.
- Tí nữa con xuống dưới ăn cơm với mẹ và chị nha.
    
Cô ấy không nói gì thêm, đóng cửa và đi ra khỏi phòng. Cái gì cơ? Còn chị gái nữa á? Não bạn giờ đây không xử lí kịp đống thông tin này nữa rồi! 
    Bạn đi đến chỗ tủ quần áo gần đó, chọn bừa một bộ trang phục mà mặc.Ra khỏi phòng, bước đến phòng bếp,bạn thấy Mae- à không mẹ của bạn đang nấu ăn.... và một cô nhóc độ khoảng chừng 11 tuổi đang ngồi đọc sách gần đó. Đôi mắt màu đen hệt như Mae, mái tóc dài màu xanh nhạt tựa như màu trời thu, khuôn mặt lạnh băng, vô cảm, trông cô bé mới xinh đẹp làm sao. Khoan! Mình đang nghĩ cái gì vậy nè. Bạn bỗng giật mình trước khi chìm sâu hơn vào vẻ đẹp của cô gái kia.

    Bỗng ánh mắt của cô nhóc ấy chuyển đến hướng bạn. Gập quyển sách cái phịch, cô ấy ra hiệu cho bạn ngồi đối diện mình và bắt đầu tra hỏi :
 - Em tên là gì?
- E-E-Em tên là Y! – Bạn vội bịt miệng lại, suýt nữa bạn đã nói ra bí mật này rồi. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm khiến bạn lạnh sống lưng.
Nói lại cho chị xem. - Cô bé nhìn bạn với vẻ mặt nghi ngờ
- E-Em không biết
- Đúng như mẹ nói, em mất trí nhớ thật rồi! Nhưng chị cũng không ngờ là em bị nặng đến vậy đâu. - Cô bé đặt tay lên trán, vẻ mặt bất lực

----------------------------------------------------------------------------

  Đại khái cơ thể Y/N xuyên vào sẽ trông ntn. Chỉ giống khuôn mặt và kiểu tóc. Không có mấy vết bầm và thương tích như ảnh đou. Tại zl trên máy tui hỏng nên chụp bằng đt. Xong đến lúc viết cái dòng này tui mới nhớ là mình có thể lưu trực tiếp file xuống -.-  Ngố thật

Chị của cơ thể Y/N xuyên vào sẽ trông ntn. Chỉ giống khuôn mặt và kiểu tóc. Không có vết bầm hay mấy cái thương tích như ảnh đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top