Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồ sơ vụ án số 10: Thi thể nam giới trong bồn tắm: Một bức thư tuyệt mệnh..(P3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ sơ vụ án số 10: Thi thể nam giới trong bồn tắm: Một bức thư tuyệt mệnh có ngày tháng giả (P3)
________________________________
Lý Tranh nhíu mày thắc mắc, "Theo lý thuyết người chết vì ngộ độc khí carbon monoxide sẽ có những đốm xác chết màu đỏ anh đào đặc biệt trên bề mặt cơ thể, nhưng tại sao nước da của người chết này lại không điển hình?"

"Nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ ràng. Ngay cả khi anh ta chết vì ngộ độc khí gas, thành phần của khí gas cũng rất phức tạp và không nhất thiết là ngộ độc khí carbon monoxide." Sự khác biệt giữa bác sĩ pháp y lão làng và bác sĩ pháp y mới vào nghề là có kinh nghiệm thực tế phong phú hay không. Tôi chỉ vào bồn tắm và nói, "Nạn nhân chết trong bồn tắm, nên có thể đốm tụ máu vốn không giống nhau."

Lý Tranh trầm ngâm gật đầu: "Không phát hiện ra vết thương ngoài da, có cần giải phẫu tử thi không?"

"Cứ cố gắng giải phẫu đi, nếu không chúng ta cũng không yên tâm.
Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với gia đình. Hiện nay xem ra khả năng lớn nhất là tự tử rồi. Nhưng cũng không loại trừ ngoại lệ."

"Còn về bị giết..." Tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Đây vốn dĩ là một hiện trường khép kín, số lượng người cũng chỉ có một nên cũng không quá rắc rối, nhưng bây giờ lại khác. Sự đột nhập của kẻ trộm đã làm phức tạp toàn bộ vụ án. Suy cho cùng, việc kẻ trộm xuất hiện thì không có gì lạ, khả năng chúng nổi cơn thịnh nộ và giết người cũng không thiếu

Khám nghiệm kết thúc, chúng tôi lấy mẫu xét nghiệm như thường lệ, sau đó chuẩn bị giải tán. Bên ngoài huyên náo, ngoài hành lang cũng có tiếng cãi vã. “Tôi là anh trai của cậu ấy!" "Bây giờ anh không được vào! Nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang khám nghiệm hiện truờng"

Chúng tôi bước ra phòng khách và thấy một người đàn ông trung niên đang bị cảnh sát chặn lại ở ngoài cửa. Anh ta vẻ mặt lo lắng, thấy không vào được liền ngồi bệt xuống đất.

Người đàn ông đó là Hứa Lâm, anh trai của nạn nhân Hứa Phong.
Tôi trình bày sơ qua sự việc, tuy có thư tuyệt mệnh nhưng vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết, cần khám nghiệm tử thi để tìm ra nguyên nhân cái chết. Không ngờ anh ta lại rất hợp tác, gật đầu nói: "Kiểm tra đi, cậu Phong không thể tự tử. Ngày hôm qua tôi vẫn còn gặp cậu ấy."

Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên đi lên lầu, "Anh, Hứa
Phong có chuyện gì vậy?" Hứa Lâm liếc mắt nhìn người phụ nữ, vẻ mặt có chút lãnh đạm, thở dài, "Người đi rồi, Cơ quan Công an đang điều tra."

"Tất cả là lỗi tại em, nếu như tối qua em ở nhà trông anh ấy." Người phụ nữ mặt mũi thất thần.

Người phụ nữ là vợ của Hứa Phong, Ngụy Tĩnh Di. Cô ta tin rằng Hứa
Phong chết do rò rỉ khí gas, nhưng không đồng ý khám nghiệm thi thể.
Thư tuyệt mệnh kết luận xác thực như vậy nhưng người nhà không nghĩ
Hứa Phong tự tử, điều này có phần nằm ngoài dự tính của chúng tôi.

Ngay sau khi Vương Mãnh nói về tình huống kẻ trộm vào nhà, Hứa Lâm và Ngụy Tĩnh Di bắt đầu nghi ngờ rằng tên trộm đã cố tình mở van gas. Tuy nhiên, mọi thứ vẫn phụ thuộc vào bằng chứng. "Bởi vì nó liên quan đến vụ án trộm cắp, không thể tổ chức tang lễ khi chưa điều tra ra nguyên nhân cái chết. Các vị bàn bạc lại đi" Tôi nói một cách bình tĩnh. Ngụy Tĩnh Di và Hứa Lâm thì thầm một hồi, rồi đồng ý cùng ký vào “Thông báo khám nghiệm tử thi".

"Con mèo vằn hổ nhà cô cũng chết rồi" Lý Tranh nói với Ngụy Tĩnh Di.

"Chết rồi thì cũng thôi, coi như cho nó đi bầu bạn với ông ấy." Ngụy Tĩnh Di thờ ơ đối với cái chết của con mèo.

Chúng tôi báo cáo lại tình hình với Đại đội trưởng Phùng. Bởi vì đã không thấy điện thoại của nạn nhân đâu nữa nên tôi nghi ngờ tên trộm đã lấy đi. Đại đội trưởng lệnh cho chúng tôi điều tra rõ nguyên nhân cái chết. Ông đã cử người đi bắt tên trộm.

Ánh nắng buổi chiều rất ấm áp, chúng tôi nhanh chóng tới phòng khám nghiệm. Sau khi Lý Tranh được nhận chính thức, tôi muốn huấn luyện thêm cho cô ấy. Vì vậy lần giải phẫu này Lý Tranh sẽ phẫu thuật chính. Cuộc giải phẫu diễn ra rất thuận lợi, nhưng chúng tôi không có thu hoạch gì.

Ngoài vết bầm tím ngoài da nhẹ ở hai nách của nạn nhân và vết xước da ở lòng bàn chân, không có vết thương nào khác được tìm thấy. Nạn nhân bị xuất huyết dạng nhẹ ở nhiều cơ quan nội tạng, cảm giác hơi giống như ngạt thở, nhưng khí quản và phổi sạch sẽ, không có hiện tượng đuối nước.

Mẫu máu và dịch dạ dày được thu thập như thường lệ. Bởi vì không thể nhìn thấy nguyên nhân rõ ràng của cái chết bằng mắt thường, chúng tôi cũng cố tình lấy một số mẫu mô nội tạng để kiểm tra bệnh lý.

Chúng tôi đã gửi đi cả mẫu ở hiện trường và trên thi thể để kiểm tra, đồng thời gửi nội tạng đến phòng bệnh lý để cố định, chuyển đúc và cắt mảnh. Các xét nghiệm carbon monoxide nhận được kết quả nhanh chóng. Xét nghiệm DNA và các chất độc khác cũng như xét nghiệm bệnh lý sẽ mất nhiều thời gian, vì vậy chúng tôi quay trở lại cơ quan.

Trở lại văn phòng, Lý Tranh tưới nước cho cây trầu bà vàng bên bệ cửa sổ, sau đó lấy một gói hạt cà phê trong ngăn kéo cho vào máy xay.
Một lát sau, một mùi thơm quyến rũ thoang thoảng từ bình cà phê, mang lại hơi ấm cho ngày đông giá lạnh.

Lý Tranh rót cho mỗi người một tách cà phê và chúng tôi ngồi xung quanh. Tôi không biết từ khi nào, ba người chúng tôi đã hình thành thói quen sau khi thao tác hiện trường xong quay về cơ quan cùng ngồi thảo luận.

"Tuởng vụ án này dễ dàng, không ngờ lại hóc búa như vậy. Ngô độc khí carbon monoxide đã được loại trừ rồi" Vương Mãnh nhấp một ngụm cà phê, "Ngon!" Lông mày của cậu ấy giãn ra, "Nói chuyện thoải mái đi, cứ mạnh dạn mà suy đoán, không cần quá để ý đến bằng chứng đâu."

"Từ việc khám nghiệm tử thi, có thể loại trừ tổn thương cơ học đã gây ra cái chết. Có thể là một cơn đau tim đột ngột khi đang ngâm mình trong bôn tắm?" Lý Tranh quả nhiên bắt đầu đưa ra một suy đoán táo bạo, “Trên ti vi toàn diễn biến như thế"

Tôi định bác bỏ, nhưng cảm thấy những gì Lý Tranh nói có vẻ có lý.
Một mặt, rò rỉ khí gas sẽ dẫn đến tình trạng thiếu oxy trong nhà; mặt khác, việc tắm bồn sẽ gây giãn mạch và tăng tốc độ lưu thông máu.
Tình trạng thiếu Oxy và tuần hoàn tăng tốc sẽ gây áp lực lên hệ tim mạch và mạch máu não của con nguời.

"Đúng! Cậu họ tôi bị xuất huyết não khi đang tắm, bây giờ còn chưa xuất viện đây này!" Vuơng Mãnh gật đầu tán thành.

"Đánh giá từ hiện trường, tên trộm chắc chắn đã lẻn vào. Liệu có phải hắn đã giết Hứa Phong không?" Vương Mãnh gãi đầu thở dài, “Nếu tên trộm không lẻn vào, vụ án có lẽ đã không tốn công sức như vậy."

Lý Tranh chống cằm: "Tôi có một nghi vấn. Tuy phòng ngủ đảo lộn rất nhiều, nhưng sao tên trộm không lấy tiền trong ngăn kéo? Tên trộm này không yêu nghề kính nghiệp lắm thì phải?"

"Sự việc xảy ra khác thuờng, nhất định có uẩn khúc ở đây" Tôi cầm cốc cà phê lên, một làn khói ấm áp thơm lừng phả vào mũi. "Có lẽ tên trộm đang vội hoặc có chuyện gì đó nên bỏ đi vội vàng và không kịp lục soát kỹ."

Ai nấy mỗi người một câu, càng nói chuyện càng thấy hào hứng. "Tôi vẫn cảm thấy con mèo đó đáng thuơng" Lý Tranh nét mặt ảm dạm, “Tiếp theo chúng ta phải chờ đợi sao?"

Vương Mãnh xoa cằm, ngẩng đâu nhìn chúng tôi: "Thời điểm xảy ra sự việc hẳn là buổi tối, hay chúng ta tới thăm dò hiện trường ban đêm?" Lý Tranh lại sáng mắt lên, vỗ tay tán thành: “Được!"

Chúng tôi đến Đồn công an để lấy một chùm chìa khóa rồi mở cửa vào hiện trường. Lý Tranh đi thẳng vào phòng bếp, tôi theo sát cô ấy. vừa thấy cô ngồi xổm xuống nhìn con mèo, tôi lắc đầu, chuẩn bị vào phòng tắm xem qua một lượt.

"Anh Hiểu Huy, mau đến đây xem!" Lý Tranh bế con mèo lên và chỉ vào bụng nó "Ở dây hình như có vết bỏng" Tôi ghé vào quan sát, một vài đốm nhỏ màu xám, hình dạng bất thường, và có mùi khét lẹt.

"Tại sao trông giống như vết điện giật nhỉ?" Kinh nghiệm nhiều năm cho tôi biết rằng những đốm xám nhỏ đó trông không giống như vết bỏng, nhưng thực ra cũng chưa chắc liệu chúng có phải đốm xám do giật điện hay không. Xác định vết thương này vẫn cần phải khám nghiệm và quan sát dưới kính hiển vi.

"Ban đầu tôi còn tưởng rằng nó chết vì ngộ độc khí gas, nhưng bây giờ xem ra nó cũng giống như chủ nhân của mình, không phải chết vì trúng khí dộc." Lý Tranh nói xong, đột nhiên vỗ cái đét vào đùi, "Anh nói xem, nguyên nhân cái chết của con mèo này liệu có giống với nạn nhân hay không?"

Tôi sờ vào vết sẹo sau đầu: Ý của cô là.. Cô muốn khám nghiệm con mèo này xem nó đã chết như thế nào, sau đó mới suy đoán đến nguyên nhân tử vong của nạn nhân?"

"Chính xác!" Lý Tranh nhìn đông hồ, "Nếu giờ chúng ta quay lại phòng khám nghiệm, chắc sẽ hoàn thành xong truớc 12 giờ"

"Thật điên rồ, nửa đêm lại mổ xẻ một con mèo?" Vương Mãnh dở khóc dở cười, "Hiểu Huy, cậu mau mau khuyên nhủ con bé này đi!"

"Đúng là nên khuyên thật," tôi quay ra cuời với Vương Mãnh, "Tôi nghĩ nên khuyên cậu đến phòng khám nghiệm cùng chúng tôi" Thực ra, tôi muốn khám nghiệm lại thi thể. Dù sao buổi khám nghiệm ngày hôm nay cũng khiến  tôi hơi thất vọng.

Bác sĩ Triệu đã từng nói, trong tình huống thông thường, chỉ cần một lần khám nghiệm đã có thể tra rõ nguyên nhân tử vong. Thế nhưng có những lúc cần phải thao tác nhiều lần, bởi vì mỗi lần khám nghiệm sẽ có đuợc nhiều thu hoạch hơn.

"Tôi không có rảnh như vậy đâu." Vương Mãnh nghiêm mặt, bộ dạng bất đắc dĩ, "Bây giờ là mấy giờ!"

"Anh Hiểu Huy, lát nữa chúng ta đi ăn đồ nuớng Hoàng Thị đi!"
Lý Tranh giở ngón làm bộ. Vương Mãnh lắc đầu: "Đúng là phục hai người sát đất luôn, đi thôi đi thôi, việc khó việc khổ làm sao thiếu tôi cho được?"

"Phải rồi, ăn đồ nướng cũng không thể thiếu anh." Lý Tranh lúc rành rỗi toàn thích trêu chọc Vương Mãnh.

Xuống đến tầng một, Vuơng Mānh đề nghị qua tầng hầm xem thử. Chúng tôi cùng nhau mở cánh cửa tầng hầm có viết số “202" và một mùi ẩm mốc bốc lên. Có rất nhiều rác chất đống dưới tấng hầm, một chiếc xe đạp cũ trong góc và rất nhiều hộp cát tông trống rỗng.

Duới ánh đèn khảo sát, có thể nhìn thấy lớp bụi dày cộm. Một đống dây điện trông rất mới trên mặt đất, không có bụi trên đó. Khi rời đi, chúng tôi mang theo bó dây và sẽ gửi chúng đến Công an Thành phố kiểm nghiệm vào ngày hôm sau.

Tiếp đó chúng tôi mang con mèo vào phòng khám nghiệm. Đầu tiên Lý Tranh cắt bỏ lông, sau đó quan sát kỹ bề mặt cơ thể con mèo, ngoại trừ những đốm nhỏ màu xám trên bụng thì không phát hiện thây tổn thương nào. Cô chắp tay miệng lẩm bẩm: "Mèo con ơi mèo con, chị ở đây để giúp em tìm ra nguyên nhân cái chết. Dù sao em cũng sẽ không đau đâu. Nguyện cho em kiếp sau thoát khỏi kiếp động vật.."

_____________Còn Tiếp_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top