Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồ sơ vụ án số 7: Hung thủ mang hai mẫu DNA (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ sơ vụ án số 7: Hung thủ mang hai mẫu DNA (P1)

________________________________________

Người phụ nữ ngồi đối diện với tôi trông rất sang trọng. Mặc dù lúc này đôi mắt đã đỏ hoe và lông mày nhíu lại nhưng cô vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh tường thuật lại quá trình những đứa trẻ mất tích.

Con gái cô tên Lâm Hoàn Thanh, năm nay sáu tuổi. Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè sẽ lên lớp một. Thứ sáu tuần trước, Lâm Hoàn Thanh hẹn bạn thân là Trương Gia Kỳ và Châu Đồng đến nhà chơi. Nhà cô bé ở khu biệt thự cạnh công viên đầm lầy. Ba bạn nhỏ xách theo xô và lưới chuẩn bị đi vớt cá ở công viên. Mẹ Lâm đang bận chuẩn bị bữa trưa, dặn dò Hoàn Thanh ba đứa chơi một lát rồi về nhà, không ngờ rằng ba đứa trẻ một đi không trở về.

Phụ huynh tìm mọi ngóc ngách của công viên vẫn không thấy bóng dáng con mình đâu liền lập tức báo cảnh sát. Phía cảnh sát phối hợp tìm kiếm, suốt đêm vẫn không có kết quả. Sáng sớm ngày hôm nay đồn công an yêu cầu các gia đình đến cơ quan công an lấy mẫu máu. Trước kia tôi đã từng nhắc tới, để nâng cao tỷ lệ so sánh, tất cả những người báo mất tích đều được lấy mẫu máu để xét nghiệm DNA.

Công việc pháp y của chúng tôi không đơn giản chỉ khám nghiệm tử thi như mọi người vẫn nghĩ và càng không phải khi không có án ngồi chơi xơi nước ở văn phòng. Nhiều lúc, chúng  tôi còn kiêm luôn cả trọng trách của cảnh sát, giám định thương tích, thi hành nhiệm vụ, nằm vùng, trực ban... Bên cạnh đó, làm tổng kết, làm PPT xây dựng hệ thống tìm kiếm người mất tích và thi thể chưa rõ danh tính, tham gia đấu võ, tiếp nhận kiểm tra, đều là cuộc sống thường nhật của chúng tôi. Bác sĩ phá py tựa như một viên gạch, nơi nào cần thì vận chuyển đến đó, câu này cũng không sai.

Tôi phụ trách nhập thông tin vào hệ thống những người mất tích của thành phố này. Dựa vào lời miêu tả của chị Lâm ghi chép thông tin những đứa trẻ mất tích. Sau đó, tối đang định lấy máu cho chị Lâm thì Vương Mãnh đẩy cửa văn phòng hét lên: “Đã tìm thấy ba đứa trẻ trong công viên đầm lầy". Cậu ấy sững sờ khi thấy người ngồi đối diện tôi, "Hiểu Huy, mau thu dọn đồ đạc rồi đến hiện trường đi"

Chị Lâm đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Vuơng Mãnh: "Cậu nói gì cơ, ba đứa trẻ?"

Vương Mãnh có vẻ hối hận vì sự hấp tấp của mình vừa rồi, cậu lắc đầu: "Tình hình cụ thể chúng tôi cũng chưa nắm rõ Chị Lâm tay run bần bật, như sắp ngất đi, chị hít thở sâu mấy lần bình tĩnh lại và yêu cầu đi cùng chúng tôi đến hiện trường.

Dừng xe trước cổng công viên, dưới sự dẫn dắt của cảnh sát khu vực, chúng tôi vào sâu bên trong. Công viên đầm lầy nằm ở vị trí tương đối hoang vu hẻo lánh. Nhưng xung quanh có hồ, thảm thưc vật tươi tốt, là nơi thích hợp để người dân địa phương tránh nắng và vui chơi. Nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng nào mà thưởng thức, chỉ muốn nhanh chóng tới hiện truờng.

Chúng tôi chạy bước nhỏ suốt quãng đường với hộp dụng cụ trên tay. Sau khoảng mười phút, chúng tôi nhìn thấy một tòa tháp được bao quanh bởi dây cảnh báo. Chị Lâm sững người một hồi nói: "Chúng tôi đã từng tìm ở đây, tòa tháp này rõ ràng bị khóa cơ mà?"

Đồng nghiệp của tôi bác sĩ Lý Tranh xoa dịu người nhà: "Mọi người xin đừng vội lo lắng, hiện nay còn chưa xác định được danh tính của ba bạn nhỏ trong tháp." Cảnh sát khu vực kéo dây cảnh báo ra, chúng tôi phải đi bộ hơn chục mét nữa mới tới trước tòa tháp.

Tòa tháp này không quá cao, tuổi tác cũng đã lâu dời. Tuờng bao quanh bong tróc loang lổ, chân tháp bị hư hỏng nhiều chỗ, lộ ra những viên gạch đỏ. Chúng tôi mang nilon bọc giày dưới chân buớc lên những bậc thềm và tới trước cửa tháp, bức hoành phía trên cửa có viết ba chữ rồng bay phượng múa: "Tháp Như Ý"

Cảnh sát khu vực chỉ vào một người đàn ông trung niên trong bóng tối và nói với chúng tôi rằng anh ta tên Vương Kiện quản lý công viên và là người đã gọi báo cảnh sát. Vương Kiện bất an bối rối thu mình trong góc, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ chặt đầu thuốc, hút một hơi thật sâu,  khói thuốc bốc lên làm mờ đôi lông mày đang nhíu lại của anh ta.

Vương Kiện tường thuật cho chúng tôi quá trình phát hiện ra các nạn nhân. Tháp Như Ý đã xuống cấp từ lâu, ban quản lý công viên đã chỉ đạo tạm thời đóng cửa tháp để đảm bảo an toàn cho du khách, đợi sau mùa mưa bão sẽ cải tạo lại. Thứ sáu tuần trước sau khi nhận được thông báo Vương Kiện đã khóa cửa tháp lại.

Cuối tuần trời có vài cơn mưa, hôm nay tạnh ráo nắng lên, Vuơng
Kiện đến kiểm tra như thường lệ. Khi bước vào tháp thì ngửi thấy mùi hôi thối xú uế. Trước kia trong tháp thường có chó mèo hoang chui vào nên thỉnh thoảng có mùi chuột chết, nên mùi hôi thối này anh ta cũng đã quen rồi, nhưng khi lên đến đỉnh tháp thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi.

Để đảm bảo rằng các bằng chứng dấu vết tại hiện trường không bị phá vỡ, kỹ thuật viên kiểm tra dấu vết Vương Mãnh lên tháp kiểm tra đầu tiên.

____________Còn tiếp___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top