Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hồ sơ vụ án số 9: Chôn xác dưới công trường: Manh mối ẩn sâu trong hộp sọ (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồ sơ vụ án số 9: Chôn xác dưới công trường: Manh mối ẩn sâu trong hộp sọ (P1)
______________________________________

Trong một bãi đất trống có tuờng bao quanh, một chiếc máy xúc đậu ở đó. Phía trước máy xúc có một cái cây nhỏ bị đổ nghiêng. Lý Tranh chỉ nhìn từ xa đã nhận ra cây đào: "Thật đáng tiếc cho cây đào này, vừa mới kết trái đã bị bật gốc rồi."

Ngay bên cạnh chiếc máy xúc đang lố nhố cảnh sát khu vực, công nhân, giám sát công trình và thanh niên lái máy xúc.

Anh chàng lái máy xúc đến từ một học viện danh tiếng "Bluefly"- Lam tuờng. Anh không bao giờ có thể ngờ rằng, rời khỏi mái trường danh tiếng đến công truờng làm việc ngày đấu tiên đã xảy ra chuyện.

Nơi đây từng là bãi đất hoang, nay chuẩn bị xây cao ốc. Nam thanh niên đang điều khiển chiếc xẻng khổng lồ  của máy xúc để bới gốc cây đào lên thì những người công nhân bên cạnh xua tay và hô hoán dừng lại. Vì trong đám rễ lộn xộn đó có một chiếc đầu người, hay đúng hơn là một chiếc đầu lâu xương sọ.

Đội ngũ công nhân bàn tán xôn xao: "Có phải là đào phải mộ nhà nguời ta rồi không? Thật đúng là gây nghiệp quá mà!" Giám sát công trình nghe tin vội chạy đến, thấy tình hình không ổn nên nhất quyết báo cảnh sát.

Giám sát công trình giận dữ nói: "Sếp đã nhờ thầy phong thủy xem trước. Mảnh đất này rất tuyệt vời nên mới xuống tay mua với cái giá không hề rẻ. Thế nào vừa mới khởi công thì đào ngay lên cái đầu lâu. Cũng chẳng biết trước đây chỗ này từng là cái nghĩa trang không nữa, thật xui xẻo!"

Tôi phớt lờ những lời phàn nàn của giám sát công trình, đeo găng tay vào và phủi nhẹ lớp bụi trên bề mặt xương sọ. Một hộp sọ tương đối hoàn chỉnh dần dần lộ ra. Tôi đã dùng lực vừa phải khéo léo lây hộp sọ ra khỏi rễ cây, nhưng nó không dễ như tôi tưởng tượng

Chùm rễ của cây đào đã lớn lên cùng với chiếc hộp sọ, e rằng không thể dùng tay tách rời chúng một cách đơn giản. Tôi nói với Lý Tranh: "Có một cái cưa trong hộp dụng cụ!"

Đưa tay cằm lấy chiếc cưa từ Lý Tranh, một cảm giác quen thuộc tràn ngập trong lòng tôi.

Chiếc cưa này dài khoảng 30 centimet và rộng hơn nhiếu so với những chiếc cưa sắt thông thuờng, Thầy tôi bác sĩ Triệu gọi đùa nó là "cưa sọ thủ công".

Trước đây, cơ quan không có cưa sọ bằng điện nên việc cắt sọ của bác sĩ Triệu đều trông cậy vào nó. Sau này có cưa điện thì chiếc cưa này rất ít được sử dụng, không ngờ hôm nay nó lại có ích, nhưng ông đã không còn ở đây nữa rồi.

Sau bao nhiêu năm, răng cưa vẫn không bị gỉ, cán cưa bằng gỗ chỉ hơi ngả sang màu đỏ. Tôi đã từng hỏi đùa Thầy có phải cán cưa làm bằng gỗ trắc không, ông cười và mắng tôi là đồ tham tiền.

Tay nâng lên cưa hạ xuống, mùn cưa sột soạt vương vãi, phần rễ nối với hộp so lần lượt đứt ra, nhựa cây làm bể mặt cưa ẩm ướt.

Lý Tranh ở bên cạnh hiếu kỳ thốt lên: "Chiếc cưa này xem ra cũng lợi hại quá nhỉ!"

Tôi gật đầu, tâm trạng bồng dưng trùng xuống: “Đây là vũ khí bí mật mà Thầy để lại."

Mất đi sự ràng buộc của rễ cây, xương hàm và hộp sọ tách ra, rơi xuống dất. Lý Tranh cúi xuống nhặt xương hàm lên: "Xem ra thời gian tử vong tương đối lâu, các mô cơ khớp nối xương hàm đã hoàn toàn biến mất, cho nên không thể nào cố định được nữa."

Cầm chiếc đầu lâu trên tay, tôi nói với cảnh sát khu vực: "Hãy để công nhân tiếp tục đào đi, nhưng phải cẩn thận, một là xem có còn mảnh xương nào khác không; hai là, để ý xem có quan tài hay bia mộ không"

Tôi cầm lấy hộp sọ và tìm một khoảng đất trống tương đối yên tĩnh.
Với tiếng gầm rú của máy xúc ở đằng xa, tôi bắt đầu xem xét kỹ hơn.

Hộp sọ đã ngả sang màu đen, bên trên có hai lỗ thủng và một chấm kim loại hình tròn. Một chiếc răng hàm phía trên bên trái hơi lấp lánh, đó là rằng giả.

Không có vật đính kèm nào khác vào hộp sọ, da và mô cơ đã hoàn toàn biến mất.

Tuớc bỏ phần rễ cây quấn quanh hộp sọ, tôi cẩn thận làm sạch bên trong. Bỗng đầu ngón tay đau nhói, tôi rút tay ra thì thấy chiếc găng tay đã bị rách.

"Không sao chứ?" Lý Tranh lo lắng hỏi.

Tháo găng tay ra, trên đầu ngón tay giữa có một vết lõm nhỏ, xung quanh vết lõm không có máu, da tay cũng không bị đứt. Tôi mừng thầm vì nó không xây xuớc, nếu không thì chắc chắn phải tiêm phòng uốn ván. Tôi giả vờ trấn tĩnh cười xòa: "Anh đây đụng vào bao nhiêu xuơng rồi, cũng biết chừng biết mực mà."

Nhìn qua lỗ hổng nơi đôi mắt của hộp sọ, hóa ra "thủ phạm" là một chiếc đinh sắt, dài khoảng 10 centimet, trong hốc mắt có ánh kim loai. Chấm kim loại hình tròn bên ngoài hộp sọ chính là phần đuôi của chiếc đinh.

"Đây không phải là đóng đinh vào đầu trong truyền thuyết sao?
Hóa ra thật sự có người dám thực hiện thủ đoạn giết người này sao!"
Lý Tranh có chút kinh ngạc.

Vuơng Mãnh nghe không lọt tai: "Cô đúng là xem phim truyền hình nhiều quá rồi, thời đại nào rồi, ai còn dùng đinh sắt mà giết người nữa!"

Lý Tranh nhịn cười: "Anh Mãnh, anh có phải là bác sĩ pháp y đâu. Có những chuyện có lẽ anh không rõ, gian phu dâm phụ cấu kết giết chồng, chuốc thuốc mê rồi đóng một cây đinh sắt, vào thời ngày xưa nó trở thành vụ án bí ẩn!"

Vương Mãnh lắc đầu bất lực: "Lý đại tiểu thư ơi! Cô nhập vai quá rồi đấy."

Lý Tranh càng nói càng hăng say: "Đúng mà, tôi đột nhiên nghĩ đến vụ án này rất có khả năng cũng như thế. Các anh xem màu sắc của chiếc hộp sọ này đã dần chuyển sang màu đen, rất có khả năng bị nhiễm độc."

Tôi nghe câu chuyện mà bật cuời: “Được rồi, hai người này đừng tranh cãi nữa. Vấn đề màu sắc của cây đinh và hộp sọ chúng ta sẽ nghiên cứu sau. Lý ngỗ tác (bác sĩ khám nghiệm tử thi ngày xưa), trước tiên hãy nói cho tôi biết hai lỗ thủng này được hình thành như thế nào trước"

Có hai lỗ thủng tương đối lớn trên hộp sọ, lần lượt ở đỉnh đầu bên trái và ở sau đầu bên phải. Lý Tranh chỉ vào lỗ thủng ở đỉnh đâu bên trái nói: "Lỗ thủng này rõ ràng được hình thành bởi công cụ vật cùn. Anh xem này, có rất nhiều đường rạn nút xung quanh, kéo dài đến lỗ thủng ở phía sau đầu. Như vậy hai lỗ thủng này được nối liền bằng một đường nứt vỡ."

"Lỗ thủng sau đầu bên phải được hình thành như thế nào?"

"Hai lỗ thủng có kích thước và hình dạng tương tự nhau. Chúng được nối liền bằng các đường nút vỡ. Có lẽ do chúng được hình thành bởi cùng một loại vũ khí cùn."

Tôi cười và nói: "Có rất nhiều chủng loại vũ khí cùn khác nhau, Cô nói xem, nó trông như thế nào?"

Lý Tranh lấy tay vẽ lên hộp sọ: "Đây phải là một cái búa sắt đầu tròn, đường kính, ừm, khoảng 10 centimet. Ồ, chiếc búa to quá!"

Cô đột nhiên cau mày rồi nhẹ nhàng sờ vào lỗ thủng sau đầu bên trái: "Nhưng sao viền lỗ thủng này lại không bằng phẳng ngay ngắn vậy nhỉ?"

"Bởi vì nhiều cú đánh" Tôi cầm chiếc hộp sọ từ tay Lý Tranh, "Hơn nữa bề mặt chiếc búa có lẽ cũng không lớn như cô tuởng."

Lý Tranh tỏ vẻ khó hiểu. Tôi chỉ vào viền lỗ thủng trên đỉnh đầu và nói: “Nhìn xem, ở đây có một vết lõm hình vòng cung, vị trí gần lỗ hổng thì nông, chỗ xa lỗ hông thì sâu, chỗ này của hộp sọ hình thành một sườn dốc"

Thấy Lý Tranh còn đang bối rối, tôi có chút tự hào và tận tâm giảng giải: "Có rất nhiều hình vòng cung xung quanh viền lỗ thủng, tạo thành các cạnh có phần hơi gợn sóng. Tuy rằng tổng thể trông giống như một lỗ hình tròn, nhưng chỉ một đòn không thể gây ra."

Lý Tranh há hốc miệng, chợt nhận ra: "Ồ, ra là vậy! Con dốc gồ ghề này giống như khán đài của sân vận động, chu vi bên ngoài rộng, chu vi bên trong hẹp!"

Trí tưởng tuợng của Lý Tranh thực sự rất hoang đường, tôi gật đầu: "Nhiều đòn đả kích tập trung trên cùng một vị trí. Hoặc chứng tỏ trình độ tấn công chính xác của nghi phạm tương đối cao, hoặc nghi phạm sức lực hạn chế, cần nhiều đòn mới có thể đảm bảo tính sát thương"

Lý Tranh mắt sáng lên: "Chúng ta có thể tìm vị trí trung tâm từng cú đánh dựa vào bể mặt vòng cung này. Sau đó tính ra đường kính của bề mặt vòng cung, vậy là có thể tính được kích thước của loại búa đầu tròn đó rồi."

Tôi hơi ngạc nhiên, tôi không nghĩ đến phương pháp này. Lý Tranh quả thực rất thông minh.

"À đúng rồi anh Hiểu Huy, viền lỗ thủng đằng sau rất ngay ngắn, vậy là như thế nào?"

Tôi hơi đỏ mặt: “Tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra. Đợi lát nữa mang hộp sọ về rồi khám nghiệm kỹ càng lại sau."

Tôi lắc hộp sọ, rễ cây bên trong lần lượt rơi ra, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng "cạch". Tôi nhìn xuống đất thì thấy hai hạt quả đảo nứt vỡ và một mảnh xương dẹt rơi ra.

"Hả! Sao lại có hạt đào với xương bên trong hộp sọ vậy nhỉ?" Lý Tranh ngồi xổm xuống nhặt chúng lên, mở tay ra đưa tới trước mặt tôi: "Anh xem!"

Tôi cầm lấy xương quan sát kỹ rồi so sánh một lúc thì thấy phần xương dẹt không thuộc về hộp sọ.

Sau đó tôi cầm hạt đào lên quan sát thì thấy đó không phải là một hạt đào hoàn chỉnh mà chỉ là phấn vỏ rỗng. Điều này thật kỳ lạ.

Thông thường, một cây đào giống sẽ đẩy vỏ hạt đào lên khỏi mặt đất, hoặc trồng một cây non thì hạt đào vẫn nằm trong lòng đất. Nói cách khác, cây đào này có khả năng mọc ra từ hộp sọ.

Tôi nói ra suy đoán của mình, Lý Tranh và Vương Mãnh đều ngạc nhiên. Vừa rồi bị IQ của Lý Tranh đè bẹp một cách đáng thất vọng.
Cuối cùng cũng coi như gỡ gạc lại một chút.

Kết thúc kiểm tra hiện trường, không đào thêm được xương, quan tài, bia mộ hoặc những thứ tương tự. Vương Mãnh đã yêu cầu đồn cảnh sát tiếp tục khai quật, có tin tức gì thi báo ngay cho cậu ấy.

Chúng tôi chuẩn bị rời khỏi hiện trường. Vương Mãnh quay đầu nhìn lại cây đào trên mảnh đất trống thêm một lấn nữa: "Hay thôi chúng ta mang cây đào này về đi, nếu không tôi tính là tay trắng quay về đấy"

"Đúng, tôi suýt nữa đã quên, cây đào đó chính là chứng cứ mấu chốt
Tôi chợt nghĩ đến một vấn đề, chắc chắn phải bắt tay từ cây đào này."

Cuối thu ở miền Bắc nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rõ rệt, vừa về tới cổng cơ quan, một luồng gió lạnh ập tới, Lý Tranh hắt hơi, khoanh siết chặt hai cánh tay: Xem ra phải mặc thêm áo khoác rồi"

Vương Mãnh cuời khà khà, lôi cây đào từ trong cốp xe ra: "Nào, vận động một chút sẽ nóng người lên, cơ hội hiếm có này anh nhường cô đó! Haiz ở kia, đừng chạy chứ!"

________Còn tiếp__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top