Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26+27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26

Chẳng bao lâu sau trong viện nghiên cứu không còn bàn về chuyện của Dư Hải Dương nữa. vừa là tôn trọng người đã khuất, vừa là vì ai ai cũng phải tập trung vào công việc của mình. Viện cũng nhanh chóng cử người mới thay thế vị trí của Dư Hải Dương, mọi người cũng không cảm thấy khác biệt gì khi thiếu mất Dư Hải Dương.

Hai tuần sau Chung Nhất Hạ mới từ Bắc Kinh trở về, hắn đến văn phòng Lý Quyết gọi anh ra ngoài hút thuốc, Lý Quyết dẫn hắn đến nhà kính. Bảo hút thuốc mà chẳng ai lấy bao thuốc ra, Chung Nhất Hạ nói:

– Thú thật tôi cũng chẳng ưa gì anh ta, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này là mẹ nó tôi lại thấy khó chịu đến kinh người.

Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe được cách xử lý hậu sự của viện nghiên cứu. Viện giúp giải quyết vấn đề hộ khẩu và nhập học cho Dư Tử Phi, cậu bé có thể chuyển trường đến Bắc Kinh lúc nào cũng được. chuyện khiến Dư Hải Dương rầu rĩ suốt mấy tháng trời đã được giải quyết nhanh gọn như thế đấy, tuy rằng cái giá phải trả là quá đắt.

Lý Quyết nhận ra Chung Nhất Hạ sắp bật khóc, bèn xoay lưng đi cho hắn có đủ không gian giải phóng cảm xúc. Lát sau anh nghe thấy tiếng rên rỉ trầm đục. Hai người đều biết, về sau mỗi khi rời khỏi cuộc họp ra hành lang hút thuốc thì người thứ ba cười đùa cợt nhả sẽ không còn xuất hiện nữa.

Nỗi khó chịu qua đi, Chung Nhất Hạ bảo:

– Dư Hải Dương mất rồi, thằng nhóc cậu cũng sắp đi rồi, sau này mỗi lần họp tôi chẳng thể chuồn đi được nữa. Phía Bắc Kinh đã chuẩn bị hết rồi đấy, họ định điều cậu sang đó.

Lý Quyết thú nhận với hắn:

– Tôi vẫn chưa cân nhắc xong, trước đó tôi đã nộp đơn xin đi trao đổi ở Mỹ rồi.

– Chuyện này mà có gì phải cân nhắc? Cơ hội tốt thế này, có xếp hàng cũng chưa chắc tới lượt, lúc nhỏ ai cũng cho rằng mình là nhân vật chính của câu chuyện, lớn lên rồi mới biết kịch bản cuộc đời không phải do mình quyết định, được chọn làm vai chính hay không thì còn phải dựa vào thiên thời địa lợi. Cậu đừng có làm chuyện ngu ngốc đấy, cuộc đời của người bình thường, sai một li là đi một dặm – Chung Nhất Hạ nói.

Ở nơi nhà kính ấm nóng không cảm nhận nổi nhiệt độ thực ở thế giới bên ngoài, Lý Quyết suýt nữa muốn bộc bạch hết tất cả cho Chung Nhất Hạ nghe, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ gật đầu mà thôi.

Tin tức Lý Quyết sắp đi Bắc Kinh thật sự đã truyền khắp viện nghiên cứu rồi, ai thấy anh cũng phải chúc mừng một câu mới chịu được, nói quá một tí thì họ thậm chí muốn hỏi anh có phải đã đặt vé máy bay đi Bắc Kinh luôn rồi không.

Trước khi có thông báo chính thức thì Lý Quyết định đi bước nào hay bước ấy. Anh cố gắng không nghĩ tới chuyện này, cũng không đặt giả thiết khi nhìn thấy thông báo chính thức thì mình sẽ có phản ứng như thế này. Dạo này vừa đến giờ tan làm là anh lập tức rời khỏi văn phòng, về nhà có máy sưởi vừa đủ ấm, có Ứng Doãn Thừa, có trái cây mọng nước đang chờ đợi anh.

Buổi sáng cuối tuần Lý Quyết với Ứng Doãn Thừa đi lượn chợ truyền thống gần nhà, sau khi "hốt" được mấy bó rau và mấy con cá tươi rói, hai người dừng chân ở một tiệm bán đồ ăn sáng để ăn cháo, Lý Quyết đã cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc rất bình thường, rất trần tục, một thứ hạnh phúc có thể làm tê liệt tham vọng của con người. Vào khoảnh khắc này, trên lưng anh không phải gánh vác bất kì sự nghiệp nặng nề nào, Ứng Doãn Thừa cũng không phải là báu vật hào môn, một bữa sáng của hai người chỉ tốn chưa tới năm tệ. Trong lòng anh muốn vứt mẹ hết nước Mỹ hay là Bắc Kinh, không muốn đi bất cứ đâu nữa, cái anh muốn chính là giây phút này, hiện tại này.

Ứng Doãn Thừa nghe được tin tức về Cung Trăng 1 từ chỗ Đồ Nhã Hân. Giọng Đồ Nhã Hân tỏ vẻ nuối tiếc:

– Nếu như mình tốt nghiệp sớm hai năm thì chắc giờ ít nhiều gì cũng được làm việc vặt trong dự án này rồi, nhưng thứ mình đã bỏ lỡ thì không thể lấy lại được nữa, một dự án quy mô tầm cỡ như thế này không bao giờ xuất hiện dày đặc trong một thời gian ngắn cả.

Chẳng còn bao lâu nữa là Đồ Nhã Hân phải rời khỏi phòng thí nghiệm. Cô đã chấp nhận kết cục sau khi đến cơ quan nhà nước rồi, nhưng khi nghe thấy tin tức của Cung Trăng 1 thì vẫn thấy dằn vặt. Cô biết những dự án quy mô lớn và trường kỳ rất hay tìm kiếm nhân viên từ các trường đại học lớn. Nhưng gia đình đã gọi điện thoại cho cô, bảo rằng đã kiếm được một người đàn ông cùng tuổi cho cô xem mắt, giọng mẹ cô rất vui mừng, liên tục nhấn mạnh người đàn ông kia là người chính gốc Bắc Kinh, gia đình có hai căn nhà ở khu Vành Đai Bốn.

Trong cái phòng thí nghiệm này, ngoại trừ Ứng Doãn Thừa ra thì Đồ Nhã Hân tự nhận mình không thua bất kỳ ai, thế nên sự thất vọng này cô chỉ có thể kể cho Ứng Doãn Thừa nghe thôi. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không muốn đối mặt với những người như cô, những người có khả năng và cơ hội tham gia vào Cung Trăng 1.

Ứng Doãn Thừa nhớ đến cuộc đối thoại của Lý Quyết trên đường trở về từ sa mạc, Lý Quyết đúng là thuộc nhóm người thiểu số, hầu hết mọi người đều cấp thiết muốn lập nghiệp thành công, muốn để lại tên mình trong một sự kiện được cả nước chú ý, nhưng chỉ có Lý Quyết là đặt dấu bằng giữa việc phóng vệ tinh và việc dẫn tụi nhỏ đi ngắm sao. Ứng Doãn Thừa không cảm thấy cách nghĩ này là đúng hay sai nhưng cậu rất tán thưởng tư tưởng "chuyện lớn hóa nhỏ" của Lý Quyết.

Cậu kiên nhẫn giảng giải cho Đồ Nhã Hân:

– Cậu cứ xem như dự án thuộc về mình vẫn chưa đến đi. Cho dù bây giờ cậu có cơ hội tham gia thì chẳng qua cũng chỉ là làm việc vặt giúp đỡ thôi, cố kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, đợi đến khi sự kiện lớn tiếp theo xảy ra thì cũng là lúc cậu được làm chủ đạo.

Cơ quan nhà nước mà Đồ Nhã Hân sắp tới làm không có liên quan gì đến hàng không vũ trụ cả, lời nói của Ứng Doãn Thừa cũng chỉ đang vẽ ra một cái bánh vô thực mà thôi, nhưng được người ta an ủi, đặc biệt là được một người khác giới có vẻ ngoài ưa nhìn như Ứng Doãn Thừa an ủi thì cũng rất dễ chịu, cô nói:

– Yên tâm đi, thật ra bản thân mình cũng nghĩ kĩ rồi, đương nhiên là nếu cậu muốn mình hoàn toàn không để ý tới thì mình không làm được, không ăn được nho thì cậu cũng không thể bắt mình không được bàn luận về nho chứ đúng không. Mình cũng biết cho dù bây giờ mình có được tham gia dự án này thì bộ phận nòng cốt nhất cũng không đến lượt mình. Nghe nói lần này sẽ chọn ba người từ viện nghiên cứu bên đây để đến Bắc Kinh đó.

Đồ Nhã Hân chỉ ra hai cái tên thì Ứng Doãn Thừa đều quen, là những nghiên cứu viên thâm niên, trong đó có một người được mượn tạm thời trong dự án Chín Tầng Mây. Sau đó Đồ Nhã Hân nói tiếp:

– Nghe đồn còn có Lý Quyết nữa, cậu còn nhớ anh ấy chứ? Là "đại thần" lần trước từng đến chỗ chúng ta tham gia hội nghị đó, hình như lần này anh ấy là người trẻ tuổi nhất trong nhóm thành viên nòng cốt.

Ứng Doãn Thừa hoàn toàn không nghi ngờ gì về tính chân thực của từ "nghe đồn" này. Mỗi một câu Đồ Nhã Hân nói cậu đều cảm thấy là chuyện đương nhiên, đương nhiên phải chọn Lý Quyết, nếu như cho cậu làm "tổng chỉ huy" của dự án thì cậu cũng sẽ gọi tên Lý Quyết. Ở trong nước, cậu chưa từng thấy nghiên cứu viên nào giỏi hơn anh, thậm chí cậu còn không chắc ba hay năm năm sau có thể đạt tới trình độ như anh. Ở chung với đám đồng nghiệp có tố chất bình thường trong phòng thí nghiệm lâu, cậu thường hay nhớ tới lúc trước làm việc với Lý Quyết, cả những email mà anh gửi cùng bài phát biểu không bao giờ mắc một chút lỗi lầm nào. Bất kì dự án nào nhắm trúng Lý Quyết thì anh cũng rất xứng đáng.

Nhưng Lý Quyết chưa từng kể cậu nghe về chuyện này. Ứng Doãn Thừa nghĩ đi nghĩ lại cũng không tìm ra được chút manh mối nào do anh sơ ý hoặc cố tình để lộ. Gần đây Lý Quyết tan làm ngày càng đúng giờ, thời gian hai người ở bên nhau cũng dài hơn, mỗi lần làm những chuyện lông gà vỏ tỏi gì Lý Quyết cũng tỏ ra cực kỳ hạnh phúc.

Ứng Doãn Thừa không biểu hiện sơ hở gì trước mặt Đồ Nhã Hân, chỉ thuận theo lời cô mà bảo:

– Lý Quyết tài giỏi vậy mà, dự án này mà không chọn anh ấy thì mới là mất mát lớn.

Đồ Nhã Hân nhìn cậu bằng ánh mắt hơi bất ngờ:

– Mình cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ khâm phục bất kì ai.

Buổi tối Lý Quyết có cuộc họp nên về nhà muộn hơn bình thường, hồi chiều anh có nhắn tin báo với Ứng Doãn Thừa rồi nhưng cậu không trả lời. Khi về đến nhà thấy Ứng Doãn Thừa ngồi khoanh chân trên sàn trước sô pha, tay thì đùa nghịch hộp thuốc lá của anh. cậu không hút thuốc, chỉ phá tung hết đầu lọc thuốc lá của anh ra thôi, Lý Quyết hỏi:

– Có tâm sự à?

Mà lời Ứng Doãn Thừa nói ra thì chẳng hề cho anh chút khoảng trống để hòa hoãn:

– Đồ Nhã Hân nói với em anh sẽ đến Bắc Kinh tham gia dự án Cung Trăng.

Sau khi trò chuyện với Đồ Nhã Hân xong thì Ứng Doãn Thừa ngay lập tức quyết định phải ngả bài với Lý Quyết. Cậu không so đo nguyên nhân Lý Quyết giấu mình là vì chuyện gì, nhưng cậu không thích ôm khư khư nghi vấn trong lòng mà lại không chịu đi tìm đáp án.

Lý Quyết cũng ngờ được Ứng Doãn Thừa sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng không ngờ lại là bây giờ, hơn nữa còn là một câu hỏi rất thẳng thừng.

Anh không ừ hử gì nên Ứng Doãn Thừa tiếp tục nói:

– Em đã thảo luận với Giang Tư Ánh có nên trực tiếp hỏi anh hay không, cổ khuyên em đừng hỏi, ít nhất là đừng hỏi thẳng như thế này, cổ bảo rằng anh chưa nói với em chắc chắn là vì anh có lí do riêng của mình, cổ không biết người em thích có cùng giới tính với em, còn khuyên em nếu hỏi thẳng thắn quá sẽ dọa con gái chạy mất dép. Nhưng em nghĩ giữa đàn ông với nhau thì sẽ không có nhiều lo lắng tới mức đó.

Lý Quyết ngồi xuống sô pha, Ứng Doãn Thừa vẫn ngồi trên sàn, nhưng cậu đã quay người ngẩng đầu nhìn anh. Mỗi khi Ứng Doãn Thừa ngẩng đầu lên nhìn người ta thì ánh mắt cậu luôn ngây thơ và ngoan hiền, nhưng hôm nay Lý Quyết mới biết, hóa ra đôi mắt ấy cũng biết phóng dao.

Dưới ánh mắt này, ngược lại Lý Quyết còn trầm tĩnh hơn. Anh không biết dỗ ngọt người khác, nhưng lại giỏi nhất là đàm phán. Anh nói:

– Trước tiên anh phải đính chính lại một chuyện, không phải là anh "sắp" đi Bắc Kinh, trong viện quả thật có thu xếp cho anh đi Bắc Kinh, nhưng bây giờ vẫn chưa có thông báo chính thức, anh cũng chưa mở miệng đồng ý với bất kì ai. Trước kia anh không nói với em cũng là vì anh không có ý định tuân theo sự sắp xếp này. Vốn dĩ anh định cho em một bất ngờ cho nên vẫn giấu em một chuyện, anh đã nộp hồ sơ đi trao đổi ở Mỹ vào mùa thu.

Ứng Doãn Thừa chỉ định hỏi rõ ràng chuyện đi Bắc Kinh thôi, bây giờ Lý Quyết lại khai luôn cả chuyện đi Mỹ, cuối cùng người ngẩn ra lại biến thành Ứng Doãn Thừa.

Cậu chưa từng nghĩ Lý Quyết sẽ có dự định đi Mỹ.

Thật ra trường học ở Mỹ đã gửi email cho cậu rồi, chỉ khoảng hơn nửa năm nữa là tới ngày khai giảng, cậu cần phải bắt đầu xử lý nào là tiêm chủng, thị thực, kiểm tra sức khỏe, những chuyện này không thể làm ở Tây Bắc được, bây giờ cậu chỉ có thể liệt kê ra những chuyện cần làm đặng kéo dài được ngày nào hay ngày ấy. Khi nhận được email cậu cũng cần phải đối mặt với hiện thực cậu và Lý Quyết sẽ chia xa nửa vòng trái đất, cậu không dám nghĩ tới chuyện Lý Quyết đi trao đổi ở Mỹ, cùng lắm chỉ nghĩ khi nào có kỳ nghỉ thì cậu sẽ bay về thôi, còn Lý Quyết có lẽ cũng sẽ nhân dịp Tết mà đến Mỹ chơi với cậu. Từ hồi tiểu học là Ứng Doãn Thừa đã tham gia trại hè ở Mỹ rồi, nắm rõ phong cảnh bờ Đông bờ Tây trong lòng bàn tay, thậm chí còn lên kế hoạch khi Lý Quyết tới chơi cậu sẽ dẫn anh đi những đâu, nhưng nghĩ tới việc giấy tờ xuất nhập cảnh của Lý Quyết bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, muốn anh đến Mỹ một chuyến cũng rất khó.

Nhưng bây giờ Lý Quyết lại trình bày rành mạch với cậu rằng, anh đang tìm kiếm cơ hội để đến Mỹ, không phải là đến vào một dịp Tết, mà là sẽ đến cả một học kỳ hoặc thậm chí là lâu hơn. Sau đó Ứng Doãn Thừa hiểu được Lý Quyết đang gặp phải vấn đề gì, anh đã có chủ ý đi Mỹ, đáng lẽ là chuyện đáng ăn mừng, đến cả Từ Tấn Dương cũng lải nhải mấy lần rằng anh cần bổ sung lý lịch học thuật nước ngoài, nhưng vào đúng lúc này thì dự án Cung Trăng khởi động, mà dự án Cung Trăng cũng nhắm trúng Lý Quyết.

Rõ ràng cả hai đều là chuyện tốt, nhưng khi va chạm với nhau lại khiến Lý Quyết tiến thoái lưỡng nan.

– Giang Tư Ánh nói anh chắc chắn có lí do, hóa ra là Giang Tư Ánh nói đúng – Ứng Doãn Thừa nói, cậu cúi đầu xuống, trong tay còn vân vê một điếu thuốc, cậu rút từng sợi thuốc lá ra trong vô thức, rồi lại nói với Lý Quyết – Em chỉ không thích tất cả mọi người đều biết chuyện của anh, đến cả Đồ Nhã Hân cũng kể vô cùng chi tiết, nhưng em thì lại chẳng hay biết gì. Bây giờ em đã biết vì sao anh lại không nói với em rồi. Anh không cần phải cân nhắc đến em đâu, việc anh chọn đi Mỹ hay là chọn Bắc Kinh thì đối với em cũng chẳng có khác biệt gì cả, tâm ý của em sẽ không bao giờ thay đổi, anh chỉ cần chọn cái nào tốt cho anh hơn là được.

Nhưng Lý Quyết lại hỏi cậu:

– Ứng Doãn Thừa, em có từng nghĩ, thật ra em có thể chọn Giang Tư Ánh, hoặc thậm chí là Đồ Nhã Hân không.

Lý Quyết hẹn hò với Ứng Doãn Thừa luôn cảm thấy như mình đang đứng trong một cái bong bóng xinh đẹp đang lơ lửng giữa không trung, tất cả những gì nhìn bằng mắt thường đều rất tươi đẹp, nhưng từng giây từng phút cứ chăm chăm lo lắng bong bóng sẽ vỡ. Nhưng hôm nay Ứng Doãn Thừa đã mớm lời trước, nên Lý Quyết muốn nắm lấy cơ hội này để hỏi về vấn đề mà bình thường không có can đảm để hỏi.

Anh không đếm hôm nay Ứng Doãn Thừa đã nhắc đến Giang Tư Ánh và Đồ Nhã Hân bao nhiêu lần. Chắc là vì anh bị ảnh hưởng bởi lời của Từ Tấn Dương nên Ứng Doãn Thừa vừa nhắc tới hai cô gái đó là anh lại cứ nghĩ liệu Ứng Doãn Thừa có khả năng phải lòng họ hay không. Khác với anh, Ứng Doãn Thừa không phải là không thể yêu đương với người khác giới, mà ban nãy Ứng Doãn Thừa còn nói với anh rằng anh nên chọn con đường nào tốt cho mình hơn. Nếu như anh đặt mình đứng chung với Đồ Nhã Hân và Giang Tư Ánh, Lý Quyết tin mình chắc chắn không phải là lựa chọn tốt nhất.

Ứng Doãn Thừa đáp lại rất nhanh, không có chút do dự gì:

– Em phân biệt được mà, thích ai là một vấn đề chủ quan, không phải là lựa chọn. Anh không thể vì em và Giang Tư Ánh từng hẹn hò mà cho rằng em có khả năng chọn một lựa chọn khác.

Cậu không hề cân đo đong đếm giữa hai loại tình cảm này rồi sau đó mới chọn Lý Quyết. Lý Quyết tưởng Giang Tư Ánh là lựa chọn dự phòng của cậu, nhưng có lẽ từ lâu cậu đã hoàn toàn khiến Giang Tư Ánh từ bỏ hy vọng rồi.

Buổi chiều khi nói chuyện với Giang Tư Ánh, cậu diễn đạt đại khái rằng cậu sẵn lòng theo người yêu dù ở bất cứ thành phố nào. Giang Tư Ánh nhắc nhở cậu:

– Anh đừng làm những chuyện ngu ngốc đấy, nên làm gì thì làm đó, có thích đến mức nào đi nữa thì cũng không thể đặt cả sự nghiệp của mình vào đó được.

Một hồi sau lại gửi thêm một câu:

– Anh thật sự thật sự thật sự rất thích cổ hả?

Giang Tư Ánh vẫn chưa biết nửa kia của Ứng Doãn Thừa là người đồng tính. Ứng Doãn Thừa cũng không vội "sửa lỗi" cho cô vào lúc này, chỉ trịnh trọng trả lời "Đúng vậy".

Sau đó Ứng Doãn Thừa nhìn thấy dòng "Đang nhập" trong khung chat nhấp nháy mấy lần nhưng lại không nhận được tin gì mới.

Bên Giang Tư Ánh vẫn còn là sáng sớm, vốn định nhịn cơn buồn ngủ để bày mưu tính kế cho Ứng Doãn Thừa, nhưng khi nhìn thấy chữ "Đúng vậy" thì cô cũng chẳng còn cách nào tiếp tục cuộc đối thoại. Khi chia tay Ứng Doãn Thừa, cô không có cảm giác lưu luyến gì cả, hai người quen nhau ngần ấy năm, không làm người yêu thì vẫn đủ lí do để ra vào cuộc sống của nhau nên khi đó cô mới dứt khoát đưa ra quyết định chia tay. Ứng Doãn Thừa về nước không bao lâu thì cô cũng bắt đầu giai đoạn tìm hiểu với bạn trai mới, bạn trai mới đối xử với cô rất tốt, cô tìm được cái cảm giác mập mờ giữa nam và nữ quẩn quanh những mối cảm xúc thăng trầm mà trước đó chưa bao giờ cô được trải nghiệm khi hẹn hò với Ứng Doãn Thừa, thậm chí sau này khi hồi tưởng lại, Ứng Doãn Thừa cũng chưa từng chính thức nói một câu "Anh thích em" với cô.

Ban đầu ngòi nổ chia tay cũng chẳng qua là vì Ứng Doãn Thừa không chịu ở lại Anh học. Giang Tư Ánh còn từng nói chuyện với những người bạn thân của họ, con người Ứng Doãn Thừa không hiểu thế nào là nhường nhịn và chấp nhận, làm người yêu của cậu khó tránh khỏi vất vả. Nhưng bây giờ thì Giang Tư Ánh đã biết rồi, Ứng Doãn Thừa cũng có thể thoái nhượng bất chấp nguyên tắc, nhưng tiền đề người đó phải là người Ứng Doãn Thừa thích thật lòng. Cô vẫn chưa được nhìn thấy người yêu hiện tại của Ứng Doãn Thừa thế mà bây giờ cô đã bắt đầu ghen tị rồi, một Ứng Doãn Thừa từ nhỏ được bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi hóa ra cũng có một nửa kia mà cậu trân trọng.

Lý Quyết ngắt lời cậu:

– Em vẫn nên học cách ưu tiên bản thân mình đi.

– Lý Quyết – Hiếm khi giọng Ứng Doãn Thừa cứng rắn như vậy – Anh nghe em nói hết đã chứ.

Ở trước mặt Lý Quyết, Ứng Doãn Thừa luôn là một người ngoan hiền biết nghe lời, có lúc Lý Quyết sẽ quên mất cậu vốn không phải là một đóa hoa kiều diễm. Một người từ khi chào đời đã muốn đội vương miện thì không thể không có sự bướng bỉnh được, Ứng Doãn Thừa nói với anh:

– Em ưu tiên ai là chuyện của em, hậu quả như thế nào em cũng sẵn lòng gánh vác. Từ nhỏ đến lớn ai cũng nói em rằng "Cậu không biết bản thân mình may mắn như thế nào đâu", nhưng thật ra em biết chứ sao không. Đối với em chuyện đi học ở Mỹ hay là bỏ học để đến Bắc Kinh với anh, làm một người đồng tính thích anh hay là hẹn hò với Giang Tư Ánh môn đăng hộ đối, bất luận cái giá phải trả sau mỗi lựa chọn đó là như thế nào thì em cũng sẽ chọn điều em muốn.

Ứng Doãn Thừa không phải là một "người trong cuộc" mơ hồ, thật ra cậu hiểu rất rõ, nếu như hai người buộc phải hy sinh để sống cùng một thành phố thì cái giá Lý Quyết phải trả khi từ bỏ dự án Cung Trăng và cái giá Ứng Doãn Thừa phải trả nếu không đi Mỹ học là hoàn toàn khác nhau. Lựa chọn của cậu cho dù đúng hay sai thì cũng vẫn có người nhà đỡ lưng cho cậu. Dù bây giờ cậu thật sự cố chấp đòi đi Bắc Kinh, người lớn có thể sẽ thất vọng nhưng họ cũng sẽ giúp cậu tìm được một lối ra an toàn.

– Lý Quyết, chúng ta vốn không cần phải lựa chọn cực đoan như vậy. Anh đi Bắc Kinh xây nghiệp lớn, em đi Mỹ du học, em thông minh lắm mà không phải sao, sẽ học thật nhanh thôi. Trong lúc đó nếu có kỳ nghỉ thì em sẽ bay đến Bắc Kinh thăm anh. Bớt gặp nhau vài lần cũng không thể làm chúng ta chia tay được đâu.

Thỉnh thoảng Lý Quyết sẽ giả thiết, nếu như mọi chuyện giữa anh và Ứng Doãn Thừa bắt đầu lại một lần nữa, liệu ban đầu anh có chọn đồng ý với sắp xếp của Từ Tấn Dương, liệu có để bản thân xao xuyến ngay từ lần đầu gặp mặt, liệu có cùng Ứng Doãn Thừa lên đỉnh Victoria hay không.

Bây giờ thì Lý Quyết biết rồi, nếu có quay lại một lần nữa thì anh vẫn sẽ chọn như vậy. Nếu ở một nơi khác thì làm sao anh có thể nhìn thấy một tình yêu bất chấp tất cả mọi thứ vì mình đây? Ứng Doãn Thừa rất biết mê hoặc người ta bằng cách này, khiến anh dù biết rõ núi nào có hổ thì vẫn cố tình hướng về đó mà đi.

Ứng Doãn Thừa ghé sát vào tai Lý Quyết thì thầm, nhưng cũng ngang ngược như một lời ra lệnh:

– Anh đừng có lo lắng cho em, cứ làm chuyện mà anh muốn đi, em sẽ có cách tìm được anh thôi.

Vừa dứt lời, cậu cắn ngay vào phần da bên gáy Lý Quyết, anh định mở miệng ngăn lại nhưng Ứng Doãn Thừa đã dùng ánh mắt cản anh trước rồi, cậu cúi đầu liếc mảng da đỏ ửng thấy rõ trên cổ anh, rồi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kia rõ là mệnh lệnh rồi:

– Ngày mai nhớ mặc áo cổ cao đấy.

Lý Quyết cứ làm thinh mãi, vì môi Ứng Doãn Thừa lướt dọc từ cổ anh đi xuống, tay cũng bắt đầu làm việc, khi Lý Quyết vẫn chưa kịp phản ứng thì Ứng Doãn Thừa đã lùi tới giữa chân anh, ngậm lấy "công cụ" của anh rồi. Ứng Doãn Thừa không biết kỹ thuật gì cả, nhưng khoang miệng vừa nóng ấm vừa ướt đẫm, ánh mắt vừa tỏ vẻ vô tội vừa đưa ra lời khiêu khích nhìn thẳng vào Lý Quyết, anh thấy mình sắp nổ tung ra rồi.

Ứng Doãn Thừa vẫn còn ghim thù, đợi đến khi cảm nhận được Lý Quyết sắp lên cao trào thì cậu mới ngẩng đầu khỏi giữa chân anh, hỏi:

– Bây giờ anh chịu thừa nhận rồi chứ? Từ đầu đến chân em đều là người đồng tính.

27

Sinh nhật Lý Quyết rơi cận Tết âm lịch. Trước giờ anh không có thói quen tổ chức sinh nhật, trong trí nhớ của anh, lần cuối mà anh ăn bánh kem là hồi lớp Sáu. Năm đó trước khi nghỉ Tết anh đã nhận được thông báo đậu thủ khoa đầu vào của một trường cấp hai quốc tế, giành được suất học bổng toàn phần suốt ba năm học (*) trị giá gần mười vạn tệ.

(*) Cấp 2 của TQ bắt đầu từ lớp 7 đến lớp 9, lớp 6 vẫn là tiểu học

Giáo viên chiêu sinh của trường liên tục gọi điện thoại cho Lý Tiến Minh, ông nghe máy lúc đang đi làm, khi đồng nghiệp hỏi tới thì hờ hững trả lời, được họ khen nức nở mới thấy hãnh diện. Tuy rằng đến cuối cùng vì ông nghe đồn xuất thân của học sinh trường đó không giàu thì cũng sang nên quyết định không cho Lý Quyết học trường tư nữa nhưng một tuần sau vào sinh nhật Lý Quyết thì ông vẫn dặn vợ mua cho con trai một chiếc bánh kem sinh nhật.

Cái bánh đó rất rất bình thường, bên ngoài cốt bánh được phủ một lớp kem trắng mịn, điểm xuyết thêm vài bông hoa xanh đỏ xung quanh. Đó là lần cuối cùng Lý Quyết trịnh trọng ước nguyện, thổi nến, ăn bánh kem. Điều ước của anh rất đơn giản, hy vọng có thể đạt được điểm tối đa ở hai môn thi tốt nghiệp tiểu học.

Ứng Doãn Thừa thì lại rất coi trọng sinh nhật. Cậu không định giả vờ ngu ngơ rồi tới lúc đó cho Lý Quyết một bất ngờ, từ tháng này cậu đã bắt đầu thông báo cho Lý Quyết biết cậu đã lên kế hoạch cho chuỗi hoạt động "Tháng sinh nhật". Vì để chuẩn bị quà cho Lý Quyết mà Ứng Doãn Thừa đã sắm thêm mấy kiện đồ lớn vào trong nhà, gồm có kính viễn vọng đã lắp ráp xong, giá vẽ, màu vẽ, máy ảnh cơ và ống kính tiêu cự dài, khiến Lý Quyết khó mà làm ngơ được.

Buổi tối khi hai người làm ổ trên sô pha xem phim tài liệu về chuyến du hành đến Nam Cực, thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, lát sau lại ghé sang Lý Quyết đưa điện thoại cho anh xem. Trên màn hình điện thoại là khung chat của Ứng Doãn Thừa và Mục Vân, Mục Vân gửi một lần liền mấy tấm ảnh của Ứng Doãn Thừa lúc nhỏ chụp chung với bánh kem sinh nhật.

Ứng Doãn Thừa giải thích:

– Trước khi em đi Anh thì năm nào trong nhà cũng tổ chức sinh nhật cho em, ba không cho em rủ bạn học về vì thấy phô trương quá, nên năm nào em cũng ngồi trước bàn ăn chụp một tấm với bánh kem. Hồi nhỏ em toàn trốn không chịu chụp, thấy con trai con đứa chụp chung với bánh kem trông trẻ con làm sao, bây giờ lật xem lại ảnh cũ mới thấy nó cũng thú vị phết.

Những tấm ảnh này đã được Mục Vân ghép lại theo từng năm, bây giờ Ứng Doãn Thừa đang lướt qua tấm thứ ba là từ chín tuổi tới mười một tuổi, tuổi nhỏ thay đổi không nhiều, nhưng từ tóc tai, trang phục và thần thái thì vẫn nhìn ra được điểm khác biệt.

– Sau này đi du học nước ngoài, trường em tháng nào cũng tổ chức hoạt động chúc mừng sinh nhật tập thể cho những học sinh sinh vào tháng đó, cứ gần tới ngày sinh nhật em là mẹ lại bay sang Anh thăm em, nhưng em kiên quyết không cho mẹ mua bánh kem nên thành thử mấy năm gần đây chẳng còn ảnh nữa. Sau đó lên mười tám tuổi, ba em đồng ý cho tổ chức sinh nhật, nhưng trong buổi tiệc ồn ào náo nhiệt đó em mới nhận ra, khoảnh khắc đón sinh nhật vui vẻ nhất thật ra là lúc cùng ba mẹ ước nguyện rồi thổi nến khi còn nhỏ.

Sau đó Mục Vân lại gửi thêm mấy tấm ảnh, từ sau khi sang Anh thì Ứng Doãn Thừa không đồng ý chuyện mua bánh kem nữa, nhưng Mục Vân vẫn âm thầm chụp lại hình con trai vào ngày sinh nhật, có tấm là bóng lưng đang đi trên đường, có tấm là mặt nghiêng khi cậu đang chọn nước uống trong siêu thị. Ứng Doãn Thừa hào phóng chia sẻ cho Lý Quyết xem, chỉ duy tấm năm mười tám tuổi là lướt qua vội vàng. Lý Quyết biết đó là tấm ảnh chụp chung của Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh ở bữa tiệc, Ứng Doãn Thừa không muốn cho anh xem vì sợ anh lại khuyên mình cân nhắc chuyện quay về thích con gái.

Ảnh nào Ứng Doãn Thừa cũng mặc áo sơ mi nên Lý Quyết không biết rõ là mùa nào. Mãi sau này anh mới nhớ ra, anh chưa từng chủ động hỏi về ngày sinh nhật của Ứng Doãn Thừa, vì đã lâu không tổ chức sinh nhật nên dường như anh cũng không có ý thức được việc chúc mừng sinh nhật người khác.

Ảnh lại quay về ăm mười mấy tuổi, Lý Quyết chạm tay lên màn hình điện thoại chực phóng to lên xem nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn nhớ năm mười tuổi trên mặt bên trái của mình có mấy nốt mụn to tướng nên giành lại không cho Lý Quyết hành động. Đúng lúc này Mục Vân gửi lời mời gọi video tới, Ứng Doãn Thừa ngồi thẳng người bấm nút đồng ý.

Lý Quyết vào bếp đun nước, trong lúc chờ nước sôi anh đứng tựa vào quầy bếp nghe thấy Ứng Doãn Thừa kể với mẹ cậu:

– Con đang đi làm mà, làm gì có chuyện nghỉ đông, con biết òi, sớm nhất cũng phải hai mươi chín tết mới về được.

Thật ra với những nhân viên tham gia dự án như Ứng Doãn Thừa thì bên phòng thí nghiệm cho nghỉ rất hào phóng, nhưng vì sinh nhật Lý Quyết là vào hai mươi tám tết.

Trong căn bếp tối không đèn, Lý Quyết nhớ đến Lý Tiến Minh. Nếu ông biết bây giờ anh sắp tổ chức tiệc sinh nhật, nhận quà sinh nhật, ăn bánh kem sinh nhật, chắc sẽ mắng anh một trận nhừ tử, chắc chắn Lý Tiến Minh sẽ cho rằng Lý Quyết không xứng với những hình thức kiểu cách này.

Lý Quyết ý thức được sự tổn thương sâu sắc nhất mà Lý Tiến Minh đem tới cho mình không phải là những lời thóa mạ nặng nề thuở ấu thơ, cũng không phải là những trận đòn roi đau thấu xương thịt, mà điều đáng sợ nhất, khó khôn nguôi nhất chính là vào những lúc anh tiệm cận với hạnh phúc thì anh lại nhớ tới Lý Tiến Minh. Ngay trước giây phút anh trầm luân vào nỗi sung sướng, cái giọng nói văng vẳng từ sâu thẳm trong tim, có lẽ là của ông ta cũng có thể là của bản thân anh, đã vang lên để nhắc nhở anh: "Mày không xứng."

Trong năm nay, ở nơi Lý Tiến Minh không thể chứng kiến, anh đã thản nhiên trải qua "tháng sinh nhật", hưởng thụ đặc quyền mà Ứng Doãn Thừa dành cho anh. Mỗi buổi sáng trước khi ngồi vào bàn ăn thì bữa sáng đã được bày sẵn đang chờ đợi anh rồi, cả những tập san anh mãi chưa đặt hàng thì cũng đã được gửi email thông báo đã đặt hàng thành công, còn có cả món quà sinh nhật chính thức chưa được công bố mà tối nào Ứng Doãn Thừa cũng tốn một tiếng đồng hồ bí mật chuẩn bị ở ngoài ban công.

Đã lâu lắm lắm rồi Lý Quyết chưa đón sinh nhật, nên bỗng dưng anh nảy sinh cảm giác cực kỳ cực kỳ cực kỳ chờ mong đến cái ngày đặc biệt trong cuộc sống tầm thường của mình.

Trong viện nghiên cứu gần như đã không còn ai hỏi Lý Quyết chuyện đi Bắc Kinh nữa, hầu như mọi người đều mặc nhận việc này chắc chắn sẽ xảy ra, vì thế chẳng cần phải hỏi người trong cuộc để làm gì nữa. mọi người nghiễm nhiên cho rằng, một ngày nào đó không thấy Lý Quyết xuất hiện trong viện nữa thì tức là anh đã đi tới Bắc Kinh xây nghiệp lớn rồi.

Còn Từ Tấn Dương thân là một trong số ít những người biết rõ nội tình, mỗi khi nhìn thấy hồ sơ xin đi trao đổi của Lý Quyết trong hệ thống là lại buột miệng chửi thề một câu. Hắn không còn ý định gọi Lý Quyết đến văn phòng để trò chuyện nữa, thậm chí hai hôm sau chạm mặt Lý Quyết ở căn tin cũng lờ đi. Hắn cứ dùng dằng mãi đến khi hết hạn duyệt hồ sơ thì cột ý kiến vẫn là "Thông qua".

Dù nhìn từ góc độ khách quan nào đi nữa thì hắn vẫn không tìm được lí do gì để bác bỏ hồ sơ của Lý Quyết. Mà bây giờ tất cả giai đoạn do hắn phụ trách đều đã trôi qua hết rồi, hắn chẳng thể khuyên được Lý Quyết nữa, cũng không thể đánh rớt hồ sơ của Lý Quyết trong vòng này, mùa hè năm sau Lý Quyết ở Bắc Kinh hay là ở Mỹ đã không còn là chuyện hắn có thể nhúng tay vào nữa rồi.

Bây giờ Từ Tấn Dương an ủi ngược lại bản thân mình, một người giống như Lý Quyết thì dù chọn con đường nào tương lai cũng sẽ không quá đen tối.

Đêm trước sinh nhật Lý Quyết, sau một màn mây mưa kịch liệt, Lý Quyết ôm lấy Ứng Doãn Thừa từ phía sau, dư vị ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng, Ứng Doãn Thừa mở miệng hỏi Lý Quyết:

– Anh về nhà đón tết xong thì có muốn tới tìm em không? Em muốn giới thiệu anh với ba mẹ em.

Trong tiềm thức của Ứng Doãn Thừa, cậu cho rằng tết âm lịch thì người Trung Quốc nào cũng sẽ về nhà đón năm mới, Lý Quyết không đính chính lời cậu nhưng cũng không trả lời câu hỏi đó.

Khác với đa số các cặp tình nhân trên thế giới, Lý Quyết chưa bao giờ nghĩ tới việc đi gặp phụ huynh của người yêu mình. Dù có là những tháng ngày ngây thơ nhất khi hẹn hò với Tô Húc thì ý định của anh cũng vẫn là ra nước ngoài học, đợi đến khi tốt nghiệp xong, kiếm được một công việc lương kha khá, mua một căn nhà, đặng mới cân nhắc xem có phải là thời cơ thích hợp để ra mắt với bố mẹ bên kia hay không. Mà sau trận náo loạn ba Tô Húc gây ra thì Lý Quyết đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ được mọi người chúc phúc và thừa nhận.

Sau khi anh tốt nghiệp, anh đã chọn tới Tây Bắc không chút ngần ngừ. Không phải là anh không có cơ hội ở Bắc Kinh, đám bạn cùng phòng sau khi biết hướng đi của anh còn cố ý nhắn tin hỏi anh "Tại sao lại khăng khăng muốn đi đến nơi khỉ ho cò gáy đó". Bởi vì anh cảm thấy an toàn, ở một thành phố có mật độ dân cư thưa thớt, anh có thể yên tâm yêu đương với người mà anh muốn.

Lý Quyết không tiếp lời, nhưng lần này Ứng Doãn Thừa không để yên cho anh làm thinh, cậu xoay người lại dịch xuống một chút, gặm lấy cằm anh.

Cuối cùng Lý Quyết cũng chịu mở miệng:

– Không được cắn.

Ứng Doãn Thừa hỏi:

– Vậy anh có tới không?

Lý Quyết nhớ hồi năm ba đại học chuẩn bị thi TOEFL với Tô Húc, bài đọc và bài nghe đều lấy chủ đề vũ trụ, lúc nào anh cũng làm đúng nhiều hơn Tô Húc, vì thế sang học kỳ sau anh cùng Tô Húc chọn môn tự chọn phổ cập khoa học về vũ trụ. Vì là môn của khoa Lý Quyết nên anh không được tính điểm học phần cho môn này, những nội dung học trên lớp anh đều biết cả, nên khi đi học không nghiêm túc nghe giảng. Có lần ngồi ở vị trí sát hành lang làm bài tập môn khác bị giảng viên tóm được, giờ ra chơi gọi anh tới dạy dỗ anh, khuyên anh phải có lòng kính nể với vũ trụ này: "Chỉ cần em hiểu được vũ trụ này thì những bài tập mà em đang làm đều là chuyện cỏn con cả."

Khi đó anh đã làm rất nhiều bài nghe TOEFL với Tô Húc, cứ cảm thấy chỉ cần nắm chắc được kết quả tốt thì sẽ có thể cùng nhau đến bờ bên kia đại dương đón một tương lai tươi sáng. Giáo viên dạy nghe TOEFL luôn tỏ ra mình dí dỏm, khi giảng về vũ trụ và trái đất, ông cứ lặp đi lặp lại câu nói này: Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai trăm năm mươi vạn năm, đương nhiên hai trăm năm mươi vạn năm là rất ngắn, với vũ trụ mà nói chẳng qua chỉ là "in the blink of an eye".

Đa số các cặp tình nhân đều muốn ở bên nhau suốt đời suốt kiếp, thậm chí còn hứa hẹn sang kiếp sau, nhưng Lý Quyết thì chỉ muốn nắm bắt một cái "chớp mắt" này thôi.

Nhưng buổi tối hôm nay đã qua bao nhiêu cái "chớp mắt" rồi, lần này Lý Quyết nói:

– Tới, anh sẽ tới gặp em.

Ứng Doãn Thừa nhận được đáp án mình mong muốn thì mới dùng cái hôn chạm lên cằm thay thế cho những dấu răng, rồi nói:

– Tối mai anh phải về sớm đấy nhé.

Khi Ứng Doãn Thừa nhận được điện thoại của Ứng Tu Nghiêm thì cậu vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm, buổi chiều có tiệc chia tay Đồ Nhã Hân, cô đang trình bày bài phát biểu chia tay, nói đến câu "Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn".

Thật ra rất hiếm khi Ứng Tu Nghiêm chủ động gọi cho con trai vì thế khi Ứng Doãn Thừa nhìn thấy hiển thị trên màn hình đã thấy có điềm xấu rồi. Cậu ra khỏi phòng họp, nhốt hết âm thanh tưng bừng náo nhiệt bên trong, giọng nói trầm đục bất thường của Ứng Tu Nghiêm hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh vừa nãy.

Lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa nghe thấy giọng ba mình chất chứa sự hoảng loạn và thất thố, Ứng Tu Nghiêm dùng lời lẽ giản lược nhất để thông báo với Ứng Doãn Thừa: Ông nội qua đời rồi, gia đình đã đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho con về nhà, xe đón con ra sân bay đang đợi ở trước cổng phòng thí nghiệm.

Ứng Doãn Thừa chỉ đáp một câu "Vâng ạ" vì bây giờ cậu không nghĩ ra mình có thể nói gì khác, chỉ cảm thấy cuộc gọi này hư ảo quá. Cậu quay vào phòng họp xin nghỉ với Trương Phàm, đương nhiên Trương Phàm không vặn hỏi "chuyện gấp của gia đình" là gì, chỉ dặn dò cậu đi đường cẩn thận. Ứng Doãn Thừa vội vàng kiểm tra giấy tờ tùy thân, khi bước ra cổng thì quả nhiên đã có xe đang đợi cậu rồi.

Quãng đường ra sân bay vốn dĩ kéo dài bốn mươi phút nay chỉ mất hai mươi phút mà thôi, suốt đoạn đường Ứng Doãn Thừa liên tục nhận điện thoại của người nhà, Ứng Nhất Nhất nức nở trong điện thoại, cậu sợ Ứng Nhất Nhất kể không được rõ ràng nên gọi cho anh họ hỏi tình hình.

Ứng Tông Khoát đi rất đột ngột nhưng cũng rất bình thản, cả nhà không hề có chuẩn bị gì trước sự ra đi của ông.

Ông cụ mới mừng đại thọ tám mươi tuổi vào năm ngoái, năm nào cũng kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ gia đình cũng hỏi thăm hàng ngày, các chỉ số kiểm tra đều rất bình thường. Ông cụ thường lấy kinh nghiệm dẫn quân đánh giặc hồi trẻ ra để nói chuyện, trách móc lớp trẻ như Ứng Doãn Thừa suốt ngày ngồi máy tính không chịu tập thể dục, về già dễ bệnh tật, không như ông, bảy mươi tuổi còn leo được núi Hoa Sơn. Còn theo lời tường thuật của anh họ thì hôm nay Ứng Tông Khoát ăn trưa xong rồi ngủ trưa theo thường lệ, mà bình thường chỉ ngủ ba mươi phút thôi, đến giờ bà nội lên phòng ngủ gọi xem sao ông chưa dậy, nhưng gọi mãi không tỉnh.

Xe cấp cứu đến rất nhanh chóng, nhân viên y tế chỉ làm kiểm tra đơn giản đã xác nhận tình trạng tử vong.

Chỉ cần Ứng Tu Nghiêm muốn thì ông có thể nhúng tay vào rất nhiều chuyện. Khi Ứng Doãn Thừa đến sân bay thì chuyến bay đã gần đến giờ cất cánh, nhưng cửa lên máy bay cũng không ngăn cản Ứng Doãn Thừa lên máy bay được. Nhân viên mặt đất dẫn cậu đi theo lối khách VIP, tiễn cậu đến tận chỗ ngồi thương gia.

Từ khi Ứng Doãn Thừa nhận được điện thoại của Ứng Tu Nghiêm thì cậu không có chút cảm xúc dư thừa nào, bao nhiêu cảm xúc trôi đi hết sạch, chỉ có thể xác là liên tục hành động, hệt như cậu chỉ là một người bàng quan. Sau khi máy bay bay bằng thì tiếp viên đến nhắc nhở cậu chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, rồi hỏi cậu có cần dùng đồ ăn thức uống gì không.

Ứng Doãn Thừa gọi một ly nước lạnh, nuốt hết hớp đầu tiên, cậu ấn tay lên lồng ngực thở phù một hơi, tiếng thở rất lớn, tiếp viên đứng một bên cứ sợ cậu bị làm sao. Cậu dừng lại một lát rồi uống cạn hết ly nước, lại tiếp tục thở hồng hộc, mãi sau mới hoàn hồn lại được, cậu phất tay với cô tiếp viên ý bảo mình không sao.

Đầu óc Ứng Doãn Thừa rất tỉnh táo, mặt như bị cái gì kéo căng ra vậy, không thể biểu hiện cảm xúc dư thừa nào cả, vô số những mảnh ghép kí ức ùa về đan xen vào nhau khiến cậu thở không nổi.

Lần cuối gặp ông nội là lúc nào? Là buổi tối trước khi quay lại Tây Bắc, cả nhà cậu đến nhà ông nội ăn cơm, ông nội phấn khích lắm, cổ vũ cậu phải cống hiến cho nước nhà. Ăn cơm xong, hiếm khi ông mở kinh kịch, tác phẩm được mở là "Tô Vũ chăn dê", ông ngâm theo "Mệnh ta đã định tận trung cho thiên hạ, há phải sợ chôn vùi những ngày cuối đời nơi đất Bắc".

Ứng Doãn Thừa biết ông nội rất kỳ vọng ở mình, cũng rất dung túng cho mình. Ứng Tông Khoát rất nghiêm khắc với tất cả mọi người, dù Ứng Nhất Nhất hay nhõng nhẽo thì trước mặt ông cũng không dám hỗn xược, nhưng chỉ có Ứng Doãn Thừa là được ông thiên vị. Đến cả chuyện cậu lùi việc học ở Mỹ thì ông cũng là người đầu tiên ủng hộ. Thế hệ của cậu có ba thằng con trai, anh họ thì làm bộ đội, em trai của Ứng Nhất Nhất mới nhận được offer học tài chính, còn cậu thì nghiên cứu cái ngành thiên văn chẳng theo lề thói gì, nhưng ông nội vẫn rất vui, khen cậu tài giỏi nhất, tương lai làm nhà khoa học, làm khoa học dễ phát triển đất nước hơn vũ lực và kinh tế.

Hồi nhỏ có lần nghỉ hè ở nhà ông nội, buổi tối được ngủ cùng ông, trẻ con nào biết khái niệm "qua đời" là gì, chỉ nghĩ có một ngày ông nội không còn nữa, mà "không còn nữa" là hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy cũng không chạm vào được, ngay lập tức Ứng Doãn Thừa cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau lòng, nên bật khóc trong tiếng ngáy khò khè của ông. Nhưng giây phút này, khi ông thật sự đã không còn nữa rồi thì Ứng Doãn Thừa lại không thể chảy nước mắt.

Cậu chỉ cảm thấy khó thở mà thôi, thể xác cậu dường như đã kiệt sức, như vừa chạy marathon xong vậy, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vừa nhắm mắt lại là không cách nào bình tĩnh. Cậu đành phải nhìn ngắm bầu trời tươi đẹp những phút cuối cùng trước khi mặt trời ngày đông lặn mất. Trong những đám mây bềnh bồng, cậu nhìn thấy bóng của chiếc máy bay nằm gọn giữa một vòng tròn cầu vồng nho nhỏ.

Mới đầu cậu tưởng đó là ảo giác, nhưng trí não cậu nhanh chóng nhảy ra từ "bóng ma Brocken", sau đó cậu nhớ tới Lý Quyết, là Lý Quyết từng nói với cậu, nếu ngồi trên máy bay nhìn thấy cầu vồng và bóng ngược của máy bay thì đó chính là kỳ tích Brocken.

(*) Bóng ngược của máy bay: mình lấy hình của một bạn trong siêu thoại

215551918_3694603800639557_4217582374565166548_n

Lúc này Ứng Doãn Thừa mới nhớ ra trước khi lên máy bay cậu vẫn chưa kịp liên lạc với Lý Quyết, hoặc là nói cậu không có dư chút sức lực nào để nhớ đến Lý Quyết. Bây giờ mà nhớ thì đã muộn rồi, cậu nhớ tới Lý Quyết, hôm nay là sinh nhật anh, rồi nghĩ tới hoạt động sinh nhật mình đã lên kế hoạch suốt một tháng nay. Tiệm bánh kem chắc đã gọi cho cậu nhắc cậu tới lấy bánh rồi, nhưng cậu không xuất hiện, không biết nhân viên sẽ xử lý nó như thế nào, trang trí trên bánh kem là cậu tự thiết kế, cô nhân viên hỏi cậu vẽ mặt trời phải không, cậu nghiêm túc chỉnh lại cô đó là "sao lùn đỏ". Nếu như lát nữa hạ cánh gọi cho Lý Quyết thì câu đầu tiên cậu nên nói là gì đây, "Sinh nhật vui vẻ" hay là "Ông nội em qua đời rồi", hay là nói "Em nhìn thấy bóng ma Brocken mà anh nói rồi"?

Ứng Doãn Thừa nhớ ra cậu định tết này sẽ giới thiệu Lý Quyết cho người nhà mình, tuy tối hôm đó cậu nhận ra được Lý Quyết hơi trốn tránh nhưng cậu không định đợi tới thời cơ nào tốt hơn nữa, vì thời cơ là do con người tạo ra. Cậu đoán chắc ông nội sẽ rất thích Lý Quyết, ở thời bình mà còn có công việc có thể cống hiến tuổi trẻ cho nước nhà không nhiều nữa, Lý Quyết đang làm một trong số những công việc đó. Nếu như ông nội biết Lý Quyết là bạn trai cậu thì ông có tức giận không nhỉ?

Nhưng hiện giờ cậu không cách nào tìm đáp án được nữa, ông nội sẽ không bao giờ biết cậu đã yêu một người đồng tính.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối om, lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa vừa mong được hạ cánh cũng vừa sợ hạ cánh.

Đúng sáu giờ Lý Quyết về đến nhà, phòng khách không mở đèn, anh tưởng là do Ứng Doãn Thừa cố ý sắp xếp. Khi anh gọi tên Ứng Doãn Thừa, giọng còn chất chứa nét cười và sự bất đắc dĩ. Nhưng đến khi anh mở lên từng ngọn đèn trong ngôi nhà này thì vẫn không nhận được câu trả lời, anh mới tin là Ứng Doãn Thừa thật sự không ở đây.

Đến tận bảy giờ Lý Quyết vẫn không thấy Ứng Doãn Thừa về, điện thoại thì không liên lạc được, sự hụt hẫng dần biến thành lo lắng. Anh đã thử gọi, nhắn tin, dùng công cụ chat, email, tất cả những cách có thể liên lạc với Ứng Doãn Thừa. Mấy lần anh rất muốn bấm số của Trương Phàm nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn. Anh còn nghĩ tới Ứng Nhất Nhất nhưng đáng tiếc lúc gặp mặt lại không giữ cách liên lạc với cô.

Anh và Ứng Doãn Thừa chia sẻ mọi thứ cho nhau biết nhưng lại không có một lí do chính đáng nào để nghe ngóng tin tức đối phương từ người thứ ba.

Cuối cùng Lý Quyết thậm chí còn mở tivi chuyển sang kênh thời sự địa phương, phát thanh viên đang đưa tin về giá rau ngày càng tăng trong mùa lạnh như những ngày bình thường, không hề có sự kiện ngoài ý muốn gì xảy ra.

Lý Quyết ra ban công mà Ứng Doãn Thừa đã độc chiếm suốt một tháng nay, dạo này Ứng Doãn Thừa không cho phép anh đến gần ban công, lúc này anh mới nhìn thấy bố cục mới ở ngoài này, cái kính viễn vọng lúc trước do bị thiếu mất một ống kính mà chưa lắp xong bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, trên cái giá ba chân phía sau có lắp một cái máy ảnh ống kính tiêu cự dài.

Đây chỉ là một phần trong món quà sinh nhật mà thôi. Trong thẻ nhớ là những hình ảnh vũ trụ mà Ứng Doãn Thừa mượn sự trợ giúp của kính viễn vọng mới có thể chụp được, có vệt sao (*), có biển sao, cũng có cả hành tinh, thứ cậu chụp nhiều nhất là mặt trăng. Nếu như thêm cả hôm nay thì là tròn ba mươi ngày. Ứng Doãn Thừa vốn định đặt tên cho bộ ảnh này là "Vũ trụ của Lý Quyết".

(*) vệt sao:

star-trails_1798

Trên giá vẽ bên cạnh phủ một lớp vải dày, đó là nhân vật chính trong đống quà sinh nhật này. Lý Quyết tự dưng giở tính trẻ con, anh đan hai tay lại như đang ước nguyện sinh nhật, lẩm nhẩm trước giá vẽ "Mong Ứng Doãn Thừa mau nhấc máy".

Sau đó anh gỡ tấm vải dày kia ra, trên bảng vẽ là một bức tranh vẫn chưa hoàn thành công đoạn cuối cùng, Lý Quyết nhìn một cái là nhận ra ngay, đây là ảnh tưởng tượng về sao lùn đỏ.

TRAPPIST-1, mùa hè năm ấy anh nhận sự phó thác của Từ Tấn Dương, ra bừa một đề tài cho cậu sinh viên nghỉ hè Ứng Doãn Thừa: Một ngôi sao lùn đỏ băng giá cách trái đất gần bốn mươi năm ánh sáng.

(*) Sao lùn đỏ: là một sao khá nhỏ và có nhiệt độ thấp, trong dãy chính, hay cuối kiểu quang phổ K hay M. Chúng chiếm đại đa số trong các sao và có khối lượng chưa tới một nửa khối lượng Mặt Trời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#abc