Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tiên cá ở xứ sở lửa thiêng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi có vision, columbine bỗng muốn rời khỏi nơi tàn tích của quê nhà và tận mắt nhìn thấy sự bao la của thế giới trên đất liền. scylla tỏ ra buồn bã khi em quyết định rời khỏi đây, nhưng lão lại thấy hẳn đó là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em. lão không thể rời khỏi biển kỷ nguyên cũ được - người ta thường sợ hãi một con rồng mà, dù rằng giờ đây tất cả những gì scylla còn giữ lại được chỉ là một phần hồn của mình dưới hình dạng con cá voi.

còn columbine, trường tồn theo năm tháng. em thuộc về vương triều remuria từng thịnh vượng nay đã trôi vào dĩ vãng, là người canh giữ nơi chôn vùi của chính quê nhà mình.

cũng là người tận mắt chứng kiến remuria từ lúc sinh ra cho tới khi "khúc an hồn" được tấu lên, kết thúc tất cả.

một kẻ tha hương nơi đất khách quê người.

mục đích của chuyến hành trình này gần như không có, columbine thích đi đâu thì đi đó, em không cần ăn uống ngủ nghỉ vì giấc mộng kéo dài suốt mấy trăm năm đã đủ dài rồi. đôi khi rảnh tay sẽ làm thêm vài công việc bán thời gian kiếm chác, nhưng rồi em nhận ra mora kiếm được chẳng biết tiêu vào đâu cả.

em không thích đồ ăn của con người, không thích váy vóc làm đẹp như những cô con gái khác, cũng chẳng hứng thú với sách báo hay ca kịch. chỉ với một cái sơ mi trắng và chiếc quần âu đen che đi đôi chân bám đầy vảy cá, columbine đã đi qua mọi ngóc ngách của teyvat.

có một khoảng thời gian em phải nán lại ở fontaine lâu hơn một chút, vì những đứa trẻ của mình - em gọi chúng là giovanni và campnella. ồ không, em không thể sinh sản, ý em là, cặp sinh đôi ấy do em nhặt được ở liễu rủ trong hồ. có lẽ là vì lòng trắc ẩn đã ngủ sâu trong em được đánh thức khi nghe tiếng khóc của chúng, nên em đã chăm bẵm chúng một thời gian.

khi chúng lớn hơn một chút, chững chạc hơn một chút, em gửi gắm bọn trẻ cho navia cùng hội spina di rosula theo lời giới thiệu của nhà lữ hành. có vẻ chúng muốn được đứng trên sân khấu của viện ca kịch epiclese, nên em đã hoãn lại chuyến hành trình của mình thêm vài năm để dạy chúng hát.

dù không mang gốc gác của người cá, nhưng tiếng hát du dương của columbine lại có thể điều khiển được cả một đội quân ma tượng trong quá khứ. và giọng hát ấy suốt bao lâu nay vẫn luôn là thứ em tự hào nhất mỗi khi nhắc đến.

khi chúng mười hai tuổi, chúng đã có cơ hội được đứng trên sân khấu. đồng thời, em cũng đã mất mười hai năm nán lại nơi đây. đã đến lúc thực sự phải đi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top