Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 1: Arrival

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi em thân yêu,

Làm ơn, chị cầu xin em, hãy nghĩ đến sự an toàn của mình khi ở Snezhnaya. Chị biết rằng em muốn chăm sóc những người không thể tự lo cho bản thân, nhưng đừng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm vì lợi ích của họ. Hãy giữ im lặng và đừng thu hút sự chú ý. Nếu người chồng tương lai của em làm tổn thương em theo bất kỳ cách nào thì hãy để Lumine đưa em trở về ngay lập tức. Chúng ta sẽ liều lĩnh phát động một cuộc chiến tranh vì lợi ích của em.

- Jean

"Cậu có nghĩ rằng chị ấy đang lo lắng những chuyện không đâu không?"

Có một sự thật rằng Jean là người rất hay lo lắng. Cô ấy luôn nghĩ đến những khả năng tồi tệ nhất có thể xảy ra, rồi sau đó tự đẩy mình đi đến giới hạn của bản thân để ngăn chặn những kết cục đó. Mặc dù điều này đã nhiều lần cứu nguy cho Mondstadt trong quá khứ, nhưng không phải lúc nào nó cũng cần thiết. Barbara biết điều đó. Cô hy vọng rằng chị gái mình sẽ không có thêm những nỗi âu lo như vậy vào lúc này, hay bất cứ lúc nào khác.

Mặt khác, Lumine đang khẽ liếc nhìn cô. Trong nửa giây ánh mắt họ vô tình chạm nhau, Barbara có thể nhận ra sự do dự của cô ấy. Đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng cũng chẳng khó để phát hiện.

Chúng ta sẽ liều lĩnh phát động một cuộc chiến tranh vì lợi ích của em, Jean hứa. Cô cảm thấy muốn phát bệnh lên khi nghĩ đến điều đó - một cuộc chiến nổ ra chỉ vì nỗi sợ hãi của cô trước một người đàn ông. Đó hẳn là một trong những lý do tồi tệ nhất dẫn đến bạo lực mà Barbara từng nghe.

Trong khi nàng công chúa đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì Lumine chỉ lặng lẽ quan sát những cảm xúc lần lượt lướt qua trên gương mặt cô. Sự lo âu, niềm lạc quan và nỗi sợ hãi như đóa hoa dần nở rộ khiến đôi tay nhỏ run lên. Cô biết rằng chỉ trong vòng 30 giây nữa Barbara sẽ buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng cố gắng che giấu và ém nhẹm đi mớ rắc rối cũng không thể làm nó biến mất được.

Tuy nhiên, Lumine đưa tay ra và đan các ngón tay của họ vào với nhau, một sự an ủi bé nhỏ từ người bạn thân đến nàng công chúa. "Này" cô ấy thì thầm "Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Tớ sẽ xé xác hắn ta bằng tay không nếu hắn dám làm tổn thương cậu."

"Và sau đó cậu sẽ khiến một cuộc chiến tranh nổ ra," Barbara nở một nụ cười do dự. "Tớ không muốn làm cho mối quan hệ giữa Mondstadt và Snezhnaya trở nên tồi tệ hơn nữa đâu."

"Cậu sẽ không làm vậy. Mà là tớ."

"Tớ cũng không muốn điều đó, Lumi."

Mục đích chính của cuộc hôn nhân này là nhằm củng cố quan hệ giữa hai quốc gia. Cuộc chiến cuối cùng đã kết thúc cách đây một thập kỷ, nhưng những vết sẹo vẫn còn hằn sâu trong lòng những người sống sót trở về. Gửi Barbara đến Snezhnaya là sáng kiến vĩ đại của Tsaritsa vì nền hòa bình lâu dài của đôi bên.

Cô ấy và Tartaglia - thậm chí đó còn không phải tên thật của anh ta - họ sẽ có con. Những đứa trẻ đó sẽ kết hôn với người khác từ Snezhnaya và Mondstadt, rồi sau đó lại tiếp tục như vậy và như vậy thêm lần nữa. Kết quả là sẽ có thêm nhiều mối quan hệ gia đình máu mủ giữa hai quốc gia đến nỗi chiến tranh khó có thể xảy ra trong vòng một trăm năm tới.

Đó là kế hoạch được tạo ra từ những nỗ lực đến mù quáng, nhưng rất có thể sẽ thành công. Dù sao thì Barbara cũng là một người ủng hộ nhiệt thành cho chủ nghĩa hòa bình.

Tuy nhiên, Lumine không quan tâm đến điều đó.

"Tớ hứa sẽ luôn ở bên cậu. Tớ chắc chắn rằng mình có thể đánh cho hắn một trận nếu dám làm bất cứ điều gì khiến cậu tổn thương ".

"Lumine," Barbara nhìn ra ngoài cửa sổ và thoáng thấy chiếc xe ngựa đang lăn bánh, đôi mắt cô dõi theo khung cảnh đang dần lướt qua, "Tartaglia, Childe, bất kể tên anh ta có là gì... Tớ đã nghe rất nhiều tin đồn về vị hoàng tử ấy. Anh ta là một trong những chiến binh đáng sợ nhất ở Teyvat. "

"Điều đó không có nghĩa là anh ấy nhất định sẽ đối xử tệ với cậu." Cô nhẹ nhàng đáp lại. Lumine thầm cảm thấy khinh thường cái cách mà mình ngập ngừng, đó là điều cuối cùng Barbara cần vào lúc này.

Đôi mắt xanh của công chúa nhìn sang hướng khác, "Anh ta được biết đến với sự tàn nhẫn và thiếu lòng nhân từ trên chiến trường."

"Chà, tớ cũng vậy."

"Cậu không tàn nhẫn như vậy, bạn của tớ ạ," cô làm ra vẻ không đồng tình, "Cậu không giống như anh ta, ít nhất là từ những gì tớ đã nghe."

Lumine biết rằng cô ấy đang đạt được những lập luận phản bác của mình. Cô đã nghe về anh ta nhiều hơn so với Barbara. Những người hầu và thương nhân địa phương của Mondstadt thường sẽ sẵn lòng nói chuyện phiếm với một kỵ sĩ hơn là một nàng công chúa. Thành thật mà nói, tên của Tartaglia đã được truyền tai nhau giữa những người như La Signora và Il Dottore. Những kẻ giết người và loạn trí đã tiến hành thí nghiệm trên cơ thể con người. Trên thực tế thì họ là đồng nghiệp của anh ta.

Có rất ít khả năng rằng Tartaglia sẽ là một người đàn ông bình thường. Không một người bình thường nào có thể làm việc dưới cái tên của một Fatui Harbinger. Thật không may cho Barbara, anh ta cũng tình cờ là một trong số những hoàng tử của Snezhnaya, và sau đó lại trở thành một ứng cử viên kết hôn.

Hai người anh trai của anh ta đã kết hôn. Còn hai người em trai thì lại quá nhỏ tuổi cho điều này. Hai thành viên hoàng gia duy nhất có cùng độ tuổi sẽ tạo nên một mối quan hệ chính trị hữu ích là Tartaglia và Barbara.

Barbara ngọt ngào và xinh đẹp tựa thiên thần, phải kết hôn với một gã hiếu chiến đáng sợ.

Trái tim Lumine nhói đau trước tình cảnh đầy bất hạnh ấy. Barbara không chỉ là nữ chủ nhân mà còn là người bạn thân nhất của cô. "Chúng ta sẽ tìm ra cách giải quyết chuyện này. Tớ hứa đấy."

Nàng công chúa nở một nụ cười, "Chúng ta đã từng ở trong những tình huống nguy hiểm hơn nhiều, phải không?"

"Đúng vậy. Còn nhớ đám lưu manh mà chúng ta từng gặp phải không? "

Mặc dù vậy, đám lưu manh không được huấn luyện bài bản để chiến đấu như vị hoàng tử của Snezhnaya, và hai người phụ nữ đã vô tình lạc vào hang ổ của chúng khi đi lạc trong rừng. Tuy nhiên, bọn họ đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm đó mà không bị thương. Lumine sử dụng thành thạo thanh kiếm của mình như thể đó là một phần của chính cánh tay cô ấy và giữ cho Barbara được an toàn ngay cả trong những tình huống nguy hiểm nhất.

Barbara nhớ lại những cuộc trốn chạy trong quá khứ cùng với cô kỵ sĩ của mình. Những cuộc phiêu lưu của họ phần nhiều luôn tràn ngập những điều tích cực như "Cậu đã luôn bảo vệ tớ và tớ biết rằng mình sẽ ổn khi ở đó cùng cậu."

"Tớ sẽ ở bên cậu nhiều nhất có thể" Lumine trấn an khi nắm chặt tay cô, "Nhưng tớ biết vẫn sẽ có lúc tớ không thể ở bên cậu. Cho nên..."

Thật tuyệt biết bao khi được đắm chìm trong niềm hạnh phúc mơ màng. Thực tại của vấn đề ngay lập tức đè bẹp Barbara dưới sức nặng vô hình của nó, khiến trái tim cô gái nhỏ vỡ vụn và rùng mình trong đau đớn. Dẫu cho Lumine chỉ nói ra sự thật, nhưng điều đó cũng khiến cô phải đau khổ.

Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu trào ra nơi khóe mắt, "Ôi trời. Lumi à, tớ sẽ phải ngủ với anh ta, phải không? "

Hai má người kỵ sĩ tái nhợt đi. Chủ đề này đã được lảng tránh một cách khéo léo kể từ khi có thông báo về việc kết hôn. Barbara không muốn nghĩ về điều đó, nhưng mọi người đều biết rằng nó sẽ xảy ra. Mục đích của Nữ hoàng là tạo ra những người thừa kế có thể cùng thống trị hai quốc gia trong hòa bình. Người thừa kế. Những đứa trẻ sẽ được sinh ra bởi công chúa. Và tên đàn ông bạo lực, ghê tởm sẽ chạm vào người cô ấy-

"T-Tớ sẽ nôn mất" Barbara đưa hai tay lên bịt miệng và nhắm chặt mắt lại. Những ngón tay lạnh lẽo của Lumine vuốt ngược tóc khỏi trán cô.

"Tớ ước gì tớ có thể thay thế vị trí của cậu," cô thì thầm, "Tớ ước tớ có thể lấy đi tất cả những điều tồi tệ đó khỏi cậu."

Ngay cả cái mát lạnh từ bàn tay cô kỵ sĩ cũng không thể ngăn được cảm giác nóng ran như lửa đốt đang dâng trào trong người công chúa. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu rơi xuống khi cổ họng cô thắt lại, "T- Tất cả những gì tớ muốn làm là cung phụng các vị thần. Lẽ ra t- tớ phải trở thành m- một nữ tu ngay khi chúng ta nhận được lời đề nghị đính hôn".

Cô ấy thực sự đã có ý định gia nhập vào nhà thờ và thực hiện lời thề kiêng cữ. Jean và chồng cô ủng hộ quyết định đó, mặc dù các gia đình quý tộc khác ở Mondstadt đã bắt đầu thuyết phục Barbara lựa chọn con đường khác. Không chỉ gia đình Lawrence và Goth mà tầng lớp thương gia cũng phản đối điều này. Ngay cả những người lao động dường như cũng có điều gì đó để nói. Snezhnaya là quốc gia thịnh vượng nhất trên lục địa Teyvat; Mondstadt sẽ phát triển mạnh mẽ với sự trợ giúp từ đất nước đó.

Và Barbara, vẫn hành động như cái cách mà cô vẫn thường làm, tự ép buộc mình phải chấp nhận lời đề nghị kết hôn.

Đó là khoảnh khắc hiếm hoi mà lớp mặt nạ lạc quan rơi xuống, để lộ ra bên dưới là một cô gái đang rất đỗi sợ hãi. Lumine chỉ từng được nhìn thấy khía cạnh này của cô ấy đúng một lần. Sự lạc quan của Barbara dường như có thể chiến thắng bất kỳ sự tiêu cực nào. Nhưng lần này thì khác. Lần này đã không còn chút hy vọng nào nữa rồi.

"Tớ muốn lấy đi nỗi đau khổ của cậu" Lumine rời khỏi chỗ của mình trên xe ngựa để ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Tớ thật sự sẽ làm thế. Nếu như tớ có thể đổi chỗ cho cậu, tớ..."

Nếu như có thể đổi chỗ cho cô ấy, cô nhất định sẽ làm vậy.

Hai cô gái đã biết rõ tất cả mọi thứ về nhau. Và nhiều người còn từng nói về việc trông họ giống nhau như thế nào. Với gương mặt xinh xắn và đôi mắt to tròn, hai người có thể dễ dàng khiến người khác lầm tưởng họ là chị em ruột.

Nhận ra điều đó cũng giống như một cú tát thẳng vào mặt Lumine.

"Barbara."

"H- Hả?" Cô sụt sịt và nhìn lên, đơ người khi thấy đôi mắt của Lumine sáng lên vì phấn khích. Cái nhìn đó thường xuất hiện cùng những kế hoạch tinh quái nhất. Thông thường nó có nghĩa là trộm đồ trong tủ bếp hoặc lẻn ra khỏi lâu đài.

Tuy nhiên, ý tưởng nảy ra trong đầu của cô kỵ sĩ lúc này còn tệ hơn nhiều so với bất cứ điều gì họ từng làm cùng nhau. "Nhắc lại cho tớ một lần nữa, anh chàng Tartaglia này có thể hủy hôn nếu anh ta không thích cậu, phải không?"

"... Đ- Đúng?"

"Bỏ qua việc điều đó là sai lầm đến thế nào, chúng ta có thể biến nó trở thành lợi thế của mình."

Đôi mắt đẫm lệ, đỏ au nheo lại, "Ý cậu là sao?"

"Ý tớ là..." Nụ cười toe toét của Lumine còn nhăn nhở hơn khi cô nàng nắm lấy cả hai tay của Barbara, "Tớ có thể giả làm cậu và khiến anh ta chán ghét tớ."

"Chán ghét cậu?" Nàng công chúa há hốc miệng vì kinh ngạc.

"Tất cả những gì mấy tên quý tộc muốn ở một người vợ đều là một cô gái ngọt ngào, nữ tính, người sẽ yên bề gia thất và sinh cho họ những đứa con. Đó là một sự thật- "

"Diluc không muốn điều đó."

Lumine thở dài khi bị ngắt lời, "Diluc là một trường hợp đặc biệt, chị gái cậu cũng vậy. Bây giờ chúng ta đang nói về một gã người Snezhnaya luôn thèm khát sức mạnh, cậu biết họ như thế nào rồi đấy."

Barbara ghét chuyện nói xấu bất cứ ai, đặc biệt nếu cô đang dựa trên ác ý đó về việc họ đến từ đất nước nào. Tuy nhiên, tất cả người Snezhnaya mà cô từng gặp đều rất thô lỗ. Họ kiêu ngạo và hay đòi hỏi, hơn nữa đó còn là quê hương của Fatui, những người thậm chí còn kiêu ngạo hơn người Snezhnaya bình thường - về lĩnh vực này thì đến cả những tên quý tộc còn phải chào thua bọn họ.

"Tớ... tớ biết," cô ấy ngập ngừng đáp, "nhưng tớ vẫn không hiểu cậu đang nói gì."

Lumine trông vô cùng tự hào về bản thân khi bắt đầu giải thích, "Tớ có thể là cậu, và cậu có thể là tớ. Tớ sẽ là công chúa Barbara Pegg, và tớ sẽ đối phó với bất kỳ lời tán tỉnh kinh khủng nào từ tên hoàng tử ấy. Tớ chỉ cần là chính mình và anh ta sẽ thấy được tớ là một người vợ tồi tệ đến mức nào, hủy bỏ hôn ước, và sau đó cậu sẽ được tự do."

Barbara nhận ra mình không còn nghe được gì ngoài tiếng lọc xọc của bánh xe ngựa, cô bắt đầu tập trung khoanh vùng những khả năng có thể xảy ra.

Đổi chỗ cho nhau. Trở thành một kỵ sĩ, mặc lên mình bộ giáp và chiếc váy mỏng của Lumine, mang tên của cô ấy. Cô biết cách diễn xuất khá tốt và không hề e ngại về việc xuất hiện dưới vai trò này.

Tuy nhiên.

"Cậu cũng rất nữ tính mà, Lumine" cô vặn lại, "Tớ nghe những người hầu nam nói về cậu mọi lúc. Thế nên tại sao vị hoàng tử Snezhnaya này lại không nghĩ như vậy? "

Cô ấy lắc đầu, "Với hoàng tộc thì khác. Tớ đâm chém chỉ vì thú vui và ăn như một con heo. Hãy nhìn sự khác biệt giữa cánh tay của cậu và của tớ, không một gã công tử hào hoa nào lại muốn có một cô vợ có bắp tay to cả."

"Tớ nghĩ cánh tay của cậu rất đẹp," Barbara lẩm bẩm.

"Tớ có vết máu trên váy và không kiên nhẫn với những vấn đề chính trị," cô tiếp tục, "Nếu anh ta nghĩ tớ là cậu thì anh ta chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn ước vì thấy tớ là một người vợ tệ như thế nào. Hoặc là cậu, cậu sẽ tệ đến mức nào."

Một thoáng trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt dịu dàng của nàng công chúa lướt qua Lumine như thể cố gắng tìm ra bất kỳ lý lẽ nào để phản bác lại. "Nhưng nếu anh ta vẫn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì sao?"

"Snezhnaya không ở trong tình thế giống như Mondstadt," cô nhắc nhở, "họ không cần tiền hay nguồn tài nguyên, họ chỉ đưa ra lời đề nghị này vì những lợi ích chính trị. Hãy tin tớ, không giống như cậu, vị hoàng tử đó chẳng nghĩa vụ phải thực hiện hôn sự này."

Ẩn ý về một tương lai đang chờ ở phía trước vẫn chưa được nói ra. Đó là tương lai của cô với tư cách là một tù nhân trong tình cảnh mà anh cảm thấy cô xinh đẹp và dễ mến đến nhường nào. Barbara luôn biết rằng cuộc sống chưa bao giờ là công bằng, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể cảm nhận được hết mức độ của nó.

Cô ấy lưỡng lự, "Nhưng nếu cuối cùng anh ấy thích cậu thì sao? Anh ấy sẽ muốn kết hôn với cậu vì nghĩ rằng cậu là Barbara Pegg."

"Điều đó sẽ không xảy ra."

"Làm sao cậu biết được?"

"Tớ chỉ đơn giản là biết chắc chắn là thế mà thôi," Lumine gật đầu tự tin, "Tớ sẽ thách đấu với anh ta và làm cho anh ta khó chịu khi tớ giành chiến thắng, đàn ông ghét điều đó. Anh ta sẽ chán ghét tớ chỉ trong vòng một tuần thôi."

Nó gần như là một kế hoạch hoàn hảo. Lumine đã phục vụ hoàng gia đủ lâu để biết cách cư xử như một nàng công chúa, và cô cũng nắm rõ về cuộc sống của Barbara như thể đó là của chính mình. Hai cô gái đã làm bạn với nhau từ khi còn nhỏ. Lumine bắt đầu làm công việc hầu gái cho hoàng cung khi mới bảy tuổi, suốt quãng thời gian đó cô đều đã trải qua những bài huấn luyện kiếm pháp, sau đó nhanh chóng được chỉ định bảo vệ Barbara khi đã chứng minh được lòng trung thành của mình.

Lumine nói đúng. Kế hoạch của bọn họ có thể thành công. Nhưng từ sâu bên trong thâm tâm của Barbara vẫn không ngừng vang lên, "Tớ không muốn yêu cầu cậu làm điều đó vì lợi ích của tớ. Đó là gánh nặng của tớ bắt buộc phải gánh vác."

Thật cao quý làm sao. Nhưng quá tệ cho Barbara khi người bạn thân nhất của cô ấy lại biết chính xác cách để thuyết phục được cô. "Tớ hiểu, tớ hiểu... Vậy thì, tớ hy vọng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng."

"Tất nhiên rồi." Nàng công chúa dừng lại mất một lúc, sau đó xoay người sang đối mặt với kỵ sĩ của mình, "Chính xác thì chuẩn bị cho cái gì? Cậu biết điều gì đó mà tớ không biết ư?"

Và cá đã cắn câu. Lumine cố gắng hết sức để tỏ ra bình thường, "Ồ, chẳng có gì nhiều đâu. Chỉ là trong một lần tình cờ tớ nghe được rằng ở Snezhnaya toàn những người không có đạo đức, chẳng có gì cả. Họ quan hệ tình dục trước hôn nhân, đàn ông chỉ đi loanh quanh rồi rình bóp mông phụ nữ- "

"C-Cái gì?"

Lumine mỉm cười trước sự kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy, "Ồ đúng vậy. Bọn họ là những con thú dữ đấy, quý cô của tôi ạ. Ngay cả thành viên hoàng gia cũng ngủ cùng nhau, đôi khi là vào ngay buổi hẹn hò đầu tiên. Tớ chỉ muốn cậu chuẩn bị cho những gì vị hoàng tử ấy có thể làm."

Barbara tái mặt. Môi cô ấy hé mở, hơi thở trở nên gấp gáp khi hai tay ôm lấy ngực, cố gắng làm dịu đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình. Cô ấy thích hợp để làm một nữ tu hơn là một nàng công chúa.

Tất nhiên, không có điều gì trong lời nói của Lumine là đúng. Cô chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì tương tự về người dân Snezhnaya hoặc gia đình hoàng gia của họ. Cô ấy chỉ đơn giản là biết cách làm cho Barbara khiếp sợ mà thôi.

Năm 11 tuổi, Lumine đã hứa sẽ bảo vệ công chúa khỏi mọi mối nguy hiểm mà cô có thể gặp phải. Cô được phong tước kỵ sĩ năm 15 tuổi, là nữ kỵ sĩ trẻ nhất trong lịch sử Mondstadt. Đối với cô, tình huống này chỉ là một trong số rất nhiều tình huống mà cô biết rằng mình sẽ phải đối mặt. Sự an toàn và thoải mái của Barbara là ưu tiên hàng đầu. Cuộc hôn nhân này đã đe dọa điều đó, vì vậy Lumine đương nhiên sẽ muốn giải quyết nó.

Barbara biết điều này. Tuy nhiên, cô ấy trông như thể có lẽ sẽ khóc, choáng ngợp và rơm rớm nước mắt, "Cậu có cuộc sống của riêng mình, cậu biết mà. Cậu không cần phải làm điều này cho tớ."

"Nhưng tớ sẽ làm," Lumine không cố ý để cho nụ cười của mình trông quá cay đắng hay nghe có vẻ đơn điệu như vậy, "Aether đã biến mất và không muốn được tìm thấy. Cha mẹ tớ thì đã mất. Cậu, Jean và Diluc là gia đình của tớ. Và tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho gia đình của mình."

Hai cô gái ôm chầm lấy nhau mà không nói thêm một lời nào. Một tràng dài những câu từ cảm kích phát ra từ đôi môi của công chúa, cùng với đôi tay run rẩy khi cô ấy nắm chặt lấy chiếc áo choàng sau lưng Lumine. Không còn gì để nói ngoài lời cảm ơn, sau cùng là một chút tình cảm được bộc bạch.

"Xin hãy cẩn thận," Barbara thì thầm, "làm ơn, đừng để chuyện này kéo dài quá lâu. Tớ không muốn có bất cứ điều gì tồi tệ xảy ra ".

Lumine dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."

==================

Đó là một lời nói dối. Ngay từ đầu mọi thứ vốn quá sai rồi.

"Đó không phải là cách cầm kiếm, thưa công chúa."

Lumine không nghĩ rằng Barbara lại gặp khó khăn đến vậy khi đảm nhận vai diễn này. Họ đã rất tự tin vào khả năng hành động giống hệt nhau của mình. Tuy nhiên, cái cách mà Barbara cầm thanh kiếm mảnh và dài của Lumine giống như thể cô ấy đang giữ chặt lấy sợi dây nắm giữ cuộc sống đáng quý của mình vậy. Các khớp ngón tay của cô bắt đầu trắng bệch.

"Tớ không biết chiến đấu," cô nhắc nhở một cách cứng rắn, "N- Nếu tớ phải chiến đấu, đó chỉ là để tự vệ, cậu biết mà."

"Tớ biết điều đó." Lumine luôn là người chiến đấu nếu có ai dám tấn công công chúa. Điều đó thường có nghĩa là cô ấy chỉ vung kiếm về phía những người hâm mộ cuồng nhiệt hoặc xua đuổi những tên trộm trong khi Barbara hái thảo mộc trong rừng. Ngay cả khi đó, công chúa vẫn phàn nàn về việc cô kỵ sĩ của mình thiếu chủ nghĩa hòa bình.

Giờ đây, trên tay cô là thanh kiếm mà Lumine đã sử dụng rất nhiều lần - và cô không thể trông lúng túng hơn với nó.

"Như thế này, thả lỏng tay cậu ra." Cô vừa nói vừa chỉnh lại các ngón tay cho Barbara, "Tuy nhiên, tớ không nghĩ cậu sẽ phải dùng đến nó đâu. Tớ sẽ tự mình lo liệu."

Đó là một phần lý do đã khiến Barbara đồng ý với kế hoạch này; Sẽ có những trường hợp Lumine không được phép ở bên cạnh chủ nhân của mình. Nếu Tartaglia tỏ ra bạo lực đúng như trong những lời bàn tán về anh ta, thì Barbara sẽ không đủ khả năng để tự vệ. Trong khi đó thì Lumine thường xuyên bẻ gãy ngón tay của những người hâm mộ quá khích của Barbara.

Tuy nhiên, nàng công chúa vẫn không biết rõ kế hoạch này kéo theo những điều gì. Hy vọng họ sẽ được cho phép ở cùng nhau. Nếu không, cô không chắc mình sẽ có thể đi đến đâu.

"Cậu không lo lắng à?" Cô thì thầm khi Lumine chỉnh lại tư thế cầm kiếm cho mình, lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi trên áo choàng cô ấy và tan ra.

"Có chứ," cô ấy trả lời, "nhưng nếu tớ thể hiện điều đó ra thì cậu sẽ hoảng sợ mất."

Công chúa tỏ vẻ hờn dỗi và trừng mắt như thể đang mắng mỏ, "Cậu có thể nói cho tớ biết cậu đang cảm thấy thế nào. Tớ muốn cậu nói điều đó ra hơn là giữ nó trong lòng."

"Cũng chẳng có gì nhiều để nói."

Lumine luôn giữ những cảm xúc như vậy cho riêng mình. Barbara cảm thấy cậu ấy cứ lạnh lùng, cứng ngắc như một khúc gỗ và cũng không quan tâm đến chuyện đào sâu hơn về việc đó.

Thành thật mà nói, cô ấy đã rất lo lắng. Cô nhìn xuống chiếc váy tinh xảo hai màu xanh và trắng cùng với biểu tượng của Mondstadt được thêu trên tay áo. Thật may là hai cô gái có dáng người tương đối giống nhau, và chắc chắn không ai có thể thắc mắc rằng tại sao chiếc váy công chúa đang mặc trên người lại quá ngắn so với cô ấy.

Mọi chuyện sẽ ổn bất chấp những mâu thuẫn. Như Lumine đã nói trước đó, hoàng tử sẽ chán ngấy cô trong vòng một tuần.

Hai cô gái đã đổi quần áo cho nhau ở bên trong xe ngựa. Các kỵ sĩ Tây Phong đi cùng họ biết rõ hơn là họ nên đặt câu hỏi tại sao công chúa lại bước ra trong bộ đồ của cô hầu gái của nàng. Đây không phải là lần đầu tiên hai người bọn họ bày ra một trò đùa nhỏ như vậy. Tuy nhiên, khi Lumine vén chiếc váy nặng nề của mình và bước ra khỏi xe ngựa, cô ấy đã trừng mắt lên nhìn các kỵ sĩ.

"Đừng nói cho ai biết những gì ngươi đã thấy," cô ấy trầm giọng đe dọa, "ngươi phải quay trở lại Mondstadt và thông báo cho Bệ hạ rằng mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp. Không có gì khác thường đã xảy ra ". Anh ta định lên tiếng cãi lại, nhưng Lumine cắt ngang với một cái phẩy tay sắc lẹm của cô ấy, "Nếu ngươi quan tâm đến Barbara, ngươi sẽ làm điều này."

Anh ấy quan tâm đến Barbara. Tất cả mọi người đều quan tâm đến Barbara - họ đều đăng ký mua báo địa phương để cập nhật tin tức về cô hàng tuần.

Chuyện đó làm Lumine buộc phải đưa cho anh ta một túi mora, và anh ta ngay lập tức im bặt.

Hai cô gái bắt đầu với một chuyến đi bộ đến sân trong của cung điện. Những bức tường cao bao quanh tòa tháp, mặc dù không cần đến những hàng rào ở phía sau Zapolyarny. Một ngọn núi cao sừng sững kết hợp hài hòa với những ngọn tháp tròn với phần đỉnh nhọn đổ bóng lởm chởm xuống bên dưới. Tổng thể nhìn tựa như một cung điện tuyệt đẹp mọc ra từ trong vách đá vậy.

Nhưng trời quá lạnh. Thật sự rất lạnh. Tại sao mọi người lại chọn sống ở đây thực sự là một bí ẩn đối với Lumine.

Barbara căng thẳng khi nhận ra đội hộ tống của họ đang đợi họ ở sân trong. Lumine chạy đến phía sau lưng cô ngay khi cô vừa dừng lại, "Đ-Đợi đã! Cậu phải đi phía trước tớ ".

"Hả?" Lumine nói thầm. Người hộ tống đang đến gần.

"Cậu có bao giờ đi trước mặt tớ không?" Barbara rít lên, "Không, cậu chưa từng. Tớ là Lumine và cậu là tớ nên cậu phải ở phía trước! "

Việc chuyển đổi vị trí làm cô cảm thấy lạ lẫm. Cô đẩy Lumine về phía trước và lui về phía sau, cố định tư thế để tạo cho cô một không khí kiêu ngạo hoàng gia. Người hộ tống chỉ nhướng mày khi anh ta tiến lại gần bọn họ.

"Cúi chào!"

Lumine nao núng trước lời yêu cầu thì thầm, rồi khẽ nhún gối cúi chào. Người hầu chỉ lịch sự phớt lờ đi việc cô luống cuống đến mức suýt thì vấp ngã như thế nào.. "Thưa công chúa, chào mừng Người đến với Cung điện Zapolyarny. Vui lòng đi lối này."

Cung điện Zapolyarny. Ngôi nhà của vị hoàng tử đáng sợ nhất lục địa Teyvat.

Hãy để những mưu đồ và thủ đoạn bắt đầu.

Người hầu ra hiệu về phía con đường phủ đầy tuyết phía trước. Những bụi hoa hồng khô xếp hàng thẳng tắp như những cánh tay đầy gai chào đón họ. Lumine căng thẳng đến độ muốn phát điên, dưới bụng quặn lên vì bồn chồn còn trái tim như sắp nghẹn lại.

Không ai trong gia đình Barbara từng gặp Tartaglia. Anh ta chỉ là hoàng tử thứ ba của Snezhnaya, không phải là người đầu tiên cho vị trí kế thừa ngai vàng và không quan tâm đến chính trị hay ngoại giao. Anh ta có vẻ cũng không thích những chuyện nhảm nhí này. Chưa bao giờ tham dự lễ hội kỷ niệm của Mondstadt. Những lời kể về phong thái và ngoại hình của anh ấy rất khác nhau.

Một số người nói rằng đó là người đàn ông cao lớn như ngọn núi. Anh ta cưỡi trên con ngựa đen tuyền tựa màn đêm và nó cao hơn rất nhiều so với những người lính của anh. Một số khác cho rằng anh ta là bóng đen của quỷ với đôi mắt lạnh lùng, chết chóc. Một hoặc hai câu chuyện kể rằng hoàng tử trông hoàn toàn bình thường, mặc dù hơi xấu xí, và có mùi tanh như cá. Lumine không chắc mình phải tin vào điều nào nữa. Cô tưởng tượng ra một người man rợ cao lớn mặc áo da thú. Anh ta có lẽ chưa bao giờ rửa mặt với hàm răng rất có thể đã ố vàng mục nát, và anh ta sẽ hoàn toàn không biết cách để cư xử sao cho đúng mực.

Rõ ràng Barbara không cần phải chịu đựng anh ta. Lumine sẵn sàng thay nữ chủ nhân của mình làm điều này.

Hai người họ đi về phía những cánh cửa lớn của cung điện. Chiếc váy của Barbara có phần hơi nặng nề và diêm dúa hơn so với gu ăn mặc thường ngày của cô, kéo theo đó là lớp tuyết bám vào váy theo mỗi bước đi. Tuy nhiên, một công chúa đâu thể gặp vị hôn phu của mình khi mặc một chiếc áo da cùng bộ váy giản dị được. Sau lưng cô, Barbara đang loay hoay với những sợi dây buộc của chiếc áo coóc xê mà Lumine đã cho cô mượn.

Điều này đang thực sự đã diễn ra. Càng tiến đến gần cửa, trái tim cô càng loạn nhịp, sự cảnh giác càng tăng cao.

Bản lề của cánh cửa lớn rên lên những âm thanh rền rĩ như tiếng phàn nàn và làm Barbara phải giật mình ngạc nhiên khi nhận ra sự bồn chồn lo lắng của mình. Cô nắm chặt lấy chiếc áo choàng mềm mịn của Lumine để kiếm tìm cảm giác thoải mái, "Thưa công chúa, n- người có chắc là mình đã chuẩn bị sẵn sàng không?"

Người hầu ném cho hai cô gái một cái nhìn kỳ quặc. Lumine phớt lờ anh ta và đan tay mình vào tay Barbara, "Tất nhiên rồi. Ta rất hào hứng khi được gặp anh ấy." Một lời nói dối trơn tru, nhẹ tựa như lông hồng.

Rất có thể, chuyện một nàng công chúa và một cô hầu gái/ kỵ sĩ tay trong tay đi dạo không phải chuyện thường thấy, mặc dù Lumine biết rằng điều đó không đủ kỳ quặc để làm dấy lên nghi ngờ. Những tiếp xúc cơ thể đem đến một cảm giác thoải mái trong khi sự cảnh giác đột ngột tăng vọt đủ để nhấn chìm sảnh vào của cung điện. Ngột ngạt, cực kỳ căng thẳng. Họ thực sự đã làm điều này.

Hy vọng rằng sẽ không có ai bị xử tử vào lúc tất cả mọi chuyện kết thúc. Lumine giữ nỗi lo đặc biệt đó cho riêng mình.

Âm thanh trong căn phòng vang lên như tiếng vọng lại từ trong hang động. Mỗi tiếng bước chân vang lên đều trở nên to hơn nhiều so với bình thường, vậy nên tiếng thì thầm rối rít của Barbara là cách duy nhất để đánh lạc hướng tiếng ồn, "T-Thưa điện hạ, nếu chuyện chuyện đó thực sự xảy ra thì sao ..."

"Hả?" Lumine liếc nhìn cô ấy. Người hộ tống dừng bước để cho phép hai cô gái trò chuyện - mặc dù anh ta bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu yêu anh ấy?" Cô ấy thì thầm vào tai nàng công chúa, "Nếu anh ấy lại là gu của cậu thì sao?"

Không thể nào có chuyện rơi vào lưới tình chỉ trong vòng một tuần được, và Lumine cũng không có ý định ở lại đây lâu hơn thế. Ngoài ra, cô ấy còn có những tiêu chuẩn cao hơn nhiều. Một người man rợ với mùi tanh như cá không phải là gu của cô.

Cô bắn cho Barbara một cái lườm, thì thầm đáp lại, "Tớ sẽ kết hôn với một người đàn ông tốt bụng và quả cảm như Cyrus. Tớ đã luôn biết điều đó. Đừng lo lắng cho trái tim của tớ, không có thằng đần hiếu chiến nào sẽ thu hút được nó đâu."

Người hộ tống không thể nghe thấy những lời thì thầm giữa họ, nhưng anh ta nhìn chằm chằm như thể thúc giục các cô gái tiếp tục bước đi. Lumine lùi ra xa và tiếp tục tư thế của mình. Anh coi đó như một dấu hiệu để tiếp tục dẫn họ xuống sảnh vào rộng lớn.

Chân dung của những ông già trông vô cùng buồn tẻ được xếp trên từng inch trên bức tường. Tổ tiên, Lumine chỉ có thể nghĩ đến điều đó. Các vị vua thời xưa tự cho rằng mình đủ cao quý để được vẽ thành tranh. Họ rẽ sang hướng khác và bắt đầu đi lên một cầu thang lớn. Tiếng bước chân của họ lại vang vọng hơn.

Có một bản phác họa ngay cả sau những bức tường dày. Cứ như thể không có một lượng thạch cao và gỗ nào là đủ để xua đi cảm giác ớn lạnh này vậy. Barbara tiến lại gần Lumine và tránh những người hầu đi qua - không ai dám nhìn thẳng vào mắt họ. Các cô gái cứ tiếp tục bước đi, bước đi, và bước đi. Lumine sẽ còn khó khăn hơn khi phải cúi chào với đôi chân mới bị đau của mình.

Cuối cùng, họ cũng đã gần đến tầng thứ tư. Hành lang này ngắn hơn so với những hành lang khác, nhưng lại không quá yên tĩnh so với những tầng còn lại. Có vẻ như mọi tầng đều đã bị bỏ hoang. Những người hầu đều im lặng như thóc, còn lính canh thì đứng nghiêm như tượng. Cung điện to lớn tráng lệ này lại khiến cho những vị khách lần đầu ghé thăm không khỏi cảm thấy trống rỗng.

Tuy nhiên, căn phòng này đã có người ở. Từ bên trong vọng ra tiếng cười và tiếng bước chân, những dấu hiệu của sự sống thắp lên trái tim của Lumine một niềm hy vọng. Barbara, cảm nhận được bầu không khí trang trọng, liền nhanh chóng buông tay Lumine ra và lùi lại về vị trí bên phải ở phía sau. Cô ấy đang đứng ở vị trí vốn luôn là của Lumine, ép mình nén nỗi sợ hãi trong lòng và cố gắng tỏ ra bản thân là một kỵ sĩ đã trải qua những cuộc huấn luyện bài bản.

Chính là lúc này đây. Từ đây trở đi, sẽ không còn đường để lui nữa.

"Bệ hạ," người hầu cúi đầu kính cẩn và bước sang một bên để mở cửa. Anh ta cất cao giọng để thu hút sự chú ý của những người có mặt trong phòng, "Thần xin được giới thiệu Công chúa Barbara Pegg của Mondstadt đến Bệ hạ, Nữ hoàng Điện hạ, Hoàng tử, Công chúa, Hoàng tử, Hoàng tử, Công chúa, Hoàng tử và... Hoàng tử.

Lumine không hoàn toàn chắc mình sẽ nghĩ gì về điều này nữa.

Nhưng lời tên người hầu nói thực sự rất chính xác. Có chín cặp mắt đang nhìn thẳng vào cô từ những nơi khác nhau trong phòng. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu - có lẽ là từ Công chúa, hoặc cũng có thể là từ Hoàng tử. Giới quý tộc không bao giờ thất bại trong việc khiến cô bối rối.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người trông có vẻ là quan trọng nhất trong căn phòng; Một người phụ nữ trung niên với mái tóc vàng, điểm xuyết vài vệt màu xám xõa qua vai, thẳng mượt như một tấm màn được ủi phẳng phiu hoàn hảo. Bà ấy có ánh nhìn thật vô cảm, dẫu cho là đang thầm đánh giá cô gái trẻ đứng bên cửa bằng sự điềm tĩnh cẩn trọng.

Đó hẳn chính là Tsaritsa. Barbara khẽ chọt vào lưng cô, gạt Lumine ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân và nhắc nhở cô phải hành động như thế nào. Cô hốt hoảng nắm chặt hai bên váy và cúi thấp người, "Xin chào, Nữ hoàng Điện hạ. Và..." đôi mắt vàng liếc sang phía người đàn ông rõ ràng là chồng bà ấy - ông ta đang cố bụm miệng cười, điều đó khiến cho Lumine muốn bật ra tiếng cười mỉa mai. "Bệ hạ."

"Con có thể đứng lên," Tsaritsa phẩy tay một cách miễn cưỡng. Bà ra hiệu cho một quý ông lịch lãm đang đứng bên cạnh mình, "Đây là Pavol, con trai đầu lòng của ta. Đây là Anastasia, đứa con thứ hai."

Pavol là một người đàn ông tóc đen với gương mặt bình thường, trong khi Anastasia có một mái tóc đỏ chói cùng với những lọn tóc quăn xù nhất mà cô từng thấy. Cả hai đều cúi đầu/ cong người chào cô. Lumine cúi chào đáp lễ họ.

"Và đây là Alexander," bà ra hiệu với một người đàn ông trẻ hơn có nụ cười ranh mãnh như một con sói, "Bên cạnh anh ấy là Tonia, con gái út của ta."

Tonia cúi chào. Lumine cũng cúi chào lại.

"Trong góc là Anthon, người con trai thứ tư của ta. Tiếp theo là Teucer, con trai út. Thằng bé chỉ mới tám tuổi, vì vậy xin hãy thứ lỗi cho sự thô lỗ của nó."

Tsaritsa lúc này không thể nghe chán nản hơn được nữa. Tuy nhiên, Lumine lại tiếp tục cúi chào thêm lần nữa - mắt cá chân và chân của cô ấy đang nhức lên từng hồi. "Xin đừng lo lắng. Cậu bé không hề thô lỗ chút nào."

Cậu nhóc đang ôm chặt một con búp bê nhỏ vào ngực, nhìn cô với đôi mắt mở lớn như mặt trăng tròn. Khi cô mỉm cười với cậu, một nụ cười tươi rói cũng nở trên môi chàng trai trẻ.

Cô ấy đã gặp tất cả các công chúa và hoàng tử. Tất cả, trừ một người. Không có kẻ man rợ ăn thịt hay một gã người bê bết đầy máu và giễu cợt cô như một con chó mắc bệnh dại nào quanh đây cả. Cô tự hỏi liệu thậm chí Tartaglia có có mặt ở đây hay không.

Tsaritsa còn không cho cô thời gian để suy nghĩ trước khi thở dài và nhìn chằm chằm vào ai đó ở tận phía bên kia của căn phòng. Cuối cùng Lumine cũng để ý đến anh ta - một người đàn ông trạc tuổi cô, có lẽ là lớn hơn một hoặc hai tuổi, đang ngồi trên bệ cửa sổ với một chân thong thả đung đưa xuống sàn. Anh ta trông giống hệt những người còn lại trong gia đình nhưng lại tự giữ mình như một kẻ ngoài cuộc.

Mái tóc đỏ. Làn da nhạt màu với đốm tàn nhang trên sống mũi thẳng. Ánh mắt đánh giá nheo lại trước cái nhìn trừng trừng của Tsaritsa.

Anh ta không nói gì.

Tsaritsa lại thở dài lần nữa. "Thứ lỗi cho ta."

"Ồ, không sao đâu!" Lumine mỉm cười châm biếm. Cô cúi đầu và tránh sang một bên để cả gia đình nhìn thấy Barbara - Barbara thực sự - "Đây là kỵ sĩ kiêm hầu gái riêng của tôi, Lumine. Cảm ơn vì đã cho phép tôi được dẫn cô ấy theo tới đây."

Barbara mỉm cười như thể có sức mạnh vô hình nào đó đang kéo môi cô lên vẽ thành một nụ cười miễn cưỡng. Lumine nhanh chóng quay người lại để che đi tầm nhìn của cô ấy.

"Tất nhiên rồi." Bệ hạ đáp. Đó là từ đầu tiên ông ấy nói, mặc dù nụ cười ngốc nghếch của ông vẫn ở đó qua mỗi lần giới thiệu. Ông chẳng có vẻ gì là bất ngờ với cái lườm sắc lẹm không chút khoan nhượng của vợ mình đối với tên người ngoài đang ngồi cạnh cửa sổ.

Bầu không khí im lặng đến khó xử bao trùm lên mọi người trong phòng như những bông tuyết đầu mùa âm thầm rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Teucer và Anthon thì thầm vào tai nhau trong khi Tonia thúc cùi chỏ vào họ, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Người anh cả, Pavol lại trông chẳng mấy quan tâm, trong khi Anastasia cứ liên tục mở miệng ra rồi lại ngậm lại như thể đang băn khoăn không biết nên nói gì. Còn Alexander chỉ mỉm cười.

Khó xử. Sự khó xử đến ngạt thở.

"Xin thứ lỗi," Giọng Tsaritsa vang lên, nghe quá lớn trong căn phòng yên tĩnh. Bà tiến lên phía trước, lướt qua những đứa con của mình và bước thẳng về phía người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi bên cửa sổ. Lumine nhìn bà ấy cúi xuống để tháo một thứ gì đó ra khỏi chân mình.

Chỉ khi hai mắt anh ta mở to vì sợ hãi, cô mới nhận ra thứ mà Tsaritsa đang cầm trên tay.

"Đ- Đó có phải là chiếc dép của bà ấy không?" Lumine thì thầm với Barbara. Nàng công chúa cải trang chỉ nhìn chằm chằm vào khung cảnh đó bằng một vẻ kinh hãi.

Một tiếng bốp dứt khoát vang lên. Mọi người, kể cả lính gác cửa, đều phải cứng người trước âm thanh đó.

"Ajax Mikhaelovich Alekseev!" Nữ hoàng hét lên trong khi nạn nhân đáng thương phải giơ hai tay lên để chống đỡ cuộc tấn công dữ dội bằng chiếc dép của bà ấy, "Hãy thôi làm một thằng zarnarets và giới thiệu bản thân với vị hôn phu của mình đi! Mudak! Cậu nhóc con quá sợ hãi để bắt chuyện với một cô gái hả?"

"Con không sợ, mamushka- Đau!"

Thêm một cú tát và một tiếng rên đau đớn nữa khi anh quỳ xuống để tìm đường thoát ra ngoài, nhưng chiếc dép có thể dễ dàng uốn cong vẫn tiếp tục lao đến tấn công. Lumine kinh hoàng chứng kiến cảnh người đàn ông trưởng thành này bị mẹ mình đánh tới tấp.

Đó hẳn là Tartaglia. Vị hôn phu của Barbara.

"Xin thứ lỗi," Anastasia tiến lại gần, cuối cùng đã quyết định được mình muốn nói gì. Cô ấy nắm lấy cả hai tay của Lumine và bỏ qua sự hỗn loạn khi em trai mình đang bị đập tơi tả, "Chị chỉ muốn nói trước là..."

Cô ngập ngừng trong giây lát. Tartaglia vừa nhận một đòn chí mạng vào một bên đầu. Bệ hạ thì cười toe toét như thể không có chuyện gì xảy ra.

Anastasia nhăn mặt tỏ vẻ thương xót, "Chị rất tiếc vì em phải gia nhập vào gia đình này. Xin gửi tới em lời chia buồn sâu sắc nhất từ chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top