Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHONGQIU

23:00
4/4/2023

===================================================
:Xingqiu
Chongyun ơiiiiii~
Chongyun:
Sao thế?
:Xingqiu
Chiều nay vẫn chỗ cũ nhé, 2h ha?
Chongyun:
Sợ nắng á, mà sẽ không có ớt tuyệt vân chứ? *icon sợ sệt*
:Xingqiu
Sẽ không có mà.*icon cười nham hiểm*
Chongyun:
;-; vậy là có à?
:Xingqiu
Không?
Chongyun:
Thật chứ?
:Xingqiu
Thật. *icon hãy tin tôi*
Chongyun:
Vậy 1h30 nhé?
:Xingqiu
Okkkkk
==================================================
Hai ngón tay mảnh khảnh của cậu thoăn thoắt gõ trên màn hình, tủm tỉm cười. Khi yêu rồi ai cũng khác nhỉ? Nhắn tin bình thường thôi mà cũng làm lố lên cho được. Cái tính phấn hường này cậu học của ai cũng chẳng rõ, hồi nhỏ xíu đã nữ tánh thấy lạ rồi. Đã thế lông mi vừa dài lại cong, cùng đôi má hây hây nữa thì bao anh đổ. Cậu hay đọc nhiều tiểu thuyết kiếm hiệp nên cái tính nghĩa khí cũng bắt nguồn từ đây. Rồi không những trai đổ, gái cũng mê cậu nữa kìa. Bên cạnh cậu luôn túc chực một cái tủ lạnh di động, hễ ai đến gần thì 'đóng băng'. Vậy người ta mới đồn ác cả hai như người yêu, cứ thấy cậu lại có anh kè kè theo sau, đã thế còn rất nổi, chuyện trường mình mà trường khác cũng hay. Cậu cũng chẳng ghét bỏ mấy lời ra vào đấy lắm, lại còn thinh thích nữa cơ. Anh cũng chẳng phản đối gì gay gắt, đơn giản không muốn người ta soi mói bạn thân anh thôi.
Cậu hớn hở thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước. Chẳng cầu kì là bao, cậu chỉ đi học nhóm thôi nên cũng đâu cần vải lụa xa hoa? Bàn tay thon gọn của cậu xếp chồng sách vở bề bộn trên bàn rồi cầm cuốn tập "Sách bài tập Văn 8 nâng cao" với quyển vở bị kẹp một đống "linh kiện", toàn giấy là giấy nhét tạm vào cái túi vải màu be.
À, còn bút nữa. Nhưng cậu không mang đâu, cậu sẽ mượn anh bạn thân "điều hòa trung ương" cây bút khác, người ta hay gọi thế, nhưng chẳng biết ai mới là "điều hòa trung ương". Bọn trong trường, chắc nó chừa cậu ra.
Kim giờ chỉ mới qua con số 1 một tẹo, cậu đã vội vã cầm theo cái túi vụt ra khỏi nhà. Trời cũng chẳng nắng lắm, chỉ hơi oi thôi. Cậu cũng chẳng để tâm, cái cậu đang hướng đến là chỗ ngồi tốt ở quán cà phê mà cậu và anh hay lui tới. Hơi lạ khi cậu cứ nhất quyết đòi học nhóm ở đấy, cái tính mè nheo này ngoại trừ anh ra cũng chẳng ai biết. Anh ngu ngơ hỏi lý do mà cậu chỉ dở tính trêu chọc nên anh cũng chẳng mặt dày thăm dò nữa.
Cậu hơi hối hận rồi. Từ nhà chạy một mạch đến đây, nắng gắt cứ xuyên qua tán lá rồi đáp lên đầu cậu, nhiều đến chóng mặt. Cậu nghĩ mai mình sẽ sốt, cậu mong thế, mong hơn nữa là anh sẽ đến chăm cho cậu, mà cũng chẳng cần mong, anh chắc chắn làm thế rồi. Thiệt chút là cậu sẽ phải làm bù văn, mà không sao đâu, cậu sẽ nhờ bạn mình giúp.
Từ xa, cậu đã thấy mái đầu xanh nhàn nhạt của anh rồi. Ngược lại với vẻ vội vã của cậu, anh trông có vẻ điềm tĩnh, cứ thư thả bước đến quán cà phê chỉ cách một dãy phố nữa chẳng chừng. Như cá gặp nước, cậu lao nhanh đến chỗ anh rồi hù một phát cho anh sợ chơi. Mà anh những chẳng sợ, còn hù ngược lại với gương mặt đã đỏ bừng do cái nắng ban trưa. Sắc má anh ửng hồng, cùng với vẻ mặt cam chịu lại đốn đổ mất tim cậu rồi. Người gì mà dễ thương dữ! Đỏ mặt lây được hay sao ý mà má cậu cũng gay gắt đỏ rồi.
"Xingqiu à, cậu làm gì mà cười tủm tỉm suốt thế?"
"Hì hì, đoán xem nào bé yunyun." Cậu lại cợt nhả với anh, một lần nữa.
"Tớ không phải là bé! Trả lời thật đi Xingqiu à." Anh phụng phịu, có phần không chấp nhận cách gọi trẻ con đó của cậu.
"Hehe do bé Yunyun dễ thương quá đó ~"
"Tch, đừng đùa kiểu thế chứ, dễ hiểu làm lắm đó..." Anh cứ lí nhí trong miệng, dường như nói chẳng để cậu nghe.
"Đâu ~, thật mà. Cậu rất dễ thương là đằng khác á. Các bạn nữ thích cậu quá trời, làm tớ ghen tị thật đó."
"Không đến mức đấy đâu, chẳng phải trong hộc bàn cậu được gửi tặng rất nhiều thư tình sao?"
"Gì chớ, tớ sao mà được thế. Họ chỉ để nhầm hay muốn gửi cho cậu mà ngại quá, nhờ tớ thôi."
"Lắt léo hay lắm Xingqiu, nhưng cậu không giấu được tớ đâu."
"Giấu gì chứ, cậu lại đổ oan cho tớ rồi, buồn ghê gớm luôn ý." Cậu ủy khuất trách móc anh.
"Mà nóng ghê ý nhỉ?"
"Nãy tớ đã kêu ngoài trời nắng rồi mà."
"Tớ sẽ bốc hơi mất, nếu thế Yunyun sẽ vẫn chấp nhận một 'Xingqiu bốc hơi' chứ?"
"Phải tùy chứ, lỡ 'Xingqiu bốc hơi' có thể cho tớ ăn một đống ớt tuyệt vân thì e rằng phải bỏ cậu lại rồi."
"Đồ độc ác này, đúng là chỉ biết phụ lòng tớ là giỏi!"
"Zừa."
"Xớ."Cậu hậm hực, đành bất lực với cái sự phũ phàng này của anh. Tủ lạnh di động có khác, chắc sau này mỗi ngày sẽ như sống trên đỉnh Long Tích mất, thế thì lạnh dữ dằn luôn.
Đi rồi đi mãi, thong thả đến mấy cũng đến điểm dừng. Thật may mắn cho cả hai rằng chẳng có bóng khách nào bên trong cả. Giữa trưa hè, hai cậu thanh niên, không đội mũ, không mang ô, chắc đáng. Cứ đều đều thế, Xingqiu cậu cũng sớm quen rồi, chỉ tội anh thôi. Đã không chịu nổi nhiệt rồi mà hôm nào cậu cũng đưa anh đi hành xác,lúc thì học nhóm, lúc đi chạy xa, lúc lại sang nhà cậu chơi, mà nhà cậu cũng đâu phải gần, nó gần gấp đôi quãng đường từ nhà anh đến trường ý chứ.
Tiếng chuông cửa dingding vô tình đánh thức anh nhân viên còn say mộng. Chắc anh ấy phải hụt hẫng lắm, khi mà bị hai cậu thanh niến kéo giấc ngủ rời xa.
"Cho em một trà nghê thường và đá bào nhé!" Anh nhân viên mơ màng viết lách trên tờ giấy note vàng. Loạng choạng đến cửa sau lấy đá.
Cậu nhanh nhảu chạy lên lầu trước mặc anh lóc cóc theo sau. Anh lọ mọ mãi mới đến nơi, đã thấy cậu ung dung dở sách dở vở trên cái bàn bên góc gần cửa sổ rồi. Anh vội đến ngồi đối diện tránh để cậu đợi, mà trước mặt anh chẳng khác gì một con slime thủy giận dữ cả.
"Chongyun chậm như rùa á, nếu nãy tớ mà không kéo cậu đi nhanh, chắc giờ này cậu đã say nắng mà ngất giữa phố xá người ta rồi."
"Ai biểu cậu cứ đòi đi giữa trưa thế này chứ. Bộ hành tớ vui lắm sao?" Anh nũng nịu khác hẳn với cái vẻ lạnh lung thường thấy.
"Pfft... haha" Cậu khúc khích cười.
Nắng rớt trên mái tóc biển chiều, đôi đồng tử hổ phách chớm nở đóa đinh hương mà dì anh hay kể về những chuyện xưa cũ, tiếng cười ròn rã như bản hòa âm rộn ràng, cứ ngân nga trong tâm trí anh mãi không thôi, lỡ thả hồn anh bay về nơi xa không biết ngày sẽ đáp lại.
"Yunyun à, cậu ốm à mà mặt đỏ bừng lên thế?"
"Đâu! Do nóng quá ý!"
"Đâu nào, ừ hử, nóng bỏng tay tớ rồi." Cậu rướn người lên, áp đôi bàn tay man mát lạnh lên hai cái má đã đỏ gay đỏ gắt.
"Chắc là không sao chứ Yunyun? Cậu ốm là tớ lo lắm đó." Mặt cậu sát lại anh, chỉ cần nhướng lên một chút, chút thôi có thể chạm đến cánh hồng mềm mại đó rồi...
"Không sao thật mà..." Anh lắp bắp tronng miệng chẳng biết cậu có hay.
"À, không phải cậu đến đây học sao? "
"Ừm, mà Yunyun yêu quý, cậu mang bút không? Tớ lại quên nó nữa rồi."
"Có, sao lần nào cậu cũng quên thế?"
"Thì quên thôi, do tớ hông có nhớ." Cậu dí dỏm trả lời.
"Cậu nên cài một cái bút vào vở đấy, chưa già mà sao đãng trí vậy cà."
"Sẽ nhớ mà, nhớ mà. Mải nghĩ về cậu quá nên chẳng có gì lọt vào đầu được hết á."
"Này, dễ hiểu lầm lắm đó..." Anh lẩm bẩm nơi đầu lưỡi. Nếu cậu nghe thấy, anh sẽ chẳng biết chui vào cái hố nào mất.
Cậu tủm tỉm cười. Đường cong mĩ miều trên gương mặt cậu làm anh chết điếng. Anh sẽ chẳng ngừng chăm chú vào cậu mất thôi. Từ lúc gặp lần đầu trong lớp học năm ấy, anh đã chẳng ngừng tương tư ngày đêm về hình bóng cậu trai nhỏ với mái tóc xanh mềm mượt đó rồi. Tiếng cười của cậu đối với anh đặc biệt lắm, nó như tiếng ngân của những tiên nữ, một bản nhạc êm ả luôn được anh nhớ ghi.
"Yunyun, bút?"
"Đây." Anh mò mầm vào cái kẹp file lấy ra cái bút bi quốc dân đặt vào lòng bàn tay cậu đang chìa ra.
"Cho cậu luôn đó, xong gài vào vở đi."
"Cậu cho tớ hả? Qúy hóa quá đi, cuối cùng bé Yunyun cũng biết đền ơn rồi. Tớ xúc động lắm luôn!"
"Ai là bé chứ, cậu thì có ý."
"Hì hì."
Cậu không phải thiếu tiền, cái bút này không đắt, nhưng cậu thấy nó ý nghĩa quá, đồ crush tặng cái gì chả quý. Mà thế cũng không khiến cậu mang bút theo mỗi lần học nhóm với anh đâu nhé! Cái bút này lại làm cậu gợi về mùa đông đáng quý vài năm trước. Hôm đấy thi văn, mà xu cho cậu quá, bút hết mực giữa giờ thi. Lúc vừa định hỏi xin bút, đã thấy anh dúi vào tay cậu cây bút xanh rồi. Từ đấy cậu quý anh lắm (ai giúp cậu là cậu đều thích hết á), ban đầu chỉ là những mẩu chuyện trò nhỏ lẻ, rồi cậu thân với anh hơn, sau đó cả hai cùng hẹn nhau đi chơi nè. Từ đấy đến giờ cũng ngót nghét 2 năm hơn, và 2 năm hơn đấy cũng đủ cho một tình yêu nhú lên như một mầm cây, thuần túy và giản đơn.
Không lâu sau, cốc trà nghê thường và đá bào đã được đặt trên bài "hai kẻ phạm tội", có vẻ anh nhân viên chẳng còn khó chịu với hai cậu học sinh trung học vô lương tâm nữa, hoặc anh ấy đã quên rồi. Hương trà dịu nhẹ dễ dàng cướp đi sự tập trung của cậu, nó cuốn hút lắm. Khi nhâm nhi tách trà cậu như được dẫn dắt đến một thảo nguyên yên bình ngập gió. Những tia nắng ấm vàng ươm sưởi ấm tâm hồn cậu, chẳng gắt gao như nắng hè oi ả, chẳng nhạt nhòa như nắng hạ khi tan. Một khoảng không ngập nắng kéo cậu gần đến sự thư thả vĩnh hằng.
Thường thường nhờn nhờn là thế, khi bắt ta làm việc cậu chẳng khác gì một cỗ máy đến từ đế chế Khaenri'ah hùng vĩ, chắc chắn, hoàn hảo, và khôn ngoan. Xấp bài tập mà thầy cậu giao ngang nhiên được xử lí gọn ghẽ và có trật tự. Đôi khi anh thấy cậu rất đáng sợ, không có người bình thường nào có thể ngửi nổi đống "Sách bài tập Ngữ Văn 8 nâng cao " đó nói chi đến đụng một ngón tay vào.
Mê mẩn nhìn cậu với những trang sách làm anh quên mất cốc đã bào sẽ sớm nóng chảy. Anh sẽ chẳng còn bận tâm đến nó nếu cậu còn mê hồn thế này. Những tia nắng tinh nghịch nhảy múa trên mái tóc cậu sắc vàng lung linh. Đôi mắt cậu như viên đá thạch phách quý hiếm, lấp lánh và yêu kiều lại khoác vẻ cứng rắn quyết đoán. Tất cả lại càng khiến anh chìm sâu hơn trong tình yêu dành cho cậu, quá đỗi đẹp đẽ, quá đỗi ngọt ngào.
"Yunyun, cậu xong bài rồi hã?"
"À chưa, giờ tớ làm đây."
"Chán quá đi, với tốc độ này đến xế chiều tớ mới xong mất." Cậu than vãn với vẻ mặt tủi thân nhất có thể dương mắt nhìn anh.
"Thì cậu cứ làm thôi, mai cũng chưa đến hạn mà nhỉ?"
"Nhưng mà thế không chơi được với Chongyun còn gì. Thật sự chán quá đi à ~" Cậu ngân dài rồi để gò má mình áp vào tập giấy dày trên bàn.
"Nếu chưa xong thì tớ vẫn ở lại với cậu mà. Cứ từ từ thôi." Anh dỗ dành cậu.
"Vậy nếu đến tối muộn quá giờ cơm thì cậu vẫn đợi à?"
"Chắc thế ? Nếu bố mẹ tớ và cậu đều đồng ý." Anh ngu ngơ trả lời làm cậu phì cười."
"Yunyun à, cậu coi thường tớ hả? Đống này mà tớ làm đến tối thì thi học sinh giỏi văn kiểu gì thế haha. Nếu đến tối thật thì nhân viên cũng quẳng chúng ta ra đường trước khi cậu kịp báo với gia đình đấy."
"Cậu hỏi thế nào tớ trả lời vậy thôi chứ." Anh ngại ngùng cúi mặt xuống, nhục thay cho lời nói 'vô cùng thiếu não' ban nãy.
"Dù sao cũng cảm ơn đáp án cho câu hỏi ban nãy nhé, nó ngớ ngẩn chút nhưng tớ mát lòng mát dạ lắm đó."
"Thế mà nãy còn chê tớ nữa kìa. Giờ thì đẹp mặt." Anh liếc xéo cậu.
"Hì hì, nhưng đúng mà, tớ chỉ giải thích cho cậu kẽ hở trong cậu nói của mình thôi.
"Học sinh chuyên văn nào cũng thích phân tích lời nói người khác sao hử?" Anh cáu kỉnh mỉa mai cậu.
"Chỉ là thói quen thôi mà." Vụng về giải thích xong cậu nhấm nháp tách trà ấm tiếp.
Anh cũng chẳng muốn tranh cãi gì thêm. Cậu lúc nào cũng thế cả, cứ đang làm việc này lại cụt hứng chuyển sang cái kia. Cái tính sáng nắng chiều mưa của cậu anh đã quá thuộc rồi. Biết rằng sẽ chẳng có cuộc trò chuyện nào diễn ra trong thời gian dài anh cũng mang cái kẹp file đầy ắp tài liệu ra mà cặm cụi nghiền ngẫm. Chẳng là anh bị giáo viên nhìn chúng mà phó thác cho ít việc liên quan giấy tờ. Trước đây Xingqiu luôn là đối tượng được tin yêu của thầy cô nhưng do cậu đã tham gia đội tuyển học sinh giỏi rồi nên cũng chẳng còn thời giờ cho những điều lặt vặt thế này nữa. Anh thầm nghĩ vì anh bám cậu như sam(có thể là ngược lại :P) nên thầy cô mới thường xuyên nhờ vả anh thế. Đúng là hồi đầu có chút phiền, nhưng sự kiên trì của anh cũng khiến anh chưa từng từ chối họ.
Lâu ngày bám riết cậu thế, những lời bàn tán độc địa cũng nặng trịch sau lưng anh. Vì cậu quá tài giỏi, anh mới bu vào làm quen. Vì nhà cậu khá giả suy ra anh theo sau đào mỏ. Vì cậu quá hoàn hảo nên anh mới bám theo. Đôi khi anh cũng tủi thân lắm. Anh biết đó chỉ là một số học sinh ghen ghét chẳng đáng để tâm, nhưng anh không muốn cậu nghe những lời nói thâm hiểm đó. Anh không muốn cậu nghĩ xấu về mối quan hệ của cả hai. Dù biết rằng cậu sẽ chẳng bao giờ để anh lại phía sau, nhưng trong thâm tâm anh vẫn đau đáu nỗi sợ mất đi người anh sẵn sàng dành cả cuộc đời để yêu.
Đôi khi anh thấy mình đang nhơ nhuốc trong bùn còn cậu là đóa sen lặng im trên đó. Tinh khiết đến nỗi không mảnh bùn nào có thể vấy lên cánh trắng chẳng vương bụi trần nhân gian. Đến nỗi anh chỉ muốn lùi về sau để cậu làm bông sen đẹp nhất đầm. Nhưng thật khốn đốn làm sao khi dục vọng của anh sẽ chẳng ngừng thôi thúc anh nuốt trọn bông sen đẹp nhất đó. Những ham muốn trần tục vẫn mãi hằn sâu trong tâm trí con người không thể dứt khỏi.Dì anh đã thì thầm trong những cơn mê man mà anh đắm chìm.
Tiếng loạt xoạt những tờ giấy được lật, gió vi vu ngoài cửa sổ, tiếng thở đều đều của hai kẻ si tình. Cậu không biết cuộc tình này có thể dẫn đến đâu, đi xa thế nào, chắc đành để thời gian trả lời nhỉ? Tình yêu đơn phương lúc nào cũng đẹp hết, trên cả những người anh em của nó. Cậu chưa bao giờ khắt khe với những thứ liên quan đến cảm xúc, đơn giản là thuận theo nó. Không có kết quả, cậu cũng chịu, bị từ chối, cậu cũng chịu, sỉ nhục hay ghét bỏ, cậu cũng phải chịu. Tự cậu chuốc lấy lọ thuốc mang tên "tình yêu", chẳng biết là thuốc độc hay thuốc bổ nhưng đã uống rồi sẽ chẳng thể nhổ ra, chẳng thể chối bỏ nó đang dần lan ra toàn thân. Nếu gặp nhau là cái số, bên nhau là cái duyên, còn chữ "tình" thì để phận người quyết định.
"Chongyun này, tí nữa cậu ra công viên hóng gió với tớ chút được không?" Cậu vu vơ hỏi chẳng mong nhận lại một câu trả lời thỏa đáng.
"Được mà, sao thế?" Anh ngóc đầu khỏi đống giấy tờ, nhìn chằm chằm vào cậu.
"Tớ tự nhiên muốn thế thôi, xong tí ăn kem nữa nhé?"
"Uh, đương nhiên rồi, tớ trả tiền ha?"
"Tùy cậu." Cậu nhỏ nhẹ nói rồi hướng mắt về khung cửa sổ sớm đã tắt nắng.
Cậu đăm chiêu nhìn về phía cành cây có hai chú chim đang vờn đùa với nhau trông thật hạnh phúc, cậu mong mình cũng được như chúng vậy. Tự do, hạnh phúc, và có anh, thế là đủ cho một đời người rồi. Vòng đời của loài người chẳng ngắn ngủi như những chú chim, nhưng vì dài nên chẳng thể mãi hạnh phúc, xen lẫn vẫn là khổ đau và bất hạnh. Đến cuối cùng thì chỉ còn lại đơn côi, đến cuối sẽ chẳng còn là một cặp. Cho nên thứ giữ chúng ta lại là kỉ niệm, một mối tình không trọn vẹn lại càng quý giá, một cuộc tình đơn phương không hồi kết. Đến khi về với đất mẹ, kỉ niệm về anh vẫn hằn sâu trong tâm trí, anh có thể quên về những gì cả hai cùng làm, cậu có thể quên đi gương mặt anh, nhưng cả hai người sẽ luôn nhớ về hôm xế chiều và hai cây kem trong nền trời gam nóng khi mặt trời đã tắt nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top