Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lune d'Avril et Seize

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu là thứ bị cấm tuyệt đối trong nhà, cũng như thuốc lá. Bất kể ai, dù đủ tuổi hay chưa, nếu để Cha phát hiện được một mùi cồn thoáng qua hay mùi thuốc lá thì trừng phạt sau đó không hề dễ chịu. Lynette nhớ những lần cô và anh trai phải tham gia tiệc hội bắt buộc uống đều phải thông báo trước cho Cha.

Cha luôn để bọn họ tự lựa chọn rất nhiều thứ, ngoại trừ hai món trên. Nhưng nếu có ai một lòng muốn đắm chìm vào cơn mê nhất thời ấy, Cha cũng sẽ buông tay.

Trong mắt cô, và rất nhiều anh chị em khác của căn nhà Hơi Ấm này, Cha luôn nghiêm nghị và chưa bao giờ thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, kể cả khi nhận quà. Nụ cười của cha nhàn nhạt khi có khi không, tuy không làm bọn trẻ thất vọng, cũng đủ khiến bọn nó nhận ra Cha rất xa cách. Kể cả vào ngày trừng phạt cô và Lyney, Freminet. Lynette đã không nhìn ra được trong mắt Cha có gì, chỉ thấy sát khí choáng ngợp bóp chặt lấy yết hầu cô.

Đối với Cha, sự tin tưởng dựa trên lòng biết ơn sẽ khiến cán cân lệch về một hướng. Vậy nên Cha đã cho bọn họ sự lựa chọn, nhưng phải trả giá cho lựa chọn đó.

Nhưng có một ngày, Lynette đã thấy Cha ngồi bên bờ biển, trong một doanh trại bỏ phế của tổ chức với mấy vỏ chai rỗng. Mùi rượu trong không khí hòa với mùi mặn trong từng cơn sóng biển theo gió xộc vào mũi cô choáng váng. Tuy bình thường trong tiệc hội, Lyney là người nhận hết mọi lời mời rượu, nhưng Lynette vẫn phân biệt được chúng thông qua khứu giác đặc trưng. Những loại rượu trên bàn kia không hề nhẹ, còn có hỏa thủy của Snezhnaya.

Đã vài tháng trôi qua sau lần trừng phạt ấy. Những người đã chết đi giờ sống lại với thân phận khác, người ở lại vẫn tiếp tục công việc của mình. Tần suất Cha đến Fontaine cũng vơi đi.

"Lynette." Cha lên tiếng làm cô giật mình. Chưa bao giờ bọn họ giấu được Cha thứ gì. Lần trước khi nhà lữ hành mang bồ câu ảo thuật trả lại cho Lyney, cô thấy một giọt mồ hôi lạnh của anh trai rơi xuống ở thái dương.

"Vâng thưa Cha." Rời khỏi chỗ đứng, Lynette đến gần hơn. Nhưng mùi rượu nặng như đang ngăn cản cô bước đến.

"Con đứng ở đó đi, không cần đến gần đây." Giọng Cha vẫn như cũ, không giống như người đang say. Bóng lều khuất một phần gương mặt của Cha cộng với sương đêm làm cô cảm thấy khung cảnh trước mặt càng mơ hồ.

"Sao con lại ra đây?" Lynette không thể nói là mình cãi nhau với anh trai rồi bỏ ra ngoài đi dạo. Giờ này có lẽ Lyney và Freminet đang đi tìm cô, nếu để bọn họ tìm đến đây sẽ không còn mặt mũi cho Cha.

"Con đi dạo, thưa Cha." Suy nghĩ thật nhanh, Lynette trả lời. Dù sao cô thật sự ra ngoài đi dạo, chỉ là cắt bớt phần cãi vã trước đó thôi.

"Lynette." Giọng Cha lại vang lên đầy nghiêm nghị.

"Con cãi nhau với anh trai, thưa Cha." Không còn cách nào khác, cô thú nhận.

Lynette nghĩ cô giống với những đứa trẻ khác, đôi lúc sợ uy nghiêm của Cha mà không dám thành thật, rồi lại hối hận vì đã nói dối. Bởi lẽ Cha chưa bao giờ dồn bọn họ vào đường cùng.

Trông Cha như muốn nói gì dó rồi lại thôi, gương mặt vẫn hướng về phía bờ biển xa xăm. Trên bàn còn một chai chưa cạn, có lẽ Cha sẽ uống hết nó trong đêm nay.

"Con về đi, đừng để anh trai lo lắng."

Cha đã nói như vậy, Lynette cũng không thể ở lại. Đến khi đi xa rồi, cô vẫn còn nghe thấy mùi rượu đến ong đầu, giọng nói của Cha không hề thay đổi. Tiếng sóng biển rì rào vỗ bờ cát trắng như bình thường. Đêm nay trăng tròn vành vạnh, đẹp như tuổi trẻ thời niên thiếu.

Từ xa có tiếng Lyney và Freminet gọi, Lynette dứt khoát rời đi, để lại một khoảng trời bình yên cho Cha.

~~~oOo~~~

Lynette nhớ sinh nhật thứ mười sáu của mình và Lyney. Trong nhà tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ cho cả hai, Cha khi ấy vừa về đến cùng một món quà nhỏ và tham dự vào bữa tiệc ấy. Mọi người chuyền tay nhau một nhánh Lumidouce và tường vi cầu vồng thắt với nhau bằng một chiếc nơ trắng, rồi cài lên ngực áo.

Cha đã nhìn hai nhánh hoa ấy thật lâu, rồi đặt lên túi áo trái của mình. Một tháng sau Lynette vẫn thấy cặp hoa ấy trong phòng Cha, đặt trong một chiếc hộp pha lê. Cạnh đó là một mặt dây mà mãi đến vài tháng trước cô nhận ra, mặt dây đeo đó là của Clervie, đứa trẻ không tồn tại trong căn nhà Hơi Ấm. Bởi vì trước đó cho rằng đó là vật trang trí của Cha, Lynette không ghi nhớ trong lòng kể cả khi Clervie cũng đeo một chiếc giống hệt như vậy.

Cuộc trò chuyện trong buổi sinh nhật ấy khá rôm rả, có lẽ cũng vì mọi người vào mùa nghỉ ngơi ít ỏi của năm. Dong dài một hồi, đã có một anh chị em cao hứng mà hỏi nếu ở trường hợp phải chọn bản thân và người nhà, bọn họ sẽ chọn ai.

Không khí đình trệ ngay khoảnh khắc đó, người nêu câu hỏi cũng giật mình mà không khỏi run rẩy. Hơn ai hết, tất cả những đứa trẻ ở căn nhà Hơi Ấm này phải ý thức rõ một điều: bảo toàn bản thân trước, rồi mới đến người bên cạnh. Chỉ cần bản thân còn sống mới có thể giúp được người khác. Người đó lắp bắp nhìn Cha, trong ánh lửa bập bùng tranh sáng tranh tối, không ai có thể nhìn ra cảm xúc của Cha khi ấy.

"Ta cũng muốn nghe thử ý kiến các con." Cha đã nói như thế. Có lẽ vì đó là đêm sinh nhật, Cha không muốn phá vỡ bầu không khí. Mọi người e dè bày tỏ quan điểm. Nhưng hầu hết sẽ nói theo quy định trong nhà. Đến lượt Lynette, cô đã trầm mặc rất lâu. Sau cùng, cô đã nói nếu chọn bản thân mình và Lyney, cô sẽ cứu anh trai hoặc những anh chị em khác.

Bởi vì cảm giác làm người ở lại rất khó chịu. Cô đã khảng khái trả lời như thế khi Cha hỏi vì sao. Lyney và Freminet khi ấy chỉ hận không thể bịt miệng cô lại lúc ấy. Cái giá phải trả là cô dành hết kỳ nghỉ để chép lại toàn bộ quy tắc trong nhà mà Cha đặt ra.

Chuyện xảy ra rất lâu rồi, Lynette cũng chẳng nhớ mấy nữa. Nhưng cảnh tượng khi nãy gợi nhắc cô về buổi tối hôm đó, khi gương mặt của Cha cũng khuất sau bóng tối, đôi môi gần như không động đậy nhưng giọng nói vẫn đều đều vang lên. Lynette có đọc trong sách những người khi nói chuyện nhưng môi không mấy di chuyển là người khó tính. Ngài Neuvillette, Clorinde cũng có khẩu hình tương tự.

Và cả, đêm nay cũng là một đêm trăng tròn, giống như sinh nhật của cô lần ấy.

Ngưởi Li Nguyệt thường nói tuổi mười sáu là tuổi đẹp nhất cuộc đời, vì trong lịch cổ, vào ngày mười sáu mỗi tháng là ngày trăng tròn và sáng nhất. Tuổi thiếu niên đẹp đẽ và xán lạn như mặt trăng rằm, mang đầy những ước mơ và hoài bão.

Cha trở về khi mặt trời dần hừng đông, ánh sáng trắng chói lọi chiếu rọi khắp thế gian cũng là lúc Lynette thức dậy với tiếng bút của Cha lướt trên giấy. Thông báo rồi đặt bữa sáng trên bàn trước cửa phòng Cha, Lynette rời đến viện Ca Kịch chuẩn bị cho buổi diễn tối ngày mốt.

.

Người ta thường nói về nỗi đau đột ngột mất đi động lực sống, ánh sáng duy nhất của họ bỗng nhiên tắt đi, hay cả về những thứ vốn tưởng đã có được nhưng rồi mất đi trong tích tắc. Với Arlecchino mà nói, nỗi đau khi đột ngột mất đi, hay là sự bất lực nhìn ánh sáng đó dần tắt mất đều giống như nhau, không có gì khác biệt.

Nó đều để lại những cơn ác mộng nơi ngục tù tăm tối xứ băng giá, rồi khi mở mắt choàng tỉnh, chỉ có cực quang sáng rực ngoài cửa sổ uốn lượn.

Mười sáu năm với người chưa trải qua là dài, nhưng với người nhìn lại thì là ngắn.

Bản năng của con người là tìm đường sống trong mọi cái chết, tìm ánh sáng trong mọi cái tối và tìm câu trả lời trong vô vàn câu hỏi. Đó là một quá trình không ngừng học tập và rèn luyện cho đến khi chết đi.

Vậy một con người phải tuyệt vọng đến mức nào để có thể xem rằng cái chết là tự do duy nhất của bản thân? Peruere không biết. Đứa trẻ ấy vốn là một kẻ máu lạnh. Nó không quan tâm đến bất kỳ ai, vì biết rằng mình chắc chắn sẽ là kẻ chiến thắng, sẽ là một vị Vua đạp lên máu của anh chị em mà giương cao kiếm, đội lấy vòng nguyệt quế mạ vàng mà Mẹ trao cho.

Arlecchino thì biết. Là kẻ đội chiếc vòng nguyệt quế nhuộm bằng máu của tất cả các anh chị em và cả của Mẹ, vị quan chấp hành này rõ hơn bất kỳ ai sự tuyệt vọng sống không bằng chết ấy, giống như những loài côn trùng khi bị kẻ địch dồn vào đường cùng, bản thân sẽ tiết ra độc giết chết kẻ thù, và cả bản thân mình. Nếu phải chết, chi bằng chết cùng nhau, vừa tự do, lại kéo kẻ thù chết chung. Một điều vô cùng hiển nhiên.

Nhưng Clervie lại khác. Peruere không phải kẻ thù, bản thân cô ấy cũng chẳng có một chút độc nào. Sự phản kháng trong vô vọng kia như muối bỏ biển, để nhận lại những đòn roi tàn bạo từ kẻ được gọi là mẹ ruột. Bọn họ lên kế hoạch cùng nhau, bọn họ che chở cho nhau trong những trận chiến tàn khốc, bọn họ đi đến hạ sách cuối cùng là giết chết Mẹ.

Rốt cuộc, Clervie vẫn không làm được. Vì đó là mẹ cô. Vậy nên, Clervie chọn cái chết cho bản thân. Là để giải thoát, cũng là vì Peruere và cả Mẹ.

Peruere cũng không biết hóa ra từ lâu rồi, đối với Clervie, chỉ có cách hy sinh đó mới có thể giải quyết tất cả. Rất nhiều năm sau khi trở thành quan chấp hành, Arlecchino vẫn chỉ hiểu được một nửa.

Tất cả đều vì một lời hứa ngắm cực quang mà Peruere ôm vọng tưởng hạnh phúc về sau, vì một kế hoạch non nớt mà cả hai cho rằng sẽ mở ra đường hầm nơi cuối con đường. Vì một người thiếu nữ với mái tóc hồng nhạt và đôi mắt xanh biếc đã gieo rắc những ý tưởng về một ngôi nhà, về một gia đình lý tưởng. Giống như cầm chiếc ly rồi đổ nước sôi vào, cố chấp cầm thì sẽ bị thương, mà buông ra lại đổ vỡ, nên vị quan chấp hành này nửa vương vấn, nửa muốn buông xuôi.

Ngày tháng nhìn ánh sáng bên cạnh bản thân dần tắt đi không hề dễ dàng, Arlecchino hồi tưởng. Nhưng cô gái ấy vẫn cười vào lúc bản thân đang ở cùng cực tuyệt vọng, mỗi lần nhìn thấy người bạn của mình, cô ấy đều cười. Peruere căm ghét nụ cười ấy vì nó luôn đi kèm một Clervie thương tích đầy mình. Thà là cô ấy tức giận, ấm ức, bùng phát, hoặc bật khóc như những đêm cô ngồi cạnh giường khẽ khàng lau đi giọt nước mắt trong giấc mộng của Clervie.

Còn Arlecchino thì lại nhớ nó. Nhớ cả khi chủ nhân nụ cười ấy nén từng cơn đau để nói lời cảm ơn và xin lỗi.

Bọn trẻ sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dáng ưu thương của Cha chúng mỗi khi nhìn thấy mặt dây Lumidouce luôn được để trong ngăn tủ dưới cùng bàn làm việc, càng không bao giờ chứng kiến được bộ dáng thảm hại của The Knave đứng dưới trời tuyết dày đặc chỉ để nhìn chằm chằm vào chùm sáng vô vị trên trời Snezhnaya.

~~~oOo~~~

"Peruere sẽ không bao giờ lừa tớ."Hài nhi váy trắng ngây ngô reo vang khi nhìn thấy người bạn của mình, nghe người ấy kể về những gì đã xảy ra.

Lần đầu gặp tàn ảnh Clervie, Arlecchino đã nghĩ mình lại bị ảo giác cũng như không ngừng tự hỏi tại sao tàn ảnh này lại là hình dáng lúc sáu tuổi. Đến một thời điểm nào đó, cô nhận ra đó cũng là dáng hình toàn vẹn nhất của ánh sáng mình đã gặp được. Không ưu sầu, không tuyệt vọng, líu lo trò chuyện trên trời dưới đất với mình.

Và rồi Clervie sẽ quên đi tất cả vào sáng ngày hôm sau, đi vòng quanh nhà chăm sóc những đứa trẻ bị thương, khuyên chúng hãy tìm cách chạy trốn khi có thể. Giống như một người mẹ, những khi Arlecchino không ở nhà, Clervie tìm đến những đứa trẻ buồn bã mà an ủi, khích lệ chúng như ngày xưa đã từng làm. Trở thành một tàn ảnh không hề khiến cô ấy mất đi bản tính của mình.

Nhưng cô ấy không thể ở lại đây.

Bọn trẻ luôn được dạy rằng lưu luyến ký ức chỉ khiến chúng mềm yếu trên con đường phía trước. Vậy mà Cha của bọn chúng lại bịn rịn một tàn ảnh còn không có ký ức nhiều hơn một ngày.

"Clervie, có phải tôi là một người Cha thất bại không?" Trong một đêm tối, Arlecchino đã hỏi như thế.

"Chưa bao giờ, Perries. Chưa bao giờ cả."

Vị quan chấp hành sắt đá kia khi ấy đã quay mặt đi, chờ đến khi chuông đồng hồ gõ vang, tàn ảnh bên cạnh biến mất. Cả lò sưởi khi ấy cũng yếu ớt vài đốm lửa rồi tắt lụi, phả ra một hơi khói mỏng tang, mùi gỗ sồi vấn vương quanh quẩn trong nhà hòa với mùi tường mùi nhà tạo ra một cảm giác hoài niệm.

.

Kế hoạch của Lyney rất tốt, cộng với sự hỗ trợ của nhà lữ hành kia, mọi thứ đều diễn ra trơn tru.

Biết lợi dụng biến số là vị khách đó, người thừa kế của Arlecchino tính toán mọi đường tiến đường lùi cho cả nhóm. Chỉ tiếc là bọn họ không biết rằng Cha đã biết đến sự tồn tại của Clervie, và cũng tìm cách để cô bé thực hiện ước nguyện của mình.

Có lẽ ba đứa trẻ không nghĩ rằng Cha là người ích kỷ đến đáng thương, muốn nhìn thấy ánh trăng sáng trong lòng mình quanh quẩn nói cười thêm được bao nhiêu ngày lại tốt bấy nhiêu.

Clervie phải biến mất, đây là điều tất yếu không chỉ vì bản thân cô ấy, mà còn vì nhà, vì cả Arlecchino. Nực cười làm sao khi đã hơn mười năm trôi qua, con đường duy nhất của Clervie vẫn là bỏ đi thế gian này.

"Kiếp sau gặp lại, Clervie"

Đối với những đứa trẻ trong căn nhà Hơi Ấm, Cha là người nghiêm khắc không bao giờ nói điều viễn vông. Đối với thuộc cấp, ngài Arlecchino là bề trên từng câu chữ mệnh lệnh đều mạch lạc rõ ràng, và đối với quan chấp hành khác The Knave là kẻ nói dối chưa từng biến sắc, mọi hành động câu nói đều có suy tính riêng mà chẳng ai có thể truy xét.

Vậy nên bọn họ sẽ không tin câu nói kia là do chính vị quan chấp hành thứ tư thốt ra. Vọng tưởng về một kiếp sau không rõ ràng với một tàn ảnh chẳng còn mấy ký ức.

Khoảnh khắc Clervie trở thành hàng trăm cánh hoa, The Knave đã nghĩ gì? Arlecchino có suy tính gì? Hay đơn giản đó là chút ảnh sáng ảm đạm còn sót lại của nhân cách Peruere? Cả bản thân người nói cũng không thể biết. Vả lại, khi ấy thay vì đưa tiễn Clervie, người Cha lạnh lùng sắt đá trong mắt bọn trẻ lại chọn nhìn xuống mặt đất đang dần bị ánh nắng xâm lấn. Để rồi khi những cánh hoa kia phai tàn trong phút chốc, kẻ ở lại bần thần vào khoảng sân trống trước mắt.

Cực quang phương Bắc rất đẹp, căn nhà Hơi Ấm đã đổi khác, Lyney rất xứng đáng để làm người kế vị,... có rất nhiều thứ Arlecchino chưa kịp nói, lại không muốn nói. Có lẽ vì sợ nói ra lại khiến người kia tan biến nhanh hơn. Thế nhưng người ấy vẫn đi mất.

Trời cao oan nghiệt. Ngân hà cả vạn ngôi sao, cớ gì lại tắt đi mất ngôi sao sáng nhất của đứa trẻ bị nguyền rủa cả đời chỉ biết vùng vẫn trong bóng tối?

Quan hệ bọn họ rốt cuộc là gì? Người cùng nhà? Bạn bè? Người yêu? Những thứ đó đều không phải. Clervie như ánh trăng sáng ngày rằm, sao trời lấp lánh nhất ngân hà, là hoa trong kính. Vĩnh viễn không thể chạm được.

The Knave đáng thương. Tàn nhẫn như hắn, thâm hiểm như hắn, ngày ngày dạy dỗ bọn trẻ rằng tức giận sẽ dẫn đến kích động, thương cảm sẽ khiến người ta do dự. Hắn không ngần ngại hướng mũi kiếm về phía Tsaritsa nếu tìm được lợi ích, lại vì một tàn ảnh mà cảm thấy tiếc nuối, vì một bụi hoa héo rũ mà buồn bã, vì một người mà điên cuồng tàn sát, vì một ánh mắt mà cơn say theo cả đời.

Hy vọng rằng kiếp sau chỉ có hai chúng ta tồn tại với đất trời.

Lời không xuất khẩu, chỉ có thể nghẹn trong cổ. Ngày hôm ấy Cha trở về, bồn Lumidouce của Lynette vì vắng người tưới chăm mà đã héo úa, giống như sinh mệnh của Clervie đã thực sự đi đến điểm kết thúc.

Hoa nở hoa tàn, tự có lúc.

~~~oOo~~~

Khi Lynette nói rằng làm người ở lại rất khó chịu, tâm trí Arlecchino đã lung lạc vì câu nói ấy.

Nếu Clervie biết sự ra đi của mình sẽ trở thành vết thương không bao giờ lành trong cuộc đời Peruere, liệu cô ấy có còn lựa chọn cái chết nữa hay không?

Nhưng cô ấy đã sống cả đời vì người khác rồi. Giây phút cuối cùng ấy, lựa chọn của Clervie là tự do được đứng dưới ánh nắng mặt trời, được nhìn cực quang Snezhnaya, có một ngôi nhà đúng nghĩa với tiếng cười lẫn tiếng khóc, có ống khói bốc lên vào những buổi chiều tối, có bóng người qua lại trong căn bếp nhỏ, tất bật cơm nước. Cái chết tuy đau đớn, thế mà nó có thể đưa Clervie đến kiếp sống mà mình hằng mong ước.

Clervie đã xa đời trong ánh nắng ấm áp, chỉ còn Arlecchino mãi ngồi trong bóng râm, gắn chặt số mệnh của mình với con đường phía trước.

.

Chiều tà dần phủ ánh nắng đỏ rực lên phế tích vô danh, từng ấy năm nay chẳng ai buồn dọn dẹp hay cải tạo nơi này. Chỉ khi ngày trừng phạt hôm trước diễn ra, cảnh sắc mới thay đổi một chút. Nhưng là theo hướng tiêu cực, hoang tàn bụi bặm sau trận chiến tưởng như chỉ có một mất một còn.

Clervie đã qua đời hơn mười năm nay rồi, mộ phần cũng chẳng có, nơi này xem như là mộ của cô ấy. Chẳng có bia, không có lời tưởng niệm. Lần cuối Arlecchino đến viếng cỏ xanh mọc kín một góc, ở đấy còn có khúc kiếm rỉ sét cắm thẳng xuống đất.

Đặt một chiếc hộp thắt nơ lụa xuống đất cùng một bó tường vi cầu vồng, Arlecchino tìm một nơi để ngồi xuống.

Mặt trời xuống núi rất nhanh, thoáng chốc đom đóm đã rời tổ và dế bắt đầu gáy vang. Trong không khí có mùi ngai ngái của đất, âm ẩm của hơi nước. Ánh trăng sáng từ từ trở nên lập lòe sau những đám mây đen, cho đến khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, hòa thân thể mình vào biển hồ Fontaine, thủ thỉ khúc an hồn cho những vong linh nằm sâu dưới lòng đất. Lũ côn trùng vừa nhú ra đã lập tức rụt vào trong, nhường chỗ cho nước mưa thi nhau rơi.

Người Cha của căn nhà Hơi Ấm cứ thế ngồi trong màn mưa lạnh buốt, gương mặt hơi cúi xuống không biết đang suy nghĩ những gì.

"Perrie, về đi. Bọn trẻ cần cậu."

Ảo ảnh ngồi bên cạnh Arlecchino lên tiếng. Cô ấy đã ở nơi này từ lúc Arlecchino đến, tồn tại nhờ ý thức của người kia.

"Váy đẹp lắm, tớ rất thích." Chiếc váy trắng trong hộp may bằng lụa tơ tằm nhập từ Li Nguyệt. Chất lụa mỏng nước trong may thành nhiều lớp, đứng dưới nắng ánh màu nhàn nhạt như ánh sáng ngọc trai thượng hạng.

"Và cả hoa nữa." Tường vi cầu vồng này vừa được hái chiều nay, hoa tươi có màu hồng nhạt, tuy không thơm bằng Lumidouce nhưng vẫn là quốc hoa của Fontaine.

"Nhưng Peruere này, đừng nghĩ về tớ nữa được không?"

Đây là chuyện không thể, Arlecchino tự nghĩ. Thiếu nữ như đọc được, chỉ có thể mỉm cười bất lực. Ảo ảnh ấy đung đưa chân ngân nga những bài đồng dao cũ. Trong đêm tối, xuyên qua làn mưa, có một giọng hát ngọt như lát bánh kem mỗi ngày chỉ bán giới hạn mười sáu miếng,

Mưa dừng lại khi trời vừa hừng đông, khung cảnh trở nên tươi sáng hơn với mặt trời một lần nữa soi rọi thế gian. Vị quan chấp hành lúc này mới đứng dậy rời đi, để lại ảo ảnh kia ngóng mắt nhìn theo trong bóng râm của bức tường.

"Bảo trọng, Perrie."

"Chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày nắng đẹp."

-----------------------------------------------------------

Người ta bảo fanfiction là để bù đắp cho những tiếc nuối. Tui viết fic để gia tăng sự tiếc nuối đó : )

Gửi mn cái nhạc nghe hợp quá trời quá đất, đúng thời gian đúng hoàn cảnh nữa é.

https://youtu.be/UCXao7aTDQM?si=6ri2o3NgEf-99E15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top